Chương 16.2
Tiểu Trương nhanh chóng đến cửa phòng 1307 đón Lục Dư Thành, quay sang cảm ơn Dụ Vi. Dụ Vi không nhiều lời, gật gật đầu, liền đem cửa đóng lại.
Tiểu Trương cùng Lục Dư Thành đứng ở cửa phòng 1307 trong chốc lát, Tiểu Trương thử hỏi: “Lục lão sư, chúng ta trở về đi?”
Lục Dư Thành liền xoay người rời đi.
Tiểu Trương đi bên cạnh Lục Dư Thành, vẫn là không thể tin được Lục Dư Thành bình thường trầm ổn sẽ ở bên ngoài uống say. Hắn từng nghe Tưởng Gia Luân nói qua, những năm mới vào nghề Lục lão sư thực sự rất vất vả, vì muốn được đóng phim đã tham gia không ít tiệc rượu, tửu lượng đã sớm nâng cao.
Hắn thử hỏi: “Lục lão sư, sao anh lại chạy đến chỗ Dụ lão sư ?”
Vừa vặn cửa thang máy mở ra, lộ ra gương bên trong. Tiểu Trương ngẩng đầu, ở trong gương vừa chạm vào tầm mắt Lục Dư Thành.
Thanh tỉnh bình tĩnh.
Đây đâu có giống ánh mắt của một người đang say đâu.
Giây tiếp theo, Tiểu Trương nghe được Lục Dư Thành mặt vô biểu tình mà nói: “Tôi uống say, không biết.”
“……”
Tiểu Trương đưa Lục Dư Thành về phòng sau đó nhanh chóng đi về. Lục Dư Thành đứng trong chốc lát rồi đi vào phòng ngủ. Hắn vừa đi vừa cởi cà vạt cùng áo, đi tới mép giường, hắn đã đem áo sơmi trên người cởi hết, lộ ra cơ ngực to lớn cùng cơ bụng săn chắc.
Hắn cởi xong liền đi vào phòng tắm.
Tắm xong, Lục Dư Thành thanh tỉnh không ít. Hắn ở thư phòng ngồi xuống, đem sổ nhật ký để lên trên bàn.
Hắn ngồi ngay ngắn, thần sắc nghiêm túc bắt đầu viết nhật ký.
Tôi hôm nay uống say……
Vốn dĩ chỉ là muốn đi khen Vi Vi, kết quả đầu óc có chút choáng váng thành ra nói rất nhiều thứ.
Sau lại muốn chạy, cô ấy lại gọi tôi quay lại, tôi tưởng cô ấy có chút động lòng, ỡm ờ đi tới trước mặt cô ấy, bắt đầu diễn.
Hình như tôi diễn lố quá cho nên lúc sau cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Kỳ thật tôi thật sự say !
Vậy xem như say đi !
……
Đêm nay nhật ký viết đến hỗn độn mà lại không có logic, Lục Dư Thành viết một lát liền từ bỏ không viết. Lục Dư Thành nhíu mày nhìn những gì hắn vừa viết, mười phần ghét bỏ. Bút vẫn đang di chuyển, sau đó đột nhiên dừng lại.
Lục Dư Thành trên giấy viết hai cái từ.
Có khuynh hướng tự sát.
Từ Oánh Oánh cũng không có nói cho hắn quá nhiều tin tức, cô có nghĩa vụ phải bảo mật thông tin bệnh nhân. Nếu không phải tình huống đặc thù, cô một chữ đều sẽ không nói.Trừ việc nói hai từ này, cô còn nói một câu.
“Bệnh trầm cảm cũng có nguy cơ tái phát nguy hiểm. Anh biết thời điểm nào dễ để cho con người tuyệt vọng sao?” Từ Oánh Oánh từng câu từng chữ nói, “Rõ ràng chậm rãi ra đi, lại thấy bản thân trở nên kém.”
(Chỗ này mình cũng không hiểu lắm nên bạn nào có câu nào hay hơn có thể đóng góp cho mình. Nguyên văn là “Rõ ràng chậm rãi đi ra, lại muốn xem chính mình trạng huống một chút biến kém.”)
Dư Thành đột nhiên bỏ bút xuống.
Hắn hiện tại cần một thứ gì đó để phát tiết chính mình áp lực cùng cảm xúc, hắn lấy điếu thuốc, cắn đầu mẩu thuốc lá, hung hăng mà hút một hơi, thật lâu mới phun ra sương khói. Trong lòng cảm xúc bình tĩnh một chút, hắn mới có thể không run rẩy tiếp tục nghĩ tiếp.
Này hai cái từ quá mức với trầm trọng.
Trên đường về khách sạn, hắn vẫn luôn trầm tư xem tài liệu, tâm tình đặc biệt kém.
Giờ này khắc này hắn hỏi chính mình, hắn vì cái gì sẽ tồn tại. Trong lòng có đáp án nói cho hắn, bởi vì có vướng bận, có ràng buộc. Nếu đã không có thì còn gì đâu? Một người ở trên thế giới lẻ loi cô độc quá mức , không có vướng bận không có ràng buộc, dựa vào cái gì có thể tiếp tục chống đỡ.
Lục Dư Thành nhớ tới Dụ Vi.
Cô sống thật cô độc, trong lòng cô chỉ chứa một người là mẹ cô. Muốn trở nên nổi bật bất quá là muốn có tiền mang mẹ cô đi bẹnh viện tốt nhất, thuê bác sĩ giỏi nhất. Sau nhiều năm hai người làm bạn, Dụ Vi cười vẻ mặt thỏa mãn, lôi kéo tay hắn nói đây là lúc cô hạnh phúc nhất , người cô yêu nhất cùng người yêu đều ở bên cạnh cô .
Hiện tại thì ....
Mẹ cô qua đời, người yêu rời đi.
Vướng bận về sự nghiệp cũng đã qua đi.
Lục Dư Thành hiện tại sợ nhất một ngày nào đó cô khổ sở liền từ sân thượng nhảy xuống.
***
Dụ Vi trợn mắt tỉnh lại, phòng ngủ là một màu đen.
Cô vẫn còn chưa tỉnh táo, sửng sốt trong chốc lát . Bỗng di động truyền đến tiếng chuông, cô lấy di động nghe máy, âm thanh của Vạn Khiết qua điện thoại truyền đến: “Dậy rồi sao?”
“Ừm.” Dụ Vi lên tiếng.
Vạn Khiết: “Hôm nay lịch trình không nhiều lắm, có quay chụp một cái bìa tạp chí, sau đó đi tới đài truyền hình là kết thúc. Em gần đây rất mệt cho nên hai ngày tới chị sẽ không sắp xếp lịch cho em, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Dụ Vi ừ một tiếng đem điện thoại tắt đi.
Cô từ trên giường bò dậy, việc đầu tiên chính là kéo rèm ra.
Ánh nắng sáng chói mà ấm áp chiếu vào, toàn bộ căn nhà đều trở nên sáng sủa.
Dụ Vi cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút.
Cô nhanh chóng chuẩn bị tốt, chờ Vạn Khiết tới đón cô.
Theo sau cô là người đại diện cùng trợ lý đi xuống bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, lái xe đi tới chỗ công tác.
Buổi sáng chụp tạp chí khá thuận lợi.
Dụ Vi nhanh chóng chụp xong hai bộ quần áo, chỉ còn lại một bộ cuối cùng. Trong lúc đi tới phòng nghỉ cô nghĩ thầm, hôm nay nếu kết thúc sớm một chút, giữa trưa có thể chậm rãi ăn một bữa cơm trưa, nói không chừng có thể ngủ trưa, tuy rằng không nhất định có thể ngủ, nhưng là……
Cô đột nhiên im bặt.
Vừa mở của phòng cô nhìn thấy Lục Dư Thành.
Đây là phòng nghỉ của cô, cô xác định. Trước khi đi vào trong , Dụ Vi nhìn trợ lý của mình, liếc mắt một cái, trợ lý không theo vào, ở cửa giúp bọn họ trông chừng.
Dụ Vi đem cửa đóng lại, cũng không có triều hắn đi qua đi: “Anh tới làm gì?”
“Ngày hôm qua uống say.” Lục Dư Thành ngồi ngay ngắn, không có tới gần cô, “Cảm ơn em chiếu cố tôi.”
Dụ Vi cũng không thấy kỳ quái nếu hắn nhớ rõ sự tình sau khi say rượu , cô hiện tại không rảnh cố kỵ này đó, đóng kín cửa, chung quanh lại không có cameras, cô như là một con tạc mao miêu mễ, đột nhiên có người xâm nhập địa bàn của mình mười phần đề phòng.
“Anh tại sao lại ở phòng nghỉ của tôi ?”
“Tôi tới cảm ơn em.”
Dụ Vi: “Anh vào bằng cách nào?”
“Tôi đi thôi.”
“Tôi không phải hỏi cái này!”
Lục Dư Thành biết nghe lời phải mà sửa lại lời nói: “Tôi trộm tiến vào, không có bị người khác nhìn thấy.”
Nói xong hắn liền nhìn thấy Dụ Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lục Dư Thành trong lòng có chút hụt hẫng.
“ Chừng nào thì anh rời đi?” Dụ Vi lại hỏi. Cứ thả lỏng, cô lại nghĩ tới chuyện này.
“Vì biểu đạt sự cảm ơn, tôi tới mời em giữa trưa cùng nhau ăn cơm.”
“Không rảnh.”
“Buổi tối thì sao ?”
“Không rảnh.”
Lục Dư Thành không chút hoang mang mà nói: “Buổi chiều trà cũng có thể,em buổi chiều có phải hay không còn có lịch trình, tôi có thể đưa em tới đài truyền hình……”
“Lục Dư Thành!” Dụ Vi quả thực muốn hét lên, “Anh rốt cuộc là đang làm cái gì!”
Phòng nghỉ lập tức yên tĩnh lại.
Dụ Vi siết chặt tay mình, gần đây cảm xúc của cô dao động rất lớn, thậm chí ở trước mặt Lục Dư Thành không thể nào bình tĩnh được.
“Vi Vi, chỉ là một bữa cơm mà thôi.”Âm thanh của Lục Dư Thành vang lên, Dụ Vi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn không biết đã đứng lên khi nào, hơi nhấp môi, ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn cô.
Nhìn có chút đáng thương. Dụ Vi nhắm mắt, nhớ tới cái tên bảo bối trong điện thoại hắn tối hôm qua, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng có chút loạn. Chờ đến tỉnh táo lại mới phát hiện chính mình đã bất tri bất giác nói: “Giữa trưa đi.” Cô cố tình cường điệu, “ Chỉ là ăn một bữa cơm thôi.”
Cô vừa dứt lời, khóe miệng hắn đã nhếch lên, nhìn cô với ánh mắt mang theo ý cười.
Dụ Vi nghĩ không có khả năng hắn cười.
Mà Lục Dư Thành vẫn luôn không có dời đi tầm mắt của chính mình, ánh mắt nhìn cô ôn nhu đến mức không thể tưởng tượng được.
Hắn muốn cảm ơn Dụ Vi giờ khắc này đã mềm lòng.
Hắn muốn lấy ôn nhu cùng cường ngạnh xông vào thế giới của cô, đem lại niềm vui và hạnh phúc cô từng không có được.
Hắn muốn trở thành vướng bận của cô.
* * * *
Tác giả có lời muốn nói:
(Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Một buổi tối không ngủ được.
Tôi suy nghĩ, Dụ Vi đối với tôi, đến tột cùng là cái gì.
Thời còn niên thiếu tôi đã suy nghĩ tới lý do tại sao tôi thích cô ấy.
Cho tới bây giờ, tôi cũng suy nghĩ vấn đề này, vì cái gì qua nhiều năm như vậy tôi đối với cô ấy vẫn có đầy tình cảm mãnh liệt, cho nên tôi không thể nhìn thấy bất kì cô gái nào vừa mắt tôi.
Lý do có rất nhiều, nhưng thật ra bốn chữ liền có thể khái quát.
Cô ấy đáng giá.
Tôi muốn trở thành vướng bận của cô ấy, tôi muốn đem hạnh phúc và niềm vui trước đây cô ấy không có đem hết cho cô.
* * *
(Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Tôi nhất định là uống say.
Bằng không như thế nào bắt đầu mộng tưởng hão huyền,
Tôi hiện tại cùng cô ấy nói một lời đều phải hao tổn tâm cơ.