Father (Phụ)

Trong phòng y tế, người nam mặt mày tái nhợt nằm trên giường bệnh ngủ say, lông mày dưới tóc đen khẽ nhíu lại, phảng phất như đang rơi vào ác mộng.

“Ngươi có thể kiềm chế một chút được không?” Lust ngồi bên cạnh người nam, đối diện là Envy đang cúi đầu. “Ta không muốn lại phải phát biểu tuyên bố tai nạn ngoài ý muốn gì nữa!”

Về sự kiện Valentine đẫm máu, Lust trước hết phong tỏa tin tức, sau đó gọi tất cả các gia tộc có người gặp nạn vào khu số một nói chuyện một lần. Dưới “Đặc xá ngoại giao” của Lust, tất cả các gia tộc đều ngoan ngoãn tỏ vẻ phục tùng, không đi gây rối nữa —— Đương nhiên, Lust cảm thấy vô cùng bực mình, trước đó, những chuyện thế này chỉ cần Sloth “tẩy trừ” một lần, sẽ bị xóa đi không chút dấu vết, mà hiện giờ Sloth lại ngủ say, những chuyện bực mình thế kia toàn bộ dồn đống ngay trước mặt Lust.

Envy cúi đầu không đáp lại, bộ dạng ngoan ngoãn nhận sai.

“Thân phận nguyên bản đã không dùng được nữa, vì “Behemoth” đã “chết” trong hội trường đệ nhất của Học viện Hoàng gia.” Lust nghiêng đầu, tỏ ý bảo Envy cầm lấy tấm thẻ đen bên cạnh. “Đây là thân phận mới chuyển trường đến, tự đặt ra đi!”

Envy cầm lấy thẻ đen, nhìn ảnh chân dung và thông tin trống không trên đó. Thiếu niên tóc xám nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó cong mắt lên, lấy tay vuốt từ trán xuống —— giống như màn ảo thuật “đổi mặt” vô cùng cổ xưa, sau khi bàn tay vuốt qua lại hiện ra một khuôn mặt khác. Trong phòng bệnh vang lên tiếng xương kèn kẹt và tiếng máu thịt lúc nhúc quỷ dị đen tối, sau đó, xuất hiện trước mặt Lust chính là một thiếu niên trên dưới mười tám tuổi, gương mặt anh tuấn tươi sáng cười vô cùng rực rỡ. Trên dòng tên của thẻ đen hiện lên chữ “Leviathan”, ảnh chân dung cũng hiện rõ ra, thiếu niên vuốt ve hình trên thẻ, sau đó hôn lên.

“Giống quá đấy!”

“Đúng vậy!” Vẻ mặt Envy lộ ra nét say mê. “Ta là Leviathan, là anh trai Behemoth, còn là con – của – pa – pa.”

“Để ta cho ngươi một lời khuyên nhé?” Lust xoay người cúi thân xuống, hoàn toàn che phủ người nam dưới thân, con mắt hẹp dài hơi nheo lại, liếc về phía Envy bên cạnh. “Ngươi vẫn đừng xuất hiện ở bên cạnh father thì hơn!”

“Dù sao thì ngươi cũng không thấy được father, đúng chứ?” Khóe môi thanh niên kéo lên độ cong quyến rũ.

Envy nhìn Lust cúi người ghé vào chiếc giường trống rỗng như mèo Ai Cập biếng nhác xinh đẹp, đồng tử bắt đầu thắt chặt lại.

“Đây là tóc father!” Đầu ngón tay xanh nhạt nâng một sợi lên trong không khí.

“Đây là mắt, mũi… môi father!” Ngón tay trượt xuống dưới, dừng lại ở một chỗ, miết nhẹ khinh nhờn, như đang vò nắn một khối đất sét mùa xuân mềm mại.

“Đây là…”

Tóc bạc chảy xuống từ đầu vai Lust, trong đồng tử thủy sắc của thanh niên toàn là hương vị ẩm ướt, khóe mắt nhếch lên phảng phất như có thể bắt mất hồn người. Lust khẽ thở dốc, cười quyến rũ.“Đây là đầu nhũ father…” Con thú xinh đẹp lẳng lơ ghé mình trên giường trắng bóc, ngón tay ác ý khẩy khẩy làm chỗ kia động đậy, người nam bị tập kích bất giác phát ra tiếng rên rỉ. “Còn âm thanh của father nữa…”

“… Kiềm chế một chút!” Lust sóng mắt lưu chuyển, lẳng lặng nhìn quái vật sắp bùng nổ kế bên. “Ta sẽ không tiếp tục thu dọn hậu quả cho ngươi, cho nên ngươi tốt nhất đừng xuất hiện xung quanh father nữa!”

Không gian xám trắng tĩnh lặng một mảnh, thật lâu sau, tiếng bước chân táp táp táp dần đi xa. Lust chôn đầu trong ngực người nam, tóc bạc che khuất nét mặt của y, xuân sắc cả phòng chỉ còn lại một mảnh cô quạnh.

[beta..by..Ween]

Amis cảm thấy đó cũng không phải Valentine đẫm máu gì cả, mà là ngày may mắn của mình. Behemoth mà hắn ghét nhất đã chết, chết! Chết ở hội trường biểu diễn đệ nhất, ngay cả xương vụn cũng không còn! Amis quả thật muốn hoan hô, nếu không phải nữ hoàng hạ lệnh, hắn tuyệt đối sẽ gióng trống khua chiêng mở một cái party để ăn mừng.

Nếu công khai không được, vậy lén lút sẽ chẳng có sao. Amis kể cái chuyện mình coi như trò cười này cho bạn bè nghe, nói với họ, Behemoth ngông cuồng tự cao tự đại kia chết một cách vô giá trị như thế nào, à, còn phụ thân của thằng đó nữa, là ngu xuẩn bị mình lừa tới hội trường biểu diễn đệ nhất như thế nào, bị mình vu oan giá họa ra sao, bây giờ hai cha con xúi quẩy kia chắc chắn đang hớn hở gặp mặt nhau dưới đất.

Amis và các bạn cười vang, một chút ngại ngần cũng không hề có. Họ vẫn còn quá trẻ, cũng được bảo vệ tốt quá mức, họ hoàn toàn không thể tưởng tượng ra, hội trường biểu diễn đệ nhất bị cách ly là một cảnh tượng địa ngục đến mức nào, chết chóc đối với họ mà nói là quá xa xôi, chỉ vẻn vẹn là chuyện người ta biến mất. Bởi vậy, Behemoth đáng ghét kia biến mất, cười nhạo đi, chế giễu đi, reo hò đi, tán thưởng đi —— còn thiếu cái gì nữa nhỉ?

Đám Amis dừng bước, trước mặt họ là một thiếu niên tóc xám trên dưới mười tám tuổi, hai tay cắm vào túi quần, đứng đối diện họ tươi cười rực rỡ, mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

“À há, chào mọi người!”

Amis mở to hai mắt, chằm chằm trừng gương mặt như ác mộng đối diện.

“Lần đầu gặp mặt, tôi mới chuyển đến hôm nay, Leviathan!”

[Edit…by…Alice]

Nei Bog đã tỉnh, lại không muốn mở mắt ra, hắn cuộn người lại, cảm thấy rất khó chịu. Với điều kiện khoa học kỹ thuật hiện nay, chỉ cần không phải hấp hối, bất luận thương tổn nghiêm trọng thế nào cũng có thể dễ dàng xóa sạch. Trên người hắn chỉ bị một chút thương tích ngoài da, xương tay bị thương nghiêm trọng nhất nhiều lắm cũng chỉ mất một ngày tái tạo, vết thương trên người đã lành, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hóa ra bị họ cự tuyệt, là chuyện còn khó chịu hơn trong tưởng tượng.

Bóng dáng hờ hững của thiếu niên tóc xám còn lưu lại trên võng mạc, đốt bỏng thần kinh hắn. Đau nhói truyền đến từ tim làm Nei Bog không thể không cố sức cuộn mình thành một cục, mới không khó chịu quá mức.

Hóa ra, bị cự tuyệt là chuyện khiến người ta khó chịu đến vậy sao…

Đột ngột, có một đôi tay luồn vào trong chăn Nei Bog, vòng qua lưng và đầu gối hắn, sau đó lại đột ngột bế hắn lên. Cảm giác mất trọng lượng làm Nei Bog sợ hãi mở mắt ra, sững sờ nhìn thẳng… thiếu niên đang bế hắn?

Người nọ cúi đầu xuống nhìn nhìn, dưới tóc mái màu lam nhạt thật dài, một miếng bịt mắt y tế vắt xéo che khuất mắt trái, mắt phải màu tím đang nghiêm túc nhìn Nei Bog, gương mặt người này quá mức xinh xắn, cái kiểu xinh xắn không rõ giới tính, thân thể kề sát Nei Bog cũng rất mảnh mai, làm Nei Bog căn bản không rõ người đang ôm hắn là nam hay nữ.

Bị bề ngoài của đối phương làm chấn động đến phát ngốc, Nei Bog hoàn toàn quên mất tình cảnh lúc này của mình, cho đến khi bị thiếu niên ôm ra khỏi phòng y tế, Nei Bog mới bắt đầu hoảng loạn giãy giụa.

“Cậu, cậu làm gì vậy hả?”

Rõ ràng đang ôm một người nam lớn hơn mình rất nhiều, thiếu niên tóc lam lại hoàn toàn không chút cảm giác mệt nhọc, còn dễ dàng ngăn cản Nei Bog giãy giụa, có chút mờ mịt nhìn Nei Bog, dường như khá khó hiểu vì sự giãy giụa của Nei Bog. “Dove lạc đường!”Giọng nói thiếu niên cũng trong trẻo, đan xen giữa giọng nam và giọng nữ, nam nữ bất phân.

“Cậu lạc đường thì ôm tôi đi làm gì?”

“Dove lạc đường, vì Dove vừa chuyển trường tới.” Thiếu niên xinh xắn vẫn mang vẻ mặt mờ mịt. “Turtle nói lúc này phải tìm người hỏi đường, Dove chỉ tìm được ngài, ngài đang ngủ.”

Cho nên hắn liền trở thành “SGPS tạm thời”? Còn xách tay nữa chứ!

Mặt Nei Bog xanh lét, hắn rất hoài nghi, đầu thiếu niên có phải có chút vấn đề hay không.

“… Cậu tìm lầm người rồi!”

Thiếu niên xinh xắn dừng bước, cúi đầu nhìn chăm chăm Nei Bog trên tay.

“Tôi không phải người của ngôi trường này, cũng không biết đường đi!” Nei Bog hòa nhã nói, đáy lòng lại đang chửi má nó. “Cho nên bây giờ, thả tôi xuống ngay đi!”

Thiếu niên tóc lam không nói gì, khuôn mặt lại lộ vẻ tranh đấu, cái kiểu tranh đấu này làm đáy lòng Nei Bog cảm thấy khá là không ổn.

“Dove không muốn buông tay, muốn bế ngài!”

“……”

Yên lòng coi sự chết lặng của Nei Bog là ngầm đồng ý, thiếu niên xinh xắn hài lòng thỏa nguyện tiếp tục đi tới.

“Tôi rất nặng, cậu thả tôi xuống đi!”

“Không nặng, Dove rất thoải mái!”

“… Có người đang nhìn kìa!”

“Dove quen rồi!”

“……”

Về phương diện sức mạnh, Nei Bog hoàn toàn không làm gì được đối phương, chỉ có thể thuyết phục thiếu niên này tự động buông tay. Nhưng dọc theo đường đi, bất luận Nei Bog nói cái gì, đối phương cũng đều trả lời rất nghiêm túc, sau đó làm Nei Bog nghẹn họng không thể nói được nửa câu.

“… Tôi nói nhầm, thật ra tôi biết đường!”

Bước chân thiếu niên tóc lam rốt cuộc dừng lại.

“Cậu thả tôi xuống đi, tôi dẫn đường cho cậu!”

Thế là Nei Bog cuối cùng cũng chạm đất được, quyến luyến trong mắt thiếu niên làm Nei Bog lặng lẽ nhích qua một bên mấy bước, sau đó toàn thân hắn lập tức hóa đá. Vì vấn đề góc độ, cho tới bây giờ Nei Bog mới nhìn rõ toàn bộ thân hình thiếu niên: Đối phương nửa người trên mặc áo sơmi trắng đồng nhất của Học viện Hoàng gia, nửa người dưới lại là thứ được nữ sinh vô cùng ưa chuộng: váy xếp ly.

Nói cách khác, vừa rồi hắn bị một thiếu nữ mảnh mai mười lăm tuổi ôm kiểu công chúa đi suốt mười lăm phút…? Nei Bog bị sự thật này đánh thẳng vào đầu.

Thiếu nữ tóc màu lam nhạt níu áo choàng đen của Nei Bog, một con mắt lộ ra mang vẻ quyến luyến lạ lùng.

“Dẫn Dove đi!”

[Alice’sLand]

Lanna đang xem tài liệu về đồ bán đấu giá, một đôi tay từ phía sau vòng qua cổ của nàng.

“Mẫu thượng, Turtle về rồi!”

Khóe miệng Lanna kéo lên, vỗ vỗ bàn tay trên cổ nàng.

“Lấy về rồi sao?”

Đôi tay rời khỏi cổ Lanna, thiếu niên tóc lam đi tới bên người Lanna quỳ xuống, dâng lên một ống nghiệm đựng chất lỏng đỏ như máu. Thiếu niên và Dove như được đúc từ một khuôn, khác biệt duy nhất e rằng chỉ là miếng bịt mắt được mang bên phải.

Lanna tiếp nhận, say mê nhìn chất lỏng đỏ như máu kia, ánh sáng chất lỏng phát ra chiếu vào đáy mắt người phụ nữ, cũng khiến nó biến thành một mảnh đỏ tươi.

“Thật sự khiến người ta mong chờ…” Nụ cười bên khóe miệng Lanna càng lúc càng phô trương. “Thứ giúp ta nắm cả thế giới trong tay!”

Người phụ nữ vuốt ve tóc lam của thiếu niên như âu yếm thú cưng, quay đầu biếng nhác hỏi. “Cục cưng của ta, các con yêu ta chứ?”

Thiếu niên xinh xắn chớp chớp mắt trái lộ ra. “Vâng! Turtle yêu người, vô cùng yêu người, thưa mẫu thượng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui