Fake Love


 Chương 7: Hoàng An tựa mình vào khung cửa sổ phóng tầm mắt ra khung trời hoang lạnh bên dưới. Thành phố về đêm im lìm với những ánh đèn sáng rực bên dưới. Cuộc sống vẫn hào nhoáng, ảo ảnh khi đêm về. Điếu thuốc trên tay anh đã tàn từ lâu, anh cũng không buồn gạt tàn thuốc đi. Lòng anh thấy nặng trĩu vì một bóng hình đã khắc sâu vào tận tâm can. Anh mãi mãi không quên được cô. Anh lại rút một điếu thuốc nữa ra đưa lên miệng, ngọn lửa liếm vào từng sợi thuốc tàn lụi.  “Anh không ngủ được à?” Linh đứng bên cạnh anh lúc nào anh cũng không hay. Cô khoác chiếc áo choàng mỏng lên vai anh, dịu dàng nói:  “Trời lạnh rồi anh.”  “Ừ. Sao em cũng chưa ngủ?”  Linh ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh. Cô khẽ nén tiếng thở dài.  “Anh… lại nhớ cô ấy ư?”  Anh khẽ khựng lại, giữ chặt điếu thuốc trong tay. Anh nhắm mắt đưa điều thuốc lên môi. Không gian bỗng đặc quánh lại với khói thuốc nhạt nhòa. Linh nhìn anh- người chồng mới cưới của cô, cô lại không biết nói gì. Anh với cô bên nhau là định mệnh? Cô không biết chỉ nén tiếng thở dài lại một lần nữa.  “Anh xin lỗi.” Tiếng anh như xa vắng.  An dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, quay lại phía Linh. Đôi mắt cương nghị của anh bỗng dịu lại mêt mỏi. Anh ôm lấy người vợ của mình thật chặt.  “Cảm ơn em rất nhiều. Anh làm khổ em nhiều quá. Anh không phải là một người chồng tốt.”  Linh khẽ mỉm cười, khép hờ đôi mắt buồn. Cô không trách anh, không trách tình yêu nơi anh, cô tôn trọng anh. Đến tận bây giờ cô cũng chưa một lần thật lòng nói cho anh biết tình cảm nơi cô. Anh mãi mãi yêu một người con gái không phải cô. Cô chỉ biết gửi tâm tình của mình vào trong từng cử chỉ, từng sự quan tâm, lo lắng dành cho anh. Anh giờ là chồng của cô. Cô yêu anh. Cô được ngày ngày bên anh, được thấy anh, được gọi anh một tiếng “chồng” với cô như vậy là hạnh phúc, là mãn nguyện rồi. Cô vỗ nhẹ lên bờ vai anh.  “Không. Anh là một người tốt.”  Anh lắc đầu. “Anh không thể quên cô ấy, dù anh đã thử nhiều lần. Như vậy là không đúng với em. Anh xin lỗi. Anh đã dặn mình rằng chỉ được nghĩ đến mình em. Nhưng… Anh xin lỗi”  “Em không trách anh đâu. Được không? Hãy cười với em đi.”  Linh dịu dàng nhìn vào mắt anh. Tim cô đập mạnh. “Em yêu anh.”  Hoàng An khẽ sững lại. Anh gục đầu vào mái tóc dài thơm mùi hoa bưởi của vợ, đôi mắt nhắm lại, vòng tay siết chặt. Người con gái ấy, 3 năm trước anh đã buông tay cô, thì giờ anh cũng nên để cho những kí ức ấy chỉ là kí ức. Còn người đang bên anh bây giờ đã hi sinh cho anh quá nhiều. Anh nợ cô, món nợ cả đời này anh không sao đền đáp hết. Suốt những năm qua, cô là người giúp đỡ và bên cạnh anh khi anh đau khổ nhất, khi anh khó khăn nhất. Anh không giúp gì được cho cô, cũng không làm được cho cô một ngày hạnh phúc, chỉ khiến cô phiền muộn vì anh. Năm ấy, công ty của bố anh gặp chuyện, làm ăn thua lỗ, bố anh lo lắng mà đổ bệnh, người đàn bà cay nghiệt, xấu xa kia cũng vì vậy mà bỏ đi theo người tình trẻ. Anh phải một mình đứng ra gánh vác mọi chuyện. Dù là một chàng trai được đánh giá là xuất chúng, thì với cái sản nghiệp đang trên bờ vực đổ vỡ này anh cũng lao tâm khổ từ rất nhiều.  Linh khi ấy mới ra trường, với tài năng và thành tích học tập của mình cô được rất nhiều công ty mời vào làm việc nhưng cô lại từ chối tất cả để giúp anh. Anh tận dụng chút quan hệ còn lại của của bố anh với một vài nhà đối tác để thương lượng làm ăn. Có lúc anh phải ngồi ở công ty của họ tới cả ngày họ mới chịu tiếp anh. Có người anh phải đến mấy lần mới gặp được.  Nhưng anh vẫn mỉm cười, kiên nhẫn thương thuyết với những vị giám đốc mặt lạnh như tiền kia. Để nhận được những cái bắt tay chắc chắn anh đã thức bao nhiêu đêm dài, tốn biết bao nhiêu công sức và tài ăn nói. Linh luôn bên cạnh anh lúc ấy. Cô cùng anh vạch ra những hướng đi mới cho công ty, giúp anh soạn những bản hợp đồng, lo cho anh từng bữa cơm hàng ngày khi anh chẳng buồn nghĩ tới chuyện ăn uống. Cô lặng lẽ bên anh.  Sau bao nỗ lực, vất vả anh đã vực lại được công việc làm ăn cho công ty. Bố anh cũng từ đấy mà giao hẳn công ty cho anh. Anh chính thức thành một vị doanh nhân trẻ khi mới bước vào tuổi 26. Linh vẫn im lặng ở bên anh. Cô thành trợ lý của anh_vị trí mà không ai dám nói gì khi cô được bổ nhiệm vì đóng góp của cô với công ty, dù cô chỉ là nhân viên mới. Bố anh rất quý cô, thường gật đầu mà cười khen ngợi cô và anh là tuổi trẻ tài cao.  Mỗi lần cô đến chơi là ông lại cười vang nhà như có hội vậy. Anh lại thầm nhìn cô với ánh mắt biết ơn. Anh chưa làm được gì để đáp lại tình cảm nơi cô. Rồi 4 tháng sau anh ngỏ lời cầu hôn với cô. Cô vừa vui vừa buồn, để rồi cô khóc òa trên vai anh vào buổi tối lãng mạn ấy. Anh dịu dàng dỗ dành cô. Cô là người con gái thứ hai khiến anh dịu dàng như vậy.  ………………………..  Linh dựa mình vào lồng ngực rắn chắc của An thì thầm.  “Cảm ơn anh vì đã cho em hạnh phúc như vậy.”  “Không. Anh mới là người phải cảm ơn em.” An hôn nhẹ lên vầng trán của vợ mình. “ Từ giờ trở đi, người con gái mà anh nghĩ đến đầu tiên là em, người anh yêu thương nhất sẽ là em, người anh sẽ nắm lấy bàn tay mãi mãi là em. Người vợ bé bòng của anh- Anh yêu em.”  Dòng nước mắt của người vợ trẻ lăn dài trong hạnh phúc. Cô đợi chờ câu nói này của anh đã bao năm rồi. Hơi thở ấm nồng phả vào vành tai dịu ngọt, cô nhắm mắt tận hưởng cái hạnh phúc đang lan dần tới tậm tâm hồn sâu lắng.  Quá khứ nên được thời gian phủ bụi, đừng khiến nó làm ta đau buồn nơi hiện tại và phá nát hạnh phúc ở tương lai. Quá khứ chỉ nên tồn tại với những kỉ niệm đẹp, nhất là với tình yêu.  Anh cũng nên để kí ức của một tình yêu xa vắng trôi vào dĩ vãng. Tạm biệt em, người con gái anh đã từng yêu. ………
~…………………………..  Một miền thương nhớ .Ngày Hoàng An nhận bằng tốt nghiệp cấp III, Nhi đợi anh nơi vườn hoa ngập tràn hương sắc với một món quà nhỏ trên tay. An hôm nay rất đẹp, anh chững chạc trong bộ đồ vest đen cùng vẻ ngoài lạnh băng khiến các cô nàng phải ngất đi trong tiếng hét. Nhi tủm tỉm cười khi thấy anh, giọng bông đùa:  “Đã bao nhiêu cô nàng đổ rạp vì anh rồi?”  “Làm gì có ai? Em lại trêu anh rồi.” An ngượng ngùng cười. “Anh hôm nay đẹp trai thế cơ mà. Lại khiến con gái nhà người ta điêu đứng rồi.” Nhi nghiêng đầu nhìn anh.> “Thôi đừng trêu anh nữa mà.” Anh gãi đầu cười, ngồi xuống chiếc ghế đá để trong vườn. Anh kéo cô xuống ngồi cạnh.  Cô vẫn tủm tỉm cười ngồi xuống cạnh anh. “Chúc mừng anh nhé.”  Cô đưa món quà trong tay ra trước mặt anh. Ánh mắt long lanh nhìn anh tinh nghịch. Anh nhận món quà từ tay cô ngạc nhiên hòa lẫn vui mừng khiến tim anh loạn nhịp. Nắng tháng 7 khiến khu vườn như ánh lên sắc vàng dịu ngọt. Cô gái bé nhỏ dịu dàng cất tiếng hát ấm êm gửi tới anh bài hát chúc mừng. Anh lặng người nhìn bờ môi son hồng ấy ước mong được một lần chạm đến. Tim anh rạo rực. Anh sắp xa cô rồi, sẽ không còn được hàng ngày thấy đôi mắt ấy, nụ cười ấy, nghe giọng nói ấy, thấy dàng người bé nhỏ ấy ríu rít bên anh vui nhộn. Anh muốn được ôm cô thật chặt.  Cô bỗng dừng tiếng hát, quay lại nhìn sâu vào đôi mắt anh, phân vân một hồi mới nói:  “Anh sẽ mãi nắm lấy tay em chứ? Sẽ chiều em, bảo vệ em, sẽ không bao giờ làm em khóc chứ? Sẽ mãi chỉ yêu một mình em? Em mong manh lắm nên em sợ mình sẽ bị đau. Em cũng sợ tình yêu, nhưng bên anh em mới biết mình cần anh nhiều như thế nào. Em đã dối mình rất nhiều, nhưng lại không thể ngăn con tim em đập rộn lên khi bên anh. Em nghĩ em đã yêu anh rồi.” Nhi nói một hơi sợ mình sẽ mất can đảm để nói lại một lần nữa. Cô ngại ngùng quay mặt đi, để một người đang đơ lại sau từng câu nói. Anh cười ngô ngê, đôi má nóng dần nên theo sự hồi dần của cảm xúc. “EM NÓI THẬT CHỨ?” Giọng anh run run.  Cô khẽ gật đầu, mặt cũng đỏ dần lên.  “Em nói em yêu anh? Anh không nghe nhầm phải không?”  Lại một cái gật đầu xác nhận.  Anh vỡ òa trong cảm xúc. Anh cười tươi trong nắng rực rờ, ôm chầm lấy cô. Tim anh đập mạnh khiến cô cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc trong anh lan tỏa.  “Anh sẽ không bao giờ làm em khóc, sẽ luôn trân trọng con người này vì em đã chấp nhận anh. Anh yêu em. Anh yêu em Nhi ơi.”  Anh gào to trong vui sướng. Cô mỉm cười dịu dàng.  Từ hôm ấy cô chính thức thành người yêu của anh. Một cuộc tình bắt đầu bằng bài ca của nắng. Cô yêu ngày nắng, yêu Nắng của cô. Anh đỗ vào trường đại học Kinh tế với điểm số cao nhất. Cô và Linh tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng anh. Cô dự định sẽ thi vào trường đại học âm nhạc đi theo niềm đam mê, Linh thì muốn thi vào trường Kinh tế như anh. Những ước mơ cứ lớn dần lên xác định một tương lai cho những con người trẻ tuổi này.  Anh và Nhi đắm chìm trong hạnh phúc của tình yêu. Anh học xa Nhi không được gặp anh nên chỉ gửi nỗi nhớ qua dòng tin nhắn, qua những câu chúc ngủ ngon, qua sự lo lắng đến anh. Anh luôn nhẹ nhàng nói cô đừng lo. Anh luôn dịu dàng như vậy, không hề to tiếng vơi cô. Linh luôn trêu cô:”Tao ghen tị với tình yêu của mày.” Nhi lại tủm tỉm cười hãnh diện. Cô yêu anh. Những lúc được gặp anh cô thường hát cho anh nghe để ngắm nụ cười đầy nắng ấm của anh. Được anh đèo đi dạo phố, được anh dịu dàng hôn lên má, được anh nắm chặt đôi bàn tay, cô mỉm cười hạnh phúc. Cô yêu anh nhiều hơn. 
Ngày cô thi đại học, anh đứng đợi cô trước cổng trường lo lắng cho
cô. Linh thi khối trước cô nên cũng đứng đợi cùng anh. Hai người cầu
chúc cô may mắn. Ngày cô nhận được kết quả mình trượt cô đã
khóc rất nhiều trước Linh nhưng lại mỉm cười với anh. Linh đỗ với kết
quả cao nhưng cô không thể cười khi ôm cô bạn đang nức nở. Linh chỉ biết
xoa dịu người bạn bé nhỏ của mình. Hoàng An im lặng không nói gì với
Nhi, chỉ nhìn cô thật lâu, rồi nói cô lên xe. Anh đưa cô đi trên những
con đường dài đầy gió. Trời về đêm thật lạnh, cái lạnh khiến cô tê mình
trong cảm xúc, cô ôm anh thật chặt. Anh dừng lại trước một triền đê dài
trải đầy ánh trăng.  “Em hãy hét lên thật to rồi khóc một
trận thật thoải mái đi. Ở đây không có ai đâu. Đừng nén mình như vậy.
Anh sẽ ngồi ở kia đợi em.” Anh bước về phía xa, để lại cô
với khoảng trời đầy gió lộng. Cô nhìn theo anh đôi vai khẽ run lên. Cô
gào thét, hét thật to, rồi òa khóc. Sự thất vọng, buồn tủi, đau lòng bị
gió cuốn phăng đi vào hư không, theo từng dòng nước chìm vào đáy sông

sâu thẳm.  Cô ngồi xuống cạnh anh, khẽ tựa vào bờ vai rộng
vững chắc ấy, thầm cảm ơn anh. Anh ôm cô vào lòng dịu dàng: 
“Em còn cơ hội vào những năm sau mà. Thất bại lần này không có nghĩa là
kết thúc.  Anh hôn lên mái tóc cô. Cô ôm anh chặt hơn, tim
cô đập mạnh. Cô yêu anh nhiều quá. Anh luôn bên cô dù thế nào.  Cô chọn học cao đẳng kinh tế. Cô lại nói cười thật nhiều nhưng ít
hát hơn. Cô chỉ lặng nghe nhạc hàng giờ chứ không cất tiếng hát theo như
trước nữa. Cô với anh lại dịu dàng trong tình yêu, dù đôi lúc cô hay
cáu gắt hơn với anh. Anh vẫn yêu cô.Linh vẫn đến chơi với
cô hàng tuần. Linh học rất giỏi. Linh và Hoàng An lại tiếp tục làm trong
Hội sinh viên tình nguyện cùng nhau. Linh thường kể cho Nhi các hoạt
động trong trường , Nhi lại cười khúc khích. Nhi vẫn thường nói:”Tao
muốn được giỏi bằng một phần mười của mày.” Linh lại dí tay vào trán Nhi
mắng:” Con hâm, mày nói đểu tao hả? Tao muốn như mày thì có, dễ thương
đáng yêu chứ đâu có như tao.” Nhi lại cười “hì hì” lè lưỡi. Linh lại dịu
dàng nhìn cô, trong ánh mắt thoáng có chút buồn.  Ngày Nhi
nhận bằng tốt nghiệp cũng là lúc cô nhận được tin anh tai nạn. Nhi chạy
vội vào trong bệnh viện nơi anh đang nằm. Một màu trắng xóa đập vào mắt
cô. Anh nằm đấy mắt nhắm nghiền, cô đứng sững không biết phải làm gì.

Người cô run lên. Tại sao anh phải nằm đấy? Tại sao chứ?
Anh bị một chiếc xe máy mất lái vì rượu lao vào khi đang sang đường.
Chiếc xe máy của anh thì bẹp dúm nằm một góc còn anh thì cách chiếc xe
tới mấy mét. Anh được chuyển nhanh vào bệnh viện cùng với kẻ say rượu
kia. Tình trạng của anh khá nghiêm trọng, nhưng do đưa tới kịp thời mà
không ảnh hưởng tới tính mạng.  Cô ngồi lặng hàng tiếng bên
anh. Đến khi Linh bước vào chạm nhẹ vào vai cô, Nhi mới giật mình quay
lại phát hiện ra nước mắt mình đã chảy dài từ bao giờ.  Hai
ngày sau anh mới tỉnh lại, cô vui mừng ôm anh thật chặt. Bất chợt nhận
ra anh không hề có chút phản ứng gì. Nhi nhìn anh lạ lùng. Ánh mắt anh
nhìn cô thật lạnh, cái lạnh làm cô run lên. Nhi bất giác lùi lại mấy
bước. Anh lạnh nhat quay đi. Mãi sau anh mới cất tiếng nói:  “Cô đi ra khỏi đây đi. Tôi không muốn thấy cô.” “Anh sao
vậy? Là em, Nhi đây mà. Anh không nhận ra em sao?” “Tôi
biết cô là ai. Tôi đâu phải thằng mất trí. Là tôi không muốn gặp cô nữa.
Tôi chán ghét cô rồi. Tôi muốn chia tay.”  “Anh đừng đùa em
chứ.”  “Tôi chán cô lắm rồi. Cô có bị ngốc hay không mà
không hiểu? Tôi đã chán người như cô lắm rồi. Tôi muốn chia tay. Tôi yêu

người khác rồi.” Từng lời anh nói như mũi dao đâm vào tim
cô đau nhói. Tai cô như ù đi nhưng cô gắng mình đứng vững. 
“Tại sao?” Cô run giọng nói, tay bám chặt vào chiếc bàn bên cạnh giường.  “Cô không còn là cô gái trước kia luôn vui vẻ mà tôi yêu
mến nữa. Tôi chán cái vẻ mặt của cô bây giờ, chán sự ngu ngốc của cô.
Tôi đã gắng yêu lại cô nhưng không thê. Xin lỗi cô.”  Cô
thấy có gì như vụn vỡ phía dưới chân mình đau nhói. Tại cô không giống
trước. Anh không yêu cô nữa. Anh có người con gái khác. Cô hoảng loạn
trong từng ý nghĩ, mắt cô rưng rưng.  “Em không tin.” Cô như
bấu víu vào chút điểm tựa cuối cùng. Là cô đang mơ, phải không?  “Đừng khiến tôi chán ghét mà phát nôn lên nữa.” Anh lạnh lùng nhìn
lại cô mà khứa vết dao cuối cùng vào con tim đang đổ máu. 
Cô lảo đảo bước ra khỏi phòng. Cô bước đi không phương hướng. Đi được
một đoạn, cô quay lại. Hi vọng chỉ là anh đang trêu đùa với cô. Quệt
mạnh nước mắt cô bước nhanh về phòng anh để sững lại một lần nữa trước
cảnh mà cô đang chứng kiến. Anh đang mỉm cười dịu dàng, nụ cười anh chỉ
dành riêng cho cô, với một người con gái khác. Người mà cô không hề lạ
lẫm, người mà cô tin tưởng rất nhiều, người bạn mà cô thực sự trân
trọng_Linh. Linh đang bón cho anh từng thìa cháo. Anh nhìn Linh thật dịu
dàng, thật trìu mến.  “Khốn nạn.” Cô muốn hét lên như vậy
nhưng cái nghẹn nghẹn chèn ngang cổ họng khiến cô chỉ đóng mạnh chiếc
cửa rồi quay đi.  Cái gì là tình bạn? Cái gì là tình yêu

vĩnh cửu? Tất cả chỉ là điều không có thật. Cô vỡ òa trong đau đớn,
tuyệt vọng, cô không biết bám vào ai nữa. Nắng quá. Nắng làm cô đau rát.
Sao nắng lại thiêu đốt cô đến cháy bỏng như vậy? Cô lang thang trên con
đường đầy bụi, mặc tiếng xe cộ. Vỡ hết rồi. 
Lệ nhòe tim ai? Những lời nói, những kỉ niệm cứ ùa về cô đau đớn, một
tình yêu không nước mắt nhưng kết thúc trong lệ nhòa của sự phản bội,
của sự dối lừa. Họ không cần cô. Cô cũng chẳng cần ai cả. 
Nắng chẳng phải của cô nếu không nắng sẽ không làm cô đau như vậy. Vậy là kết thúc rồi ư? ………………………….
~………………  Nhi hướng đôi mắt buồn ra khung trời đầy nắng. Miệng khẽ
cười nói:  “Ngày ấy em buồn nhiều và khóc cũng nhiều. Em cắt
liên lạc với cả hai người ấy. Rồi em chuyển chỗ trọ. Cũng làm rất nhiều
nghề trước khi làm ở cửa hàng hiện tại. Nghĩ lại, em hận hai người ấy
rất nhiều. Em còn thi thoảng tới các quán bar để trải mình mỗi khi nghĩ
tới chuyện cũ, cũng tại nơi đó mà em gặp anh. Hì. Vậy là em với anh có
duyên rồi.”  “Giờ em ổn rồi chứ?” “Uhm, em
không còn hận gì nữa. Kết thúc rồi mà anh. Giờ em chỉ chúc phúc cho họ
thôi.” Cô mỉm cười xa xăm. Lâm nhìn cô thật lâu. Anh không
nói gì nữa. Anh bỗng muốn ôm lấy cô mà dỗ dành, mà che chở. Cô nhỏ bé
quá. Anh đưa cho cô cốc nước nói.  “Vậy thì tốt rồi.”  Đọc tiếp Fake love – Chương 8 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận