Chương 21
Ba người không tiếng động đứng tại chỗ nhìn nhau. Dụ Vi nhìn Lục Dư Thành, không tiếng động chất vấn:tại sao anh không đi đi.
Lục Dư Thành vô tội nhìn lại: Tôi đang làm bữa sáng cho em.
Văn Văn cô đơn nhìn hai người liếc mắt đưa tình ở đối diện,nhưng trong bộ phim ba nười cô ấy không thể có tên.
Dụ Vi mau chóng lấy lại tinh thần, “Các người vào đi.”
Văn Văn lúc này mới lấy lại tinh thần, khom lưng đỡ vali. Lục Dư Thành xoay người đi về phía Dụ Vi hỏi “Em dậy bao giờ?”
“Mới vừa dậy.”
Hắn ừ một tiếng, “Em ngồi đợi một lát, bữa sáng tôi làm sắp xong rồi.”
Văn Văn yên lặng nghe cuộc đối thoại quen thuộc giữa hai người, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Dụ Vi nói xong liền nhìn Văn Văn, “Sao em đến đây sớm vậy?”
“Ngày hôm qua nhận được điện thoại của chị Vạn em liền đặt vé máy bay, bất quá nơi này trời mưa, chuyến bay bị hoãn lại.”
“Vất vả cho em rồi.” Dụ Vi thấy trên người cô mang theo rất nhiều đồ vật, kinh ngạc, “Như thế nào mang theo nhiều như vậy……”
“Là chúng tôi đặc sản chỗ em,chị gần đây quá mệt mỏi, nên đem đến bồi bổ cho chị.” Văn Văn đỏ mặt nói.
Dụ Vi sửng sốt một chút, cười nói: “Cảm ơn em.”
Văn Văn mặt đỏ lên xua xua tay, Dụ Vi là một người hào phóng, trả tiền lương cho cô cao, ngày thường cũng là có rất nhiều tiền thưởng phúc lợi, mấy thứ này cô mang lại không đáng giá tiền.
Dụ Vi rót cho cô một ly nước: “Ngồi xuống đi.” Ngay sau đó cô lại hỏi, “Tối nay hay ngày mai chúng ta đi?”
“Máy bay tối nay.” Văn Văn có nề nếp nói, “Bay đến thành phố Y, 《 đây là mộng tưởng 》đã được ký kết trước đó sẽ bắt đầu ghi hình tập đầu tiên.”
Dụ Vi gật gật đầu, đột nhiên nói: “Thành phố H bên này cũng có rất nhiều điểm tham quan, chị hiện tại cũng không cần người đi cùng, em có muốn ra ngoài chơi không, Bbuoir tối chúng ta gặp nhau chứ?”
Văn Văn sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Được, được!”
Trước khi rời đi, Văn Văn do dự nhìn Dụ Vi, “ Chị Vi……”
“Hả?”
“Em cảm thấy nếu chị có thời gian, vẫn là nhìn xem hot search Weibo.”
Dụ Vi tuy nghi hoặc, nhưng không hỏi: “Được rồi, tí nữa chị sẽ xem.”
Văn Văn rời đi , Lục Dư Thành liền bưng bữa sáng ra ngoài. Hắn thấy trong phòng khách chỉ có một mình Dụ Vi,liền hỏi một câu: “Trợ lý của em đâu?”
“Cô đi ra ngoài chơi.” Dụ Vi thản nhiên nói.
Lục Dư Thành không để ý, gật đầu: “Lại đây ăn bữa sáng đi.”
Hai ngày liền bọn họ cùng nhau ăn sáng, so với hôm qua buồn tẻ, không khí hôm nay tốt hơn. Nguyên nhân chủ yếu ở Dụ Vi , dù gì hắn đã ở cùng cô cả đêm, còn làm bữa sang cho cô, cô cũng không cố ý để anh ấy nhìn sắc mặt mình.
Mưa vẫn còn rơi, bầu trời u ám. Nếu là trước đây, tâm trạng của Dư Vấn nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nhưng không biết có phải là do có người ở cùng cô hay không, cô ấy cảm thấy trạng thái của mình hiện tại rất tốt.
Ăn sáng xong, Lục Tư Thành chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát. Dụ Vi tranh thủ thời gian này để lướt Weibo. Cô mở Weibo và nhìn thấy hot search top 1 ngay từ cái nhìn đầu tiên: Bộ đồ ngủ con vịt nhỏ màu vàng của Lục Dư Thành.
Trong lòng cô có dự cảm không lành, bấm vào, Weibo đầu tiên chính là Weibo mà Lục Tư Thành đăng vào tối hôm qua. Hắn đăng một khuôn mặt tươi cười, nhưng sự hấp dẫn thực sự là bức ảnh hắn đăng.
Trong ảnh, Lục Tư Thành đang cầm điện thoại di động chụp ảnh trong gương, người đàn ông ngoài ba mươi nghiêng đầu chụp ảnh trong gương, có một chút đáng yêu hơn, khác hẳn với hình tượng lạnh lùng trưởng thành trước đây. Trong bức ảnh, hắn trông như một thanh niên ngoài hai mươi, trong ánh mặt trời ấm áp, mặc bộ đồ ngủ có in một chút họa tiết con vịt màu vàng, và ánh đèn vàng ấm áp xung quanh dường như đã thêm một bộ lọc mờ ảo khiến hắn càng nổi bật nhiều hơn.
Đây là phòng tắm nhà cô! Dụ Vi tức giận đến ngón tôiy run rẩy, click mở hình ảnh, bảo tồn xuống dưới. Ngón tay Dụ Vi khẽ run lên, người này đăng ảnh không biết phải chú ý cái gì! Ngón tay Dụ Vi run lên vì tức giận, bấm vào bức ảnh và lưu lại.
Lúc này cô mới có tâm trí đọc những bình luận bên dưới, các fan tự nhiên xuýt xoa khen ngợi, Dụ Vi quay lại thì không thấy gì bất thường, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng không có nghĩa là sự việc đã kết thúc.
Cô chạy đến phòng bếp, hỏi: “Anh tối hôm qua đăng Weibo à?”
Lục Dư Thành dừng tay rửa bát, nghiêm túc giải thích: “Tôi có chú ý không có đem đồ vật của em bị lộ, sẽ không để em bị lộ.”
Dụ Vi: “……”
Lục Dư Thành chân thành nói, Dụ Vi lập tức cũng không biết nói cái gì, đỡ trán nói, “Lần sau đừng ở nhà tôi chụp ảnh, hiện tại fans đều rất lợi hại,họ sẽ tìm được.”
“Em để ý việc cùng tôi truyền tai tiếng sao?” Lục Dư Thành hỏi.
“ừ.” Dụ Vi xoay người rời đi khỏi phòng bếp, “Rất để ý.”
Dụ Vi đi lên lầu ba.
Lúc này, tâm trạng của cô bỗng trở nên cáu kỉnh, ngồi trước đàn piano mà đánh đàn, tâm trạng trong lòng không hề nhẹ nhõm mà cứ như bị cắm sừng, không thể tiến cũng không lui.
Cuối cùng, cô vào phòng xem phim của ngôi nhà và thả mình trên ghế sofa để xem phim. Không biết từ lúc nào, đột nhiên từ ngoài cửa có ánh sáng chiếu vào, Dụ Vi đã ở trong bóng tối rất lâu, không nhìn thấy Lục Tư Thành trong ánh đèn, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp.
“Tôi có thể tiến vào sao?”
Dụ Vi không trả lời, Lục Dư Thành tự nhiên mà đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô. Hai người không tiếng động mà xem phim, Dụ Vi đột nhiên cảm thấy trên vai nặng hơn, Lục Dư Thành tựa đầu vào bả vai cô.
Dụ Vi nhìn về phía hắn, hai mắt hắn nhắm chặt, lông mày khẽ cau lại, ngủ cũng không yên ổn. Dụ Vi vươn tay muốn đẩy anh ra, đột nhiên nhớ tới lần đăng Weibo vừa rồi, lại nghĩ đến nụ hôn nửa đêm hắn lén hôn cô, tay liền dừng lại.
Một thiếu gia tốt nhà họ Lục, đêm hôm không ngủ được còn lén chạy tới hôn cô, chẳng khác gì kẻ trộm hoa. Dụ Vi than thở, không nhịn được ngồi thẳng dậy để anh nằm thoải mái hơn.
Điều này là không tốt, mày nên từ chối anh ấy. Dụ Vi không ngừng tẩy não bản thân, nhưng tay cô tự chủ mà đem chỉnh tăng nhiệt độ điều hòa. Cô tự tẩy não mình một hồi, tự nhủ không được tạm thời làm bạn và tránh xa Lục Diêu. Cuối cùng cô tắt âm thanh của phim.
Như vậy mới thích hợp để ngủ. Dụ Vi xem phim không tiếng động trước mặt, mí mắt chậm rãi cũng trở nên nặng trĩu, cuối cùng gục đầu vào giấc ngủ cùngLục Dư Thành.
Đó là một giấc ngủ thật sự nặng nề, lúc Dụ Vi tỉnh lại phát hiện mình ở trên giường. Rèm cửa được kéo ra, phòng ngủ mờ tối, xung quanh không có người cũng không có âm thanh, Dụ Vi nhìn trần nhà, trầm mặc một hồi lâu.
Cô bật đèn tường, ánh sáng dịu nhẹ, chỉ chiếu sáng khu vực nhỏ đầu giường. Không thấy di động, cô nhìn đồng hồ trên đầu giường, đã hơn năm giờ.
Cảm xúc suy sụp không lý do, giống như nhiều năm trước đây khi một người qua đêm một mình, trái tim nhiều lần bay bổng rồi rơi xuống đất, cảm xúc dao động, thất thường.phập phập phồng phồng, hỉ nộ vô thường.
Trước khi rơi vào tâm trạng tồi tệ hơn, Dụ Vi đã kịp thời ngăn mình lại, cô hăm hở thoát khỏi nơi trầm mặc trong phòng ngủ, mở cửa bước ra ngoài. Vừa tới cầu thang, liền nghe thấy giọng nói dồn dập của Lục Dư Thành, Dụ Vi đột nhiên cảm thấy lòng mình thanh thản, trong lòng trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy.
Cô không thể không tăng tốc, và cuối cùng dừng lại ở đầu cầu thang và ngồi trên bậc thang.
Giọng Lục Y Thành liên tục phát ra--
"Hiếm khi cô ấy được ngủ ngon, đừng quấy rầy cô ấy."
"Chà, cô đặt máy bay lúc mấy giờ? Xem có chuyến bay khác không. Nơi này không xa thành phố Y." "Tốt nhất là có thể bay vào ngày mai."
"Gần đây cô ấy rất mệt và hai ngày nghỉ ngơi là quá ít. Đôi khi cô thuyết phục cô ấy một chút thân thể là quan trọng nhất ... Tôi cũng sẽ nói, nhưng cô ấy không muốn nghe tôi nói bây giờ ..."
"... Nhân tiện, để tôi xem lịch trình gần đây của cô ấy. Tôi sẽ nấu một ít súp để bồi bổ cho cô ấy ..."
Khi nghe điều này, Dụ Vi không khỏi mỉm cười. hắn thực sự tận dụng mọi thứ để hỏi về lịch trình của cô. Sau khi cười, Dụ Vi lại bắt đầu đơ ra, hắn và Văn Văn đang nói về chuyện của cô.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng nói chuyện dưới lầu ngừng lại, thay vào đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Dụ Vi cử động ngón tay, nhưng vẫn ngồi vững trên bậc thang.
Lục Tư Thành hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, anh bước lên cầu thang, ngồi bên cạnh cô.
“Em tỉnh lâu chưa?” Hắn hỏi.
“Được một lúc rồi.”
“Thế sao không đi xuống?”
Dụ Vi lười biếng đáp: “Không muốn động.”
Nhưng thật ra Lục Dư Thành cười một chút: “Tôi nguyện ý ôm em đi xuống.”
Dụ Vi không nói chuyện.
Lục Dư Thành nói với chính mình: "Nếu có thể, tôi muốn ôm em, em muốn chơi ở đâu tôi đều có thể ôm em đi, em muốn đi ra ngoài sẽ đưa em đi. Nếu em muốn ở nhà, chúng ta có thể ở trên sô pha cùng nhau xem phim. ”Lục Dư Thành dùng tay móc góc quần áo của Dụ Vi , nhìn cô chăm chú:“ Được không? ”
Sau vài giây im lặng, Dụ Vi lắc đầu.
Hắn thấp giọng hỏi nói: “Tôi làm không tốt ở đâu sao?”
“Anh làm rất tốt.” Dụ Vi thành thật nói, Lục Dư Thành muốn đối tốt với ai đó đều không thể chống cự. Cô chần chờ một chút, “Nhưng tôi không thích điều này cho lắm.”
Cô không thích hắn tận dụng mọi thứ để chiếm một vị trí trong trái tim cô như thế này. Tối hôm qua cô không hề chuẩn bị, trong lòng vừa mở miệng, hắn lại chen vào như thế này, còn định ở lại.
Cô bắt đầu có chút hoảng sợ.
“Quên đi, được không?” Dụ Vikhông nhìn Lục Dư Thành, nắm lấy ngón tay của chính mình, “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái hợp, và tôi không muốn nói chuyện phiếm với anh. Nếu anh cảm thấy có lỗi vì đã chia tay tôi, Tối hôm quacoi như là bù đắp... chúng ta không ai còn nợ ai nữa, nên đừng làm cho tôi khó xử, được không? "
“Vi Vi……” Lục Dư Thành trong lòng có rất nhiều lời nói, nhìn vẻ mặt của Dụ Vi, đột nhiên bị chặn lại, sau một lúc lâu mới nỉ non ra một câu, “Tôi thật sự thực thích em.”
Dụ Vi ậm ừ, “Vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết những gì trong lòng tôi, tôi không muốn quay lại với nhau, cũng không có ý định thay đổi. Tôi biết khi tôi nói những lời này anh cũng không nghe, vậy thì ... Tôi buộc phải nói nặng hơn. "Khi cô nói điều này, giọng điệu của cô ấy bình tĩnh như thể cô ấy đang kể chuyện của người khác," Tôi đã không rời đi trong vài năm qua, nếu anh thật sự thích tôi một chút, anh sẽ không thờ ơ với tôi nhiều năm như vậy… Lục Dư Thành, anh chẳng qua là như vậy.
Sau nhiều lần đè nén, Dụ Vi nói xong lúc sau hốc mắt vẫn là đỏ.
Cô biết rằng cô đã nói điều này, cả người đã thua. Trước đây, miễn cưỡng tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ấy, trước đây nói thích, nhưng như thể chính mình tự bóc vỏ, ngoài vỏ còn có một hiện thực phũ phàng.
Cô biết rằng những người đã chia tay và không chịu rời đi mới là những kẻ ngốc thực sự.
Cô ấy không nghe hoặc không hỏi, và đã là một kẻ ngốc trong nhiều năm.
“Tôi đi đây.” Dụ Vi đứng dậy, Lục Dư Thành vẫn ngồi, một người nhìn xuống, một người nhìn lên, “Lúc chia tay, tôi nghe lời anh nói xong, cũng không làm loạn đến mức quá khó coi… Vậy bây giờ hãy nghe tôi nói.Chúng ta hảo tụ hảo tán. ”
Tác giả có lời muốn nói:
****
(Nhật kí trước khi ngủ của Lục Dư Thành)
Khó chịu
Nhưng là……
Nam nhân của Dụ Vi tuyệt đối không đáp ứng!
Nam nhân của Dụ Vi tuyệt không nhận thua!
Nam nhân của Dụ Vi còn có thể đứng lên!