Mặc dù Vu Lam đã từng trực tiếp chạm mặt với Lận Châu ở nhà của anh nhưng lúc này lại mặt đối mặt với ảnh đế Lận, cô vẫn cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Nếu bây giờ lỗ tai của cô lộ ra ngoài, nó nhất định đang run đến không thể dừng lại được.
Lận Châu cau mày nhìn con thỏ tinh trước mặt, cô thỏ nhỏ nhìn có vẻ rất hồi hộp, ánh mắt liếc ngang liếc dọc.
Thấy vậy, khóe miệng Lận Châu cong cong, "Cô khẩn trương như vậy làm gì? Người không biết còn cho rằng tiểu hồ ly kia ở sau lưng tôi cùng người đàn ông khác cùng nhau làm chuyện gì xấu."
Vu Lam vừa nghe vậy, mắt liền mở to, vội vàng điên cuồng lắc đầu, "Không có không có, không có chuyện đó. Do nhìn thấy ảnh đế Lận ngài nên tôi có hơi kinh sợ mà thôi!"
Có thể không sợ sao?!
Đang yên đang lành, vị đại gia này chạy đến đây làm gì? Chê quan hệ của anh ta với Diệp Phù Dư không có ai biết sao?
"Tiểu hồ ly hiện tại đang làm gì?"
"Chắc là đang ngủ, hay là tôi đi gọi chị ấy? Hay... ngài muốn tự mình đi?" Nếu đổi lại là người khác, Vu Lam nhất định sẽ chọn vế trước, nhưng Lận Châu không giống họ.
Cho dù hai người này không có tình cảm nhưng nói như thế nào thì Lận Châu cũng là người đàn ông của Diệp Phù Dư.
Người chồng trên giấy hôn thú*, danh chính ngôn thuận.
hôn thú*: ngày xưa, người ta gọi Giấy chứng nhận kết hôn hoặc Giấy đăng ký kết hôn là hôn thú hoặc giấy giá thú (Nguồn: Wikipedia)
Lận Châu nhàn nhạt liếc mắt qua mũ áo hoodie, nhìn theo hướng Vu Lam chỉ, đáy mắt tựa như mang theo một chút hứng thú, một lúc lâu sau mới nói: "Không cần khách sáo vậy, trực tiếp gọi tên tôi là được. Tôi đi làm thủ tục nhận phòng, cô đi kêu tiểu hồ ly đi, lát nữa cùng nhau ăn một bữa cơm."
"A, được được, vậy ngài... À không phải, ảnh đế Lận anh chờ một chút ha!"
Sau khi thấy Lận Châu gật đầu, Vu Lam lập tức vọt vào thang máy.
Khoảng hai mươi phút sau, Diệp Phù Dư với vẻ mặt mộng bức, bị Vu Lam túm quần áo đẩy vào thang máy, khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô nhìn thấy Vu Lam cười cực kỳ xán lạn cùng với... không có ý tốt.
Tiểu thỏ tinh làm một cái khẩu hình, "Cố lên nha!"
Diệp Phù Dư: "?"
Con thỏ tinh này hôm nay động kinh?
Diệp Phù Dư lòng tràn đầy nghi hoặc, ở đại sảnh khách sạn nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, cuối cùng tất cả nghi vấn cũng có lời giải đáp.
Lận Châu không thay quần áo, vẫn là hoodie đen, quần dài đen, trên mặt đeo thêm khẩu trang, mái tóc ngắn màu đen hơi lộn xộn, cả người đều tràn đầy hơi thở ôn hòa không tương xứng với tính cách của anh ta.
Nhất định là gặp quỷ.
Lận Châu cảm nhận được có người nhìn mình, anh ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tiểu hồ ly chớp chớp đôi mắt đen nhánh to tròn, đứng cách đó không xa nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt còn mang theo một tia mê mang cùng không thể tưởng tượng.
Chậc.
Đừng nói tiểu hồ ly này cảm thấy không thể tin được, chính anh cũng có chút hoài nghi mình có phải đã bị yêu ma quỷ quái ở đâu nhập lên người hay không.
Nghĩ đến đây, Lận Châu bĩu môi, một giây sau liền hướng về phía cô gái nhỏ mà ngoắc ngoắc ngón tay.
Diệp Phù Dư nheo mắt lại, dưới ánh đèn tinh tế ở đại sảnh, tay Lận Châu trắng như ngọc, quả thực giống như một tác phẩm điêu khắc.
Cô có chút không được tự nhiên cắn môi, ngoan ngoãn nhấc chân bước đến.
Cô đứng trước mặt Lận Châu, chiều cao của người đàn ông vượt quá tầm với của cô.
"An... Sao anh lại ở đây?"
Lận Châu kéo tay cô đi ra ngoài khách sạn, rẽ trái rẽ phải lại vòng vào một con hẻm nhỏ.
Diệp Phù Dư liếc mắt một cái nhìn thấy trong con hẻm nhỏ này thế nhưng lại có một quán cà phê.
"Trước kia tôi từng đến nơi này quay phim, quán cà phê này cũng không tệ lắm, trước kia thường đến."
Diệp Phù Dư nghe vậy, vội vàng "ồ" một tiếng.
- --
Editor có lời muốn nói:
Welp, dạo này mưa nắng thất thường nên hay bị cảm quá. Bệnh xong lại lười biếng nằm đó chẳng làm được gì. Tranh thủ vừa khỏe xí là lên edit truyện đây~ Thương mình hong