Lúc cùng Lục Dư Thành nấu cơm, thiếu chút nữa là Dụ Vi quên mất hiện tại.
Cô còn tưởng rằng đây là căn phòng trọ nhỏ năm đó bọn họ cùng thuê, một người rửa rau, một người thì xắt rau.
Động tác của hai người thuần thục như đã làm hàng trăm lần.
Dụ Vi không thích rửa rau, cho nên công việc này trước nay đều do Lục Dư Thành phụ trách.
Thớt gỗ được đặt cạnh bồn rửa tay, Dụ Vi xắt rau, Lục Dư Thành đứng cạnh cô. Hai người bọn họ đứng sóng vai với nhau, im lặng đến có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Nếu là trước kia, giờ phút này nhất định là nói cười đùa giỡn nhau. Dụ Vi sẽ kể lại hôm nay học những gì, kể về thầy dạy biểu diễn hôm nay hung dữ thế nào, về giáo viên dạy múa khó khăn đến nhường nào, hay kể về hôm nay phải luyện thể hình bao lâu. Còn Lục Dư Thành, sẽ ôn nhu mà nghe cô kể chuyện, khi cô nói hết thì sẽ nói tiếp lại bằng những thứ thú vị ở phim trường hôm đó.
Trong tiếng nước xôn xao, giọng nói của hai người đều phảng phất như mang theo sự ôn nhu quyến luyến, phòng bếp nho nhỏ trở nên ấm áp dị thường.
Không giống với hiện tại, chỉ còn lại sự trầm mặc xấu hổ.
Lúc Dụ Vi xắt rau, thường nhìn về phía cameras.
Cảnh tượng hiện tại quen thuộc đến làm lòng cô sợ hãi, Dụ Vi cảm thấy cần phải nhìn cameras nhiều hơn, mới có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình rằng tất cả đều là quá khứ, cũng không phải trong mơ, cô cũng không thể trực tiếp nhào vào lòng ngực người nọ mà làm nũng.
Cô nhẫn nhịn nhắc nhở bản thân đến vết thương trong lòng lại râm râm vết máu.
"Dụ lão sư?"
Nghe được tiếng gọi, Dụ Vi mới phát giác là Lục Dư Thành đang gọi cô.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Lục Dư Thành đã rữa xong đồ ăn, thuận tiện chuẩn bị xong nguyên liệu để xào rau. Quay đầu liền nhìn thấy Dụ Vi đang thất thần xắt rau, lưỡi dao nhiều lần đều suýt chút nữa xắt phải tay cô.
Hắn nhìn thấy liền sợ đến muốn bay luôn hồn phách:" Cô có phải cảm thấy mệt mỏi hay không? Hay là để tôi xắt cho?."
Dụ Vi nhìn, chỉ còn dư lại nữa củ cà rốt liền lắc đầu từ chối:" Không sao, gần xong rồi."
Dù sao cũng đã nấu ăn nhiều năm, đao pháp của Dụ Vi cũng không phải dạng vừa, cô chuyên tâm cắt tạo hình cho cà rốt, cuối cùng xếp chỉnh tề lên dĩa, vừa mỏng vừa tinh xảo lại vừa đẹp.
Cô rửa tay, chuẩn bị xào rau, Lục Dư Thành đã đứng trước bếp điện tử, nguyên liệu nấu ăn đã chuẫn bị xong được đặt cạnh bên.
Hắn duỗi tay định lấy cái xẻng, Dụ Vi liền ngăn cản:" Lục lão sư, để tôi làm là được rồi."
"Không sao, tôi làm được mà." Lục Dư Thành không hề có ý định tránh ra.
Thần sắc Dụ Vi nhất thời lộ ra chút kinh ngạc, hợp tình mà hỏi:" Anh biết nấu cơm?"
"Đây không phải là kỹ năng mà người đàn ông độc thân nào cũng phải học hay sao?" Lục Dư Thành hỏi ngược lại.
Dụ Vi cười đạm một chút:" Tôi không biết a, nhưng mà đàn ông biết nấu cơm hiện tại hình như không có nhiều."
"Tôi nghĩ trọng điểm cô nên chú ý phải là mấy chữ người đàn ông độc thân chứ."
Dụ Vi sửng sốt một chút, không nghĩ rằng loại người nghiêm trang như Lục Dư Thành sẽ nói ra mấy lời dí dỏm như vậy. Cô cũng rất mau liền phản ứng lại:" Việc anh độc thân, cả thế giới đều biết rồi"
Lục Dư Thành:"....."
Hắn nói:" Đổi đề tài khác nào."
Dụ Vi không nhịn được cười một tiếng, dưới màn ảnh, nhìn trông rất vui vẻ.
Nhắc đến đề tài độc thân, bình thường Lục lão sư ít lời cũng không nhịn được nói thêm vài lời:" Nhắc đến mới nhớ, tôi học được kỹ năng nấu ăn này còn cần phải cảm ơn fan của tôi."
"Vì sao?" Dụ Vi nương theo hắn mà hỏi tiếp.
"Fans của tôi khá để tâm chuyện hôn sự của tôi." Hắn nói thâm sâu, nhưng trên mặt lại là bất đắc dĩ không biết nên khóc hay cười:" Thật ra lúc đầu tôi cũng không để trong lòng, qua mấy năn tôi phát hiện mình thế mà vẫn còn độc thân, fan còn suốt ngày thúc giục tôi kết hôn, liền bắt đầu có chút khẩn trương. Sau đó liền đột nhiên nghĩ đến, nấu ăn sẽ làm tăng thêm mị lực cho đàn ông, nói không chừng học xong là có thể thoát khỏi kiếp cẩu độc thân."
Dụ Vi cười cười theo, không quá để ý hỏi:" Thế anh đã học được bao lâu rồi?"
"Cũng bảy tám năm."
Vẫn đang độc thân.
Dị Vi không nói tiếp, nhưng lời chưa nói tất cả mọi người đều hiểu. Cô tự mình suy nghĩ, nếu mình là fans của Lục Dư Thành, thấy một màn như vậy nhất định sẽ cười nhạo hắn một phen, sau đó vẫn sẽ thúc giục hắn kết hôn như cũ.
Đó là hiệu quả mà tiết mục muốn mang lại, nhưng Dụ Vi đột nhiên không muốn phụ hoạ tiếp, im lặng xem hắn nấu cơm.
Thì ra Lục Dư Thành cũng sẽ ở trước màn ảnh vui vẻ tự bôi đen chính mình, thậm chí có thể làm một vài trò đùa nhỏ, cô còn cứ nghĩ...bộ dáng dí dỏm hài hước của hắn, chỉ có một mình cô thấy qua.
Trong khi Lục Dư Thành nấu ăn vẫn luôn trộm ngắm Dụ Vi. Hắn nhận thấy tâm trạng Dụ Vi thấp xuống, liền kéo theo tâm trạng của hắn cũng thấp xuống theo, hắn còn nhớ rõ trước kia Dụ Vi rất thích bộ dáng hắn hài hước, khi đó ngẫu nhiên hắn nói đùa, Dụ Vi còn sẽ đặc biệt hưỡng ứng mà cười ngã vào lòng hắn.
Hiện giờ đừng nói nhào vào lòng, ngay cả cười còn không có.
Đối lập lớn này làm Lục Dư Thành lần nữa rơi vào trầm mặc.
___________.
Dụ Vi không nói chuyện, chuyên tâm nhìn Lục Dư Thành xào rau.
Hình ảnh như thế này là lần đầu tiên cô nhìn thấy, lúc đầu thì cảm thấy mới lạ, sau lại nghĩ đến sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy nữa, đột nhiên lại cảm thấy nhìn bao lâu cũng không đủ.
Cô nhìn hắn thuần thục nấu, xem hắn nêm nếm gia vị, xem hắn nước chảy mây trôi mà trình bày món ăn, sau đó đưa đến trước mặt cô, hỏi:" Nếm thử xem thế nào?"
Dụ Vi ngẩn ra, mau chóng nhận lấy món ăn, nhưng cũng không có nếm thử mà đặt ở trên bàn cơm:" Chờ lát cùng ăn luôn."
Trong ngôi nhà nhỏ đều tràn đầy mùi khói bếp, Lục Dư Thành rửa nồi, chuẩn bị bắt đầu làm món thứ hai. Dưới ánh đèn, một chuỗi động tác của hắn đều như mang theo một cảm giác ấm áp.
Dụ Vi yêu cái bình dị tốt đẹp này.
"Lục lão sư." Dụ Vi đột nhiên lên tiếng.
Lục Dư Thành liền quay đầu nhìn lại ngay:" Sao vậy?"
Dụ Vi làm sao biết được lực chú ý của Lục Dư Thành luôn nằm trên người cô, cả đầu đều rối rắm suy nghĩ không biết nên bắt chuyện với cô như thế nào, không ngờ Dụ Vi lại chủ động nói chuyện trước, nên Lục Dư Thành lập tức liền quay đầu nhìn cô.
Hắn phản ứng nhanh như vậy làm đầu óc Dụ Vi chết máy vài giây, quên luôn lời mình muốn nói.
Nhìn Lục Dư Thành còn đang chờ cô nói chuyện, công tắc não bộ của Dụ Vi liền nhanh chóng vận hành, thay biểu cảm mờ mịt bằng nụ cười mỉm:" Chờ đến khi tập này chiếu ra, fans của anh Lục chắc chắn lại tăng thêm rồi."
Lục Dư Thành cười đáp:" Cô Dụ xắt rau đao pháp tốt như vậy, cũng không biết ai có phúc khí có thể cưới được cô."
Dụ Vi cảm giác hắn dường như có chút thất vọng, nhưng lại không biết cuối cùng là hắn thất vọng điều gì. Sau đó cô nghe hắn nói như thế liền nghịch ngợm mà đùa giỡn lại:" Tôi cũng rất muốn biết, chân mệnh thiên tử của tôi tại sao đến giờ còn chưa có xuất hiện."
Bộ dáng còn lộ ra chút chờ mong.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ở trong chương trình nói như vậy, trước kia cô không thích bàn về chuyện tình cảm, chỉ là hôm nay, trước mặt Lục Dư Thành không biết tại sao lại muốn nói như thế.
Chắc là không muốn yếu thế, muốn thể hiện một chút, lấy lại chút thể diện cho mình.
Lục Dư Thành nghe thấy biểu tình cương lại. Nhưng dù gì cũng là một diễn viên, không thể để cho bản thân quá mức mất mặt:" Sẽ sớm xuất hiện thôi."
Sau đó liền không nói chuyện nữa, tập trung sự nghiệp xào rau.
Dụ Vi dựa vào cửa sổ, nhìn hắn nấu, lại hỏi:" Thế còn anh Lục thì sao?"
Tay của Lục Dư Thành dừng lại một chút:" Là sao?"
"Thầy Lục tham gia giới giải trí nhiều năm như vậy, lại chưa bao giờ công bố tình yêu, mọi người đều rất tò mò tình sử của anh đấy!" Dụ Vi nói đùa.
Nhưng có phải là đùa giỡn hay không thì trong lòng cô đặc biệt hiểu rõ.
Thợ quay phim bên cạnh hít sâu kinh ngạc, thầm nghĩ: Cô Dụ này thật đúng là biết hỏi a! Nhiều năm như vậy, ai mà không tò mò về cuộc sống cá nhân của Lục Dư Thành, nghe nói paparazzi luôn đi theo sau lưng anh ấy, thế mà qua nhiều năm như thế, Lục Dư Thành ngay cả một chút tiếng gió đều không có, thanh tâm quả dục đến sắp thành thánh nhân.
Các tiết mục phỏng vấn Lục Dư Thành đều có kịch bản, hoặc là sẽ thông báo trước tiên, căn bản sẽ không xuất hiện câu hỏi giống như vậy. Vị trí của Lục Dư Thành trong giới hiện tại là thuộc hàng "đại ca", những người bên cạnh đều tinh ý, không có ai sẽ không biết điều hỏi Lục Dư Thành như vậy.
Nhưng mà lấy vị trí hiện tại của Dụ Vi, hình như cũng không ngán gì Lục Dư Thành cả.
"Tình sử của tôi?" Lục Dư Thành cười ý vị thâm trường một tiếng.
Tay hắn cằm xẻng đảo rau trong chảo, khói trắng bay lên, che đi biểu tình của hắn.
Vài giây trầm mặc này, khiến Dụ Vi nhận thấy được rằng mình không nên hỏi như vậy, Lục Dư Thành không phải là một người thích chia sẽ cuộc sống của mình với người khác, điều này cô biết rõ hơn ai hết.
Hiện tại cô dựa vào cửa sổ, cả người đều cứng lại, tay chân căn bản đã không còn nghe theo bản thân sai khiến, miệng cũng như bị dính vào nhau, không nói nên lời.
Rốt cuộc cô vẫn rất muốn biết.
"Trước mắt đang độc thân, còn là độc thân rất nhiều năm." Giọng nói của Lục Dư Thành xuyên qua lớp màn trắng truyền tới tay cô." Nhưng mà trước đây từng có một bạn gái cũ, đáng tiếc khi đó không hiểu chuyện, không biết quý trọng người ta."
"Thật đáng tiếc..." Dụ Vi nương theo nói.
Tay Lục Dư Thành dừng lại một chốc, hắn nhìn qua, thế nhưng Dụ Vi lại quay sang nhìn nơi khác.
Không biết có phải là do làn khói làm ảnh hưỡng tới tầm nhìn của hắn, trong khoảng khắc vừa rồi hắn nhìn thấy đôi mắt Dụ Vi dường như đỏ lên.
________
Cơm tối rất nhanh liền làm xong.
Ba món một canh, xanh đỏ chay mặn phối hợp, xếp ngay ngắn trên khăn trải bàn màu xám trắng, khiến khăn trải bàn thông thường như vừa được nâng cấp.
Hai người bọn họ ngồi đối diện, chính giữa chính là một bàn đồ ăn nóng nổi.
Yên tĩnh mà ăn cơm.
Kỳ thật trường hợp như vậy rất xấu hổ, hai người đều không có nói lời nào, xung quanh còn có nhân viên công tác quây quanh, thức ăn dù có ngon thì trong bầu không khí như vậy cũng mất đi khẩu vị.
Suốt cả bửa cơm, cả hai chỉ nói vài câu ít ổ với nhau.
Đây là bửa cơm mệt nhất mà Dụ Vi từng ăn.
Từng sợi dây thần kinh trong đầu cô đều căng chặt, không dám lộ ra một biểu cảm hay động tác gì không hợp cả.
Trước mặt người ngoài hai người bọn họ là người xa lạ.
Cơm nước xong, Lục Dư Thành chủ động nhận việc rửa chén.
Dụ Vi vội vàng ngăn cản:" Để tôi làm cho, anh đã nấu cơm rồi, rửa chén cứ để tôi lo."
Lục Dư Thành theo bản năng nhíu mày nghĩ Dụ Vi ghét nhất là rửa chén.
Lúc bọn họ mới cùng sống với nhau, Dụ Vi còn rửa vài lần, sau đó hắn phát hiện cô không thích làm cho lắm, liền không cho cô làm nữa.
Thật ra hắn cũng không thích, sở dĩ năm đó cam tâm tình nguyện rửa chén đều vì khi ấy Dụ Vi hay làm nũng với hắn, cô ỷ lại mà khen ngợi hắn, chỉ cần như thế thì cô kêu hắn làm gì hắn đều nguyện ý.
Nhiều năm nay hắn đều chưa từng làm loại việc như thế, thế mà lại khát khao được trở lại khi ấy.
Cuối cùng Lục Dư Thành vẫn nhường cho Dụ Vi rửa chén.
Hắn muốn chiều chuộng cô, nhưng lấy thân phận gì để làm việc đó. Cô kháng cự hắn như vậy, hơn nữa còn đang quay truyền hình, cho dù hắn cam tâm làm, Dụ Vi dù vô tội cũng có thể bị mắng.
Khả năng rất lớn còn là bị fans của hắn mắng, chỉ cần tưởng tượng đến đó, trong lòng Lục Dư Thành vô cùng bực bội.
Giá như hắn có một cái thân phận thì tốt biết bao.
Cần nổ lực hơn nữa.
Dụ Vi rửa xong chén, dọn dẹp bàn ăn.
Dọn dẹp xong, bọn họ nhận được nhiệm vụ thứ năm của hôm nay.
"Chuyện gì thế này?" Dụ Vi còn chưa mở ra nhiệm vụ đã nói:" Trễ như vậy rồi còn có nhiệm vụ sao?."
Lục Dư Thành mở nhiệm vụ ra xem, sắc mặt liền quái dị. Dụ Vi có chút tò mò, cũng không hỏi hắn, trực tiếp mở thẻ nhiệm vụ của mình xem.
Nhân viên công tác ở bên cạnh nhìn hai người, không nhịn được tự gõ đầu mình.
Thật là ngu ngốc! Hai người đều đứng kế bên nhau, bọn họ cần gì phải đưa hai thẻ nhiệm vụ! Hai đại nhân vật trước mặt này không giống với những người khác, bọn họ chính là không thân, lần phối hợp hôm nay đa số đều nhìn rất xấu hổ gượng gạo, vì thế tổ tiết mục liền sửa lại nhiệm vụ, mục đích là để hai người này có thể làm quen nhau hơn chút.
Xem ra còn cần phải nổ lực hơn nữa giúp hai vị này sáng tạo cơ hội làm quen. Đây là tiếng lòng của các nhân viên.
Mọi người đều phát hiện, hai vị này có lẽ ngày thường đều rất ít tham gia chương trình thực tế, nếu không thì khi công bố nhiệm vụ đã trì hoãn lại một chút để giao lưu với khán giả rồi, chứ không phải trực tiếp mở ra nhìn luôn như hiện tại.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, mặc kệ bọn họ làm cái gì, thì fans của hai người đều sẽ thích xem. Một người soái ngất trời, người kia thì xinh chết người, ở màn ảnh đều rất thu hút người xem, cho dù bọn họ có ngồi thừ ra đó, thì fans cũng cảm thấy rất thú vị.
Dụ Vi và Lục Dư Thành không biết tiếng lòng như sấm nổ của nhân viên công tác, lực chú ý của cả hai đều đang tập trung vào thẻ nhiệm vụ trong tay.
"Nộp lên tất cả những thứ mang theo trừ quần áo và đồ dùng sinh hoạt."
Dụ Vi đóng lại thẻ nhiệm vụ, vẻ mặt nhẹ nhàng:" Tôi không có thứ gì để giao ra cả, chỉ có mỗi cái điện thoại di động."
Mà Lục Dư Thành thì trầm mặc, trầm mặc và trầm mặc, cuối cùng đi đến bên cạnh bàn, uống một hớp nước lớn.
"Hãy cho tôi yên tĩnh một lát." Hắn nói.
_________
[Nhật ký trước khi ngủ của Lục lão sư]
Không ai nói cho tôi biết chương trình còn có thao tác này.