Một năm nhanh chóng trôi qua, tình cảm của Vũ Thiếu Kiệt và Đỗ Nhược Lam ngày càng thắm thiết, đâu đâu fan cũng thấy hai người dính với nhau như sam, lại còn không kiêng dè thể hiện những hành động thân mật. Các fan thì ngày ngày kêu than vì cứ bị nhét cẩu lương.
Trong một năm này, Vũ Thiếu Kiệt cũng làm việc tích cực hơn, lấn sân sang cả lĩnh vực phim điện ảnh và phim truyền hình. Thường xuyên phải đi nước ngoài quay phim, và dĩ nhiên, Đỗ Nhược Lam cũng đi theo. Đi đến đâu, hai người cũng dành ít thời gian để tận hưởng cuộc sống của riêng cả hai, cứ như là đi hưởng tuần trăng mật.
“Cốc, cốc, cốc”
“Vào đi!”
“Anh Thiếu Kiệt, hôm nay muốn ăn gì?”. Đỗ Nhược Lam đi vào phòng sách hỏi người đang ngồi trước chiếc đàn dương cầm.
Sau một tháng dài bận rộn với việc quay phim, cuối cùng hai người cũng có được hai ngày nghỉ ở nhà. Đỗ Nhược Lam hơi tò mò, suốt một tuần qua, hễ có thời gian rảnh là Vũ Thiếu Kiệt lại ngồi một góc ghi chép gì đó, thỉnh thoảng thì lại ngồi trước cây đàn, đánh từng nhịp lạ lẫm.
Cô biết là anh đang sáng tác nhạc, nhưng những lần trước anh cũng đâu có tỏ ra thần bí như bây giờ. Hiện tại cũng vậy, khi cô vừa bước vào, anh đã vội vàng khép cuốn tập soạn nhạc lại, cũng không đàn nữa. Nhưng cô cũng không quá tò mò về việc riêng của anh nên không hỏi nhiều.
“Em muốn đi siêu thị mua ít rau xanh, anh có đặc biệt muốn ăn gì không để em mua.”
“Vậy sao, vậy để anh đi cùng em.” Nói rồi anh cũng đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài với cô.
Vũ Thiếu Kiệt đỗ xe ở bãi đỗ rồi nắm tay Đỗ Nhược Lam đi vào siêu thị. Anh lấy một chiếc xe đẩy rồi đẩy đi bên cạnh, nhìn cô gái nhỏ cẩn thận chọn từng món đồ bỏ vào xe, thỉnh thoảng anh cũng đưa ra vài ý kiến.
“Wow, đó chẳng phải là anh Thiếu Kiệt và chị Lam sao?” Một cô gái bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên, thu hút sự chú ý của đám bạn đi cùng.
“Đâu, đâu..”
“Ở kia kìa, ngay quầy rau xanh ấy.”
“Uhm, đúng vậy a. Hôm nay quả là ngày mai mắn của chúng ta rồi, còn được thấy hai người đi siêu thị nữa.”
“Này, có muốn qua bên đó xin chữ ký không?”
“Đi đi đi, chúng ta cùng đi.” Thế là bốn cô gái cùng nhau kéo qua quầy rau củ, nhận thấy hình như không có ai phát hiện ra nam thần nên họ cũng cao hứng, nhưng cũng không quá phận, chỉ im lặng tiếp cận mục tiêu.
“Xin cho hỏi...” - Fan A lấy hết tự tin tiến lên hỏi.
Vũ Thiếu Kiệt và Đỗ Nhược Lam đang cúi đầu chọn khoai tây, nghe có tiếng hỏi nên ngước lên nhìn.
“Wow, đúng là anh Thiếu Kiệt thật này, tụi em là fan của hai người đấy, wow, thật không ngờ lại được gặp hai người ở đây, wow.” Khi đã xác định đúng là mục tiêu cần tìm, các cô gái lại phấn khởi thốt lên.
“Suỵt.” Vũ Thiếu Kiệt không muốn thu hút sự chú ý nên ra hiệu cho họ im lặng, lại mỉm cười nói: “Chào các em!”
Các cô gái cũng vội vàng khép miệng, hạ xuống âm thanh thấp nhất: “Anh có thể cho tụi em xin chữ ký được không ạ?” Fan B lại hỏi, đưa quyển tập và cây bút đã chuẩn bị sẵn ra.
“Rất sẵn lòng.” Vũ Thiếu Kiệt nói rồi cầm lấy từng quyển tập ký tên vào. “Của em đây, cảm ơn mọi người đã yêu mến anh.”
“Cảm ơn anh ạ! Mà anh có thể cho em hỏi một câu được không?” Fan C e ngại đưa ra đề nghị khi thấy nụ cười thân thiện của anh.
“Được, em cứ hỏi đi, nếu trả lời được thì anh sẽ trả lời.”
“À, chuyện là anh và chị Lam đã quen nhau hơn một năm rồi, hai người có tính đến chuyện kết hôn không ạ?”
Ba cô bạn đi theo nghe vậy cũng ghé sát lại, chờ đợi câu trả lời của anh. Mà Đỗ Nhược Lam nghe họ hỏi vậy cũng ngượng ngùng, thật ra, đến hiện tại cô cũng không có nghĩ đến chuyện kết hôn nha.
“À, chuyện này à, anh nghĩ là sẽ nhanh thôi.” Vũ Thiếu Kiệt không suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức, lại nhận thấy các cô gái đang chuẩn bị thốt lên thì anh lại ra hiệu: “Suỵt, đây là bí mật, các em không được nói cho ai biết đâu đấy.”
Bốn cô gái nghe vậy thì mắt sáng rực, gật đầu liên tục, hôm nay thật không phải là một ngày mai mắn bình thường, họ lại biết được một bí mật của nam thần a.
“Vậy được rồi, tụi anh đi trước đây.” Nói rồi, Vũ Thiếu Kiệt một tay đẩy xe, một tay nắm lấy tay Đỗ Nhược Lam đến quầy tính tiền. Vừa bước đi mấy bước, anh lại quay ra sau lưng, nháy mắt với các fan vẫn còn đứng nhìn theo: “Nhớ, là bí mật.”
Vì lúc nãy anh trả lời quá nhỏ nên Đỗ Nhược Lam không nghe thấy, nhưng nhìn phản ứng của các cô gái kia thì biết chắc câu trả lời của anh không bình thường rồi. Lúc này, khi đã yên vị trên xe, cô mới tò mò hỏi:
“Này, lúc nãy anh đã nói gì với họ vậy?”
“Em muốn biết sao?”
“Đúng vậy, anh mau nói đi.”
“Haizz, nhưng làm sao đây, bây giờ anh lại không muốn nói.” Vũ Thiếu Kiệt lại nổi hứng trêu chọc cô.
“Anh... Em không thèm nói với anh nữa.”