Chương 6 : “Có những kí ức theo ta đi mãi cùng tháng năm. Nhắm mắt lại ta vẫn thấy kỉ niệm ngập tràn trong tâm trí, dù đó là kí ức đẹp hay là niềm đau muốn xóa nhòa. Thời gian vô tình cuốn trôi tất cả nhưng không cản được ta nhớ về quá khứ. Cũng chỉ vì đã nói sẽ là mãi mãi mà chỉ đến khi hơi thở dừng lại ta mới tan biến cùng kí ức kia. Anh vẫn mãi là kí ức trong em_mối tình đầu thơ dại.” Ngày ấy, Nhi là cô nàng đáng yêu với đôi mắt to tròn và nụ cười chúm chím trên đôi môi hồng đào. Cô luôn có một giai điệu vui tươi theo mình. Nhi thích hát, đó như là niềm đam mê của cô vậy. Lẽ dĩ nhiên Nhi trở thành chân văn nghệ của lớp và của khối. Nhi đang là thiếu nữ năng động của tuổi 16. Nhi có cô bạn rất thân tên Linh. Hai người quen nhau khi mới bước chân vào ngưỡng cửa trung học. Học cùng lớp, ngồi chung một bàn, hai cô gái nhanh chóng trở thành một cạ cứng trong lớp, thân thiết hơn chị em ruột thịt. Đi đâu học cũng có nhau, như hình với bóng. Mọi người thường trêu chọc hai người,”không ai khiến chúng nó tách nhau ra được”. Hai cô nàng lại cười phá lên thích thú. Linh hoạt động trong Đoàn trường. Linh năng nổ trong mọi hoạt động, một cô phó bí thư Đoàn dễ mến.Hai cô nàng đang trong giai đoạn thi cuối kì I, Linh cầm chiếc thìa gõ nhẹ vào thành ly nước cam nghe thật vui tai, đôi mắt ngó nhìn Nhi một hồi chăm chú. Nhi bắt đầu thấy khó chịu vì ánh nhìn thiếu điều bốc cháy tóc cô liền chau mày nhìn sang: “Mặt tao có thêm cái vật gì kì dị hay sao mà mày soi tao nãy giờ thế?” “Không, tao đang chỉ ngắm con bạn xinh đẹp nổi tiếng của tao thôi.” “Thôi đi nương. Cho em xin. Nương tập trung ôn bài hộ em, mai thi rồi đấy.” Linh ngồi lại ngay ngắn, dáng vẻ nghiên nghị lạ thường, tay khua khua chiếc thìa nhựa chặc lưỡi nói: “Tao đang phân vân không biết có nên nói ày biết hay không thôi.” “Lằng nhằng, có chuyện gì?” “Có người thích mày.” “ Vậy hả?” Nhi vẫn không rời mắt ra khỏi trang sách, tay vẫn ghi ghi chép chép liên hồi. “Sặc, mày nghe tao nói tí đi.” Linh cau mày, giằng quyển sách ra khỏi tay Nhi. “Thì tao có nghe mà. Trả lại quyển sách cho tao. Có người thích tao chứ có phải tao thích đâu, tao không quan tâm.” “Chán mày. Là tiền bối khóa trên. Bí thư trường mình đó. Ổng năn nỉ tao dữ lắm tao mới chuyển lời dùm đấy. Tội nghiệp ổng. Thích ai không thích lại thích đứa như mày.” Linh ngán ngẩm lắc đầu vất trả lại quyển sách cho Nhi. Linh cũng chẳng rảnh mà đi lo chuyện bao đồng, chỉ vì vị tiền bối si tình kia nhờ vả mãi mà từ chối hoài cũng không đặng. Linh suy nghĩ mãi rồi cũng đồng ý chuyển lời, thành công hay không thì là tùy vị tiền bối kia, cô coi như trút được một nỗi phiền toái. Linh đẩy về phía Nhi một phong thư màu vàng: “Thư của người ta. Tao nhận lời chuyển hộ. Mày xem đi rồi tính.” “Ừ.” Nhi đáp qua loa rồi tiện tay kẹp phong thư vào cuốn sổ gần nhất, cũng không lưu tâm đó là cái gì. Linh cũng chẳng buồn nói thêm, lại chăm chú vào quyển sách Địa lý đang học dở. …………. Nhi vươn mình để cái ê ẩm biến mất khỏi đôi vai nhỏ bé. Cuối cùng cô cũng kết thúc kì thi khá là hài lòng. Cô nằm thườn trên bàn, tay mân mê cuốn nhật kí nhỏ màu hồng với những chủ thỏ ngộ nghĩnh ngoài bìa. Cô mua cuốn sổ này đã hơn tuần rồi, dự định sẽ bắt đầu lưu những kỉ niệm của mình vào đó, nhưng bận thi cử mà cô quên béng đi mất. Cô dở cuốn sổ thơm mùi giấy mới ra để hít hà vị nồng nồng của giấy trắng, bỗng một phong thư màu vàng rơi xuống bàn. Cô tò mò nhặt lên. Phải mất mấy phút ngồi tua lại trí nhớ, cô mới xác định được đó là dành cho cô. Bên ngoài phong thư không có tên người gửi, chỉ có dòng chữ: “Gửi em_cô gái tôi yêu.” Cô cười nhẹ, khẽ bóc phong thư. “Chào em. Thật xấu hổ khi anh lại không thể có đủ can đảm đứng trước em mà nói lên tấm lòng của anh dành cho em, lại phải mượn những dòng chữ này để nói cho em hiểu. Anh không giỏi viết văn nên cũng không biết dùng những lời hoa mĩ để cho em thấy tình yêu anh dành cho em đẹp thế nào. Anh chỉ chân thành gửi tới em tâm sự này mà thôi. Em đừng vội cười tình cảm của anh là trẻ con, anh đủ chin chắn để biết tình cảm với em không phải chỉ là sự ngộ nhận. Em có biết luôn có một ánh mắt dõi theo em? Anh là chàng trai nhút nhát trước các cô gái, và đặc biệt trước một người như em. Em là cô gái dễ thương, đáng yêu nhất mà anh từng được gặp. Kể từ lần đầu tiên thấy nụ cười em là anh đã thấy tim minh đập rộn lên không sao kiểm soát nổi. Và anh đã phải mất rất nhiều công sức mới có được thong tin về cô bé khóa dưới của mình. Anh ngốc lắm không nhỉ khi phải mất tới gần một năm anh mới dám nói rõ lòng mình cho em hay? Nhưng anh cũng đã nói rồi. Anh hi vọng em sẽ chấp nhận tấm lòng này. Hãy cho anh một cơ hội được gặp em nhé. Anh sẽ đợi em ở vườn hoa của trường vào thứ 7 sau tuần thi học kì, khi mọi người tan trường. Chàng trai yêu em. Hoàng An,” …………………………….. “Mày tính sao?” “Sao là sao?” “Thì chuyện của ông Hoàng An ấy. Mày đi gặp ông ấy chứ? ” “Tao không biết.” “Thôi kệ mày. Tao không hỏi nữa. Nói thêm chút thiếu điều tao úp ly kem này lên đầu ẩm ẩm của mày mất.” Linh phồng má nuốt kem không quên gửi đến con bạn thân cái nhìn sắc lẹm. Nhi vẫn chống cằm nhân nhi ly kem, giả vờ như không quan tâm tới những gì cô bạn đang nói. Cô vẫn đang nghĩ vu vơ về chàng trai với lá thư màu vàng ấy. Trước giờ cũng có những cái đuôi theo sau tỏ tình với cô, nhưng bằng thư thì đây là lá đầu tiên cô nhận được. Có lẽ vì vậy mà nó để lại ấn tượng với cô lâu hơn. Và cũng vì người gửi cũng không phải là một người cô lạ lẫm gì. Anh là một chàng trai nổi tiếng, một trong những hot boy của trường. Hoàng An là một anh chàng học giỏi, đẹp trai, con nhà giàu và còn là Bí thư Đoàn trường. Anh nghiễm nhiên trở thành hot boy với biệt danh “Hoàng tử băng giá”. Anh rất ít nói, cũng rất ít khi nở nụ cười. Anh luôn có một vẻ ngoài nghiêm nghị, lạnh lùng, khó gần. Có rất nhiều cô gái ngưỡng mộ mà bày tỏ với anh nhưng anh đều nhẹ nhàng chối từ. Cô cũng chỉ biết anh qua lời kể của Linh. Cô không quan tâm tới nhiều thứ vì âm nhạc đã chiếm phần lớn thời gian của cô rồi. Nên khi biết người gửi thư ình là Hoàng An cô rất đỗi ngạc nhiên. Tạm thời chưa biết phải xử lý thế nào. Nhi vừa thưởng thức cái lạnh của kem vừa bâng quơ nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nơi có một khoảng cỏ nhỏ xanh mướt êm đềm. Những ánh nắng vàng trải mình trên thàm có tạo thành thứ màu sắc kì ảo khiến người ta muốn tan mình vào khung sắc nên thơ ấy. “Có lẽ cũng nên gặp anh xem sao. Cũng đâu mất gì đâu.” Nhi đôi mắt khẽ dịu lại khi nghĩ về anh với một chút tò mò. Hôm ấy là một ngày thứ bảy đẹp trời, nắng dịu nhẹ với những cơn gió thoảng qua trong lành, mát mẻ. Nhi bước từng bước nhẹ trên sân trường đầy lá rộng thênh thang. Mọi người đã về hết. Linh cũng về trước để không gian riêng lại cho hai người kèm theo cái nháy mắt đầy ẩn ý. Vườn hoa của trường nằm ở phía sau dãy phòng học. Đó là một khoảng đất rộng do các lớp tự quản lý một khoảng đất nhỏ để trông các loại hoa do lớp tự chọn và chăm sóc hàng ngày. Vì vậy nơi đây có đủ sắc hoa đua nhau khoe sắc. Nhi lưỡng lự khi bước vào vườn hoa. Mùa này các lớp trông nhiều nhất là hoa hồng, những khóm hoa cao ngang người với sắc hoa bung mình trong nắng. “Anh chưa đến?” Cô thầm nghĩ khi thấy có mình mình đứng giữa vườn hoa rộng. Tần ngần một lúc, cô định bỏ về thì có tiếng động dưới những khóm hoa làm cô giật mình. Cô cảnh giác men theo những luống hoa tới nơi phát ra tiếng động lạ. Cô suýt bật ngã khi bóng trắng đọt ngột đứng phắt dậy. Phải mất một lúc sau cô mới định thần lại, nhận ra bóng trắng đó là anh. Anh có dáng người cao dáo, hơi gầy, và đôi vai rộng. Tay áo được anh sắn lên thật cao. Thấy cô anh bỗng ngượng ngùng, tay chân luống cuống, cười ngờ nghệch: “Em đến rồi à?” “Nhìn anh như vậy ai gọi anh là “Hoàng tử băng giá” nữa?” Cô tủm tỉm cười. “Là họ gọi vậy chứ anh đâu có muốn vậy.”Anh lại gãi gãi đầu cười. “Anh hẹn em ra đây mà không nói gì à? Toàn em hỏi không thôi.” “À, uhm. Thì… Anh muốn biết câu trả lời của em.” Cô khẽ nhìn anh. Cô đã có câu trả lời dành cho anh. Cũng không muốn làm ai buồn vì mình. Cô nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt ngại ngùng của anh. “Em xin lỗi. Nhưng em không thể nhận lời anh. Em chưa muốn bắt đầu mối quan hệ nào mới mẻ với em cả. Anh hiểu cho em chứ?” “Ừ. Anh hiểu. Anh xin lỗi.” Ánh mắt anh lộ rõ vẻ buồn đau, thất vọng, dù anh đã đoán trước được câu trả lời ấy vẫn không ngăn mình khẽ run lên một nhịp. Cô vẫn giữ nét cười trên môi, nụ cười mà anh yêu mến biết bao. “Nhưng em cho anh làm bạn của em được không? Chỉ là bạn.” Cô sững lại. Đôi mắt chân thành nơi anh làm cô phân vân. Sau mấy phút suy nghĩ cô gật đầu đồng ý. Anh cười thật tươi, nụ cười làm cô khẽ đỏ mặt. Anh cười thật đẹp, nụ cười khiến người ta như đắm chìm trong nắng. Và cô không hề biết rằng, vì nụ cười ấy mà sau này cô đã yêu nắng đến đau lòng như vậy. Anh đôi mắt như cười. Chỉ cần được ở bên cạnh cô thì dù là một hạt bụi vương trên tóc anh cũng thấy mãn nguyện rồi. Tình yêu trong anh là cô, mãi mãi là cô, từ lần đầu thấy bóng dáng ấy anh đã biết được điều thiêng liêng ấy. Anh yêu em_thiên thần của anh. Đọc tiếp Fake love – Chương 7