Chương 16
Kha Bắc Xuyên mắt nhìn ra ngoài cửa xe , hỏi: “Đó là Dụ Vi ?”
“Ừm.” Lục Dư Thành thấp giọng phản ứng một chút.
Bên trong xe lại lần nữa lâm vào trạng thái an tĩnh.
Bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ xe thấy hai người dừng cách chỗ để xe một đoạn, Từ Oánh Oánh hai tay đút túi, tựa hồ dặn dò người kia vài câu, ngay sau đó người nọ gật gật đầu, hai người tách ra, đi về hai phía khác nhau.
Kha Bắc Xuyên tay gõ gõ vào tay lái: “Không đuổi theo sao?”
“Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp.”
Khi nói chuyện, Từ Oánh Oánh đã muốn chạy tới ghế lái phụ. Cô cực kỳ tự nhiên mà mở cửa ghế phụ ra, một tiếng lão công còn không có hô lên đã bị người ngồi trên ghế phụ làm cho nghẹn trở về.
“Lục ca.” Cô ngượng ngùng kêu một tiếng.
Kha Bắc Xuyên ở bên cạnh thấp giọng cười một chút, hiển nhiên là biết cô lúc ban đầu muốn nói cái gì. Từ Oánh Oánh hờn dỗi mà trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, ngay sau đó đóng cửa xe, ngồi vào ghế sau.
Từ Oánh Oánh lên xe, liền đem túi xách trên người bỏ xuống, một bên hỏi: “Ngày hôm qua xem tin tức Lục ca còn ở thành phố A, như thế nào hôm nay liền tới đây?”
“Có chuyện riêng tới tìm anh.” Kha Bắc Xuyên cười nói.
“……”
Không ai để ý tới hắn , Kha Bắc Xuyên đành phải nói: “Không có gì, chỉ là thuận tiện tới tìm anh, còn việc cậu ấy tới làm cái gì, em tự hỏi nha !”
Từ Oánh Oánh vừa thấy biểu tình của Kha Bắc Xuyên liền biết có chuyện, liền nhìn về phía Lục Dư Thành: “Lục ca.”
Lục Dư Thành đối với hình thức đôi vợ chồng này kẻ xướng người hoạ đã thành thói quen, hơn nữa hắn cũng không tính toán giấu giếm: “Anh tới tìm Dụ Vi.”
Lục Dư Thành đáp nằm ngoài dự kiến của cô, cô a một tiếng, liền nghe được Lục Dư Thành không chút hoang mang nói: “Chính là người vừa mới cùng em nói chuyện.”
Từ Oánh Oánh a một tiếng, không nghĩ nhiều: “Hai người gần đây có hợp tác sao?” Cô tuy rằng cùng Lục Dư Thành từ nhỏ lớn lên, nhưng sau khi học xong cấp ba cô liền xuất ngoại, đối với Lục Dư Thành cùng Dụ Vi đã từng qua lại cũng không hiểu biết. Cho nên sau khi cô nói xong, cô nhìn thấy Lục Dư Thành ngó cô liếc mắt một cái.
“Cậu không nói cho em ấy biết à?”
Kha Bắc Xuyên: “Nói cái gì, nói cậu bỏ con gái nhà người ta ?” Hắn hừ cười một tiếng, “Anh em, tôi cho rằng đây chỉ là một đoạn tình cảm, ai biết nhiều năm như vậy đi qua cậu còn muốn quay lại.”
Từ Oánh Oánh: “……” Không phải, hai người đang nói cái gì.
“Kia không phải bỏ.”
“Tôi thấy cũng không giống, có người nào bỏ xồi còn có cái bộ dáng đau lòng muốn chết như cậu chứ.”
Từ Oánh Oánh: “……” Ta là ai, ta ở đâu?
Bọn họ ba người cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Trừ bỏ trên xe bàn luận vài câu, đề tài không còn có quan hệ với Dụ Vi. Thời điểm Từ Oánh Oánh chậm rãi ăn cơm, mới phát hiện bạn trai cũ trong miệng Dụ Vi có thể là Lục Dư Thành. Sự thật này làm cô tâm tình có chút phức tạp, ánh mắt nhìn Lục Dư Thành mang theo một phần xem xét.
Trong lúc Kha Bắc Xuyên đi WC, Lục Dư Thành buông chiếc đũa: “Nhìn anh một buổi tối, có cái gì muốn hỏi?”
“Lục ca……”
“Có vấn đề hiện tại liền hỏi.” Lục Dư Thành biểu tình nhàn nhạt, “Em xem, lão công của em còn ra ngoài rồi.”
Từ Oánh Oánh lúc này mới phát hiện Kha Bắc Xuyên đi ra ngoài chỉ là cho bọn họ không gian nói chuyện.
Cô chính là trong lòng có chút phức tạp, nhưng kỳ thật không có gì muốn hỏi: “Anh cùng Dụ Vi trước kia ở bên nhau ?”
Lục Dư Thành gật gật đầu.
“Tám năm trước chia tay?”
Lục Dư Thành lại lần nữa gật đầu: “Cô ấy quả nhiên cùng em đề qua anh .”
Từ Oánh Oánh lung tung gật gật đầu.
“Cô ấy nói về anh như thế nào ?”
Từ Oánh Oánh: “Em đã hứa có nghĩa vụ bảo mật thông tin khách hàng.”
Lục Dư Thành gật đầu, không hỏi lại. Kỳ thật cô không nói Lục Dư Thành đại khái cũng đoán được, liền hướng Từ Oánh Oánh vừa mới nhìn hắn, đại khái sẽ không quá tốt. Trầm mặc vài giây, Lục Dư Thành hỏi: “Cô ấy gần đây có tốt không ?”
Từ Oánh Oánh: “……”
“Cái này cũng không thể nói?”
“Không dám nói.” Từ Oánh Oánh sau này ngồi một chút, dựa vào ghế dựa, “Lục ca anh quá thông minh, em chỉ nói một câu nhưng anh có thể đoán được rất nhiều thứ.”
“Anh cũng không muốn thăm dò quá nhiều tin tức, rất nhiều chuyện anh cũng kỳ vọng là em nói cho anh nghe. Anh chỉ là muốn biết cô ấy hiện tại có tốt hay không ?.”
Từ Oánh Oánh nhìn Lục Dư Thành. Người ngồi trước mặt cô là Lục ca cô từng quen thuộc nhưng trên mặt lại mang theo nét khổ sở cô không quen. Cô nhớ rõ khi còn nhỏ Lục Dư Thành hoạt bát hơn nhiều, hơn nữa lúc ấy hắn rất hay cười, không giống hiện tại, lúc nào cũng mang bộ dáng nhàn nhạt.
“Anh thực sự thích cô ấy sao?” Từ Oánh Oánh đột nhiên hỏi.
Lục Dư Thành: “Anh yêu cô ấy.”
“……”
Từ Oánh Oánh không nghĩ tới hắn sẽ như vậy nói hết ra.
Lục Dư Thành tựa hồ nghĩ thông suốt một chút , không hề che dấu tình cảm của chính mình đối với Dụ Vi. Hắn cầm chén rượu, chậm rì rì mà uống hết, “Còn có điều gì muốn hỏi sao?”
“Anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy sao……” Từ Oánh Oánh đột nhiên nghĩ đến, tương lai ai cũng không biết trước được, hỏi ra loại vấn đề này quá ngốc, “Thôi, coi như em chưa hỏi gì .”
“Anh sẽ.” Lục Dư Thành lại lặp lại một lần, “Anh sẽ.”
Từ Oánh Oánh không có đi hỏi lý do, cô hiểu biết Lục Dư Thành, hắn sẽ không dễ dàng nói , nếu nói hắn thật sự sẽ làm được.
“Kỳ thật em không nên nói cái này, cũng không nên nhúng tay vào. Nhưng là từ góc độ của một bác sĩ, nếu người bệnh có khuynh hướng tự hại bản thân, chúng ta cần thiết liên hệ người nhà, tiến hành can thiệp.” Từ Oánh Oánh chậm rãi nói, “Cô ấy không có người nhà, em không biết nên liên hệ ai, hiện tại trạng thái của cô ấy không phải thực sự tốt……”
Lục Dư Thành đặt tay lên bàn, căng thẳng.
***
Buổi tối 10 giờ, Lục Dư Thành mang theo men say về tới khách sạn. Hắn không nhớ rõ chính mình uống bao nhiêu rượu, nhưng hắn hiện tại còn thanh tỉnh, bước chân vững vàng, trong đầu chỉ có Dụ Vi.
Sau đó hắn ngừng lại ở trước cửa phòng Dụ Vi .
Hành lang không có ai, thật an tĩnh. Lục Dư Thành một mình đứng ở cửa, ngây người mà nhìn chằm chằm cánh cửa, không biết nhìn chằm chằm tới bao lâu, hắn duỗi tay ấn chuông.
Tiếp theo lại ấn vài cái.
Một lát sau, bên trong truyền đến âm thanh : “Ai đó ?”
Lục Dư Thành một lát sau mới hoàn hồn, câu chữ rõ ràng nói: “Tôi là nhân viên phục vụ phòng.”
Bên trong trực tiếp lên tiếng: “Lục Dư Thành ?”
“Là tôi.” Hắn không nghĩ tới Dụ Vi có thể nghe ra hắn, “Vi Vi, tôi tìm em có chuyện.”
“Ngày mai lại nói.”
“Không.” Lục Dư Thành ỷ vào uống rượu, chơi xấu nói, “Em không mở cửa, tôi liền không đi !”
“Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi !”
“Đương nhiên cùng em có quan hệ, em không mở của cho tôi, ngày mai hai chúng ta đều được lên hot search.” Lục Dư Thành vắt hết óc tìn kiếm những tiêu đề tin tức, từng câu từng chữ thì thầm, “Khiếp sợ! Lục Dư Thành bị quốc dân nữ thần Dụ Vi nửa đêm cự tuyệt ngoài cửa, nghi là cãi nhau chia tay……”
Còn không có nói xong, cửa liền mở ra. Dụ Vi sắc mặt không phải thực tốt: “Đừng nói bừa.”
Lục Dư Thành nhìn cô cười một chút, nhìn có chút ngu ngốc: “Vẫn là hữu hiệu.”
Dụ Vi một mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu trên người Lục Dư Thành, lại thấy hắn ngây ngô cười, liền biết hắn đại khái là say. Cũng không biết là mới đi uống rượu ở đâu về, Dụ Vi thần sắc lạnh lãnh, hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Dư Thành khóe miệng, khóe mắt đều đỏ, nhìn Dụ Vi cười , ngũ quan phảng phất bao phủ một tầng quang, mê say, mà lại mê người.
Hắn đối với Dụ Vi cười, trong mắt có rất sâu tình ý. Hắn nói: “Vi Vi, em hôm nay thật là đẹp mắt.” Hắn thấp giọng cười một chút, hơi cúi đầu xem Dụ Vi, “Ca hát cũng vô cùng dễ nghe, tôi buổi sáng nghe trộm em thật lâu, em hát thật tốt, chỉ muốn đem em giấu đi……”
Dụ Vi thấy hắn không phải đứng không yên, còn có thể lưu loát mà nói ra một đoạn lời nói như vậy, cũng không biết là say thật hay giả. Chờ đến Lục Dư Thành nói một hồi, cô mới phát hiện hắn chỉ là vô thức mà nhắc mãi.
Đối với một người say rượu, Dụ Vi không so đo: “Được rồi, tôi nghe được, còn có chuyện gì sao?”
“Có!” Nói xong hắn giống như đã quên mình muốn nói gì, cau mày suy nghĩ trong chốc lát, không nghĩ ra được, “Đã quên.”
Dụ Vi: “……”
“Tôi nhớ lại sẽ tới nói chuyện với em. “Lục Dư Thành xoay người liền rời đi.
Dụ Vi gọi hắn hắn: “Quay lại.”
Lục Dư Thành ngoan ngoãn trở về, ở trước mặt cô. Dụ Vi nhìn hắn, trong lòng thở dài một hơi, hỏi: “Còn nhớ rõ anh ở phòng nào không?”
“1307.” Hắn ngoan ngoãn trả lời.
“Đây là số phòng của tôi.” Dụ Vi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Anh thế nào mà chính phòng của mình cũng không nhớ .”
“Tôi chỉ nhớ được cái này.”
Dụ Vi nhìn hắn một cái, không tính toán cùng một người say rượu giảng đạo lý. Cô nói: “Di động của anh đâu?”
Lục Dư Thành đem điện thoại giao cho cô.
Dụ Vi tiếp nhận, giơ màn hình về phía hắn: “Mở khóa.”
Lục Dư Thành làm theo.
Dụ Vi mở điện thoại, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho người đại diện của hắn . Trong lúc đang xem danh bạ một cái tên bảo bối hấp dẫn lực chú ý của cô. Cô liếc mắt một cái nhìn Lục Dư Thành, hắn đang cúi đầu, cũng không biết đang xem cái gì.
Dụ Vi thấy hắn không chú ý, trộm ấn vào, vừa thấy dãy số là số của chính mình cô liền nhanh chóng rời khỏi . Lục Dư Thành vẫn cứ nhìn dưới mặt đất, cũng không có nhìn đến hành động của cô.
Đại khái là trộm nhìn di động người khác, Dụ Vi cảm thấy có chút chột dạ, cầm di động, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Cô nhanh chóng tìm được số của trợ lý, lập tức gọi đi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận máy: “Uy, Lục lão sư, có cái gì yêu cầu tôi làm?”
“Tôi là Dụ Vi.”
“……” bên kia trầm mặc vài giây, mới lại có thanh âm, “Dụ lão sư, xin chào, không biết Dụ lão sư gọi có việc gì……”
Bộ dáng một mặt muốn hỏi một mặt không dám hỏi.
Dụ Vi nói thẳng: “Lục lão sư của các người uống say, không biết chính mình ở nơi nào. Cậu hiện tại ở khách sạn sao?”
“Đúng đúng đúng.” Tiểu Trương nhanh chóng hồi phục nói, “Dụ lão sư, các người hiện tại ở nơi nào?”
“1307.”
Điện thoại tắt máy, Dụ Vi đem điện thoại trả lại Lục Dư Thành.
Hai người nhìn nhau không nói gì mà đứng,cũng không dám nhìn đối phương. Dụ Vi là bởi vì nhìn lén di động người khác mà chột dạ, Lục Dư Thành đại khái là uống say đi.