Editor: Luu
Beta-er: Thiên
Lần này Tổng Cửu Cửu dự định phát ngôn cho một sản phẩm phục vụ học tập, công ty này có sản phẩm di động nổi tiếng khắp cả nước, mà lần này khai thác thị trường học hành, nên đối với họ vô cùng coi trọng.
Hình tượng thiếu nữ ngoan ngoãn của Tống Cửu Cửu dễ thâm nhập nhân tâm, đây cũng là lý do phía công ty này trước đây tin tưởng lựa chọn cô làm người đại diện.
Nghê Hồng dò hỏi một chút, sau đó nhận được phương án ngoài ý muốn. Bọn họ đích thực muốn đổi cô để Trương Tâm Nguyệt trở thành người phát ngôn cuối cùng.
Bọn họ cho rằng Tống Cửu Cửu gần đây nhiều tin đồn không tốt, hơn nữa bằng cấp của cô còn thấp, nghe đồn học tập còn không tốt. So sánh một chút, Trương Tâm Nguyệt đại học bá sẽ là hình tượng thích hợp với sản phẩm hơn.
Một lúc sau, dù Tống Cửu Cửu cảm thấy vô cùng bất lực song cuối cùng vẫn muốn tranh thủ nỗ lực một chút: “Chị Hồng, chị giúp em hỏi một chút, nếu trước khi sản phẩm ra mắt, em có thể làm sáng tỏ hiểu lầm của mọi người với em, bọn họ có thể thay đổi quyết định này rồi cùng chúng ta hợp tác?”
Lần này không ngờ lại thuận lợi nhận được câu trả lời khẳng định từ đối phương.
Áp lực tăng gấp bội, Tống Cửu Cửu móc di động ra, xác nhận thời gian kiểm tra tới trường học.
Nếu mọi người cảm thấy cô học tệ, phương thức tốt nhất là dùng thành tích nói chuyện vậy.
Ngẫm lại thật mệt mỏi, bất quá kim chủ rất lớn, nhất thiết phải đáp ứng điều kiện!
…
Kết thúc chuyện này, Tống Cửu Cửu rốt cuộc quay lại trường học.
Khó một chỗ, hôm nay Kỳ Mộ rốt cuộc an phận mà tới trường học, tuy rằng vẫn ngồi một chỗ, nhưng không coi ai ra gì mà cầm điện thoại chơi game.
Nghĩ đến kế tiếp mình phải khiến cho Kỳ Mộ có phản ứng, vì thế cô liền hưng phấn một trận.
“Khụ khụ!”
Tống Cửu Cửu làm bộ tịch mà “khụ khụ” ra tiếng, muốn làm cho Kỳ Mộ chú ý.
Nhưng mà kế hoạch thất bại, một ánh mắt của Kỳ Mộ một cái đều không cho cô.
Cậu thật sự không thèm để ý đến cô!
Tống Cửu Cửu trực tiếp lấy ra năm cái hồng bao từ cặp sách để trên bàn của Kỳ Mộ.
“Tổng cộng một trăm năm mươi, nhiêu đây coi như lợi tức, không cần thối lại!” Tốc độ nói của cô rất nhanh, nói xong liền nhìn Kỳ Mộ.
“Chọn đi!”
Tống Cửu Cửu chờ mong mà nhắc cậu.
Kỳ Mộ rốt cuộc nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, nhìn năm cái hồng bao lòe loẹt lên trên bàn, nào là “Cung hỉ phát tài”, “Thân thể khỏe mạnh”, “Sinh nhật vui vẻ”, “Tâm lý trưởng thành”, “Tiền vô như nước, vươn tay tùy tiện mở ra một cái, bên trong lộ ra một khối tiền giấy.
Cậu nhìn ý cười sắp không trụ được kia của Tống Cửu Cửu, không nói một lời đem tiền trong năm cái bao chồng lên nhau.
“Tôi vô cùng tin tưởng bạn Tống, nhưng nếu cậu yêu cầu như vậy, tôi miễn cưỡng nhận một ít.” Kỳ Mộ lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, còn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Một …”
“Hai …”
“Ba …”
…
Cậu kéo dài ngữ điệu mà đếm.
Bạn học xung quanh nghe thấy tiếng đều tò mò quay lại xem.
Vốn dĩ cho rằng có thể trêu đùa Kỳ Mộ một chút, Tống Cửu Cửu trong tức khắc lại luống cuống, vội vàng đem toàn bộ tiền giấy cướp về lại: “Tốt tốt, thành ý của tôi, cậu đều nhìn thấy rồi. Không phải đếm làm gì cho mất thời gian.”
Tống Cửu Cửu đem tiền nhét bừa vào một cái bao lì xì, giật tay Kỳ Mộ ra để bao lì xì vào tay cậu: “Đừng khách khí nhé Kỳ Mộ, cầm lấy mua đồ ăn đi, cậu gầy như vậy mà!”
Nói xong cũng không đợi phản ứng của Kỳ Mộ, cô xoay người trở lại chỗ ngồi, không để ý đến cậu ta nữa.
Mỗi lần đều như có vác đá đập vào chân mình, nhưng cô sẽ không từ bỏ, chắc chắn sẽ có một lần cho Kỳ Mộ ăn đủ!
“Phốc ~”
Phía sau truyền đến tiếng cười của Kỳ Mộ.
“Mồm miệng như vậy mà còn đòi trêu chọc tôi làm gì?”
Cô biết cô luôn không thể nói lại cậu, nhưng làm sao bây giờ, cô không thể vứt bỏ cái tâm hiếu thắng nha!
Tống Cửu Cửu quay đầu nhìn Kỳ Mộ, cậu đang dùng tay đỡ trán, trong mắt có chút bất đắc dĩ cùng ôn nhu nhợt nhạt.
Không biết tại sao hôm nay lại có thể dễ nói chuyện cùng Kỳ Mộ, Tống Cửu Cửu đột nhiên nghĩ ra một ý niệm mà đến chính cô còn kinh nghiệm: “Kỳ Mộ, cậu có thể bổ túc cho tôi một khóa được không?”
Kỳ Mộ nghe lời này có chút kinh ngạc, cậu đánh giá Tống Cửu Cửu một chút để xác định cô có thực sự nghiêm túc hay không: “Tống Cửu Cửu, cậu có biết nữ sinh chủ động nhờ nam sinh bổ túc cho là biểu đạt ý tứ gì không?”
“Cậu không phải nhìn trúng tôi rồi chứ? Tuy rằng tôi biết tôi vừa có tiền lại tài hoa, người thích tôi có thể xếp đầy một trăm buổi biểu diễn của cậu. Nhưng nhiệt tình lại chủ động như cậu vẫn là đầu tiên nha.” Cậu có chút không đứng đắn mà cười nói.
Mặt Tống Cửu Cửu cứng lại, đỏ bừng: “Ở đây tôi chỉ có cậu và lớp trưởng là quen biết, mà lớp trưởng lại luôn bận rộn. Tôi chỉ nghĩ nếu cậu có thời gian thì giúp tôi một chút. Hơn nữa, tôi cho rằng chúng ta đã là bằng hữu rồi.”
Là cô tự cho mình đúng, Kỳ Mộ không có nghĩa vụ phải lãng phí thời gian giúp cô.
Tống Cửu Cửu có chút chán nản bắt đầu tự hỏi có phải nên đi tìm gia sư hay không.
“Tiết tự học buổi tối tới phòng mỹ thuật tìm tôi, coi như bồi thường cho cậu việc lần trước.”
“A”Tống Cửu Cửu kinh hỷ nhìn Kỳ Mộ, cậu liền xua xua tay.
“Cảm kích không cần nói ra, tôi biết tôi là người tốt, lại thiện lương rộng lượng.”
“Cảm ơn! Kỳ Mộ, cậu thật là tốt!”
Kỳ Mộ cũng không hỏi cô tại sao muốn nâng cao thành tích, đồng ý thỉnh cầu của cô, sau đó lại rời khỏi phòng học.
Cậu mỗi ngày rốt cuộc đều làm gì? Cảm thấy đi học quá nhàm chán nên luôn luôn trốn sao?
…
Thật vất vả mới đến tiết tự học buổi tối, trong phòng học không có thầy cô vô cùng an tĩnh, chỉ nghe được tiếng mọi người xoẹt xoẹt viết chữ.
Tống Cửu Cửu lặng lẽ thu dọn cặp sạch, rón rén đi ra cửa tự động, tuy rằng đã có nhiều bạn học chú ý tới cô, nhưng không ai ngăn cô lại không cho ra ngoài, lớp trưởng cùng ủy viên học tập mắt nhắm mắt mở để cô đi.
Trong lòng Tống Cửu Cửu run sợ ra khỏi phòng học, đây là lần đầu tiên trong đời cô trốn học, nên rất sợ trường học bắt được, như vậy quá mất mặt.
Khu dạy học vô cùng yên tĩnh, trên hành lang không có một bóng người.
Tống Cửu Cửu ôm cặp sách, chân tay nhẹ nhàng vụng trộm xuống dưới lầu. Mỗi khi đi ngang qua cửa sổ phòng học khác, cô đều sẽ cong lưng cúi thấp xuống, nấp vào vách tường dưới cửa sổ mà chậm rãi đi qua.
Từ khu dạy học đi ra, mà cô như vừa mới tham gia tiết mục chạy trốn, thở hồng hộc, tim đập nhanh hơn.
Cái này so với lúc trên sân khấu biểu diễn còn khẩn trương hơn nhiều, quả nhiên mặc kệ thân phận tuổi tác, sự sợ hãi với giáo viên đều không giảm bớt!
Tống Cửu Cửu thở hổn hển mấy hơi, bay nhanh về khu nghệ thuật.
Tới cửa phòng mỹ thuật, cô đã mệt đến không thở nổi, mặt bởi vì thiếu oxy mà đỏ bừng bừng. Cô cũng không vội vào, đứng ở cửa nỗ lực điều chỉnh hơi thở, cảm thấy không sai biệt lắm so với bình thường, mới cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Không biết Kỳ Mộ chờ cô có lâu đến mức nổi nóng không?