Fake Love


 Chương 5 : Những hạt mưa vương theo gió tạt qua gương mặt anh lạnh buốt. Anh siết chặt người con gái đang run lên trong tiếng nấc bằng đôi tay rắn chắc. Anh mong hơi ấm của mình giúp xoa nhẹ cơn đau trong cô. Cơn mưa lại bất chợt đổ xuống một lần nữa không báo trước. Mưa át đi tiếng lòng ai thồn thức. Anh hướng ánh mắt buồn ra khung trời đẫm nước mắt.  Con đướng vắng cong mình chịu những hạt mưa quất xuống bỏng rát. Gió thổi càng ngày càng mạnh, quăng mưa vào không trung, táp cái dữ dội vào mọi thứ nó chạm tay đến. Anh thấy nhói đau trong lòng, có cái gì đó như gờn gợn trong anh phải chăng là kỉ niệm chưa từng phai nhòa? Cô vẫn vỡ òa như cơn mưa không lắng ngoài kia.  …………………  Cô gái nhỏ ngồi bó gối khóc nấc lên trong góc tối của con đường không ai bước qua, đợi chờ một bóng hình xa xăm thân thuộc. Đôi mắt đỏ lên vì nước mắt. Đôi vai cứng lại vì phải gồng mình mạnh mẽ nhưng lại không ngăn mình bất lực mà run sợ. Đã ai từng mang lại một lời hứa mong manh cho con tim lạnh giá để rồi xóa nhòa tất cả bắng sự thật đau thương?  Tình yêu đầu đời với bất cứ ai cũng là thứ tình đẹp nhất, trong sáng nhất, hi vọng nhất, mơ mộng nhất và mong manh nhất. Cô dặn lòng mình quên đi nhưng cô biết mình vẫn đứng lại bến đỗ ấy. Nói hận anh cả đời nhưng cô hiểu điều đơn giản rằng :”Còn hận là còn yêu. Hận càng nhiều thì yêu càng sâu đậm.” Cô luôn phủ nhận rằng mình còn yêu anh để mỗi sáng vẫn quay đi khi góc gối ướt mềm. Và rồi hôm nay khi gặp lại người con trai ấy cô biết mình còn yêu anh. Bất lực. Cô giận bản thân mình hơn là trách tội người khác.  Cô hoang mang với những suy nghĩ rắng anh vẫn đây trong tâm trí mình. Thời gian chưa hề phủ bụi lên kỉ niệm, nhắm mắt lại mọi thứ như vẫn còn đây, do anh là người cô dành trọn tất cả chữ yêu? Sống mũi cô cay nồng khi ánh mắt ai lảng qua như không hề quen biết. Cô biết thật không công bắng cho Lâm nhưng cô cần anh lúc này. Cô chỉ biết bám lấy anh thật chặt, chỉ sợ anh buông tay. Cô sẽ gục ngã mất. Rồi cô thật sự thấy an lòng khi anh vẫn im lặng bên cô, anh –“người bạn im lặng của cô”.  Cô cảm nhận thấy bàn tay anh ấm nóng kéo cô ra khỏi nơi ồn ã kia. Anh đưa chiếc áo khoác của mình cho cô, nói cô khoác vào trời có hạt mưa rồi. Dựa mình vào bờ vai rộng của anh, cảm nhận cái mùi cỏ lá nơi anh. Cô gắng lấy bình tĩnh lại trong tâm trí. Vậy mà, tay vẫn run lên bám vào vạt áo anh không thể bỏ. Đôi mắt vẫn nhòe đi gắng ngăn dòng nước mắt. Đôi môi bỏng rát, đau nhói khi hàm rang cắn chặt muốn tứa máu. Tim đập mạnh, nghẹn ngào thắt chặt đau quặn.  Hạt mưa rơi như nước mắt ai thấm đẫm những con đường.  “ Cho anh lau nước mắt của em, hay ít ra cũng cho anh thấy mình giúp em được gì với tư cách là người yêu chứ. Đừng rút tay lại vì bàn tay em lạnh lắm.”  Đôi bàn tay ai nắm chắt khiến ta thấy thật an toàn .  Ánh mắt ai trìu mến làm tim ta yếu mềm.  Sự quan tâm vụng về của anh làm cô thấy mình không đơn độc. Cô vỡ òa trong nước mắt, trong tủi hờn, trong vòng tay anh _”người yêu đặc biệt”.  Vòng tay ai siết chặt vỗ về khiến tâm hồn bình yên lạ.  An toàn khi bên một người, cái cảm giác vô hình ấy lâu rồi cô chưa thấy được. Vì cô sợ chạm đến, sợ bị tổn thương, sợ nó lại vụt mất. Vì cô không còn lòng tin vào thứ gọi là hạnh phúc? Bờ vai anh rộng quá. Khuôn ngực ấm nóng khiến cô quên đi cái lạnh nơi gió lùa vào. Đôi mắt nhòe đi nghe tiếng tim anh đập mạnh. Có điều gì rõ hơn, chân thật hơn bằng nhịp đập rộn ràng ấy? Cho cô yếu đuối bên anh một lần này thôi. Rồi cô sẽ lại tự đứng dậy. Cô nhủ lòng mình như vậy để nép vào anh sâu hơn cho cơn đau tan biến.  Đôi mắt cô nặng trĩu, người lạnh run lên khẽ nép vào anh tìm hơi ấm.  Anh hoảng hốt thấy bờ vai cô run lên từng hồi như gặp cơn sốt. Anh đưa bàn tay lên trán cô nóng hổi. Khẽ lay vai cô. “Em sao vậy? Em ổn chứ?” .Cô mơ màng:”Em không sao đâu. Em ổn mà. Cảm ơn anh nhiều lắm.” Anh khoác vội chiếc áo khoác cho cô, ôm cô thật chặt, có lẽ cô bị cảm vì dính mưa rồi. Anh như ngồi trên ổ kiến lửa, lo lắng không ngừng. Cô lịm dần trong đôi tay run lên hoảng sợ. Mưa kia sao vẫn chưa chịu ngưng?  ……………
~………………  Một chàng trai đi đi lại lại trong hành lang bệnh viện, đôi mắt chốc chốc lại liếc nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt. Đôi tay anh toát mồ hôi vì lo lắng. “ Em bình an nhé. Đừng có chuyện gì xảy ra.” Tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh giật mình. Đó là tiếng chuông phát ra tứ túi xách của Nhi. Anh phân vân một lúc rồi cũng nhấc máy. Màn hình hiện tên người gọi “Loan Xinh”.  “Mày mất tích đâu vậy? Cả xóm đang đợi kìa. Nói chiều về mà?”  “Alo, em là…”  “Ah. Ai vậy? Nhi đâu rồi?”  “À. Anh là bạn của Nhi. Nhi đang trong bệnh viên em ạ.”  “Cái gì? Nó đi ăn cưới mà? Mà nó ở bệnh viện nào hả anh?”  “Bệnh viện Bạch Mai.”  “Vâng, em cảm ơn anh.”  Tiếng cúp máy vội vã. Anh nhìn chiếc điện thoại trên tay rồi để lại vào túi xách của cô. Nghĩ lại, từ hồi anh và cô biết nhau hai người chưa hề hỏi han gì về quá khứ cũng như hiện tại của nhau. Cuộc sống, bạn bè. Chỉ đơn giản là những câu chuyện trong góc quán nhỏ, là những chia sẻ về cảm nhận nhỏ trong bất cứ điều gì, là sự đồng cảm qua những giai điệu không lời êm lặng. Chỉ có vậy…..  ……………………………  Loan là một cô gái khá xinh xắn với đôi mắt lanh lợi, khuôn mặt bầu bĩnh trông thật đáng yêu. Cô có dáng người hơi đầy đặn nhưng khá cao nên trông rất cân đối. Áng chừng có khá nhiều chàng trai xin chết vì nhan sắc của cô gái này. Anh gật đầu chào khi Loan giới thiệu về mình. Loan sắc mặt lo lắng, mồ hôi vã ra, hơi thở vẫn còn rất dốc. Đúng lúc ấy cửa phòng bệnh mở . Bác sĩ bước ra. Anh và Loan vội chạy đến.  “Cô ấy sao rồi bác sĩ?”  “Bạn cháu sao không ạ?” “Mọi người cứ bình tĩnh. Cô ấy không có gì nghiêm trọng. Chỉ là bị cảm lạnh và do cơ thể suy nhược nên bị ngất đi thôi. Tình hình bây giờ đã ổn định rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi mai là có thể ra viện.” Vị bác sĩ mỉm cười trấn an.  “ Cảm ơn bác sĩ. Vậy em có thể vào thăm cô ấy chứ ạ?”  “Ừ. Vào được rồi. Nhưng nhớ giữ yên lặng cho bệnh nhân nghỉ ngơi.”  “Vâng, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.” Anh nắm tay cảm ơn vị bác sĩ già. Lòng anh như cất đi được một nỗi lo không tên. “Vậy là cô ấy không sao. Thật tốt quá.”  Cô nằm trên giường. Đôi mắt nhắm chặt. Không biết trong giấc mơ cô mơ thấy gì nhưng thi thoảng lại lẩm bẩm điều gì đó không nghe rõ. Anh lo lắng nhìn cô. Loan ngồi bên cạnh vừa nhìn cô vừa tò mò dò xét anh. Anh nhận ra, mỉm cười nhẹ. Anh nói qua cho Loan biết về tình bạn của anh với Nhi nhưng không hề tiết lộ rằng anh là người yêu của cô.Loan khẽ gật đầu nhưng trong ánh mắt vẫn không hề tin anh chỉ là bạn đơn thuần.  Loan không thắc mắc nữa. Cô chỉ bàn với anh rằng đưa Nhi về nhà để tiện chăm sóc. Vì ở xóm trọ còn có người ra vào chăm sóc cô chứ ở đây không ai đến được mà người nhà của Nhi cũng không ở đây. Anh cũng cho là phải vì tình hình của cô cũng không có gì nguy kịch, cũng vì có lần cô nói với anh rằng cô ghét bệnh viện. Anh không muốn cô thấy mình tỉnh dậy trong sắc trắng hòa với mùi thuốc sát trùng này. Anh ra làm thủ tục xuất viện cho cô.  Anh và Loan bắt taxi đưa Nhi về phòng trọ.  Cô có lẽ mệt mỏi lắm nên nằm ngủ mãi không chịu dậy. Anh cứ đứng lên ngồi xuống vì sợ cô chẳng may có chuyện gì nữa. Lúc ấy anh chắc sẽ trách mình lắm vì đã đưa cô về nhà. Loan khẽ lắc đầu, cười cười nói anh an tâm. Mọi người trong xóm trọ lo lắng hỏi han về tình hình của cô.  Khi được nghe Loan nói rằng cô chỉ bị cảm lạnh, ai cũng thở dài thay phiên nhau nhận việc chăm sóc cô. Hôm nay đáng nhẽ là ngày vui của xóm trọ nhỏ này. Loan hôm qua vừa nhận được việc sau bao ngày vất vả nộp hồ sơ và phỏng vấn xin việc nên tổ chức một bữa cơm nhỏ gọi là ăn mừng thành công. Vậy mà cô bạn nhỏ bây giờ lại nằm một chỗ ngủ như công chúa ngủ trong rừng vậy.  Trời đã tối muộn, anh chào mọi người ra về. Anh an tâm vì cô được những con người tốt bụng như vậy bên cạnh chăm sóc. Loan nhìn theo dáng anh quay xe đi, bất giác nhớ lại có lần Nhi từng nhắc tới một người con trai với bờ vai rộng và bóng lưng cô độc mà cô vô tình quen được. Loan đoán đó là anh. Loan quay lại nhìn người bạn với đôi mắt buồn luôn giấu mình sau nụ cười mà thấy nhẹ lòng phần nào. Anh có lẽ sẽ giúp được cô bạn nhỏ ấy. Loan nghĩ vậy.  ………………………….  Nhi vần nghiêng đầu nghe anh kể chuyện. Hóa ra cô đã ngủ li bì hơn một ngày trời rồi. Thảo nào người lại ê ẩm như vậy. Như sực nhớ ra điều gì, cô hoảng hốt:  “Chết, còn cửa hàng nữa. Em chưa nói gì với bà chủ.”  “Anh đến xin phép cho em nghỉ ốm rồi. Em yên tâm, công việc vẫn còn đó.”  “Vậy ạ. Cảm ơn anh nhiều nhé.”  “Anh là người yêu của em mà. Đó là chuyện đương nhiên.” Cô bỗng phá lên cười vì câu nói hóm hỉnh của anh. Anh cười theo nhưng trong ánh mắt anh, cô không hề biết rằng đó là câu nói thật lòng. Anh giữ nó lại cho riêng mình vì với một tình yêu giả anh chấp chận việc mình không được phép yêu thật. Cô ngừng cười. Bỗng nhìn vào mắt anh thật sâu. Hồ thu trong anh làm cô yên lòng lạ. Lần đầu tiên có muốn sẻ chia với một người nỗi lòng mình ngoại trừ người con trai ấy, ngoại trừ cuốn nhật kí nhuộm màu kí ức kia.“Anh này..”  “Ừ.”“Anh có muốn nghe câu chuyện của em không?” Anh sững người lại. Khóe môi không vương nét cười quen thuộc. Ánh mắt cô chân thật đến mức anh chỉ biết khẽ gật đầu. Cô mỉm cười đôi mắt nhìn về nơi xa xăm. Nơi ấy có những kí ức mà cô đã từng muốn chôn vùi trong chiếc hòm “quên lãng.” “ Khi ấy em còn là cô nữ sinh lớp 11……”  Giọng cô đều đều đưa anh về một miền kí ức. Anh nhắm mắt mình lại.  Những hạt nắng ấm lại phủ kín lấy căn phòng nhỏ. Hôm nay, nắng thật đẹp. Đọc tiếp Fake love – Chương 6 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui