CHAPTER 04
Cái Chết Bí Ẩn
San San là bạn của Linda, Linda vào đây để thăm San, dù chưa quen biết nhau nhiều nhưng San phần nào cũng cảm thấy lo lắng cho cô ấy.
“ Đêm trước, em thấy con bé đó hút máu bệnh nhân ở phòng số 309 đấy, lúc đấy không nhầm thì ông ta đang đợi để được di chuyển đến nhà xác. ” – Nữ y tá có mái tóc búi đen gọn gàng chỉ tay nhìn về phía Linda, mặt đăm chiêu.
Thế là mọi chuyện bắt đầu từ câu nói ấy.
Ban đầu, San không dám nói cho Linda nguyên nhân mọi người hay nhìn cô bằng ánh mắt ác ý, đầy soi mói. Thế nhưng, cũng không thể giấu được lâu.
“ Họ nói tớ hút máu người chết sao ? ” – Gương mặt Linda hoảng hốt nhìn San San.
“ Uh. ” – San nói như đang gặng từng chữ một.
“ Thật kinh khủng ! ” – Linda thốt lên, thẫn thờ.
Cô ấy bối rối hẳn, dù San có nói gì thì tâm trạng cũng không khá lên. Sau một hồi, Linda đứng dậy, cầm túi xách mà bước nhanh ra khỏi phòng.
“ Xin lỗi nhưng tớ mệt. Tạm biệt. ”
“ Oh. ” – San thực sự chẳng biết nói gì, cuộc đối thoại giữa họ chưa bao giờ ngắn đến thế.
San San tự hỏi, làm thế nào mà chỉ trong hai tuần nằm viện của San lại có nhiều chuyện xảy ra đến vậy ?
._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
Hai Giờ Sáng.
Nữ y tá với mái tóc búi gọn gàng sắp xếp đồ đạc trước khi rời khỏi bệnh viện để trở về căn nhà ấm áp của mình. Trên ngực trái cô vẫn còn chiếc bảng tên màu vàng lấp lánh in rõ từng chữ: “ Nguyễn Mai Bích Phượng ”.
“ Alô. ” – Phượng ép chiếc điện thoại bằng vai trái mình, hai tay còn lại không ngừng dọn tập hồ sơ trên bàn.
“ Thật á, anh ấy cầu hôn chị sao ? Chà, sướng nhỉ ? ” – Cô ấy mỉm cười, một tay cầm chiếc điện thoại, một tay cầm giỏ xách. Phượng có đôi chân dài thẳng tắp nên khi mặc chiếc quần Jeans, dáng cô rất đẹp.
Nữ y tá ấy đi xuống hành lang của tầng hai khu B, không ngừng vui vẻ trò chuyện.
“ Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ”
“ Alô ? Phượng ? Em sao vậy ? Alô, Phượng ? Phượng ???? ”
…
Bệnh viện bao trùm bởi một màu đen tĩnh mịch. Từng giọt mưa rơi xuống nhưng vẫn không thể xóa nhòa mùi của máu và xác người trên mặt đất trước khu B.
“ … ” – San tỉnh dậy, giờ là 5 giờ sáng và nó đang nằm im trong chăn, đôi mắt liến láu, cố gắng hết sức để nghe những tiếng động bên ngoài.
Có tiếng gì đấy, hình như là đang có rất nhiều người và có vẻ đang có chuyện gì đấy xảy ra.
Thiệt là tức chịu không nổi ! San đạp cái mềnh ra, ngồi dậy lấy dép, khoác áo rồi chạy nhanh ra ngoài.
Lạy trời, chuyện khủng khiếp gì đang xảy ra vậy ? San nhìn thấy xe cứu thương, cảnh sát đang cách li mọi người khỏi hiện trường, màu máu trên mặt đất vẫn chưa bị rửa trôi dù đã có một cơn mưa rào vài tiếng trước.
“ Chuyện gì thế ạ ? ” – San hối hả kéo vạt áo một người qua lại trên hành lang.
“ Y tá Bích Phượng tự tử. ” – Ông ấy nói.
San buông vạt áo ra, thẫn thờ.
Chuyện quái gì thế này ? Bích Phượng chẳng phải là nữ y tá đã làm dấy lên tin đồn tai ác về Linda sao ? Hôm trước cô ấy còn nhìn Linda bằng ánh mắt soi mói, còn làm Linda như người mất hồn vì lời nói của mình cơ mà ? Làm sao hôm nay lại tự tử chứ ?
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
“ Cậu khóc đấy à ? ” – San nhìn chằm chằm vào mắt Linda. Hôm nay là ngày San xuất viện, chỉ mới hôm trước mà bao nhiêu chuyện xảy ra và Linda cũng mất tích biệt tăm. Hôm nay, cô nàng vào để giúp San dọn đồ, San San dù tầm thường đến đâu cũng nhận ra bọng mắt to đùng trên mặt vị tiểu thư này.
“ Không. ” – Linda cúi mặt xuống, trả lời nhỏ.
“ Đừng có xạo, vẫn còn sốc vì chuyện tin đồn ấy chứ gì ? Chả biết là vì gì mà tự nhiên sau vụ y tá đó thì chẳng ai nhắc về chuyện đó nữa. Làm như họ bị tẩy não đồng loạt hay sao á. ” – San vừa gấp đồ vừa nói.
“ Uh, nhưng cậu không cảm thấy sợ sao… khi chơi với tớ. Lỡ… lỡ điều ấy là thật thì sao ? ” – Lắp bắp nói, gương mặt Linda hoang mang.
Bỗng nhiên, San cười phá lên, xin lỗi nhưng cô bạn Linda này đang tính khẳng định điều đó là thật hay sao vậy ?
“ Cậu nói thế, tớ sẽ nghĩ chuyện đó có thật đó. Nhưng dù có thật thì tớ vẫn không thấy sợ. ” – Mặt San không lộ tí cảm xúc.
“ Tại sao ? ”
“ Vì cậu là bạn tớ, cậu sẽ không hại tớ. ” – San cười, nụ cười đầy chân thành và ấm áp..
Linda nghe xong llền cười. Vụ án của nữ y tá vẫn đang trong quá trình điều tra nhưng nguyên nhân gần như chỉ chờ được kết luận là tự sát.
“ Chẳng biết chừng nào mẹ đến nhỉ ? ” – San ngồi trên giường, nó nhìn đồng hồ rồi lại chúi đầu vào cuốn tạp chí mới mua. Lâu lâu lại khẽ liếc nhìn sang Linda đang cặm cụi gọt trái cây.
Cầm tờ báo, San lật sang trang 45. Woa, trang trí bài báo rất bắt mắt. Dù vậy, đấy không phải là điểm thu hút San nhất.
Chính dòng chữ tiêu đề cầu kì màu xanh đen mới thực khơi gợi sự tò mò trong San.
THIÊN TÀI NGƯỜI VIỆT CHINH PHỤC THẾ GIỚI
San lập tức đưa mắt xuống dòng chữ phía dưới tiêu đề của tờ báo và cái tên ấy đập ngay vào mắt San: Hoàng Thiên Nam.
À, tưởng ai hóa ra là Hoàng Thiên Nam. Hoàng Thiên Nam là cái tên mà bất kì người Việt nào cũng biết, nhất là những người trong lĩnh vực công nghệ thông tin thì càng biết về cái tên ấy. Dù San chẳng giỏi về công nghệ thông tin nhưng vẫn rất ấn tượng về Thiên Nam. Anh chàng này cuốn hút không chịu nổi, San luôn cho rằng ai không biết về anh ta chính là người không biết cập nhật thông tin gì hết.
Hoàng Thiên Nam mang quốc tịch Việt Nam. Anh ấy có gương mặt lai cuốn hút và đôi mắt màu rêu xám rất đẹp.
Hoàng Thiên Nam là chủ sở hữu của hàng loạt những phần mềm đa dạng mà doanh thu bán ra và số lượt download trên các trang mạng online như App Store luôn đứng ở vị trí đầu bảng xếp hàng, gây sốt trên toàn thế giới. Có thể nói tóm gọn thế này, số tiền mà những phần mềm Thiên Nam sáng tạo đem lại sau vài năm đã khiến anh có mặt trong hàng ngũ những triệu phú trẻ của thế giới.
Bên cạnh đó, quá khứ của Thiên Nam lại là một điều bí ẩn mà ai ai cũng tò mò. Chỉ biết Thiên Nam không có gia đình và được sinh ra tại Việt Nam. Những người tiếp xúc với Thiên Nam đều nói ngoài đời anh đẹp trai và tỏa sáng hơn khi lên ảnh. Chỉ có điều, Thiên Nam khi chụp ảnh chẳng bao giờ cười.
Đó chính xác là tất cả những gì San biết được và cũng là điều mà bài báo này nói đến khi Thiên Nam lại tiếp tục đứng nhất trong một cuộc thi sáng chế phần mềm vi tính có qui mô trên toàn thế giới với giải thưởng trị giá lên đến hàng triệu đô vào hai tuần trước.
“ Thôi đi cô nương, mẹ cậu đến kìa. ” – Linda mỉm cười, cô nhẹ nhàng lấy cuốn tạp chí ra khỏi tay San mà bỏ vào chiếc balô của nó.
“ Ớ, tớ đang đọc mà ! ” – San tiếc hùi hụi, đang đọc tự nhiên lại bị cắt ngang.
Cơ mà đúng như Linda nói, San phải về rồi vì Tâm, mẹ San đang đứng cười tươi rói ở cửa phòng kìa. Ghét nhất là bị làm cho cụt hứng nhưng tình hình thế này thì đành chịu thôi, San mà lo đọc báo vì có trai đẹp mà không lo dọn đồ về là roi vào mông ngay, không cần bàn cãi.
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
San đứng trước cửa tiệm Caffe Bene, Linda và Liam đã hẹn San tại đây để ăn mừng ngày San xuất viện. Tất nhiên, việc thanh toán sẽ do Linda giải quyết.
“ Xin chào quí khách. ” – Chị nhân viên cúi đầu kính cẩn nói.
San San đi lên tầng trên, vừa bước vào đã thấy mái tóc vàng óng và bạch kim nổi bần bật của Linda và Liam.
“ Cô đến trễ 1 phút 23 giây. ” – Liam nhìn vào tờ báo, mặt không chút cảm xúc.
“ Xin lỗi. ” – San xịu mặt, thế mà Liam cũng tính toán cho được.
“ Anh đừng làm khó San như thế. ” – Linda bên cạnh nhẹ nhàng trách móc Liam – “ Menu đây, cậu cứ tự nhiên. ”
San San nhận lấy tấm menu từ tay Linda. Tâm trạng hôm nay của San cực tốt. Để xem nào, San San là một người lịch sự, không thể uống cái nào quá rẻ vì nếu rẻ quá, người mời sẽ nói San khinh thường họ. Bên cạnh đấy, dù rất yêu ăn uống nhưng San vẫn không thể chọn món quá đắt vì đấy chính là phép lịch sự tối thiểu.
Chỉ khi phá người khác, San San mới gọi món với giá tận trên trời cho người bao mình.
Đang cân nhắc các món, San không biết ngay phía cầu thang, có một chàng trai với chiều cao 1m87, ăn mặc đơn giản nhưng đầy thời trang đang bước lên. Khi xuất hiện trong căn phòng, chàng trai lập tức thu hút mọi ánh nhìn bởi vẻ đẹp hoàn hảo của mình. Đôi mắt màu rêu xám đầy cuốn hút trên gương mặt lai của anh hướng nhìn về phía Linda và Liam.
“ Anh Nam ! ” – Linda đứng bật dậy làm San giật cả mình.
“ Linda. ” – Chàng trai không cười, gọi tên Linda rồi đi về phía họ.