Chương 9 : Trên tường treo những bức ảnh gia đình và một vài bức tranh phong cảnh bằng sơn dầu. Anh rót cho cô một cốc nước rồi đi lên trên tầng. Cô ngồi vừa ngắm những bức tranh vừa đợi anh. Năm phút sau anh quay lại với nhành hoa giấy trên tay. Nhi ngạc nhiên tròn xoe đôi mắt. “Tặng em ư?” “Ừ, vì anh thấy em nhìn giàn hoa giấy mãi, anh nghĩ là em thích.” “Cảm ơn anh.” “Thôi lên đây anh cho em xem điều này.” Nhi bước theo anh lên trên tầng. Anh dừng lại trước cửa một căn phòng ở tầng 3. Nhi tò mò nhìn theo tay anh vặn tay nắm cửa. Nhi ngạc nhiên khi nhìn vào căn phòng ngập tràn ánh sáng ấy. Căn phòng khá rộng tầm 30m2 với những bức tranh được để gọn gàng chứng tỏ chủ nhân đã dọn dẹp lại rất cẩn thận. Trong phòng có thêm hai giá vẽ đặt gần khung cửa sổ. Một giá vẽ được phủ kín bằng chiếc khăn trắng, chiếc còn lại đang để một bức tranh vẽ dở. Đó là một bức tranh phong cảnh với tông màu nóng. Trong tranh có một chiếc xe đạp nhỏ dựng bên cạnh một cây cổ thụ với sắc lá màu cam vàng trên nền trời đỏ ối. Sắc màu ấy không làm người ta tức mắt mà ngược lại là một thứ man mác buồn đến đau lòng như màu trời kia. Nhi trầm ngâm ngắm bức tranh, đã có người nói bức tranh thể hiện tâm tư người vẽ. Phải chăng anh có một nỗi buồn khó nói? Một nỗi đau đỏ máu? Lâm kéo chiếc ghế lại phía Nhi. “Em ngồi đi.” Nhi giật mình. Cô gật đầu ngồi xuống. Cô thôi không nhìn bức tranh nữa mà đảo mắt quanh căn phòng. Rất nhiều, rất nhiều màu sắc hiện lên trước mắt cô. Cô thích thú với tất cả những cảnh sắc ấy. Phong cách trong những bức tranh được thể hiện rất lạ. Một cách phá cách trong tưng nét vẽ. “Đẹp thật anh ạ.” Nhi trầm trồ. Cô nhìn những bức tranh sáng lên dưới anh nắng dịu nhẹ. “Anh nghĩ em sẽ thích khi đến đây. Và có lẽ anh không hề sai nhỉ?” “Đây là điều bí mật mà anh nói?” “Ừ. Đây là nơi anh sáng tác. Dù không lớn nhưng đây là chỗ khá yên tĩnh để vẽ.” “Em đi xem được chứ?” Lâm gật đầu mỉm cười. Nhi đứng dậy đi quanh phòng thưởng thức những tác phẩm được treo và dựng trên tường. Tất cả đều đẹp và đều có một điểm chung là vẽ về phong cảnh. Không hề có bóng dáng con người trong tranh dù chỉ là nét chấm, nó khiến cô cảm thấy chút hoài niệm khi xem. Những bông hoa li ti màu vàng, đỏ được anh thể hiện rất tỉ mỉ nơi cánh đồng xanh xa vắng. Một bức tranh khác là một con phố nhỏ vắng người chỉ có vài chiếc xe đạp dựng bên tường trong một chiều đầy gió. Những nhành cây, ngọn cỏ hiện lên rất sinh động với nhiều tâm trạng. Cô tò mò hỏi anh: “Những bức tranh của anh rất đẹp. Nhưng sao không có người nào xuất hiện trong tranh của anh?” “Tại vì anh chưa muốn ai bước vào trong tranh của anh. Với anh thiên nhiên là thứ đẹp nhất.” “Nhưng khi có người trong tranh mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn.” “Có lẽ vậy.” Anh mỉm cười. “Vậy, anh chưa từng vẽ chân dung ai ư?” Nhi nghiêng đầu thắc mắc. “Đã từng.” Lâm nhìn về phía xa xăm. Nhi bất giác không nói gì nữa. Cô thấy mình đang chạm tới nỗi đau của anh nên cô quay đi nơi khác. Sau khoảng im lặng nặng nề, Lâm cười nhìn khuôn mặt buồn như mang tội của Nhi. Anh lắc đầu. “Cô bé ngốc” “Em uống nước gì không? ” “Uhm. Không cần đâu ạ.” “Một ly cam nhé. Đừng khách sáo vậy. Để anh đi lấy.” “Dạ.” Nhi bối rồi đồng ý. Cô vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác khi nãy. Lâm mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng. Nhi nhìn theo dáng anh, lòng khẽ thắt lại. Cô nhìn quanh căn phòng lần nữa, bất giác dừng lại ở bức tranh được phủ trên giá vẽ. Phân vân một hồi cô cũng đã đứng trước giá vẽ, tay run run mở tấm khăn ra. Và cô thực sự ngạc nhiên. Cô bỏ luôn tâm khăn ra khỏi bức tranh. Đó là một bức vẽ chân dung dang dở. Người trong tranh là một thiếu nữ thật đẹp, nhẹ nhàng như một thiên thần vậy. Cô chưa từng gặp nhưng lại cảm thấy rất quen. Người thiếu nữ đang ngồi tựa mình vào khung cửa tay cầm bó hoa cẩm chướng màu đỏ thắm. Mái tóc đen nhánh buông xõa xuống bờ vai thon gọn,che đi một một nét buồn trong ánh mắt trên khuôn trắng xanh mệt mỏi. Thiếu nữ mặc một chiệc váy trắng nhẹ nhàng càng làm tăng thêm vẻ tinh khôi của cô. Ánh sáng vàng nhạt qua khung cửa sổ phủ lên cô một thứ ánh sáng huyễn hoặc kì ảo. Phải thấy rắng người họa sĩ đã tỉ mẩn và sắc bén, nhạy cảm biết bao nhiêu mới ghi lại được khoảnh khắc tuyệt vời này vào tranh, và họa lên một thiếu nữ sống động như thế. Cảm tường như ta đang đứng nhìn cô ấy trực tiếp vậy. Chỉ đáng tiếc là bức tranh chưa hoàn thành không thì đây sẽ là một kiệt tác. Nhi mải ngắm nhìn người thiếu nữ ấy nên không hề biết Lâm đã đứng sau mình từ nãy giờ. Anh giấu ánh mắt buồn khi nhìn người thiếu nữ ấy. “Em uống nước đi.” Nhi giật mình quay lại. “Cô ấy là ai?” Nhi nhận ly nước từ tay anh không kiếm chế tò mò mà hỏi lại. “Anh biết em sẽ hỏi vậy khi nhìn thấy bức tranh này.” “Anh nói đã từng vẽ chân dung. Là cô ấy phải không?”
@
“Ừ” Lâm gật đầu.”Đó là người duy nhất khiến anh muốn vẽ. Anh không hiểu tại sao, nhưng khi nhìn thấy cô ấy anh lại có suy nghĩ và ham muốn cầm cọ.” “Nhưng sao anh chưa hoàn thành bức tranh?” “Vì cô ấy không còn làm mẫu nữa. Anh cũng không muốn cầm cọ kết thúc bức tranh ấy.” Anh khẽ mỉm cười. “Nhưng anh chưa nói với em cô ấy là ai? Cô ấy thật đẹp.” “Đó là cô gái may mắn anh đã được gặp và được yêu cô ấy. Chính cô ấy đã làm thay đổi con người anh.” Nhi nghiêng đầu nhìn anh không nói gì cả. Cũng dễ hiểu tại sao bức tranh kia lại sống động đến vậy vì nó ngập tràn tình yêu của anh. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm tấm rèm cửa khẽ tung bay. Nhi nhận ra đây là khung cảnh trong tranh. Cô ngước nhìn Lâm. Đôi mắt lặng của anh khẽ xao động. Anh như ngược thời gian để trở về quá khứ với những kí ức anh chưa chia sẻ cùng ai. Anh quay lại nhìn Nhi, đôi mắt dịu nhẹ. “Thật ra anh đã nghĩ rất nhiều khi quyết định đưa em đến đây. Đây là nơi chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của anh. Anh đã nghĩ mình sẽ chôn giấu nó mãi mãi. Nhưng khi gặp em, quen em anh luôn muốn tâm sự với em tất cả. Liệu em có muốn nghe?” Nhi nhìn anh rồi nhìn vào thiếu nữ ấy. Cô hiểu cảm giác giữ mãi một nỗi niềm trong tim nó mệt mỏi thế nào. Khi chia sẻ nó với một ai đó mình tin tưởng thì bản thân sẽ thật dễ chịu, nhẹ nhõm. Đó là cảm giác của cô khi sáng nay thức dậy. Cô cũng muốn anh như vậy. Cô cười dịu dàng: “Em luôn sẵn lòng.”
@
Lâm là chàng trai vui tính, lãng mạn. Là sinh viên năm 4 ngành mỹ thuật, anh mang cái chất bụi bặm của một nghệ sĩ đường phố. Anh thường lang thang trên những con đường, những ngóc phố nhỏ với chiếc máy ảnh và ống vẽ trên vai. Anh có sở thích là ghi lại sự biến đổi của thiên nhiên, một nhành cây nhỏ hay một khoảng trời rộng cũng khiến anh bấm máy không ngừng. Anh yêu thiên nhiên, yêu cái đẹp, nhưng anh lại chưa yêu ai. Nói vậy cũng không chính xác lắm, anh cũng có trải qua vài cuộc tình chóng vánh với mấy cô nàng nhưng anh chưa hề yêu họ thật lòng. Chỉ là có chút xúc động, anh lại nhanh chóng thấy chán nản với mấy cô nàng nhõng nhẽo ấy và anh nói chia tay. Cũng vì vậy mà anh mang danh lãng tử đa tình. Anh cũng cười bỏ qua, với anh nghệ thuật quan trọng hơn cái thứ phù phiếm ấy. Chỉ đến khi anh gặp cô_người con gái mang đến cho anh một tình yêu đích thực. Hôm ấy là một ngày tháng 3 đẹp trời, anh vẫn như mọi ngày lang thang trên những con hẻm nhỏ vắng bóng người. Những cây hoa sữa đổ bóng xuống bức tường cao bên đường xua đi cái nóng buổi giữa trưa. Anh bước dọc con đường để tìm một khung cảnh đẹp để anh phải dừng lại vì một bóng hình. Một chiếc ô hồng nhạt nghiêng mình trước những bông hoa dại li ti màu vàng, sắc trắng lay nhẹ vì một cơn gió mát mơn trớn cánh hoa nhỏ. Anh cứ sững mình lại ngây ngất trước một vẻ đẹp tinh khôi mà quên bước đi tiếp. Ô hồng đứng dậy bước đi. Bỗng ô hồng nghiêng mình ngã dựa vào bức tường trắng lạnh. Anh vội vã chạy đến đỡ lấy bờ vai nhỏ. “Cô không sao chứ?” “Vâng, tôi không sao. Cảm ơn anh.” Một giọng nói dịu nhẹ trả lời anh. “Cô có vẻ mệt?” “Chỉ là tôi hơi say nắng chút thôi. Nghỉ một chút là tôi sẽ ổn thôi.” Ô hồng mỉm cười lại. “Nhà cô có gần đây không? Tôi sẽ đưa cô về.” “Không sao đâu anh. Tôi chưa muốn về. Tôi chỉ cần ngồi một chỗ nào đó mát là ổn rồi.” “Uhm, ở đây có một công viên nhỏ, tôi đưa cô đến đó. Được không?” “Cảm ơn anh quá.” Công viên nhỏ lặng mình trong ánh nắng rực ngoài kia. Anh đưa cho ô hồng một chai nước vừa mua được. Ô hồng mỉm cười cảm ơn. Anh ngồi xuống cạnh cô. Chiếc ô được gấp lại để trên bắng ghế giữa hai người. Giờ anh mới có thời gian để quan sát cô. Đó là một cô gái đẹp, vẻ đẹp tinh khiết mà anh chưa từng được gặp. Cô có mái tóc dài đen nhánh được bím gọn bởi cánh hoa màu tím nhạt. Cô có một đôi mắt buồn mệt mỏi với nàn da trắng xanh thiếu nắng. Điều khiến anh ấn tượng nhất ở cô là giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát khiến người khác thấy thật yên bình khi nghe. Cô mặc một chiếc váy trắng càng tăng thêm vẻ thanh cao của cô. Anh khẽ hắng giọng, đổi hướng nhìn sang khóm cúc bên cạnh. “Cô đỡ chưa?”“Cảm ơn anh. Tôi đỡ nhiều rồi.” Cô mỉm cười. “Um, tôi có thể biết tên cô được không? Tôi tên Lâm.” “Tôi tên Thảo.” Cô nhìn anh rồi hỏi.”Anh là nhiếp ảnh gia à?” “Không. Đây chỉ là sở thích thôi. Tôi là một họa sĩ.” “Tuyệt thật. Tôi thì không được làm gì cả. Lâu rồi tôi mới được đi ra ngoài như vậy.” “Tại sao vậy?” Anh tò mò. “Tôi bị bệnh nên luôn phải ở trong phòng. Cũng không được làm gì, suốt ngày chỉ có trên giường với mấy cuộn len thôi.” Anh nhìn cô. Anh tránh không nói tới chuyện ấy nữa. Anh kể cho cô thật nhiều thứ, thật nhiều chuyện thú vị về cuộc sống xung quanh. Cô mỉm cười với những câu chuyện của anh, thích thú với cái dí dỏm anh mang tới. Người bạn đầu tiên cô gặp khi bước khỏi chiếc giường bệnh làm cô quên đi cảm giác sợ hãi ban đầu, anh khiến cô an tâm. Ráng chiều đổ xuống những lùm cây nhỏ. Thời gian trôi nhanh quá, anh giật mình khi màn đêm kéo xuống. Bên cô anh quên cả thời gian. “Muộn rồi. Em phải về thôi. Không bố mẹ em lo lắng.” Cô mỉm cười đứng dậy cúi chào anh. “Để anh đưa em về.” “Không cần đâu ạ. Nhà em cũng ở gàn đây thôi. Em tự về được mà.” “Vậy mai anh có được gặp em không?” “Em không biết nhưng nếu được thì mai 2 giờ chiều ở công viên này nhé.” “Ừ, chào em. Em về cẩn thận nhé.” “Chào anh.”
@
Anh nhìn theo dáng người mảnh mai ấy khuất sau dãy nhà nhỏ. Tim anh khẽ rung lên. Cảm giác của anh thật la. Cũng từ ấy, Lâm và Thảo thành bạn của nhau. Mối quan tâm của Lâm không chỉ còn là nghệ thuật nữa, cô đã bước vào tâm hồn anh từ khi nào anh cũng không hay. Anh biết rằng mình yêu cô nhưng anh còn ngại ngần chưa ngỏ lời. Cô thường ngồi cạnh anh nhìn anh vẽ những khoảng trời đầy màu sắc trước mặt. Anh khám phá ra rằng cô rất có khiếu hội họa. Anh thường mang theo cọ vẽ để cô vẽ cùng anh. Anh thường dùng sắc nóng, còn cô thì lại lấy gam lạnh làm màu chủ đạo. Cô luôn xuất hiện với chiếc ô hồng và làn da trắng lại ánh lên chút hồng của nắng ấm. Cô không bao giờ to tiếng kể cả khi tranh luận về sắc màu với anh. Cô luôn nhẹ nhàng như cơn gió xuân vậy. Anh thấy vui khi bên cô, tim anh vẫn không thể ngừng rộn ràng khi nhìn nụ cười ấy, tiếng nói ấy, ánh mắt ấy. Anh yêu cô thật rồi. Tình yêu cứ lớn lên để rồi 2 năm kể từ ngày đầu gặp cô, anh nắm lấy bàn tay cô thật chặt, đôi mắt hồ thu dịu mát đong đầy yêu thương, giọng run run anh nói lên ba từ thiêng liêng ấy: “ANH YÊU EM. LÀM NGƯỜI YÊU ANH NHÉ THẢO?” Cô sững lại nhìn anh. Đột ngột quá. Mặt cô nóng lên là do mặt trời kia hay do trái tim cô đập mạnh? Anh yêu cô, điều cô chưa bao giờ dám nghĩ tới. Với một đứa bệnh tật luôn phải dựa mình vào thuốc như cô, cô không dám mong một ai nắm lấy tay mình. Khi gặp anh, cô thấy bờ vai ấy thật vững chắc, được làm bạn với anh đó là điêu hạnh phúc nhất đời cô. Vậy mà giờ điều hạnh phúc hơn cô đang được đón nhận là tình yêu nơi anh. Cô yêu anh? Có chứ. Cô yêu anh ngay từ khi đôi tay ấy đỡ lấy cô khi cô ngã xuống. Cô yêu anh khi anh mắt ấy dịu dáng nhìn cô. Có nhút nhát không khi cô lại giấu mình trong nỗi nhớ anh hắng đêm mong ngày mai đến sớm để cô được ngồi cùng anh bên giá vẽ đầy màu sắc ấy. Cô cười trong nước mắt.:” Em đồng ý.” Anh ôm lấy cô thật chặt. Anh không biết nói gì hơn là một nụ hôn trên mái tóc dài mượt như sóng nước ấy. Tình yêu của anh. Cô và anh lại bắt đầu với những ngày dài đầy tiếng cười và màu sắc. Anh đưa cô đến thiên đường của anh. Nơi tầng 3 đầy tranh với giàn hoa giấy nơi ban công. Cô như cười nhiều hơn, đôi mắt cũng rạng ngời hơn. Anh ngỏ lời muốn vẽ chân dung cô. Cô phân vân rồi cũng đồng ý. Anh chưa từng vẽ chân dung, nhưng anh nói anh muốn hàng ngày được thấy cô. Và những nét cọ đầu tiên được đặt khi chiếc lá bàng đầu tiên rụng xuống khung con đường nhỏ. Từ ngày yêu cô, anh thay đổi rất nhiều, không lang thang theo đám bạn tụ tập tồi ngày, cũng đứng đắn hơn trong cách ăn mặc, cũng không nhìn những cô gái khác ngang qua trên đường. Với anh cô là tất cả. Từ ngày yêu anh, cô cười nhiều hơn, rạng ngời hơn trong chiếc váy trắng. Bố mẹ cô rất mừng vì bệnh của cô cũng có chuyển biến tốt. Họ hạnh phúc và họ cũng không ngăn cản tình yêu của cô-đứa con gái duy nhất của họ. Cô hạnh phúc vì tất cả. Cô yêu anh. Khi những nét màu được đi lên thì cô ngỏ ý muốn vẽ một bức tranh mang sắc nóng. Anh khá ngạc nhiên vì màu nóng là màu cô tránh dùng nhất, chúng luôn được cô pha thành màu trung tính nóng với sắc độ nhạt nhất, nhưng anh cũng mỉm cười ủng hộ cô. Anh không hề biết đó là lúc anh sắp phải rời xa cô. Anh vẫn luôn trách mình vì sự vô tâm ấy. Cô vẫn luôn mỉm cười với anh, giấu mệt mỏi nơi khóe mắt. Anh hạnh phúc bên cô. Anh chỉ giật mình nhận ra cái run nơi bàn tay lạnh trắng xanh ấy khi cô đã không thể gắng mình được nữa. Anh ôm lấy thân hình bé nhỏ ấy, con tim run rẩy nhưng đôi vai vẫn gồng lên cứng rắn, chạy trong cơn mưa lạnh đưa cô đến bệnh viện. Để rồi anh đánh rơi nước mắt mình khi cửa phòng cấp cứu đóng sầm lại trước mắt. Bố mẹ cô chạy đến lo lắng hỏi anh. Anh nín lặng với cái nhìn ngây dại. Bố mẹ cô nói bệnh tình của cô chuyển biến xấu đi cách đây một tháng nhưng cô không cho họ nói với anh. Anh xin phép ra ngoài. Những điếu thuốc nhuốm vàng tay anh. Anh bỏ thuốc lâu rồi khi nói yêu cô, nhưng giờ anh cần đến nó. Anh trách mình vô tâm quá. Nước mắt lại vô thức lăn dài rát mặn. Cô nằm trên giường bệnh nhợt nhạt, làn da tái xanh đi khiến anh đau lòng. Anh ngồi bên cô nắm tay thật chặt. Cô quay sang mỉm cười nói với anh. “Em không sao mà, chỉ là ngất đi thôi. Sao anh lại lo lắng như vậy. Em không muốn anh buồn đâu. Anh khóc đấy à?” “Không, nãy có con muỗi đâm vào mắt anh thôi.” “Vậy thì tốt. Em sẽ khỏe ngay thôi. Em còn chưa vẽ xong mà.” Cô lại cười khiến anh đau nhói. Anh đẩy chiếc xe lăn của cô đưa cô đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện. Cô vẫn cười mà nói đùa với anh: “Hình như em lại ăn gian thời gian rồi nhỉ? Em vẫn làm người mẫu của anh mà lại ngồi đây thong thả thế này đây.” Anh mỉm cười mà không trả lời cô. Đôi tay anh nắm chặt ngăn cái cảm giác xúc động đang dâng lên nơi khóe mắt. “Anh này nếu em lười mà không vẽ xong bức tranh ấy. Anh hoàn thành hộ em nhé. Nhé!” Anh “Ừ” một tiếng thật nhẹ. Anh cũng từ đấy mà ít nói hơn, trầm lắng hơn khi bên cô. Cô như một nhành tường vi trong nắng ấm. “Anh này, em có một chiếc hộp để trên giá sách. Anh đến nói cô giúp việc lấy cho em nhé.” Cô nằm trên giường bệnh, đôi mắt trũng sâu mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn không hề tắt trên môi. Anh gật đầu đồng ý. Chỉ cần là việc cô cần thì anh sẵn sàng làm tất cả. Anh chạy xe nhanh tới nhà cô. Khi nhận được chiếc hộp màu hồng hình chữ nhật cũng là lúc anh nhận được tin cô phải vào phòng phẫu thuật lần nữa. Trời bỗng đổ cơn mưa rào nặng hạt, anh phóng xe nhanh trên đường mặc mưa đập vào rát lạnh, tim anh đau nhói một nỗi sợ hãi. Anh chạy vội vào phòng cô. Bố mẹ cô đang ngồi đấy. Mẹ cô khóc sưng đôi mắt, bố cô ôm lấy người vợ của mình. Anh đứng sững nơi cửa phòng. Nhưng nhớ ra điều gì đó, anh lao đến bên giường cô, nắm lấy bàn tay đã gầy đi vì bệnh tật, giọng anh run lên: “Anh đem chiếc hộp đến cho em rồi này. Em thấy không. Trời mưa nhưng nó chưa hề bị ướt nhé. Anh làm rất giỏi phải không? Em mở mắt ra mà xem này. Nói với anh gì đi em. Thảo, đừng nằm mãi vậy. Mỉm cười với anh đi em.” Anh như dại đi, tiếng nói càng ngày càng lạc đi trong tiếng gọi khô cổ. Nhưng người con gái ấy vẫn nằm đó với môi nhợt màu. Chiếc hộp rơi khỏi tay anh vang lên trong tiếng nấc của người mẹ đau khổ. Anh tựa mình vào khung cửa sổ, tay nắm chặt lá thư trong chiếc hộp mà cô gửi cho anh. “Gửi anh yêu! Khi anh đọc được những dòng này cũng là lúc em không còn được bên anh nữa. Nhưng anh không được buồn đâu nhé. Như thế em cũng sẽ buồn theo đó. Em muốn nói cảm ơn anh. Cảm ơn anh rất nhiều khi anh đã đến bên em và cho em niềm hạnh phúc như vậy. Cảm ơn anh cho em biết đến những sắc màu trong cuộc sống. Cảm ơn anh cho em thấy những điều tốt đẹp trong cuộc đời này. Và cảm ơn vì đã yêu em. Trái tim em đã đầy ắp một thứ hạnh phúc khiến nụ cười luôn trên môi em, khiến em thấy mình khỏe hơn, khiến em thấy yêu cuộc sống này. Và lần đầu tiên em muốn cố gắng vì một người không phải bố mẹ em. Nhưng em phải xin lỗi anh thôi. Thời gian này em thấy mình mệt quá, em không ngủ được có lẽ em không cố được lâu nữa rồi. Em xin lỗi vì không thể làm mẫu cho anh được nữa nhưng em rất vui vì được anh ngắm mãi như vậy. Em xin lỗi vì không thể chăm sóc anh được như lời em hứa. Em muốn xin lỗi anh nhiều nhưng thế thì anh lại thấy mình tội lỗi hơn em thôi. Bức tranh ấy em muốn dành tặng anh, nhưng em không chắc mình sẽ hoàn thành được nó. Lại phải xin lỗi anh rồi. Chiếc ô này là kỉ niệm của em và anh nhỉ? Nên anh giữ nó hộ em nhé! Ô là em, em là ô nên em vẫn luôn bên anh khi chiếc ô này còn bên anh. Em sẽ tìm cho anh một nửa của anh, một nửa thực sự. Đừng vì em mà đánh mất đi hạnh phúc của mình nhé. Như thế em sẽ không tha cho anh đâu. Đây là chiếc khăn em đan tặng anh trước mùa đông năm nay. Anh đừng để mình bị bệnh nhé. Yêu anh nhiều. Và quên em đi nhé. Ô hồng.” Chiếc ô hồng không hề rời xa anh. Anh luôn quàng chiếc khăn từ ngày ấy. Anh cũng không động tới cây cọ nữa mà lang thang trên những con ngõ nhỏ vắng người như kiếm tìm một bóng hình, một sắc trắng tinh khôi ngày ấy. Chiếc ô vẫn luôn bên cạnh anh trên những nẻo đường đơn độc. Và chiếc ô đã đưa anh đến với định mệnh vào một buổi tối đầy mưa gió khi anh dừng lại nơi quán bar ấy. Chiếc ô tung bay vì cơn gió mạnh và dừng lại trước cửa quán nhộn nhạo ấy. Như vô tình mà anh lại đẩy cửa bước vào, giữa đám người ồn ào, điên loạn trước mặt, anh sững người vì một dáng người buồn cô đơn trong góc tối tăm ấy. Là cô? Không chỉ là một bóng hình giống cô thôi. Nhưng sao anh lại đứng trước cô khi nào mà anh không hay. Anh ngỏ lời muốn ngồi cùng cô rồi nhận lại cái nhìn khó chịu. Anh thấy nỗi buồn trong đôi mắt ấy. Anh bầu bạn với cô bằng ly vang đỏ sóng sánh trong im lặng. Và anh với cô trở thành bạn, thành người quen không hề báo trước. Ngày anh và cô tham gia vào trò chơi FAKE LOVE này cũng là lúc anh không sao tìm thấy chiếc ô hồng nữa. Bất chợt nhận ra, anh lại rung động vì một người con gái. Nhưng một tình yêu thật trong một trò chơi giả? Anh không được phép có tình cảm ấy, vì thỏa thuận giữa hai người lúc ban đầu. Anh lại nén mình mà mỉm cười với hồ thu êm dịu khi chạm vào mái tóc ấy. Đọc tiếp Fake love – Chương 10