Everyday, Average Jones

Melody trông thấy cậu bé khi đi ngang qua thị trấn và trái tim cô gần như ngừng đập.

Đứa trẻ mới nhất được nhận nuôi của gia đình Romanellas, Andy Marshall, đang đánh nhau với hai thằng bé khác hơn ít nhất ba tuổi và cao hơn cậu cả 1,5 feet.

Ba đứa trẻ khuất trong bóng tối của những tán cây bên rìa sân chơi của thị trấn. Như Melody nhận thấy, Andy đang bị xô ngã trong khi hai cậu bé lớn tuổi hơn đang cười. Những đứa trẻ lăn tròn như diễn viên đóng thế đang nhảy khỏi máy bay để chuẩn bị bung dù. Nắm tay của cậu bé đấm vào mũi thằng bé khác, khiến thằng bé lảo đảo lùi lại.

Melody có thể nghe thấy sự đau đớn trừ bên trong ô tô. Cô nghe thấy tiếng la hét đau đớn thay cho những tiếng cười trêu chọc, cô biết Andy đang trên bờ vực của việc nhận được những cú đá.

Cô vòng tay lái về phía bên trái nhanh chóng lên đường Hunting và vòng trái một lần nữa vào khu vực đỗ xe của sân chơi, dựa vào còi xe khi cô bước ra.

"Này!" cô hét lên qua cửa sổ xe "Các cậu bé! Dừng lại! Dừng đánh nhau ngay lập tức!"

Một trong số mấy cậu bé lớn hơn-Alex Parks-đẩy Andy một cái thật mạnh đủ để khiến răng Melody nghiến ken két trước khi thằng bé cùng bạn quay đầu chạy.

Khi Melody cố gắng kéo mình khỏi ghế trước của xe, Andy cũng cố gắng bỏ chạy, nhưng cậu bé không thể đẩy bản thân lên bằng bàn tay và đầu gối của mình trên bãi cỏ.

"Ôi, Andy!" Melody cúi xuống bên cạnh cậu bé "Ôi Chúa ơi! Cháu có ổn không?"

Cô với lấy cậu bé nhưng cậu giật đi và cô lùi lại.

Đầu gối và khuỷu tay cậu bé ổn, mũi đang chảy máu khá nhiều. Cậu có một vết xước trên má bên dưới mắt trái, và môi sưng vù và bị rách. Mái tóc nâu lộn xộn và két lại vì bụn bẩn và cỏ, và chiếc áo phông của cậu đẫm máu và bị tàn phá.

Một ngọn gió thổi qua và cậu bé phải vật lộn để lấy lại hơi thở của mình khi chiến đấu với những giọt nước mắt đau đớn và nhục nhã đang dâng đầy.

"Đi đi" cậu bé gầm gừ "Để cho tôi yên."

"Cô sẽ không làm thế." Melody nói đều đều "Bởi vì chúng ta là hàng xóm. Và đây là Appleton, hàng xóm thì giúp đỡ nhau."

Cô ngồi xuống bãi cỏ, vắt chéo chân, chiến đấu với cơn buồn nôn, biết ơn rằng họ đang ngồi trong bóng râm.

Cậu bé đang kiểm tra chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trái gầy nhẳng của mình, kiểm tra bề mặt chiếc đồng hồ và giữ nó gần lên tai để chắc chắn nó vẫn chạy.

"Nó có vỡ không?" Melody hỏi.

"Việc của cô à?" cậu chế nhạo.

"Phải, cháu có vẻ quan tâm đến chiếc đồng hồ đó nhiều hơn thực tế là cháu đang chảy máu, vì vậy cô nghĩ-"

"Cô là mẹ đơn thân, đúng không?"

Melody từ chối thừa nhận tông giọng của cậu bé. Cậu đang cố tình thô lỗ để cô không biết cậu bé đang trên bờ vực chiến đấu với những giọt nước mắt. Cô bỏ qua cả sự thô lỗ và những giọt nước mắt đe dọa trào ra "Tóm lại, phải, cô đoán vậy. Cô tên là Melody Evans. Cô là hàng xóm của gia đình Romanellas. Chúng ta đã gặp nhau tuần trước, khi Vince và Kirsty đưa cháu về với họ."

Cậu bé ngồi xuống, vẫn đang cố bắt kịp hơi thở của mình "Cô biết đấy, họ đã nói về cô. Họ tự hỏi chính xác cô đã dính vào chuyện gì. Tất cả mọi người trong thị trấn đều nói về cô toàn thời gian."

"Trừ những lúc họ nói về cháu." Melody chỉ ra "Giữa hai chúng ta, chúng ta đều có những tin đồn toàn thời gian, phải không? Cậu con nuôi từ thành phố lớn tướng, tồi tệ, người đã thổi bay chiếc máy cắt cỏ. Có lẽ họ đang cá cược rằng mất bao lâu trước khi cảnh sát tham gia vào việc bắt giữ cháu."

Cách nói thẳng thắn trung thực của cô khiến cậu bé ngạc nhiên, và cậu thật sự nhìn vào cô. Trong khoảnh khắc, cậu bắt gặp ánh mắt cô. Mắt cậu màu nâu và giận dữ - cơn hơn cả sự giận dữ và cay đắng của một cậu bé mới chỉ 12 tuổi. Nhưng cậu quay mặt đi.

"Chẳng liên quan quái gì đến họ." cậu nói gay gắt "Tôi sẽ chẳng ở đây lâu đâu."

Melody vờ như ngạc nhiên "Thật sao? Vince nói với cô là cháu sẽ ở đây với ông ấy và Kirsty ít nhất cho tới tháng chính - cũng phải gần một năm nữa". Cô lục tìm trong túi xách vài tờ giấy ăn. Cô ước gì mình có chút nước gừng trong túi. Cô đang cố gắng làm bạn với cậu bé này, và Chúa biết cố gắng lớn của cô không mấy ghi điểm với cậu.

"Một năm." Andy khịt mũi "Phải, đúng vậy. Tôi sẽ đi trong một tháng. Ít hơn. Một tuần thôi. Đó gần như là tất cả những gì mọi người có thể chịu đựng được tôi."

Cô đưa cậu bé một tờ giấy ăn cho mũi cậu "Gee, có lẽ cô nên thử một thương hiệu nước súc miệng khác.” Có ánh thích thú nhá lên trong mắt cậu "Cô đang cố nín cười." cậu nói khinh bỉ, thành thạo lau đi dòng máu đang chảy. Cậu bé dường như là chuyên gia trong việc lau đi những thiệt hại sau việc đánh đấm.

"Cháu quả là một cổ động viên ngọt ngào và quyến rũ, Munchikin” (nhân vật hư cấu trong cuốn sách của L. Frank Baum)

Cậu bé ném cho cô một cái nhìn xấc láo. Cậu bé có đôi mắt của James Dean kết hợp với Marlon Brando trong ánh nhìn mạnh mẽ và cong môi. Cậu bé thành công trong việc che giấu tất cả nỗi đau và những giọt nước mắt giận dữ phía sau "Ai thèm quan tâm? Tôi đã làm vỡ cửa kính nhà cô hôm qua đấy"

"Cô biết" Melody cũng có thể chơi trò 'Ai thèm quan tâm?'

"Tai nạn lúc nào chẳng xảy ra."

"Chị gái cô không nghĩ đó là tai nạn đâu."

"Brittany không được sinh ra với nhiều sự kiên nhẫn lắm."

"Cô ấy là một mụ phù thủy."

Melody phải bật cười "Không, chị ấy không phải. Chị ấy có sự bình tĩnh dễ bị bay hơi, dù vậy."

Cậu bé nhìn đi chỗ khác "Sao cũng được"

"Dễ bay hơi nghĩa là nóng. Rất nhanh để bay mất."

"Ờ, cháu biết rồi" cậu bé nói dối.

Cô đưa cậu bé thêm giấu ăn, ước rằng cô có thể kéo cậu bé vào vòng tay mình và cho cậu một cái ôm. Cạu bé gầy hơn so với độ tuổi 12, chỉ là một phiên bản nhỏ bé. Vết thương từ việc đánh nhau và cũng có thể là từ những trạn đánh khác là tất cả cuộc sống của cậu - còn hơn cả chiếc môi bị rách, mũi chảy máu và những vết trầy xước khác. Tuy nhiên, dù vậy cậu vẫn trông giống một đứa trẻ, thái độ của cậu bé thuần túy chỉ là sự chán nản của tuổi vị thành niên, và thay vào đó cô cho cậu một nụ cười.

"Cô trông đẹp hơn cô-tên-gì-đó, mụ phù thủy ấy." cậu bé nói, khịt mũi một lần nữa "Nhưng cứ nhìn xem sự xinh đẹp đã cho cô cái gì, Preggo." (mấy bà chửa ngoại cỡ, search google nhìn hãi quá =.=')

"Thật ra thì, là do cô bất cẩn... mang thai. Và cho cháu biết sự thật." Melody nói nghiêm túc "không sử dụng bao cao su có thể khiến cô nhận được nhiên hơn chỉ là việc mang thai. Ngày nay, cháu cần sử dụng bao cao su để tự bảo vệ mình khỏi bệnh AIDS. Nhưng cô chắc chắn rằng cháu biết điều đó rồi. Những người đàn ông thong minh không bao giờ quên điều đó, không dù chỉ một phút."

Andy gật đầu, thái độ cực kỳ kẻ cả, như thể việc ngồi đây và nói chuyện về bao cao su là chuyện cậu làm hàng ngày. Rõ ràng là cậu bé thích được nói chuyện như một người lớn.

"Trận chiến đó là về cái gì vậy?"

"Chúng nó sỉ nhục cháu." cậu bé nhún vai "Cháu đấm chúng nó."

"Cháu đấm chúng nó? Andy, những thằng bé đó nặng gấp 4 lần cháu."

Cậu bé nổi giận "Chúng nó sỉ nhục cháu. Chúng đơm đặt mấy câu chuyện về mẹ cháu, nói bà ấy là một con điếm, dùng thủ đoạn để kiếm tiền, và bà ấy thậm chí còn chẳng biết cha cháu là ai. Giống như cháu là một thứ gì đó tệ hại vậy" Cậu bé nhìn xuống bụng cô. "Xin lỗi"

"Cô biết ai là cha của con mình." Melody cười lớn "Gee, cháu đã theo kịp những tin đồn trong thị trấn chỉ sau vài ngày, phải không?"

Một cái nhún vai khác "Cháu để ý. Cha cháu cũng là một người lính. Ông ấy chẳng thèm chú ý đến cháu."

Không thèm chú ý. Melody nhắm mắt, chống lại một cơn buồn nôn. Cô đã không chính xác cho Harlan Jones cơ hội nào để có một sự chú ý, phải không?

"Thế cô định giữ nó hay bỏ nó?"

Đứa trẻ. Andy đang nói về đứa bé "Cô sẽ giữ nó. Em bé." Melody cười gượng "Cô nghĩ đó là một cậu bé. Nhưng cô không biết chắc. Cô đã đi siêu âm, nhưng cô không muốn biết. Tuy vậy, chỉ là... cô có cảm giác như đó là một cậu bé."

Đúng lúc đó, em bé bắt đầu cuộc nhào lộn thường xuyên quen thuộc của mình, kéo và đá một cách mạnh mẽ.

Melody cười, ép tay lên cái bụng căng tròn của mình và cảm thấy cơn buồn nôn mờ đi trong cô. Thật là một phép lạ - cô chưa bao giờ cảm thấy cảm giác vui mừng như vậy. Nó làm dạ dày cô bớt nhộn nhạo và cơn chóng mặt phai dần.

"Cậu bé đang đạp" cô nói với Andy "Đưa tay cháu đây - cháu phải cảm nhận điều này."

Andy ném cho cô một cái nhìn hoài nghi.

"Thôi nào." cô thúc giục "Cảm giác rất tuyệt."

Cậu bé lau lòng bàn tay lên chiếc quần bẩn của mình trước khi đưa nó cho cô. Cô giữ nó trên chỗ phình ra gần rốn cô chỉ ngay khi em bé làm một cuộc lộn vòng.

Andy giật tay lại trong sự báo động "Whoa!" nhưng sau đó cậu bé ngập ngừng đi đến chỗ cô lần nữa, đôi mắt mở to.

Melody ép tay cậu bé vào tay cô, ấn nó xuống làn nữa trên 'quả bóng' căng tròn của cô nhô lên.

Andy cười, khoe hàm răng trắng, một trong số đó có một vết mẻ đáng yêu "Cảm giác như có người ngoài hành tinh trong bụng cô ấy."

"Phải, kiểu như vậy." Melody nói "Ý cô là, nghĩ thử xem. Có một con người bên trong cô. Một con người đấy." Cô mỉm cười "một tạo vật nhỏ bé, tuyệt vời, đáng yêu ở đó." Và nếu cô may mắn, con người nhỏ bé đó sẽ ra đời. Nụ cười của cô nhạt đi. Nếu cô thật sự may mắn, cô sẽ không phải dành phần đời còn lại của mình nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh lục bảo và nhớ về...

"Cô ổn không?" Andy hỏi.

Thật là mỉa mai, thật sự. Cậu bé mới là người như thể vừa bị mọt con tàu đâm phải. Vậy mà, cậu đã hỏi cô rằng cô có ổn không.

Bên dưới vẻ ngoài khắc nghiệt của cậu bé, Andy Marshall là một đứa trẻ tốt.

"Có, cô ổn." Melody cười "Cô chỉ thấy chóng mặt và... thỉnh thoảng hơi buồn nôn."

"Cô sắp nôn à?"

"Không." Melody hít sâu một hơi "Sao chúng ta không giúp cháu sạch sẽ hơn nhỉ?" cô gợi ý "Có lẽ cô nên đưa cháu đến bệnh viện...?"

Cậu bé lùi lại, trượt ngay lại với thái độ cáu kỉnh của James Dean "Còn lâu."

"Cháu có đất bám trên đầu gối kìa" Melody cố gắng nói một cách hợp lý "Nó cần được rửa sạch. Chị gái cô là một y tá. Chị ấy có thể - "

"Phải rồi, giống như kiểu tôi để cho mụ phù thủy từ phía Tây đó chạm vào mình ấy."

"Vậy để cô đưa cháu về nhà với Kirsty - "

"Không!" Bên dưới làn da rám nắng và bụi bẩn, khuôn mặt Andy nhợt nhạt "Cháu không thể về đó như thế này. Vince nói..."

Câu bé đột ngột quay khỏi cô.

"Ông ấy nói với cháu không được đánh nhau nữa." Melody đoán. Bạo lực không có trong vốn từ vực của hàng xóm nhà cô.

"Ông ấy nói nếu cháu còn đánh nhau, cháu sẽ được như ý." Cằm Andy siết lại khi cậu bé đẩy mình đứng dậy "Không đời nào cháu để ông ta sử dụng thắt lưng với cháu. Quỷ thật, cháu chỉ là sẽ không quay lại đó đâu!"

Melody cười lớn "Vince? Sử dụng thắt lưng với cháu sao?"

"Cháu đi đây." Andy nói "Cũng chẳng ai thèm nhớ đến cháu đâu, phải không?"

"Andy, Vince thậm chí không sử dụng thắt lưng nữa." Vince Romanella có thể trông giống như kiểu người sẽ phản ứng mạnh với nắm tay lực lưỡng của ông ta mà không thèm suy nghĩ nhiều, nhưng trong ba năm qua, ông ta và vợ đã trở thành những bậc cha mẹ nuôi, ông ta chưa bao giờ đánh một đứa trẻ nào. Những gì Andy sẽ có 'được' là một chuyến đi tới phòng ngủ đêm nay, nơi mà cậu bé ngồi đó một mình, viết năm trang về những lựa chọn thay thế cho bất kỳ động cơ bạo lực nào.

Nhưng trước khi cô có thể nói với Andy điều đó, cậu bé đã bỏ đi, đi nhanh, cố gắng che giấu vẻ khập khiễng.

"Andy, chờ đã"

Cô chạy theo sau cậu bé. Cậu liếc nhìn lại cô và bắt đầu chạy.

"Dừng lại, Andy, chờ cô với"

Melody chạy lạch bạch, đỡ lấy bụng bằng một cánh tay.

Cậu bé phải dừng lại ở Main Street và chờ đèn giao thông trước khi có thể băng qua đường.

"Andy, Vince sẽ không đánh cháu đâu!"

Nhưng cậu bé không nghe thấy cô nói. Cậu lao qua đường và bắt đầu chạy xuống những con phố.

Melody chạy với một tốc độ của riêng cô, cảm giác như một trong số những con khủng long trong Công viên kỷ Jura. Với mỗi bước chân cô, bầu trời đang nện ầm ầm và đất đang rung chuyển.

"Andy, chờ đã. Ai đó giữ Andy Marshall lại - làm ơn!"

Cô choáng váng đầu óc, nôn nao và cảm tháy chóng mặt giống cảm giác đã khiến cô đánh mất bữa sáng lúc sớm. Nhưng không ai dường như quan tâm đến lời kêu gọi giúp đỡ của cô. Không ai dường như có chút chú ý nào đến người phụ nữ mang thai đang cố sức đuổi theo cậu bé 12 tuổi.

Không ai ngoại trừ một người đàn ông đặc biệt cao, vao rộng ở phía góc đường. Ánh sáng mặt trời cuối ngày lấp lánh trên mái tóc nâu đã được túm lại thành một kiểu đuôi ngựa sau gáy. Anh ta mặc đồ bình thường chỉ như một buổi sáng thứ bảy mua sắm đồ cũ khác, người mà đi quanh những cửa hàng nhỏ cổ kính. Anh ta mặc một chiếc áo polo xanh và mặc một chiếc quần kaki phù hợp.

Một cách dễ dàng, anh ta đưa tay ra và nắm lấy Andy quanh thắt lưng cậu bé, anh di chuyển nhẹ nhàng như một chiến binh được đào tạo khi anh di chuyển, Melody nhận ra anh ngay lập tức. Anh không cần phải đến gần hơn để cho Melody biết cái áo sơ mi kia sẽ làm nổi bật màu xanh rực rỡ trong đôi mắt anh.

Trung tá Harlan "Cowboy'' Jones đã đến Appleton để tìm cô.

Bóng tối bao trùm quanh Melody, mắt cô mờ đi và cô trông thấy những ảo ảnh về Jones qua một đường hầm dài tối.

"Đây có phải đứa trẻ cô muốn không, thưa cô?" anh gọi từ bên kia đường với cô, giọng anh yếu hơn tiếng hét trong tai cô. Anh không nhận ra cô. Anh không thừa nhận con người mới, ngoại cỡ, kích thước gấp đôi này.

Melody cảm thấy cơn buồn nôn cuộn lên trong cô, cảm giác chóng mặt xoáy quanh cô, và cô làm điều duy nhất cô có thể làm, đầu hàng hoàn cảnh.

Cô cẩn thận hạ thấp mình xuống bãi cỏ của Appleton và ngất đi.

***

"Có chuyện gì với cháu vậy?" Cowboy mắng đứa trẻ đang loay hoay khi anh đưa cậu băng ngang phố "Khiến mẹ đuổi theo cháu như thế."

"Cô ấy không phải mẹ cháu." đứa trẻ phun ra "Và ông không phải cha tôi, để tôi đi!"

Cowboy nhìn lên và chớp mắt. Thật kỳ lạ. Người phụ nữ đang đứng ngay bên cạnh chiếc Honda sedan màu xanh. Cô ta tóc vàng và rất to, mang thai lớn, nhưng bằng cách nào đó cô ta đã biến mất.

Anh bước vài bước nữa sau đó trông thấy cô. Cô đang nằm trên mặt đất, trên bãi cỏ phía sau chiếc xe đang đậu, nằm đó như thể cô đang có một giấc ngủ ngắn, mái tóc dài của cô xõa xuống mặt.

Đứa trẻ cũng nhìn thấy cô và ngừng vặn vẹo "Chúa ơi, cô ấy chết rồi à?" Khuôn mặt cậu bé xoắn lại "Chúa ơi, cháu đã giết cô ấy sao?"

Cowboy thả đứa bé ra và di chuyển, quỳ bên cạnh người phụ nữ. Anh trượt tay dưới mái tóc cô và lần xuống cổ cô, tìm mạch đập. Cô tìm thấy nhưng nó không quá nhanh "Cô ấy không chết."

Đứa trẻ không còn cố để bỏ chạy nữa "Cháu có nên gọi 911 không?"

Cowboy đặt tay lên bụng người phụ nữ, tự hỏi cô có đang đau đẻ, tự hỏi nếu thậm chí anh có thể cảm thấy những cơn co thắt của cô. Anh biết một chút về sơ cứu, đủ để có thể chẩn đoán như một bác sĩ trong đơn vị. Anh biết xử lý khi bị dao đâm, vết thương do đạn bắt và bỏng độ ba. Nhưng không biết chút nào về phụ nữ mang thai.Tuy nhiên, anh biết đủ để nhận ra cú sốc khi thấy nó. Anh chải tóc ra khỏi khuôn mặt người phụ nữ để kiểm tra mắt, liếc nhìn đứa trẻ "Bệnh viện có xa không?"

"Không, nó ở ngay đây - chỉ một chút về phía bắc."

Cowboy nhìn lại mắt người phụ nữ, và rất lâu sau đó, hơn cả vài giây, anh không thể di chuyển.

Chúa ơi, Chúa ơi, đó là Melody. Người phụ nữ mang thai này là Melody. Melody của anh. Của anh...

Anh không thể thở, không thể nói gì, thậm chí khó có thể suy nghĩ. Melody. Đang mang thai?

Sự suy luận đánh thẳng vào anh, nhưng sau đó anh kiểm soát bản thân để đẩy nó đi. Tiếp tục đi, tiếp tục di chuyển. Không phân tích nhiều hơn những gì bạn có. Đừng nghĩ nếu nó chỉ làm bạn chậm lại. Hành động. Hành động và phản ứng.

Chiếc ô tô thuê của anh đỗ ngay góc đường Main Street "Chúng ta có thể đưa cô ấy đến bệnh viên thật nhanh" Giọng anh khàn khàn. Thật là một kì tích khi anh có thể nói. Anh đưa chìa khóa ô tô cho đứa trẻ với một vết rách ở môi "Chú sẽ chăm sóc Mel, cháu mở cửa ô tô đi."

Cậu bé nhìn chằm chằm vào anh khi anh nâng Melody dậy trong vòng tay "Chú biết cô ấy à?"

Câu hỏi quái quỷ gì vậy, xét đến việc anh đang làm và biết cô đang mang thai "Ừ chú biết cô ấy."

Cô hơi tỉnh lại khi anh mang cô xuống đường và về phía xe "Jones...?"

"Ừ, em yêu, anh đây."

Cậu bé phải tra chìa khóa 2 lần nhưng cuối cùng nó cũng kiểm soát để mở được cửa xe.

"ÔI chúa ơi, là anh, phải không?" Melody nhắm mắt lại khi anh thắt dây an toàn quanh cô.

Cowboy cảm thấy choáng váng. Cô trông như thể đang nhét một quả dưa hấu bên trong chiếc váy đó. Và anh đã khiến cô như vậy. Anh đã để lại hạt giống của mình sâu bên trong cô và giờ cô đang mang đứa trẻ của anh. Và nếu anh không nhanh lên, cô sẽ có đứa trẻ của anh trong ghế trước chiếc xe này.

"Cố lên, Mel. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện."

Cowoy quay lại ra lệnh cho đứa trẻ trèo lên ghế sau, nhưng thằng bé đã biến mất. Anh quét mắt quanh khu vực và phát hiện ra cậu bé ở khu mười giờ, đang chạy nhanh nhất có thể.

Melody không nghi ngờ gì đang đuổi theo cậu bé vì lý do nào đó, nhưng không quan trọng lý do là gì, việc đưa cô đến bệnh viện phải được ưu tiên.

Đứa trẻ đã để chìa khóa xe Cowboy trên ghế trước, tạ ơn Chúa. Cowboy nhặt chúng lên khi anh trượt vào phía sau tay lái, sau đó khởi động máy với một tiếng gầm.

Melody mang thai và đứa trẻ phải là của anh. Đúng không? Có thật sự đã 9 tháng kể từ cuộc giải cứu con tin ở Đại sứ quán? Anh làm một phép tính nhanh nhưng mới chỉ bảy tháng. Anh chắc phải tính sai rồi. Anh đẩy tất cả những suy nghĩ đó đi khi anh tìm khắp con phố dấu hiệu quen thuộc của một bệnh viện. Đừng nghĩ. Chỉ hành động. Anh còn nhiều thời gian để nghĩ sau khi anh biết chắc Mel đã ổn.

Cậu bé nói đúng - bệnh viện ở gần đó. Trong khoảnh khắc, Cowboy đã đỗ ở lối vào phòng cấp cứu.

Anh đỗ xe sát vào cửa tự động của phòng cấp cứu và làm cửa trượt mở nhanh hơn bằng tay mình "Tôi cần giúp", anh hét lên với hành lang trống "Một chiếc xe lăn, một băng ca, bất cứ thứ gì. Tôi có một phụ nữ sắp sinh."

Một y tá bị giật mình xuất hiện, và Cowboy nhanh chóng quay lại xe, mở cửa và nâng Melody lên. Ngay cả với việc mang thai, cô vẫn cảm giác mảnh mai và không thật. Cô vẫn mang lại cảm giác quen thuộc. Cô vẫn vừa vặn trong vòng tay anh. Chúa ơi, anh nhớ cô biết bao.

Anh gặp một y tá với mái tóc xám ở cửa cùng một chiếc xe lăn đã nhìn Mel và hét lên "Đó là Melody Evans. Ai đó gọi Brittany đến đây, nhanh!"

"Cô ấy đang bất tỉnh." Cowboy thông báo "Cô ấy tỉnh lại một chút nhưng ngất lại rồi."

Cô y tá đẩy chiếc xe đi "Cô ấy phải ra khỏi chiếc xe này. Anh có thể bế cô ấy được không?"

"Chắc chắn rồi." Anh ném chìa khóa xe cho một nhân viên bảo vệ "Mang xe của tôi đi, được không, làm ơn?"

Anh đang đi theo người phụ nữ qua một cánh cửa vào phòng cấp cứu, trong đó có một người phụ nữ khác - người này là một bác sĩ.

"Cô ấy đã đăng ký trước, nhưng chúng tôi sẽ cần chữ ký của anh trên giấy tờ trước khi anh đi." cô y tá nói với anh khi họ đang đi nhanh về phía chiếc giường bệnh chỉ được ngăn cách với những chiếc giường khác bởi một tấm rèm mỏng.

"Tôi sẽ không đi đâu." Cowboy nói.

"Anh có thể nói cho tôi biết cơn co thắt bắt đầu lúc nào không?" bác sĩ hỏi "Chúng cách nhau bao lâu?"

"Tôi không biết." anh thừa nhận khi đặt Melody lên giường. "Cô ấy đã ngất xỉu khi tôi tìm thấy cô ấy. Cô ấy chỉ là ngã xuống, ngay phía bên kia đường."

"Cô ấy có bị đập đầu xuống khi ngã không?" Bác sĩ khám cho Melody một cách nhanh chóng, nâng mi mắt và kiểm tra phía sau đầu cô để xem xét chấn thương.

"Tôi không biết." Cowboy nói lại, cảm thấy đột nhiên tuyệt vọng "Tôi không thấy lúc cô ấy ngã."

Y tá đang đo huyết áo trên tay Mel. Cô ta nhấc nó ra và xem kết quả "Máu lưu thông tốt. Huyết áp ổn định"

Melody trông thật bất lực khi cô nằm đó trên chiếc giường hẹp. Gương mặt xanh xao. Mái tóc cô đã dài hơn rất nhiều so với hồi ở Paris. Dĩ nhiên, tóc anh cũng dài hơn nhiều.

Đã rất lâu rồi kể từ khi anh trông thấy cô.

Nhưng mới chỉ có bảy tháng. Không phải chín.

Liệu có thể nào lúc ở Paris cô đã có thai được hai tháng? Anh không tin điều đó. Anh sẽ không thể tin được. Dĩ nhiên đứa trẻ là của anh. Cô đã nói với anh rằng cô chia tay bạn trai cuối cùng của mình là gần một năm trước và...

Mi mắt Melody hấp háy.

"Well, xin chào." bác sĩ nói với cô "Mừng cô trở lại."

Như Cowboy nhận thấy, Melody nhìn lên bác sĩ, trán cô nhăn lại với sự hoang mang "Tôi đang ở đâu?" cô thở ra.

"Bệnh viên thị trấn. Cô nhớ được gì không?"

Melody nhắm chặt mắt một lúc "Tôi nhớ..." Cô mở mắt ra, ngồi bật dậy và nhìn xung quanh phòng cho đến khi ánh mắt cô rơi thẳng trên Cowboy "Ôi, Chúa ơi. Anh là thật."

"Anh muốn nói chào, em khỏe không, nhưng điều đó khá rõ ràng." Cowboy đã cố gắng giữ giọng anh thấp xuống. Cô đang không trong tình trạng có thể nghe mắng mỏ, thậm chí là cô chết tiệt xứng đáng với nó "Có vẻ như có vài tin tức mà em đã quên nói cho anh biết hôm qua khi chúng ta nói chuyện qua điện thoại."

Cô đỏ mặt, nhưng hếch cằm lên "Em đang có thai."

Anh tiến lại gần hơn "Anh có thấy. Khi nào thì em định nói cho anh biết?"

Cô hạ giọng "Em tưởng anh đã nói với em rằng SEAL được đào tạo để không bao giờ đưa ra bất kỳ giả định nào. Tuy vậy, anh đang ở đây, giả định rằng em có gì đó cần làm với anh."

"Em định nói với anh rằng không phải à?" Anh biết mà không nghi ngờ gì đứa trẻ đó là của mình. Anh không thể tưởng tượng được cô với một ai đó khác. Ý tưởng đó thật lố bịch - và không thể chịu đựng nổi.

"Những cơn co thắt cách nhau bao lâu?" Bác sĩ hỏi y tá khi nhẹ nhàng đẩy Melody nằm lại.

"Em định nói với anh rằng không phải à?" Cowboy hỏi lại, biết rằng mình nên lùi lại và để lại không gian làm việc cho bác sĩ nhưng anh cần phải biết khi Melody nhìn thẳng vào mắt anh và nói dối anh.

Cô nhìn bác sĩ sau đó quay lại phía Cowboy "Cái... Cái gì?"

"Những cơn co thắt?" bác sĩ nói chậm và rõ ràng "Chúng cách nhau bao lâu?"

"Thưa ông, tôi sẽ phải yêu cầu ông đợi ở bên ngoài." cô y tá thì thầm với anh.

"Và, thưa cô, tôi sẽ phải từ chối yêu cầu của cô. Tôi sẽ ở ngay đây cho đến khi tôi biết chắc chắn Melody ổn cả"

Melody lắc đầu "Nhưng tôi không - "

"Mel, chuyện gì đã xảy ra?" người y tá khác giận dữ qua cánh cửa. Cô ta không chờ một câu trả lời trước mà quay về phía bác sĩ "Sớm trước hai tháng. Cô có thể làm gì để ngăn các cơn co thắt không? Nó mở được bao nhiêu rồi?"

"Em không có-"

"Tôi chưa kết luận gì cả." bác sĩ nói bình tĩnh "Nếu thậm chí cô ấy có những cơn co thắt, chúng cũng rất xa nhau. Tôi thậm chí còn không khám phụ khoa nữa."

"Thưa ông, chị gái của cô ấy đang ở đây. Làm ơn chờ bên ngoài." cô y tá lớn tuổi hơn thì thầm, cố gắng đẩy nhẹ anh về phía cửa.

Cowboy không nhúc nhích. Vậy, đây là chị gái của Mel. Tất nhiên. Cô đã nói với anh cô ấy là một y tá.

"Em không cần khám phụ khoa." Melody phản đối ầm ĩ "Em không có cơn co thắt nào. Em đã chạy sau Andy Marshall và em chóng mặt một chút, đó là tất cả."

Chị gái cô gần như nhảy lên chặn họng "Em đã chạy!"

Malody ngồi dậy lần nữa, quay về phía Cowboy "Anh có bắt Andy lại cho em không. Em đã thấy anh. Cậu bé có đây không?'

"Không. Anh xin lỗi. Cậu bé bỏ chạy trong khi anh đặt em vào trong ô tô."

"Chết tiệt! Chết tiệt!" Melody quay về phía chị gái "Brittany, chị gọi cho Romanellas giúp em. Andy đang bỏ chạy bởi vì cậu bé nghĩ rằng Vince sẽ sử dụng thắt lưng với cậu bé vì nó đã đánh nhau."

Nhưng Brittany đang nhìn Cowboy, quan sát anh lần đầu tiên. Đôi mắt cô có màu xanh khác màu xanh của Mel. Khuôn mặt cô sắc nét hơn, góc cạnh hơn nữa, nhưng rõ ràng hai người phụ nữ này có cùng huyết thống "Anh là gã quái nào thế?"

"Điều đó còn phụ thuộc vào thời gian mang thai của đứa bé." anh trả lời

"Cái gì?"

"Anh ta đã mang Melody tới đây." một y tá khác nói với cô "Tôi đã cố gắng để nói cho anh ta-"

"Chúng ta tập trung vào Melody chỉ một phút thôi được không?" Bác sĩ hỏi, cố gắng nhẹ nhàng đẩy Melody lại giường "Tôi muốn kiểm tra xương chậu, chắc chắn rằng cú ngã không làm cô bị vết thương khác."

Y tá tóc xám vẫn dai dẳng "Thưa ông, bây giờ ông thật sự nên chờ phía ngoài."

Brittany vẫn nhìn anh, đôi mắt cô hẹp lại suy tư "Ngày cô ấy lâm bồn, hử?"

Melody ngồi dậy một lần nữa "Nếu chúng ta không nhanh lên. Andy Marshall sẽ chạy mất."

"Mùng 1 tháng 12." Brittany nói với Cowboy. Cô nhìn anh chăm chú hơn, từ đôi bốt dần lên kiểu tóc đuôi ngựa của anh "Chúa ơi, anh chàng-tên-gì-cũng-được, là một SEAL, phải không?"

Mùng 1 tháng 12. Điều đó quả là có ý nghĩa hơn rồi. Melody sẽ không sinh bây giờ. Với khung người mảnh mai nhỏ nhắn cô trông như thể sẽ bật dậy bất cứ lúc nào.

Tháng mười hai... Cowboy nhanh chóng tính toán lùi lại chín tháng để... đúng rồi. Anh đã ở Trung đông vào hồi tháng ba thực hiện nhiệm vụ giải cứu. Và sau đó, anh đã trải qua sáu ngày trên thiên đàng.

Anh bắt gặp ánh mắt Melody. Cô biết mà không nghi ngờ rằng anh đang tính toán dễ dàng và cộng hai với hai lại, hoặc, chính xác hơn, cộng một với một. Và trong trường hợp này, một với một chắc chắn đã thành ba.

"Tôi là Trung tá Harlan Jones." anh nói, ghim lấy ánh mắt Melody, thách cô phủ nhận những gì anh sắp nói "Là cha của đứa trẻ."

***

Jones chờ cô trong phòng chờ bệnh viện.

Melody hít một hơi sâu khi nhìn thấy anh, sợ phải bước ra ngoài lần nữa. Cô còn lâu mới dám mong anh đã bỏ đi.

Brittany nắm chặt cánh tay cô "Em không sao chứ?" chị gái cô thì thầm.

"Em hơi sợ." Melody thì thầm lại.

Brittany gật đầu "Chuyện này sẽ không dễ dàng cho cả hai. Em có chắc em không muốn chị ở đó không?"

Jones đang đứng bên cửa sổ, dựa vào khung cửa, nhìn ra những ngôi nhà mới trên đường Sycamore. Anh trông cao lớn, áp đảo, và cực kỳ nghiêm túc.

Cực kỳ đẹp trai nữa.

Melody có thể trông thấy những cơ bắp bên dưới hàm anh siết lại khi anh đang nghiến răng. Cô thấy những cơ cắp trên cánh tay anh nổi lên khi anh trượt tay vào túi sau chiếc quần của mình. Cô đã tận mắt thấy sức mạnh của những cánh tay đó. Cô cũng biết chúng có thể nhẹ nhàng thế nào.

Jones trong thật xa lạ trong quần áo dân sự - đặc biệt là với đôi giày và chiếc áo sơ mi khiến anh có một phong cách thật trẻ trung dễ gần.

Nhưng cô nhận ra cô chưa bao giờ thấy anh không mặc đồng phục. Anh đã mặc bộ đồ đen dưới lớp áo khoác của mình khi giải cứu. Và sau đó, cô chỉ thấy anh mặc lễ phục - hoặc không mặc gì.

Những bộ trang phục bảo thủ kì quoặc có lẽ là kiểu của anh khi anh nghỉ phép. Hoặc chúng có thể là một thứ gì đó đặc biệt anh chọn lựa để mặc trong chuyến thăm bất ngờ này.

Nói về chuyện bất ngờ...

Như cô nhận thấy, anh nhắm mắt và đưa tay lên xoa trán, như thể anh đang bị đau nửa đầu. Và sao anh lại không chứ? Anh đến đây rõ ràng là hy vọng để nói chuyện ngọt ngào theo cách của anh và có lại cô trên giường. Anh đã tìm thấy thứ còn xa hơn những gì anh đặt cược - chắc chắn là vậy

Cô có thể thấy được sự căng thẳng khắc rõ ràng trên khuôn mặt anh.

Anh đã mỉm cười và cười lớn suốt sáu ngày họ bên nhau. Nhưng sau đó anh tắt máy nhắn tin và nói với cô anh phải trở lại California. Anh mỉm cười khi anh hôn cô tại sân bay, hứa một điều mà cô biết anh sẽ không thể giữ lời.

Anh mỉm cười - cho đến lúc cô nói với anh rằng cô không muốn gặp lại anh nữa. Và khi anh cố gắng tìm hiểu lý do cho sự chia tay hoàn toàn đó, anh trông thật dữ tợn và áp đảo - không giống như bây giờ.

Như thể thời gian ngừng trôi. Cứ như thể họ đã trở lại ngay đúng tại nơi họ đã rời đi.

Trừ những sự khác biệt rõ rệt. Mái tóc anh dài hơn. Và tóc cô cũng vậy. Và thay vì mang thai ba ngày mà cô đã không biết đến thì giờ đây cô đã có thai bảy tháng.

Melody lo lắng xoa chiếc bụng căng phồng của mình, sợ hãi những gì anh sẽ nói, sợ sự căng thẳng cô trông thấy trên gương mặt anh và trong sự siết chặt của bờ vai anh.

Ánh sáng mặt trời đầu giờ chiều thắp sáng gương mặt anh, khiến mái tóc anh sáng lên những tia sáng của mặt trời.

Cô nhớ cảm giác mềm mại của mái tóc anh dưới những ngón tay mình. Nó đã dài đến ngang vai anh và giờ đây lượn sóng với màu vàng nâu. Nếu không bị buộc túm lại, chúng sẽ uốn lượn và dày xõa xuống mặt anh, khiến anh trông giống như một người lạ trên trang bìa một cuốn tiểu thuyết lịch sử lãng mạn mà cô đã cực kỳ thích đọc.

Anh đứng thẳng lại khi cô bước đến. Ánh mắt màu xanh lá của anh cũng vẫn đang quan sát Brittany, và Melody biết rằng anh đang tự hỏi họ sẽ có một cuộc đối thoại thế nào khi có một khán giả. Cô nhìn anh thẳng vai và nghiến răng chặt hơn chút, và cô biết anh sẽ nói những gì anh muốn nói bất kể chị gái cô có nghe hay không.

Nhưng, "Chị phải quay lại làm việc." Britt tuyên bố. Cô nheo mắt nhìn Jones "Anh sẽ đưa em ấy về một cách an toàn đúng không?"

Jones gật đầu, nhá lên nụ cười năm nghìn watt của mình "Đó là chuyên môn của tôi"

"Được rồi" Brittany nói, lùi lại "Vậy thì, tôi đi đây. Thật vui vì được gặp anh, Trung tá Jones."

"Tôi cũng vậy, thưa cô."

Melody đã quên mất Jones có thể lịch sự đến thế nào. Cô cũng đã quên mất đôi mắt anh xanh ra sao, anh có mùi tuyệt thế nào, làm cách nào đôi môi anh lại có vị ngọt ngào đến vậy... Không, cô không bao giờ quên điều đó. Cô chỉ đơn giản là đã cố gắng để quên đi.

"Em có thật sự ổn không?" Jones hỏi. Nụ cười của anh biến mất lần nữa, và cô nhìn xoáy vào mắt cô, tìm kiếm điều gì đó mà cô không rõ "Họ không muốn giữ em lại qua đêm hay gì đó sao? Thêm những xét nghiệm nữa...?"

Cô lắc đầu, đột nhiên thấy bối rối, đột nhiên ước rằng Brittany đã không rời đi. "Em đã không ăn sáng mấy, và cùng với việc vội vã đuổi theo Andy khiến em thấy choáng váng. Thật không dễ dàng khi mang thai - em gặp khó khăn trong việc nuốt trôi đồ ăn gần như ngay từ đầu."

"Anh xin lỗi."

Melody liếc nhìn anh, gượng cười "Brittany sẽ không để em đi cho đến khi em ăn trưa. Anh có gì để ăn không?"

"Có. Anh đã vớ vài chiếc bánh sandwich từ quán cafe." Anh cũng đang cảm thấy không thoải mái "Em có muốn ngồi xuống không?"

"Không, em muốn... Em muốn về nhà. Nếu anh không phiền."

Anh lắc đầu "Anh không phiền. Sẽ dễ dàng để nói chuyện ở nơi nào đó ít công khai hơn." Anh hướng cô về phía cửa ra vào "Xe anh ở lối này."

"Anh vẫn trong đội SEAL 10 à?" cô hỏi, nhận ra hi họ bước vào ánh nắng mặt trời của buổi chiều ấm áp rằng cô có cả triệu câu hỏi muốn hỏi anh.

"Phải, thưa cô."

Chúa ơi. họ đã tụt lại với 'thưa cô' sao. "Thế còn Harvard?"

"Cậu ta ổn. Tuyệt. Ít nhất là cả đội vẫn ở Virginia - trong vài tháng tới."

"Chào anh ấy giúp em trong lần gặp tới nhé."

"Được mà." Anh ra hiệu bằng đầu "Xe ở đằng kia."

"Anh có nghe tin gì từ Crash không?" Melody đợi anh mở khóa và cửa xe cho cô.

Bạn cùng bơi của Cowboy, Crash cũng tối tăm và bí ẩn như biệt danh của anh ta. Họ đã tình cờ gặp anh ta ở khách sạn tại Paris. Crash không phải một thành viên của Alpha Squad, hoặc ngay cả là trong đội SEAL 10. Thực tế, Cowboy không hoàn toàn chắc chắn nơi mà người bạn thân SEAL nhất của anh đã tới sau khóa huấn luyện BUD/S. Trừ những cuộc gặp ngẫu nhiên, đã vài năm kể từ khi họ thậm chí là nhìn thấy nhau, nhưng sự tin tưởng và tôn trọng nhau giữa hai người đàn ông là rất rõ ràng.

"Anh nhận được vài bức email của anh ấy tuần trước. Không có gì nhiều - chỉ là câu chào, hỏi thăm, thông báo vẫn sống. Nhưng khi anh viết cho anh ấy, bức thư bị trả lại, không gửi được. Có cần anh giúp em vào xe không?" Anh quan sát cô khó khăn lê cơ thể vào trong ghế phụ.

Cô lắc đầu "Nhìn thì có vẻ lóng ngóng hơn thực tế. Dù vậy cứ đề nghị em lần nữa trong lần tới khi chúng ta về nhà - em sẽ không từ chối một bàn tay để ra đâu."

Jones cúi xuống để anh có thể ngang tầm mắt cô "Anh không thể tin đươc em vẫn còn hai tháng nữa." Anh nhanh chóng quay lại "Không biết em có đang không nói thật hay..." Anh nhắm mắt lại, chửi thề nho nhỏ, đôi mắt anh có màu xanh tối đáng kinh ngạc tương phản với gương mặt anh. "Điều anh đang cố nói là nếu em bé còn lớn hơn nữa, nó sẽ là một cuộc chiến khó khăn cho em để sinh con." Anh dừng lại "Anh muốn em biết rằng kể từ giây phút anh gặp em, Mel, anh không nghi ngờ một phút nào rằng đứa trẻ em đang mang là của anh."

"Jones, anh không cần phải - "

"Em không thể phụ nhận được là anh đúng."

"Em không hề nói bất kỳ điều gì như thế"

"Em không cần nói" Jones đứng thẳng người và đóng cửa xe. Như Melody quan sát, anh đang bước về phía trước đầu xe và mở cửa ghế lái "Anh đã gọi cho hàng xóm của em - Vince Romanella - về thằng bé đó. Ông ta nói cứ bình tĩnh - rằng ông ta sẽ tìm cậu bé. Andy. Đó là tên cậu ta."

Chủ đề về đứa trẻ cô đang mang thai tạm thời ngằng lại và lắng xuống "Em biết" Melody nói khi anh trèo vào và khởi động xe "Brittany nói với em anh hỏi xin số của Vince. Cảm ơn anh đã làm thế"

"Không có gì" Anh rẽ trái khi anh ra khỏi bãi đỗ.

"Anh không cần em chỉ đường sao?"

Jones liếc nhìn cô "Anh biết em sống ở đâu. Anh đã kiểm tra bản đồ và đến đó hồi sáng, nhưng em không ở nhà" Anh mỉm cười, lịch sự, như thể họ là những người xa lạ "Rõ là vậy"

Melody không thể nhịn được nữa "Nghe này, em nghĩ anh chỉ cần thả em xuống và cứ lái xe đi". Anh im lặng, vì vậy cô hít sâu một hơi và tiếp tục "Anh có thể giả vờ là không biết gì. Giả vờ là anh chưa bao giờ tới Appleton. Chỉ cần... quay lại Boston và bắt chuyến bay kế tiếp đến Virginia và không nhìn lại. Không cần gửi lời chào đến Harvard giúp em. Đừng nói gì cả. Anh có thể nói với họ rằng anh không gặp được em và..."

Cô phải dừng lại và hắng giọng. Anh đang siết chặt tay lái, những đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng anh vẫn không nói gì.

"Em biết anh không muốn chuyện này, Jones. Em biết điều này không phải thứ anh nghĩ đến khi chúng ta ở bên nhau. Đó cũng không phải điều em đã nghĩ, nhưng em đã có cơ hội để thích nghi với nó. Em đã có thời gian để yêu thương đứa trẻ này, và giờ em rất ổn. Em rất mừng vì có nó. Đó có thể không phải điều em mong muốn bảy tháng trước, nhưng giờ em muốn. Việc anh có mặt ở đây đang làm mọi thứ rối tung lên."

Anh cho xe vào lối để xe của cô, vẫn để động cơ chạy, quay về phía cô "Đó là trên chuyến bay tới Paris, phải không. Đó là khi nó xảy ra."

Cái nhìn trong đôi mắt anh quá mãnh liệt, Melody cảm thấy mình đang bị nhìn xuyên qua và anh có thể thấy những thứ sâu bên trong cô. Cô cầu nguyện rằng anh không thể. Cô cầu nguyện rằng anh sẽ không biết rằng anh đã chạm tới cô gần đến mức nào ngay cả khi cô tuyệt vọng cố gắng để khiến anh bỏ đi mãi mãi.

"Đi đi" cô nói lại, cố làm cho giọng mình trở nên khắc nghiệt nhất có thể "Và đừng quay lại. Em không cần anh, Jones. Và em không muốn anh"

Anh nhìn đi chỗ khác, nhưng trước đó cô đã trông thấy một ngọn lửa của sự tổn thương trong mắt anh. Trái tim cô gần như tan vỡ, nhưng cô buộc mình phải cứng rắn. Tốt nhất là nên như vậy. Tốt nhất là mọi thứ phải như vậy.

"Em biết điều cuối cùng anh muốn là đứa trẻ này và em, kéo anh xuống bằng bất kỳ cách nào. Tất cả những gì anh có sẽ bị dính quanh lấy những thứ phức tạp. Em có tiền. Em có đủ tiền tiết kiệm để tiêu trong vòng bốn năm với em bé. Mẹ em đã lập một quỹ ủy thác cho đứa trẻ, đến khi vào đại hoc. Không có gì anh có thể cho đứa trẻ mà em chưa nghĩ đến và đáp ứng cả."

Anh đang cố gắng để đè nén nỗi đau của mình với một nụ cười chế giễu "Phải, quỷ thật, em yêu. Không giấu giếm. Nói cho anh biết em thật sự cảm thấy thế nào"

Cô cảm thấy như đồ khốn kiếp. Nhưng cô phải làm vậy. Cô phải để anh rời đi trước khi anh có vài ý tưởng điên rồ về việc 'làm những điều đúng đắn' cho cô.

"Em xin lỗi. Em chỉ không nghĩ giờ là thời điểm để chơi đùa"

Anh thở ra trong thứ gì đó gần như một tiếng cười, nhưng không có nhiều sự hài hước đi kèm "Anh muốn nói chúng ta đã trong một trò chơi rất dễ thương - bảy tháng trước"

Melody đỏ mặt, biết chính xác anh đang đề cập đến điều gì. Họ chỉ rời phòng khách sạn duy nhất một lần để đi ăn tối. Họ đi loanh quanh ra ngoài, những con phố lãng mạn trong một thành khố khác và những ham muốn không thể thỏa mãn khiến cả hai phát điên. Họ hôn và chạy và nhìn vào mắt nhau trong sự im lặng của cuộc đua lý trí. Ai sẽ là người phải từ bỏ và cầu xin người kia quay về phòng để tiếp tục cuộc đua đầy nóng bỏng và đam mê?

Jones không biết xấu hổ, trượt tay lên váy cô, dọc theo phía trong đùi và chạm vào cô một cách thân mật và riêng tư bên dưới tấm khăn trải bàn dày của nhà hàng. Cô đã thua trong trận chiến đêm đó, nhưng chiến thắng trong lần tiếp theo khi anh lặp lại, chỉ để khám phá ra rằng cô đã đi ra ngoài mà không mặc đồ lót - không cả chút đồ ren nhỏ nhất trên mình. Và khi cô mỉm cười với đôi mắt anh ngay bên trong nhà hàng và mở ra cho những ngón tay thăm dò của anh...

Họ đã bắt taxi quay trở lại khách sạn đêm đó, mặc dù nhà hàng chỉ cách có ba khu nhà - một quãng đường đi bộ ngắn.

Điều tương tự cũng đã xảy ra trên chuyến bay ngắn tớ Pháp. Nó bắt đầu một cách tình cờ trong một cuộc trò chuyện bình thường về cuốn sách và bộ phim yêu thích về một vị đại tướng.

Jones đã nghĩ rằng tốt nhất là nên che giấu mối quan hệ của họ, ngồi cạnh nhau mà không chạm vào nhau, sớm hay muộn cả hai sẽ phát điên.

Jones đã với tới cô bằng cả bàn tay, và cánh tay anh chạm vào ngực cô. Cảm giác ngay lập tức dấy lên trong cô - một thực tế rằng cô biết anh không bỏ lỡ.

Cô đã phản đối bằng cách nghiêng khỏi anh để nhìn ra ngoài cửa sổ xuống cánh đồng bên dưới và vuốt nhẹ tay cô lên đùi anh.

Anh duỗi dài chân và vô tình đụng trúng chân cô.

Cô lấy lý do cô phải đi ra ngoài và vào phòng tắm nhỏ.

Khi cô quay lại và ngồi xuống, cô nhìn xuống túi xách trong việc giả vờ tìm kiếm ít kẹo cao su. Cô mở túi một cách cẩn thân, hé mở những thứ bên trong - một ít đồ màu trắng có ren - chỉ cho mình Jones. Trong khi cô rời đi, một lần nữa cô bỏ lại quần chip, biết rõ Jones có thể nhận ra đó là cùng những đồ anh đã cởi bỏ lúc sáng, khi họ vội vã đến sân ba cho kịp giờ.

Melody cảm thấy mặt cô đỏ hơn nữa. Ai có thể nghĩ được rằng cô sẽ làm những việc như vậy, táo bạo, khiêu khích đến thế?

Dù vậy, cô thích thế. Cô thích cách Jones khiến cô cảm thấy như mình là người phụ nữ gợi cảm nhất thế giới. Cô yêu cách anh muốn cô đến tuyệt vọng, cách anh dường như không thể có đủ cô.

Trên chuyến bay tới Paris đó, cô đã lôi anh vào phòng tắm nhỏ. Cô đã không nhận ra anh đã không sử dụng biện pháp an toàn.

Và anh nghĩ rằng cô có vài cái trong ví. Nhưng một khi họ đã ở trong căn phòng bé tí và nóng bỏng đó, thì ham muốn đang đốt cháy cả hai cần phải được ưu tiên trước thực tế rằng, họ không có gì bảo vệ.

Jones đã gần như đẩy váy cô lên đùi và cô quấn chân quanh anh khi anh đẩy sâu vào trong cô, đưa cô tới thiên đường. Anh đã rút ra trong nỗ lực để giữ cho cô khỏi mang thai, nhưng Melody cũng nhận thức được việc đó không mấy khả thi và xác suất sẽ nhiều hơn so với thực tế.

Tuy nhiên, cô đã tự thuyết phục bản thân rằng một lần sẽ chẳng có vấn đề gì. Chắc chắn họ sẽ có thể ăn gian được một lần. Chắc chắn tỉ lệ cược sẽ nghiêng về phía họ. Và chết tiệt, may mắn còn xa mới đến với họ. Bên cạnh đó, cô đã tự nói với mình, cô muốn Jones đủ tệ để sẵn sàng đối mặt với những hậu quả.

***

Khi giờ đây cô đang liếc nhìn anh, cô biết anh cũng đang nhớ về căn phòng tắm trên chuyến bay đó. Anh nhớ hương vị của cô, mùi thơm của cô, sức nóng vây quanh anh, mang cả hai tới đam mê.

Chúa biết cô sẽ không bao giờ quên những cơn sóng cảm xúc tuyệt vời của niềm hạnh phúc nhấn chìm cô khi anh nghiến răng, chiến đấu để giữ bản thân không tuôn trào hạt giống của mình sâu bên trong cô.

Anh hắng giọng không chỉ một mà hai lần trước khi anh có thể nói "Ít nhất sex là chuyện tuyệt vời nhất mà anh đã trải qua trong đời. Ý anh là, nhưng nó cũng thực sự "tuột hết cả hứng" - không có ý chơi chữ đâu - khi anh phát hiện ra đã làm em dính bầu chỉ sau một lần "tàu nhanh" duy nhất đó. "

Melody cười lớn. Cô không thể ngăn mình được. Nó như thể Jones đang tìm kiếm mặt tích cực trong một tình huống bất lợi. Nhưng sau đó, đôi mắt cô tối lại và cô mở cửa xe, sợ rằng cô sẽ bật khóc.

Bằng cách nào đó cô đã kiểm soát để trèo ra khỏi ghế xe. Cô đóng cửa lại, và anh cũng leo ra khỏi xe.

Nhưng anh đứng đó với cánh cửa xe để mở, động cơ vẫn chạy, khi anh nhìn cô qua mui xe.

"Jones, chúng ta đã vui vẻ bên nhau. Em không thể phụ nhận điều đó. Nhưng em đã nói với anh vào hồi tháng ba và giờ em nói lại - điều chúng ta chia sẻ không đủ nền tảng cho bất cứ mối quan hệ thật sự nào." Giọng cô hơi run, và cô đang đấu tranh để kiểm soát nó "Vì vậy, chúc may mắn. Chúa phù hộ anh. Đừng nghĩ rằng em sẽ không nhớ anh. Em sẽ" Cô gượng cười "Em đã mang về một món quà kỷ niệm"

Jones lắc đầu "Melody, anh không thể - "

"Làm ơn. Hãy cho em một đặc ân và đừng nói gì cả." cô cầu xin anh "Chỉ cần... rời đi và suy nghĩ về nó khoảng một hoặc hai tuần. Đừng nói gì cho đến khi anh dành thời gian để nghĩ thông suốt. Khái niệm này - việc em mang thai - còn rất mới mẻ đối với anh. Em đang cho anh cơ hội để ra đi. Không ràng buộc. Hãy dành thời gian để suy nghĩ trước khi anh nói hay có bất cứ hành động bộc phát nào." Cô quay đi và bước về phía ngôi nhà.

Anh không đi theo cô. Tạ ơn Chúa.

Cô gần như đánh rơi chìa khóa khi mở cửa. Khi cô bước vào, anh vẫn đứng đó, một nửa trong và một nửa ngoài xe.

Khi cô đóng cửa lại đằng sau, cô nghe tiếng cửa ô tô đóng sầm. Và sau đó, qua cửa sổ, cô thấy anh lái đi.

Với bất kỳ sự may mắn nào, anh sẽ làm như cô yêu cầu và suy nghĩ về lựa chọn của mình. Về nếu may mắn vẫn tiếp tục theo cô, anh sẽ nhận ra cô thật sự nghiêm túc về lựa chọn dễ dàng mà cô đã cho anh. Và sẽ là như thế. Anh sẽ không gọi, anh sẽ không viết.

Cô sẽ không bao giờ gặp lại Trung tá Harlan Jones của lực lượng SEAL hải quân Mỹ một lần nữa.

Đứa trẻ đá cô, thật mạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui