Đến trường, mọi người dường như đang bàn tán gì đó, bu đông nghịt tại bảng thông báo. Vương Tuấn Khải thấy khá tò mò liền chạy đến đó, Khả Nhi dựng xe đạp vào nhà để xe xong cũng chỉ biết chạy theo sau cậu
- Thấy chưa? Đã nói năm nay trường tổ chức mà
- Hạnh phúc đến quá bất ngờ ha?
- Đúng đúng, đã cho lũ học sinh rồi
...
Khả Nhi ráng chen vào xem, chen không được liền nhướn người lên coi, nhưng mà khổ nổi chiều cao cô có giới hạn chứ bộ, nhướn miết cũng chả thấy được gì. Vương Tuấn Khải cao hơn cô 1 cái đầu, chỉ đứng không cũng đủ thấy rồi
- Hey! Tuấn Khải! Chuyện gì thế? - Cô khẩy nhẹ tay Vương Tuấn Khải
Cậu giật mình quay lại liền thấy cô đứng sát bên
- Cậu còn chưa về lớp?
- Tớ hóng hớt tí ấy mà - cô gãi đầu cười - mà có chuyện gì vậy?
Vương Tuấn Khải rời khỏi đám đông, cùng Khả Nhi vào lớp
- Năm nay trường tổ chức đi chơi
- Thật á? - Khả Nhi sáng mắt - chừng nào vậy?
- Hình như là tuần sau
- Tuần sau?
- Ừm
Khả Nhi mặt buồn rười rượi, số phận của cô sao đen đủi thế không biết, tuần sau cô rời nước rồi còn đi chơi gì nữa chứ?
- Sao thế? - Cậu thấy khá lạ liền quay sang cô lo lắng
- Hả? Sao đâu, à, không sao - cô né tránh câu hỏi của Vương Tuấn Khải, viện cớ có việc trên lớp nên lên trước - tớ có việc cần xử lí, lên trước đây - Khả Nhi định chạy lên thì
- Xuống căn tin cùng tôi đã, nhìn cũng đoán được cậu chưa ăn sáng mà - Vương Tuấn Khải níu tay cô lại
Khoảnh khắc hai người chạm tay nhau, mọi thứ như ngừng lại, như có một luồng điện truyền từ Vương Tuấn Khải sang người cô. Cô giật bắn mình nhưng kịp kìm chế lại, chỉ đưa mắt lên nhìn cậu, cứ giữ nguyên tư thế đó đi, cô rất muốn như thế này, rất muốn khoảnh khắc này xảy ra với cô vào mỗi ngày, nhưng tiếc là không thể ...
Vương Tuấn Khải đủ biết bản thân mình đang làm gì nhưng vẫn cứ giữ nguyên như thế, lặp lại câu hỏi lần nữa
- Xuống căn tin nhé
- Ừm - Khả Nhi gật đầu
.
.
.
Cô chọn một bàn trong tối, một lát sau Vương Tuấn Khải bước đến ngồi cạnh cô, đẩy qua cô một chai sữa đậu nành
- Uống đi, bổ sung năng lượng, nhìn cậu sao nhệt nhạt thế? - Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm khuôn mặt Khả Nhi làm cô như muốn nín thở, khoảng cách này gần quá mức
- Ừm, tớ sẽ uống sau, cảm ơn cậu - cô ngại ngùng gật đầu nhẹ, mái tóc rũ xuống
Vương Tuấn Khải đương nhiên là không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, lén lút lấy điện thoại ra, chụp vài tấm rồi lại cất vào túi
Khả Nhi ngồi một lát thấy chán, một tay lấy điện thoại ra ngồi lướt weibo, một tay đặt lên bàn
- Cậu xem gì thế? - Vương Tuấn Khải biết cô đang né tránh ý của mình, liền chuyển chủ đề, đưa một tay của mình đặt nhẹ lên bàn tay ấm áp kia
- Hả? - Khả Nhi mặt đỏ như quả cà chua chín, cố ý lản tránh câu hỏi của cậu - Cậu ăn gì không tớ gọi cho
- Cậu cứ ngồi đây là được rồi - Vương Tuấn Khải lắc đầu thở dài, tựa nhẹ đầu lên vai cô
Ngay lúc này đây, Khả Nhi cũng sững sờ trước hành động của cậu, như thế này là sao? Hôm qua còn cãi nhau i sèo, hôm hay đã xảy ra như thế này, đây có phải là Vương Tuấn Khải không vậy? Hay hôm nay cậu uống lộn thuốc rồi... Đầu cô đang mông lung, bộ não như đang cuồng dã quay lên thì
- Ổn rồi - Tự nhiên Tuấn Khải liền lạnh mặt, buông cô ra, đứng phắt dậy
- Những gì thân thiết cậu đối với tôi từ trước đến giờ coi như tôi đã trả đủ, bây giờ tôi chính thức không quen biết cậu, vậy nhé?
Rồi cậu bỏ đi
Hoàng Khả Nhi chưa vui sướng được bao lâu, nghe câu nói của Tuấn Khải như có chiếc dao đâm thẳng vào lồng ngực cô, hơn nữa còn xuyên qua tim. Thà cậu cứ lạnh mặt như trước, cô còn có thể chịu đựng được, lẩn này cậu giả vờ đóng kịch rồi chơi cô một vố, cậu có biết, Hoàn Khả Nhi này đau lắm hay không?
Gạt những giọt nước mắt long lanh vừa rơi xuống, cô mỉm cười nhẹ với chính mình, với chính thân tâm bấy lâu nay rồi với lấy chiếc balo bỏ đi lên lớp