[Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai

Khi nói rời đi, Tiểu Kỳ vẫn khóc. Bỗng có một cuộc đối thoại giữa hai người ngay đằng sau bức tường gần đó:

- Ôi trời ơi, làm anh giật hết cả mình, em làm gì ở đây vậy? - cậu

- Thì Đại Ca kêu em đi anh và an Vũ. Thế còn anh làm gì ở đây? Trông bộ dạng lén la lén lút như tên trộm của anh....anh định làm trò gì mờ ám à? - Hoành Hoành nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ

- Nhóc con, anh mà phải....mà thôi nhìn kìa! - cậu cốc đầu Hoành

Nói rồi cậu chỉ tay vào cô gái trẻ đang ôm mặt khóc ở phía trước. Hoành Hoành theo hướng tay của cậu vừa nhìn vừa nói:

- Đâu? Ai?.....................ể, có phải là Tiểu Kỳ không? Cậu ấy sao vậy anh? - Hoành Hoành

- Khóc. Nhìn mà không biết à? Em ấy vừa bị từ chối lời tỏ tềnh xong! - cậu

- Không lẽ...cậu ấy đã...! - Hoành Hoành

Nghe cậu nói là Hoành Hoành hiểu ra ngay. Cậu cũng gật đầu tỏ ý là chính xác rồi. Bây giờ trong tim Hoành Hoành như bị ngàn con dao đâm phải, vì đã phải nhìn người con gái mình thích vì một người anh của mà mà phải khóc:

- Thiên Vũ, em sẽ cho anh ta biết tay! Ai cho anh ta làm vậy với cậu ấy chứ?! - Hoành Hoành nghiến răng

Nói rồi Hoành đứng dậy để đi tìm nó. Vừa rồi trong đầu cậu cũng đề cập tới người mà nó nhắc tớ " người mà cậu ấy nói là ai? Rất gần, vậy chỉ có thể là người trong ngôi nhà chung thôi. Cậu ấy không thích, mình không thích, Đại Ca cũng không hay tiếp xúc với em ấy chắc là không rồi. Còn Nguyên, chắc không đâu vì suốt ngày bận cãi nhau với Nhiên mà. Suy ra, chỉ còn Hoành Hoành thôi, chắc chắn rồi không thì sao em ấy phải kích động vậy chứ!?" nên cậu đã ngăn lại và nói:

- Em tưởng nóng giận là được sao? Điều quan trọng bây giờ là ra an ủi em ấy đi, anh nghĩ là trong lúc này em ấy cần một bờ vai để dựa vào đấy! - cậu (aiyo, anh Dịch hiểu tâm lý chị em ghê)

Hoành bây giờ mới trấn tĩnh lại được, nghe cậu và ra chỗ Tiểu Kỳ để an ủi cô bé:

- Tiểu Kỳ! - Hoành Hoành

- Hoành Hoành...! - Tiểu Kỳ

Vừa dứt lời, cô bé lao tới ôm chầm Hoành Hoành. Chàng ta khá bất ngờ nhưng rồi cũng để cho nàng ôm mình, và mình cũng nhẹ nhàng đưa tay lên ôm nàng. Thấy tình hình có vẻ tốt nên cậu về trước cho hai bạn trẻ tự nhiên. Khi vạt áo của Hoành Hoành đã ướt đẫm...:

- Cậu...có thể nín đi được không? Tớ không thích cậu cứ khóc hoài như vậy đâu! - Hoành Hoành

Nói rồi, Hoành đẩy nhẹ người Tiểu Kỳ ra và lau nước mắt cho cô bé. Hành động này rất giống với hành động của nó vừa rồi. Vì vậy lại càng khiến tim cô bé đau thắt lại:

- Cảm ơn cậu đã bên tớ. Nhưng hiện giờ tớ muốn được một mình... - Tiểu Kỳ

Nói rồi, Tiểu Kỳ gạt tay Hoành ra và biến mất trong đêm tối. Hoành Hoành đứng đó và tự nhủ "đối với cậu, tớ chỉ là bạn thôi sao...phải rồi, người ta đã có người thương trong lòng rồi mày còn có quyền gì mà khiến người ta yêu mình chứ! Mày thật ngốc, đại ngốc...Lưu Chí Hoành ạ!..cậu ấy chỉ coi mày là bạn thôi, một người bạn không hơn không kém". Quá đau lòng nên Hoành Hoành cũng chẳng còn tâm trạng nào mà tham gia tiếp lễ hội cùng mọi người nữa, nên đã ra khỏi trường đi đây đi đó cho khuây khỏa.

Trở lại chỗ mọi người, cuộc bình chọn vẫn tiếp tục và các cặp đôi vẫn đang khiêu vũ. Cô và Nguyên mặc dù đã và đang khiêu vũ rồi nhưng cả hai bây giờ vẫn ngại ngại vì bình thường chẳng bao giờ như này mà toàn cãi nhau, bỗng Nguyên nói một câu:

- Không biết...ở ngoài đời thế này...công chúa có đến được với hoàng tử không nhỉ? - Nguyên

Nguyên nhỏ giọng dần mặt cúi xuống, má đỏ ửng rất dễ thương. Cô thì mắt chỉ dán vào khuôn mặt đỏ hồng kia thôi nên chẳng nghe thấy gì cả:

- Cậu nói gì cơ? Tớ không nghe rõ! - cô

- À...tớ chỉ hỏi là...mà thôi không có gì đâu! - Nguyên

Vừa nói xong cũng chính là lúc cô giáo thông báo:

- Xin cảm ơn tất cả mọi người đã bình chọn cho các cặp đôi. Bây giờ xin mời các cặp đôi đứng lui về phía sau. Tôi sẽ là người kiểm tất cả các tấm phiếu, cặp đôi nào có số phiếu nhiều nhất thì sẽ đứng lên phía trước nha! Ôi, nhiều quá...! - cô giáo

Bỗng tay cô cầm tay Nguyên thật chặt, Nguyên bất ngờ hỏi:

- Cậu...cậu...sao thế? - Nguyên ấp úng

- Tớ đang không biết tớ và cậu...liệu có là cặp đôi đẹp nhất không? - cô

- Đừng lo lắng, đây chỉ là một trò chơi giải trí thôi mà! - Nguyên

Một trò chơi giải trí thôi, liệu cô có nghĩ như vậy không? Bây giờ trong đầu và tim cô đang mong muốn mình và Nguyên trở thành đôi đẹp nhất và hai người cầm tay nhau lên nhận quà. Còn Nguyên chỉ thực sự coi là một trò chơi và cô chỉ là người bạn chơi cùng Nguyên thôi sao? Cô cứ lo lắng, cúi mặt xuống và buông tay Nguyên ra từ lúc nào không hay. Bỗng cô giáo thông báo:

- Tôi đã có kết quả rồi! Có ai hồi hộp muốn biết không? - cô giáo

- CÓ Ạ!!! - học sinh ở dưới hô to

- Vậy cặp đôi của chúng ta đêm nay sẽ là...........cặp đôi.............VƯƠNG NGUYÊN VÀ AN NHIÊN của lớp 11A1!...xin mời hai em lên nhận quà! - cô giáo

Ở dưới tất cả đều hét to hai cái tên "Nhiên Nguyên - Nguyên Nhiên". Lúc này, bàn tay của Nguyên cầm vào bàn tay của cô rồi nở nụ cười ấm áp như ánh dương:

- Lên phía trước thôi! Công chúa của tôi! - Nguyên

Cô lúc này bất ngờ đến nỗi không nói nên lời. "Cậu ấy vừa nói mình là công chúa của cậu ấy sao?" - cô nghĩ. Rồi cô đứng nó như chôn chân xuống đất đến khi Nguyên phải dắt tay lên mới lên cơ. Cô giáo tặng cho cả hai một chiếc hộp và nói:

- Hai em có thể mở ra luôn! - cô giáo

- Chúng em cảm ơn cô ạ! - cả hai không hẹn mà đồng thanh

- Ổ ôi, hai đứa hợp nhau ghê! - cô giáo

Cả hai bạn trẻ má đỏ như hai quả cà chua, cúi mặt xuống e thẹn cười. Rồi cả hai cùng nhau mở hộp quà ra. WOW, là đồng hồ...đôi nha. Cô giáo nói:

- Hai em hãy cho mọi người biết món quà là gì? - cô giáo

- Là đồng hồ...đôi ạ! - cả hai đồng thanh tập 2

- Hai đứa hợp quá! Giờ thì đeo đồng hồ vào nào! - cô giáo

Nghe lời cô cả hai đứa đều tự đeo đồng hồ vào tay mình. Thấy vậy cô giáo lắc đầu nói:

- Chậc chậc, hai đứa phải đeo cho nhau chứ! Phải không mọi người! - cô giáo

- PHẢI ĐÓ, PHẢI ĐÓ! - ở dưới hô lớn

Thế là hai đứa phải đeo cho nhau thôi. Và cùng nhau chụp hình nữa. Cô tổng phụ trách tâm lý để đầu hai đứa chạm nhau, người sát nhau rồi mới cho người chụp. Rồi cô kêu hai đứa phát biểu cảm nhận, bla...bla...

Về phần cậu đang rất muốn xin lỗi nó vì chuyện hôm trước nhưng chẳng có cơ hội. Cho đến khi nó nhận được điện thoại:

[- Alo...Tiểu Kỳ! - nó]

[- Thiên Vũ, em yêu anh...nhưng sao anh không yêu em...em có điểm nào không tốt sao? - Tiểu Kỳ]

[- Em...uống rượu sao? - nó đã phát hiện khi nghe thấy giọng lè nhè của Tiểu Kỳ]

[- Phải đó. Vì em đang rất buồn mà...haha! - Tiểu Kỳ]

[- Wei. Em đang ở đâu vậy? - nó lo lắng]

Tiểu Kỳ chẳng thèm nói thêm lời nào mà cúp máy luôn. Nó lo lắng và nghĩ "Em ấy đang ở đâu vậy? Lại còn uống rượu nữa...ở đó rất ồn ào, nhạc nhẽo ầm ĩ...mình còn nghe thấy giọng của con trai văng vẳng đâu đó...không lẽ...Phải rồi, chính là chỗ đó, phải đưa em ấy về ngay!". Sau khi sâu chuỗi sự việc nó đã biết địa điểm mà Tiểu Kỳ đang ở đâu và nó sẽ tới đó. Cậu luôn dõi theo nó, và theo sau nó khi nó rời đi. Nó chạy ra khỏi trường thật nhanh, nhìn ngang, nhìn dọc để tìm chỗ đó. Phù...cuối cùng...:

- Chắc quán Bar đó là đây vì đây là quán Bar gần nhất. Tiểu Kỳ chắc cũng không đi đâu xa được! - nó nói

Nói rồi đó bắt đầu tiến vào. Đạp cửa lao vào. Cả quán Bar im lặng lạ thường và nhìn nó. Một tên cao to thấy nó chướng mắt bèn lên tiếng:

- Ei, thằng nhóc, mày đến đây làm gì? - tên đó

Hắn túi lấy cổ áo của nó rồi nói. Nó liếc nhìn một cái rồi hất tay ra. Cùng lúc ấy Tiểu Kỳ:

- Bỏ tôi ra! - Tiểu Kỳ la lớn

- Nào cô bé, cho anh...à mà thôi, uống nốt ly này rồi em sẽ là của...! - tên công tử bột

Hắn đang cố ép Tiểu Kỳ uống ly rượu có thuốc ngủ đó. Lúc ấy nó đã thấy Tiểu Kỳ khi cô bé la lên. Nó lạnh lùng bước tới và nói:

- Của tôi! - nó cười nửa miệng

- Thằng nhóc, mày nghĩ mày là ai? - tên công tử bột

- Thế ở đây ai nghĩ mình là tôi? - nó bật lại

Nói rồi nó kéo tay Tiểu Kỳ lên thì bị tên kia túm lại, nó ức chế đấm một phát khiến khóe miệng hắn chảy máu. Tên đó như nổi khùng và ra lệnh:

- CHÚNG MÀY LÊN HẾT CHO TAO! - tên công tử bột

------------------------------------------------------------

Do nó chạy nhanh quá mà trời lại còn tối nữa nên cậu đã mất dấu nó. Cậu đi tìm nó mãi, đi lên đi xuống, đi tới đi lui mà chẳng tìm nổi nó. Nản quá nên cậu định quay lại trường nhưng rồi linh tinh mách bảo cậu rằng nó sẽ gặp chuyện chẳng lành nên cậu quyết định đi tìm nó cho bằng được mới thôi. Theo như suy nghĩ của cậu thì nó vừa nghe điện thoại của Tiểu Kỳ nên sẽ đến chỗ em ấy và kiểu gì thì kiểu nó cũng sẽ đưa Tiểu Kỳ về nhà, nó không phải là loại người hay bỏ rơi người khác nên chắc chắn nó sẽ làm vậy. Cậu sau khi sâu chuỗi sự việc xong thì đi một mạch tới khu nhà Tiểu Kỳ.

------------------------------------------------------------

Vừa nghe hiệu lệnh rất nhiều tên từ đâu xông tới vây quanh nó. Nó cười khẩy rồi bẻ tay răng rắc và nghĩ "Dù sao lâu rồi cũng chưa tập luyện!"

Mấy tên to con cầm gậy xông vào đánh nó. Nhân lúc này tên công tử bột kia đã đưa Tiểu Kỳ đi ra chỗ một góc khuất. Nó đá quét một cái cho mấy tên kia ngã vật xuống đất nhưng rồi lại rất nhiều tên cầm gậy, có nhiều tên còn đứng ngay tại đó đập vỡ chai rượu rồi xông tới đánh đập nó. Do có mỗi một mình nên nó cũng khá mệt khi phải thanh toán mấy tên này. Khi đã thấm mệt, nó bị một tên đánh lén từ sau khiến nó ngã xuống sàn nơi có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ kia. Nhân cơ hội đó tất cả đàn em của tên công tử kia đã như con thiêu thân mà lao vào đánh nó tới tấp. Nhưng với kinh nghiệm và trí thông minh nó đã thoát ra khỏi chỗ đó. Và chạy tới chỗ Tiểu Kỳ ngay. Nó đứng ngay đằng sau tên đó và nói:

- Này tên công tử bột kia! - nó

- Mày nói ai? - tên công tử bột quay lại nhìn nó

- Không lẽ tôi nói tôi à? Động não một tí đi chứ, não đâu phải để trưng bày! - nó bĩu môi chê bai

- Sao mày dám? - tên công tử bột

Cánh tay của hắn dơ lên trực đấm vào khuôn mặt đang đầy những giọt mồi hôi đang lăn rơi kia. Nhưng nghĩ sao mà người như nó làm sao có thể bị một tên như hắn đấm chứ. Khi cánh tay của hắn giơ lên thì bị một lực mạnh từ nó giữ chặt lại khiến hắn không cử động được:

- Sao không dám? Mày là cái thá gì mà tao phải sợ!? - nó vừa nói và tay càng giữ chặt cánh tay của hắn

- Vâng...em không là cái gì nên...anh....anh bỏ tay em ra ạ! - tên công tử bột

Nói rồi hắn nháy mắt cho tên đàn em kia đánh nó. Nhưng khi tên kia giơ gậy định đánh nó thì nó quay lại một tay bẻ ngược tay hắn ra đằng sau và đạp một phát khiến tên đó lao đầu xuống đất rồi quay lại nói:

- MÀY ĐÃ LÀM GÌ EM ẤY RỒI? - nó

Nó quát lớn khiến tất cả mọi người chú ý tới xem nó dạy dỗ tên này chứ không phải xem nó đánh nhau:

- Dạ...dạ...em...chưa kịp! - tên công tử bột

- Chưa kịp tức là nếu kịp thì vẫn...làm sao? Tao cảnh cáo mày...từ nay về sau cấm động đến em ấy và...những người khác, đừng cậy...mình có tiền...mua được thể xác người khác...mà mất đi nhân tính,. RÕ CHƯA? - nó thều thào nhưng vẫn cố gắng nhấn mạnh hai chưa cuối

- Dạ...rõ! - tên công tử bột

Nói rồi nó buông tay hắn ra. Và cởi áo khoác mặc cho Tiểu Kỳ (vì trang phục của Tinker có thiếu vải lắm các bác ạ ^~^). Nhân lúc này, hắn cầm chai rượu mà đàn em vừa đập vỡ đập vào người nó nhưng nó đã né được và cũng không may mắn là nó đã bị vào vai, do cú đập quá mạnh nên nó đã chảy khá nhiều máu. Lúc đó, nó như sôi máu liền dùng chân đá một cái bàn gần đó khiến nó vỡ tan tành để dọa tên công tử bột kia, rồi nhanh như cắt nó lao tới túm lấy cổ áo hắn và đấm vào cái mặt tiền nó túi bụi. Đã thấm mệt nó chỉ thều thào được vài câu:

- Lần sau...muốn hạ gục...người khác...thì đừng có hèn hạ mà...đánh lén sau lưng...nhớ chưa? Đừng để tao...nhìn thấy mặt mày lần nữa...không thì kết quả sẽ không nhẹ như thế này đâu! - nó

Vừa dứt lời thì nó dìu Tiểu Kỳ ra khỏi quán Bar để lại hắn tức phát điên lên. Nó đưa Tiểu Kỳ về nhà và cố gắng giơ tay lên bấm chuông cửa. May sao ông đã nghe thấy và chạy nhanh ra ngoài:

- Ôi, hai đứa sao thế?....Kỳ Kỳ, sao vậy con? - ông đỡ lấy Tiểu Kỳ từ nó và nói

- Em ấy chỉ bị say...do uống quá nhiều...rượu thôi! - nó

- Con với chả cái! Mà hình như con bị thương, để dìu con vào nhà băng bó tạm! - ông đụng vào một bên vai của nó

- Không cần...tôi nhắc lại lần cuối...tôi không phải con ông! - nó

Nó hất tay ông ra khỏi người mình và lặng lẽ quay lưng bước đi. Ông nhìn nó mà lòng đau xót biết bao, thân ảnh đang lảo đảo bước đi trên con đường trong đêm tối đó chính là đứa con gái ruột của ông.

Trên đường đi mắt nó như không mở ra nổi, đi lảo đảo mà va vào người khác:

- Ôi, xin lỗi tôi vô ý quá, cậu không sao chứ!? - người đó

---------------------------------------------------------------

HẾT RỒI, MỌI NGƯỜI ĐỌC VÀ CHO Ý KIẾN ĐỂ TIẾP THÊM ĐỘNG LỰC CHO T/G VIẾT TIẾP CHƯƠNG MỚI NHA ♥♥♥


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui