Khi hắn và Iolite trở về cổng tòa Vesryn vào đầu buổi tối với sự hộ tống của những cận vệ, Eremiel đang đứng chờ trên những bậc cầu thang. Hắn để ý tới sự xuất hiện của những vệ binh Levanael ca Vasta nhiều hơn thường lệ, bất chấp việc hắn cũng có không ít quân lính quanh tòa nhà này. Tuy Viện kỵ binh đã có lời nhắn rằng điều đó sẽ đảm bảo an toàn cho các sứ giả, nhưng Alasdair biết những gì Nephilim mong đợi đó là phản ứng của hắn đối với những kẻ tấn công.
"Ồ, ngài đây rồi!" Baltair cũng ở đó, mặc một chiếc áo khoác đen dường như để chuẩn bị cho bữa tối, tay vắt sau lưng và dường như đang nói chuyện với Eremiel trước khi Alasdair xuất hiện.
Baltair dường như không để ý tới Iolite, người đã đi theo Alasdair rồi dừng chân ở cầu thang, khuất phía sau lưng hắn ta, nhưng Eremiel thì có. Ánh nhìn của ông ta sượt qua vai Alasdair, với một cái nhíu mày băn khoăn.
"Ngài Eremiel đây đã có tin tức về những kẻ tấn công." Baltair sốt sắng nói, y đã không ngừng đặt ra những giả thuyết về vụ tấn công trong lễ hội ngày hôm nọ, cho rằng đó là một sự sắp đặt của vùng Ánh sáng. Gã loại bỏ những giả thuyết về một phe cánh của vùng Bóng tối đã theo chân sứ đoàn sang để sắp đặt vụ tấn công này, mặc dù, Alasdair nghiêng về giả thuyết đó hơn. Cái chết của hắn không mang lại lợi ích cho vùng Ánh sáng, thậm chí còn dễ dàng trở thành cái cớ để Moldark Lucifer châm ngòi chiến tranh.
"Ta rất nóng lòng được nghe." Alasdair đáp. "Thật tốt nếu biết được vài tin tức trước khi rời khỏi vùng Ánh sáng."
"Còn một lúc nữa mới đến bữa tối." Eremiel nói, lật nắp chiếc đồng hồ bỏ túi ra rồi lại cất vào. "Ngài không phiền đi dạo với tôi một lúc chứ?"
Alasdair gật đầu, hắn phớt lờ vẻ ngỡ ngàng, thất vọng và lúng túng trên gương mặt Baltair. Eremiel không muốn sự có mặt của gã, nếu không, ông ta đã không đề nghị đi dạo riêng với Alasdair.
Hắn cũng bằng lòng hơn với cách đó, vì cảm giác rằng cuộc nói chuyện của họ sẽ không chỉ về những kẻ tấn công nặc danh.
*
Cuối cùng, Eremiel và Alasdair lại lang thang đến dãy hành lang lộ thiên trên cao, nối liền giữa hai tòa nhà với nhau và thuộc khu vực ít người hầu qua lại. Những cận vệ và binh sĩ của họ đều đứng ở một khoảng cách xa, Alasdair cho rằng đủ để tiếng thác nước bên tay phải họ át đi độ vang của lời nói.
"Viện Kỵ binh đã xác nhận rằng những kẻ đó đều đến từ tiên tộc." Eremiel chậm rãi bước đi, giọng nói của ông ta đều đều và thiếu cảm xúc. "Nói chính xác hơn, là một tộc Tiên đã bị đày ải ra đảo hoang từ năm năm trước. Họ là một đạo quân đánh thuê từng mắc tội phản bội với Nữ hoàng Tiên tộc Syf, và thông thường những kẻ tội đồ sẽ bị đánh dấu bằng sắt nóng – họ có những ấn ký như vậy trên cơ thể. Tên cầm đầu của đạo quân, theo thông tin do các vệ binh của tôi thu thập được, đã chạy trốn về phía Nam."
"Thật là một kết quả không ngờ." Alasdair đáp, hắn thừa nhận rằng mình đã gạt bỏ khả năng này ra khỏi đầu. "Tuy nhiên, tại sao tiên tộc lại có được những vũ khí Enochian."
Eremiel dừng chân, sắc mặt kém đi rất nhiều.
"Vũ khí Enochian cổ được phong giữ ở những địa điểm chỉ Thượng viện Nephilim biết. Tuy nhiên, cách đây không lâu có một vài cuộc đột nhập vào Vương tòa ở Vacroesia và Epalos. Sau đó hai tháng, một trong những địa điểm cất giữ vũ khí Enochian cũng gặp sự cố tương tự."
"Một đạo quân phản bội mà có thể làm được những việc như vậy sao?" Alasdair không thể phớt lờ những điểm vô lý trong câu chuyện này.
"Có lẽ họ được chống lưng." Eremiel đáp, dừng chân. Giọng nói của ông ta cứng rắn y như ánh mắt. "Tiên Tộc không phải là một thuộc quốc của Nephilim, dù họ làm gì, đó cũng không phải vấn đề mà Nephilim phải chịu trách nhiệm. Ngài hoàn toàn có thể gỡ bỏ những nghi ngờ của mình rồi, thưa ngài, tổn thất lần này tuy là do sự thiếu sót của Vacroesia, nhưng người ngài cần chất vấn sẽ là Nữ hoàng Syf."
"Và ta sẽ làm thế." Hắn đáp, sau khi nhận ra tình thế đột nhiên trở nên rối ren hơn. Hắn sẽ phải báo cáo về vụ tấn công này với Hội đồng, và dù hắn có giữ được mạng, đó vẫn là một cái cớ để Moldark sử dụng để gây chiến.
"Còn một chuyện nữa." Eremiel tiếp tục. "Cá nhân tôi cảm thấy không khỏi bất ngờ khi ngài đề nghị đền bù tổn thất chỉ bằng một hầu nữ."
Alasdair biết Eremiel sẽ nhắc đến chuyện này. Ông ta đã có cái nhìn hoài nghi và dò xét kể từ khi hắn đưa ra đề nghị này trước Hoàng gia. Dường như cái cớ rằng người hầu nữ đó đã cứu mạng Alasdair dường như chưa đủ đối với Eremiel, ông ta là người thân cận với Arryn – chủ nhân tòa Vesryn và Iolite, nên hắn cũng lường trước rằng Eremiel sẽ biết nhiều hơn những gì người khác biết về cô ta.
"Ta chắc đó là sự lựa chọn đúng đắn, dựa trên việc cô ta là một người có thể đứng ngang hàng với các cận vệ vùng Bóng tối." Alasdair đáp, hắn biết cái cớ mà hắn lôi ra trước mặt Arryn và Iolite sẽ không có tác dụng đối với Eremiel – những kẻ nằm trong quân đội thường có tâm tính thực tế tới tàn nhẫn, và yêu thích những lý do tiêu cực mà họ cho rằng đó mới là hiện thực. "Thật đáng ngưỡng mộ, một hầu nữ tầm thường ở vùng đất này cũng có thể chiến đấu như vậy, cô ta sẽ có ích đối với những hầu nữ sống ở lâu đài của ta."
"Đúng vậy." Eremiel nói. "Tôi cũng sẽ làm điều tương tự nếu là ngài. Tuy nhiên, ngài có chắc khi mang về vùng Bóng tối một người phụ nữ sống ở đây? Tôi e rằng ngài sẽ dấy lên một số tin đồn không tốt."
"Nếu như ngài đến vùng Bóng tối, Eremiel." Alasdair nói. "Tin đồn là sẽ là thứ vô hại nhất ngài phải đối mặt."