Final X

CHAPTER 05

Người Anh Thương Em

Linda nhanh chóng vòng tay ôm lấy chàng trai, niềm vui tràn ngập trên gương mặt.

“ Ặc ặc. ” – San San bị sặc nước khi trông thấy cảnh tượng ấy. Mở to mắt nhìn sang Liam, thấy anh chàng mặt nghiêm nghị, đằng đằng sát khí, San cũng không dám hó hé điều gì. Tâm trạng của Liam trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của Linda khi cô nàng đang ôm một anh chàng lạ hoắc đằng kia.

Khoan đã, không, hình như không lạ. Ớ, đó chẳng phải là…

“ Hoàng Thiên Nam !!!! ” – San đứng bật dậy, thốt lên.

“ Em không nghĩ anh lại nói thật. ” – Linda nói với nụ cười tươi. Thiên Nam đang đứng trước mặt cô, chỉ mới hôm qua, Thiên Nam còn nói rằng anh đang ở tại Nhật Bản, vậy mà giờ đây lại đứng đối diện với cô thế này.
“ Anh đã nói sẽ về mà. ” – Giọng Thiên Nam vang lên trầm ấm.
“ A ! Đúng rồi, để em giới thiệu. ”
Linda chạy lại hướng San và nắm lấy tay nó :

“ Đây là cô gái mà em đã kể anh đó. ”

San hơi lung túng, không biết nói gì, chỉ im lặng. San San cảm thấy bối rối kinh khủng khi đứng trước chàng trai này. Đây là chàng trai có đôi mắt ma mị và cuốn hút nhất trong tất cả những người mà San từng gặp trong đời, đôi mắt ấy sâu hút như xoáy vào tận tâm can người đối diện.

San San không thích như vậy.

Với lại, ai mà ngờ Linda quen biết Thiên Nam đâu chứ. Không những thế, trông họ có vẻ rất thân thiết với nhau. Linda nói rằng cô đã kể về San cho Thiên Nam nghe, thật chẳng biết Linda đã kể gì.

“ Xin chào, tôi là Hoàng Thiên Nam. ” – Thiên Nam lịch sự chào hỏi.

Đứng gần Thiên Nam thế này, San mới có thể trông thấy rõ ràng nhất mọi chi tiết trên gương mặt anh. Những gì báo chí ca ngợi quả không ngoa. Thiên Nam có đôi mắt màu rêu xám với nhãn cầu săn chắc. Cánh và độ dài mũi trông thật cân đối. Mọi chi tiết trên khuôn mặt của chàng trai sáng giá này đều vô cùng hòa hợp với nhau, dù ở góc nhìn nào thì vẻ cuốn hút của Thiên Nam luôn đạt đến mức hoàn hảo nhất.

“ Xin chào, tôi là San San. ” – San tự tin đối đáp.

Thiên Nam và San San bắt tay nhau, vào cái khoảnh khắc ấy, một điều gì đó khác thường đã tồn tại trong mắt Thiên Nam. Dù vậy, chẳng ai nhận ra bởi Thiên Nam đã nhanh chóng che lấp cảm xúc của mình.

“ Liam, anh không tính chào tôi một tiếng sao ? ” – Thiên Nam quay sang nhìn Liam đang ngồi yên lặng. Thiên Nam tỏng biết Liam đang rất sôi máu, nhất là sau khi nhìn thấy Linda đã ôm chặt Thiên Nam như thế.

Liam liếc nhìn Thiên Nam, ánh mắt sắc lạnh đến thấu xương. San San nhìn thì gợn cả gáy. Phải công nhận là Liam bảo vệ em gái kĩ thật.

“ Chào. ” – Một chữ, không nói nhiều.

“ Anh mới đáp xuống sân bay vào sáng nay à ? ” – Linda mở đầu cuộc trò chuyện, tay bỏ đường vào cốc coffee rồi nhẹ nhàng khuấy giúp Thiên Nam.

Cuộc trò chuyện giữa bốn người họ diễn ra gần cả tiếng. Thiên Nam nói chuyện với San rất lịch sự, mọi hành động của anh quá hoàn hảo. Đây có vẻ là một chàng trai rất tốt và lịch thiệp. Chỉ có điều, Thiên Nam khá kiệm lời, ngoài những câu chào hỏi xã giao hay câu trả lời cho các câu hỏi, Thiên Nam dường như chỉ lắng nghe mà không nói thêm bất cứ điều gì.

Dù vậy, San San rất không thích ánh mắt của Thiên Nam. Thiên Nam sở hữu một đôi mắt rất lạ, rất đẹp nhưng lại quá sắc lạnh, như thể xoáy sâu vào tận nhân tâm, nhìn thấu trọn vẹn lòng người.

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

San đeo chiếc balô xinh xắn của mình vừa đi vừa hát. Hôm nay, tâm trạng San cực tốt, nhất là sau khi gặp được Thiên Nam – hiện tượng mạng của ngành công nghệ thông tin thế giới được bao người ngưỡng mộ.

San đi dọc con đường số 6, trong tâm tự hỏi rốt cuộc phải mua gì để trang trí ngôi nhà đẹp nhất. Hay là mua hoa nhỉ ? Phải, nhanh gọn lẹ, mua hoa là đỉnh nhất !

San biết có một tiệm hoa rất nổi tiếng nằm ngay trên con đường số 6 mà mình đang đứng. Họ bán toàn hoa đẹp, mỗi tội giá hơi chát. Dù vậy, San không sợ giá tiền bởi sáng nay, mẹ đã cho San đủ tiền rồi.

“ Cảm ơn quí khách. ”

San đứng trước tiệm hoa, nhìn chàng trai phục vụ đeo kính vô cùng đẹp trai đang kính cẩn chào khách hàng. Còn hai điều nữa mà tiệm hoa nổi tiếng về chính là thiết kế của họ đa phần bằng thủy tinh và chàng trai phục vụ duy nhất tại đây là mĩ nam hiếm có khó tìm.

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

Chàng trai ấy đeo một chiếc găng tay trắng buốt đang chăm sóc cho những bông hoa xinh đẹp của cửa tiệm. Anh đeo chiếc kính, dù vậy, người ta vẫn dễ dàng nhận ra đằng sau chiếc kính ấy là một gương mặt thanh thú đến không ngờ.

Cánh cửa tiệm mở ra, một khách hàng trẻ tuổi bước vào với chiếc balô xinh xắn đeo trên vai. Cô gái có đôi mắt mở to lanh lợi và nụ cười tươi sáng. San San mỉm cười với Quốc.

“ Kính chào quí khách. ” – Quốc lên tiếng, một cách chậm rãi, ánh mắt anh dưới chiếc kính nhìn San rất lạ.

Cứ như, San San chẳng hề xa lạ với Quốc.

“ Chào anh. ” – San lịch sự đáp trả, nó không nhận ra biểu hiện kì lạ trên gương mặt của chàng trai kia.

Quốc để San tự do ngắm nhìn và lựa chọn những bông hoa xinh đẹp trong tiệm. Đây là một cô bé rất năng động và hoạt bát, Quốc có thể nhận thấy như thế.

“ Cái nào đây ta ? ” – San đặt ngón trỏ lên miệng, suy nghĩ.

Quốc im lặng nhìn San. Thông thường, khi nghe khách hàng hỏi thế, Quốc sẽ nhanh chóng giúp đỡ họ. Thế nhưng hôm nay, mãi quan sát San mà Quốc cũng quên béng việc cần làm của một nhân viên phục vụ đúng nghĩa.

Bất giác, ánh mắt Quốc đảo sang hướng khác. Toàn cửa tiệm này được thiết kế và trang trí bằng thủy tinh rất nhiều, bất kể khi nào cũng có thể nhìn thấy chính mình trong gương.

Quốc biết bà ta đang rất tò mò về San San, đấy là lí do Quốc trông thấy bóng bà mập mờ trên gương.

“ Em sẽ lấy loại này. Anh có thể lấy giúp em được không ạ ? ” – San chỉ tay lên trên kệ cao, đó là những bông hoa thủy tiên màu xanh nhập từ Nhật Bản về, lẫn vào đấy là một số hoa bồ công anh trắng. Vì hoa được đặt cao quá nên San không thể với tới, đành nhờ chàng nhân viên kia vậy.

Quốc lấy xuống, để bó hoa trên bàn, làm một số thao tác rồi hỏi:

“ Em muốn làm thành một bó hay sẽ chọn gì để hoa vào ? “
“ Anh cứ gói lại thành bó cho em. ” – San đáp. Nhà San có bình, cần gì phải tốn tiền mua thêm đồ đựng.

Quốc nhận tiền từ San, anh tiến lại máy đếm tiền rồi thối San những tờ tiền mới tinh.

“ Cảm ơn em. ”
“ Cảm ơn anh. ” — San lịch sự đáp trả.

Quốc đi trước San, nhanh chóng mở cửa giúp con bé.

“ Cô bé này, sau này, nếu em gặp một chuyện gì đấy không thể giải quyết, thậm chí là điều rất ma quái và kì lạ thì hãy đến đây, em sẽ được giúp. Mọi thứ đều có cái giá của nó nhưng yên tâm, tại đây chúng tôi không lấy tiền. ” — Quốc lên tiếng, vẫn rất nhẹ nhàng và từ tốn.

San San nhìn Quốc ngạc nhiên, có chút bối rối nhưng rồi cũng gật đầu như một lời đáp trả.

Bóng dáng San khuất dần nhưng ánh mắt Quốc vẫn dõi theo. Thật không ngờ lần này, Quốc lại gặp được San. Trông San chẳng khác gì trước đây từ tính cách đến hành động.

Đúng như Thanh Vân — pháp sư quyền năng nhất thế giới phép thuật luôn nói:

“ Đi đến đâu thì bầu trời vẫn là bầu trời, con người vẫn là con người, có những thứ nguyên bản vẫn hoàn nguyên bản. ”

Có những thứ quả không thể mất đi và San San là một ví dụ điển hình.

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

Chàng trai đeo găng tay trắng và chiếc kính màu đen nghiêm nghị tiến về căn biệt thự cổ kính trông sang trọng phía trước. Quốc đi vào hành lang dài có phông tường hình những loài hoa màu hồng tím. Cuối cùng, Quốc dừng chân tại một căn phòng có phông tường đỏ thẫm với những tấm rèm đầy hoa văn rực rỡ và tấm thảm Ba Tư trải rộng dưới nền đất.

Thế nhưng, không chỉ có Quốc, trong phòng còn có thêm một người.

Đó là linh hồn của một người phụ nữ.

Thanh Vân nằm trên chiếc ghế dài, tay cầm chiếc ly chứa chất lỏng màu đỏ trên tay. Tai, tay, chân bà ấy đều đầy những đồ trang sức. Bà mặc trang phục truyền thống được cách tân theo lối hiện đại.

“ Cô ấy đã gặp được những ai ? Họ nhận ra cô ấy chứ ? ” – Quốc hỏi.

Thanh Vân đưa đôi mắt hếch như loài mèo nhìn Quốc.

“ Tất nhiên là không nhận ra. ” — Người phụ nữ đưa chiếc ly pha lê chứa chất lỏng màu đỏ sóng sánh lên miệng, uống một ngụm.

Thanh Vân chỉ là linh hồn của một thân xác đã chết, dù vậy, bà còn uống rượu nhiều hơn người sống nữa.

Sau đấy, cả hai người không nói gì với nhau, cứ lặng đi trong những suy nghĩ của chính bản thân mình. Họ biết San San, San cũng biết họ, chỉ đáng tiếc, cô bé đã quên mất rồi. Tuy nhiên, San San không phải là kẻ mất trí duy nhất. Có rất nhiều kẻ mất trí mà San quen biết nhưng khi đối diện nhau lại chẳng tài nào nhớ ra, chỉ đứng đấy nhìn nhau, đối đáp như những người xa lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui