Chương 25
Lục Dư Thành nghĩ đến bản thân cũng thấy hưng phấn, mà Dụ Vi vẫn chưa sắp xếp xong hành lý. Hắn nhìn đồng hồ, từ trong vali lấy ra một quyển sách để giết thời gian.
Lúc này, hắn cuối cùng cũng tương tác với máy ảnh.
“Quyển sách này là Dụ lão sư lần trước tham gia mua cho tôi.” Hắn thoải mái ngồi xuống ghế sô pha, “Tôi gần đây luôn đọc quyển ách này, nhưng vẫn chưa đọc xong.”
Hắn đem quyển sách ra trước máy quay, tên sách có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Quyển sách này tương đối sâu sắc.” Hắn nghiêm nghị nói, “Tôi đã xem lại mấy lần.”
Tổ tiết mục chỉ có thể mặc kệ hắn, hắn muốn đọc sách liền đọc sách đi, tuy nhiên dưới máy quay,bóng dáng hắn đọc sách vô cùng đẹp.
Hắn ngồi ở trên ghế đọc sách, chúng tôi ở trước màn ảnh xem hắn đọc sách.
Không có gì sai.
Thời gian từng chút một trôi qua, cuối cùng họ cũng đã tập hợp trước sân trước buổi trưa.
Cơm trưa là do tổ tiết mục cung cấp, là một bữa tiệc hải sản chính thống. Xa xa là trời xanh biển khơi, gần đó là hàng dừa xanh và những khóm hoa trong sân, gió thổi vi vu, bức tranh rất đẹp.
Ngoại trừ những người đang ăn, họ không nói nhiều.
Dụ Vi cùng Lục Dư Thành ngồi ở hai đầu bàn, mỗi người tự ăn đồ ăn của mình, không ai nói gì. Xung quanh có một hàng nhân viên đứng cùng hai người bọn họ, nhìn hai người đang yên lặng ăn cơm trưa.
Hình ảnh có chút quỷ dị, đạo diễn rốt cuộc không chịu nổi sau khi xem được một lúc, có người đứng lên nói: “Hai vị lão sư, có thể tương tác nhiều hơn.”
Hắn thật cẩn thận hỏi: “Không có chủ đề nói chuyện sao? Chúng ta chuẩn bị nói chuyện về trò chơi và một số nhiệm vụ ... "
Dụ Vi vừa nghe đến chữ nhiệm vụ suýt chút nữa nuốt không trôi, cô xua tay cự tuyệt, bắt đầu cùng Lục Dư Thành nói chuyện phiếm. Tuy rằng không quá thân thiết, nhưng cũng không có xa lạ, ít nhất sẽ không quá khó xử cho việc hậu kỳ.
Lục Dư Thành đem một đĩa tôm đã bóc vỏ bưng cho Dụ Vi, Dụ Vi ngẩn người một lúc, cười nói cảm ơn rồi xắn tay áo bắt đầu bóc tôm cho Lục Dư Thành.
Lục Dư Thành ngăn cản: “Dụ lão sư, không cần.”
“Không có việc gì,có qua có lại mới toại lòng nhau.” Dụ Vi vừa bóc vừa nói, Lục Dư Thành vẫn cau mày khuyên cô, nhưng Dụ Vi giải thích đặc biệt nhiều Lục Dư Thành liền không có phản đối nữa, trong lòng thậm chí còn có chút vui sướng, toàn thế giới đều nhìn Dụ Vi lột tôm cho hắn ăn!
Còn có chút sung sướng ...
Bất quá Dụ Vi không có kiên nhẫn lột mấy con tôm, cô nghĩ chắc là đủ rồi, đưa cho Lục Dư Thành. Lục Dư Thành ăn tôm của Dụ Vi, ngoài miệng không nói, mặt mày đều là ý cười.
Ăn xong, buổi trưa quay phim cũng kết thúc.
Lục Dư Thành vẫn cao hứng, tắt cameras liền tìm Dụ Vi, kết quả liền nghe được Dụ Vi cùng đạo diễn nói chuyện.
Dụ Vi: “Bữa sau tôi có thể để trong nhà được không? Bên ngoài nóng quá?”
Đạo diễn: “Cô không cảm thấy lãng mạn sao?”
Dụ Vi: “Không cảm thấy.”
Dụ Vi: “Còn có chút ngốc.”
……
Lục Dư Thành yên lặng trở lại phòng.
Tâm trạng tụt dốc, Lục Dư Thành đột nhiên nghĩ đến, trên bàn cơm Dụ Vi căn bản không có ăn hết mấy con tôm hắn bóc, hắn lại cẩn thận nhớ lại một chút, Dụ Vi hình như chỉ ăn năm con tôm.
Năm con…… Có chút quen thuộc. Lục Dư Thành trong đầu chợt lóe lên, Dụ Vi không phải vừa vặn bóc cho hắn năm con tôm sao!
Không nhiều không ít, thật đúng là một chút đều không có thiếu hắn !
Lục Dư Thành tức giận đến mức không muốn nói chuyện!
Dụ Vi không biết suy nghĩ lúc này của Lục Dư Thành, sau khi tiễn nhân viên công tác , cô dọn dẹp một chút liền bắt đầu ngủ trưa. Trước khi đi ngủ, cô mơ hồ suy nghĩ,mình thật sự rất thích chương trình này, không cần nói cũng biết, cô có nhiều thời gian để ngủ.
Sẽ tốt hơn nếu cô không phối hợp với Lục Dư Thành ……
Buổi chiều còn có nhiệm vụ, Dụ Vi cũng không có ngủ lâu lắm. Chỉ là không nghĩ tới lúc cô dậy, được cho biết Lục lão sư đã chờ cô rất lâu.
“Chờ tôi rất lâu? Hắn không ngủ sao?”
“Ngủ trong chốc lát,hiện giờ đang đọc sách.”
Dụ Vi gật gật đầu, đi tới cửa bên cạnh tìmLục Dư Thành.
Cô không có đi vào nhà Lục Dư Thành, ở bên ngoài gọi: “Lục lão sư, đi làm nhiệm vụ sao?”
Bên trong truyền đến thanh âm: “Dụ lão sư, vào đây một chút.” Dụ Vi do dự một chút, mới đi vào.
Lục Dư Thành vừa vặn từ ghế trên đứng lên, tiện tay đem sách đặt ở trên bàn. Dụ Vi cách hắn vài bước rồi dừng lại, cô hỏi: “Lục lão sư, anh kêu tôi vào làm cái gì?”
“Bên ngoài nắng quá. Vào trong mát hơn.”
Dụ Vi ừ một tiếng, rồi không nói gì.
Nói thật là cô nghĩ buổi chiều có nhiệm vụ như thế này thật là ngớ ngẩn, không biết là ai nghĩ ra.
Lục Dư Thành không có gì thu dọn, cùng Dụ Vi tay không đi ra ngoài. Dụ Vi mang trên lưng một chiếc túi nhỏ, không đựng được quá nhiều đồ. Sau khi khởi hành, họ nhận được một tập tài liệu nhỏ từ nhóm chương trình, giới thiệu về phong cảnh trên đảo. Họ tìm kiếm từng người một theo lời giới thiệu được đưa ra.
Lục Dư Thành nhìn vẫn sảng khoái trong thời tiết nóng nực, Dụ Vi trên trán đã đầy mồ hôi. Ngoài việc thỉnh thoảng dừng lại để mọi người trang điểm, cô còn mang theo bình xịt chống nắng riêng và thỉnh thoảng mới xịt. Lục Dư Thành ở bên cạnh nhìn đến ngứa ngáy tâm gan, cũng nói: “Dụ lão sư, cho tôi một chút đi.”
Máy ảnh đang quay, Dụ Vi cũng không dám nói cái gì, đang định đưa cho hắn. Không nghĩ rằng Lục Dư Thành đã cúi xuống và di chuyển khuôn mặt của mình trước mặt cô . Dụ Vi nhìn khuôn mặt tươi cười trước mặt, trong lòng chua xót, muốn vươn tay vò nát khuôn mặt này.
Được voi đòi tiên….
Dụ Vi bất lực phun lên mặt hắn, hắn còn nghiêng mặt, chỉ huy nói: “Dụ lão sư, bên này.” Dụ Vi cố hết sức phun hắn không chút dao động, cuối cùng vị tổ tông, Dụ Vi trong lòng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, họ giao tiếp với cư dân trên đảo bằng tiếng Anh, và cuối cùng họ nhanh chóng tham quan khắp hòn đảo dưới sự lãnh đạo của họ. Toàn bộ hòn đảo không lớn, trên đảo chỉ có hơn một nghìn cư dân, nhưng bởi vì thời tiết nóng nực, Dụ Vi cuối cùng cảm thấy một loại suy sụp, trong lòng không ngừng phủ nhận kết luận buổi trưa.
Chương trình này thật không dễ dàng chút nào!
Làm sao lại có một nhiệm vụ ngớ ngẩn như vậy !
Cuối cùng cũng đến được nơi cuối cùng, một ngôi đền, được xây dựng trên nơi cao nhất trên đảo. Khi đến gần, bọn họ thỉnh thoảng có thể cảm nhận được gió biển thổi vào, lúc này đã là hoàng hôn, Dụ Vi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có tâm thưởng thức cảnh vật xung quanh.
Ngôi chùa này được xây dựng rất nguy nga tráng lệ và uy nghiêm, đỉnh chùa là bầu trời xanh bao la, sau lưng là biển cả, nhìn từ góc độ nào cũng đẹp đến nao lòng khiến người ta muốn ghi lại.
Người dân trên đảo giới thiệu truyền thuyết về ngôi đền này với họ bằng tiếng Anh, họ nói tiếng Anh mang theo khẩu âm đặc thù, nhưng khi nói về lịch sử, trong mắt họ ánh lên một niềm tin, và đây là niềm tự hào của họ.
Ông chú này có lẽ đã giới thiệu lịch sử của nơi này với những người khác vì ông nói rất thông thạo. Hơn nữa cũng biết du khách thích nghe cái gì, vì thế chủ động nhắc tới: “nơi này chúng tôi cầu nhân duyên đặc biệt chuẩn, không ít người tới nơi này cầu nhân duyên, trở về đều tìm được một nửa kia.”
Dụ Vi đứng đối diện với Lục Dư Thành, nhìn được nhau vô cùng rõ ràng, ông chú vừa nói đến cái này, đôi mắt hắn đột nhiên sáng, sáng hơn cả chú vừa nói về niềm tin của mình Cô lảng tránh ánh mắt và nghĩ thầm:Thật giống bóng đèn nhỏ.
Ông chú nói tiếp: “Nếu là người yêu cùng nhau tới cầu phúc, các nhà sư trong chùa sẽ tụng kinh và ban phước lành cho họ. Người yêu nhận được phước lành của họ sẽ vô cùng khó xa cách dù họ có trải qua bao gian khó trong tương lai ..."
Dụ Vi không nhìn Lục Dư Thành, ánh mắt hắn không còn là bóng đèn.
Đó là mặt trời nhỏ.
Không thể nhìn thấy.
Dụ Vi cuối cùng cũng không vào chùa, chỉ đi loanh quanh, có người hỏi tại sao thì cười không trả lời mà để người ta vào bái lạy, không đi theo.
Cô dựa vào tường và nhìn biển đang trào dâng ở phía xa. Vào lúc hoàng hôn, bầu trời nhuốm màu cam ánh hoàng hôn, những đám mây trên trời biến thành nhiều hình thù kỳ lạ, cô thích thú quan sát và nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Cô quay đầu lại, là Lục Dư Thành.
Hắn cũng không có đi vào.
Lục Dư Thành dừng lại bên cạnh cô, đi theo cô để ngắm nhìn khung cảnh phía xa.
Bốn phía yên tĩnh, Dụ Vi hỏi: “ Sao anh không đi vào?”
“Đại sư nói, một người, không tụng kinh.”
“……”
Dụ Vi nhìn hắn một cái, không nghĩ tới hắn thật sự không đi vào.
Lục Dư Thành không nói về ngôi đền nữa, hắn bắt đầu cùng Dụ Vi nói về tiểu May, Dụ Vi quả nhiên không thể từ chối, nghe hắn nói rất nhiều chuyện cũ của tiểu May. Nhưng điều này không có nghĩa là quan hệ giữa hai người đã dịu đi, hai người hoàn thành nhiệm vụ vào buổi tối mà không hề ngượng ngùng, sau khi hoàn thành, Lục Dư Thành nghe Dụ Vi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nghĩ, thật đúng là ủy khuất cô.
Sau khi trở về túp lều, Lục Dư Thành di chuyển ghế tựa ra sân và bắt đầu đọc sách bằng ánh sáng trong sân. Xung quanh thật yên tĩnh, Lục Dư Thành đang đọc sách, thỉnh thoảng anh có thể nghe thấy động tĩnh của Dụ Vi lại trong nhà.
Hắn bình tĩnh và cảm thấy ngày hôm nay thật đẹp.
Nhưng hắn không ngờ cuộc sống sẽ tốt hơn.
Dụ Vi người đã trốn trong phòng, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lục Dư Thành ngồi thẳng, trên mặt mang theo kinh ngạc: “Làm sao vậy?”
Nhiếp ảnh gia vẫn đang tìm góc độ, Dụ Vi hạ giọng nói, “Đạo diễn nói chúng tôi hôm nay tương tác không đủ nhiều, lát nữa sẽ quay thêm.”
“Cái kia……” Hắn không khỏi mỉm cười, “Chụp đi.”
Dưới máy quay, hắn đọc sách trong mắt đều mang theo ý cười.
Hai người dựa theo kiến nghị lại tương tác trong chốc lát, Lục Dư Thành trở về phòng lấy sách cho Dụ Vi, hai người nằm ở trên ghế đọc sách, ánh sáng chiếu vào họ, thế giới yên lặng
Không bao lâu, Lục Dư Thành quay đầu lại, Dụ Vi đã nghiêng mặt ngủ rồi, trong tay còn nắm chặt quyển sách.
Lục Dư Thành nhịn không được cười khẽ, cảnh tượng quen thuộc này khiến anh nghĩ đến quá khứ.. Lúc trước hắn còn dỗ cô ngủ, vừa hát vừa kể chuyện, hơn một tiếng đồng hồ có lẽ cô vẫn chưa ngủ được. Tình cờ là cô ấy chỉ đọc một cuốn sách, không lâu sau thì lăn ra ngủ như heo, dù thế nào đi nữa cũng không thể tỉnh lại
Dù đã phát hiện ra lối tắt nhưng hắn nguyện ý vất vả hơn một tiếng để dỗ cô ngủ.
Lục Dư Thành ra hiệu cho nhân viên rời đi trước, sau khi họ rời đi, hắn đọc sách, xác định Dụ Vi đã ngủ say mới buông sách xuống, đứng lên.
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh ghế của Dụ Vi, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Dụ Vi. Nhìn nhìn liền nhịn không được nỉ non ra tiếng.
“Ngủ đến cũng thật say,em thật sự không đề phòng tôi”
“Không biết có thể hay không hôn trộm một chút……”
******
Tác giả có lời muốn nói:
(Nhật ký trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Quả nhiên cô ấy vẫn nguyện ý nghe tôi kể chuyện về Lục Mỹ Mỹ.
Điều này làm tôi nhớ lại thời thơ ấu của mình, khi cha và mẹ tôi cãi nhau và không thể xin hòa bình, họ luôn đổ lỗi cho anh trai tôi.
Anh trai tôi đã rất đau khổ, nhưng cuối cùng bố tôi cũng có thể hòa thuận với mẹ tôi.
Ngoại trừ anh trai tôi, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Trong tương lai có vẻ Lục Mỹ mỹ sẽ bận rộn rồi
*****
(Nhật ký trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Không hôn.
Chính nhân quân tử đem cô trở về, đắp chăn cho cô đàng hoàng.
Sau đó hối hận đến hơn nửa đêm đều ngủ không được.
Nếu lại cho tôi một cơ hội,
Khả năng cũng sẽ không hôn, sau đó như cũ hối hận.