Final X

CHAPTER 08

Anh Ta Là Thiên Tài

“ Tôi… tôi xong rồi. ” – San lắp bắp, dù có giỏi đóng kịch đến đâu thì San vẫn bị ánh mắt của Thiên Nam lúc này làm cho kinh người.
“ Loại nước cherry đặc biệt từ châu Âu, cô thích nó à ? ” – Thiên Nam hỏi khi nhìn vào tủ lạnh.

Cherry ? Thế tất cả những gì San lo sợ đều vớ vẩn hết sao ? Ơn trời, San thề là bản thân còn nhớ đến chuyện tin đồn Linda hút máu người chết tại bệnh viện và liên kết với việc Linda quen biết Thiên Nam nữa.

“ À, vậy sao ? ” – San hớn hở, cố chữa ngượng.

Thiên Nam nhìn San, xem ra cô nàng này cũng biết đóng kịch lắm. Được, nếu San đã muốn che giấu nỗi sợ của mình đến thế thì Thiên Nam cũng không có ý kiến.

San San chạy lại chiếc bàn đang để Nama Chocolate rồi dặn dò Thiên Nam cặn kẽ.

“ Cái này cần để trong tủ lạnh hai tiếng. Chỉ còn rắc bột cacao lên thôi, tôi sẽ nói qua cách làm, vì khá đơn giản nên tôi nghĩ anh có thể làm tốt được. Thế thì cũng có nghĩa là anh đã góp phần làm ra Nama Chocolate này, vậy là không lừa dối Linda nữa rồi. ”

San nhìn Nam, trông đợi từ anh một câu trả lời.

Thiên Nam nhìn, thoáng ngạc nhiên khi thấy sự chân thành sâu trong mắt San. Cô bé này quả trái ngược với Thiên Nam, họ có vẻ chẳng hợp nhau mấy. Nhưng mà, dù sao thì ý tưởng của San cũng không tồi.

Thiên Nam gật đầu. San mừng rỡ, nhanh chóng kéo Thiên Nam lại và chỉ anh cặn kẽ những bước cần làm. San không ngờ, nó chỉ nói qua một lần mà Thiên Nam đã nhớ tất và nắm rõ mọi thứ.

Quả không hổ danh thiên tài, anh ta thông minh thật đấy !

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.


San hớn hở chạy xuống lầu khi đã mặc xong quần áo của mình, nó vui vẻ thế cũng đúng vì San đã có lại điện thoại của mình mà.

San San tiến lại gần chiếc ghế sofa để lấy chiếc balô bị bỏ xó nằm một góc.

“ Anh tính đi đâu sao ? ” – San ngước mắt lên hỏi Thiên Nam khi thấy anh mặc chiếc thun trắng có khoác ngoài màu tối và quần jeans ngồi đấy bắt chéo chân.
“ Đi với cô. ” – Phán một câu xanh rờn, Thiên Nam khiến San mồm chữ O to đùng.

Gấp tờ báo lại, Thiên Nam đứng dậy, tay để trong túi quần nhìn San.

“ Anh đùa à ? Đi đâu cơ chứ ? Đừng nói là anh tính về nhà tôi đó nha. Mẹ không cho tôi dẫn trai về đâu. ” – San San nói một lèo, gương mặt hốt hoảng nhìn Thiên Nam. San không biết anh ta thông minh đến đâu chỉ biết anh ta có những quyết định đưa San từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

“ Vậy thì đừng về nhà, đi ăn đi. ”

“ Ăn cái gì ? Tui hết sạch tiền cũng do anh đó. ” – Dù trong trường hợp nào thì San vẫn nhớ tội ác mà Thiên Nam đã gây ra cho nó.

Đã bị dầm mưa mua nguyên liệu làm Nama Chocolate mà còn không được hoàn lại tiền.

“ Cô đừng lo, tôi sẽ trả lần ăn này. ”

Không cần nghe San nói bất kì lời nào, Thiên Nam đi về phía cửa và cô nàng tất nhiên phải chạy theo nếu không muốn bị nhốt trong căn hộ này rồi.

Với lại, sau khi nghe câu nói “ tôi sẽ trả lần ăn này ” từ miệng Thiên Nam thì dù có đần độn đến mấy, San San nhất quyết không từ bỏ chầu ăn từ trên trời rơi xuống. Không ngờ, hôm nay đến đây cũng có lợi cho San phết, oh yeah, tiệm ăn thẳng tiến !

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

Thiên Nam, chân rất dài, người rất cao, đi rất nhanh. San San, chân hơi ngắn, người cũng thường, lại lề mề. Chính vì thế mà San San hiển nhiên bị Thiên Nam bỏ xa một khúc dù họ xuống nhà xe cùng một chuyến thang máy.

“ Cái gì, anh đi xe sao ? Nhưng anh chưa đủ tuổi mà ! Lỡ gặp cảnh sát thì sao ? ” – San tuôn một tràng câu hỏi “ sao ” nhưng Thiên Nam vẫn không trả lời. Thiệt là tức chết với cái tên này mà, đầu óc của anh ta có bình thường không khi quyết định đi xe chứ ? Lỡ bị cảnh sát bắt thì sao ?

Thiên Nam không màng trả lời một loạt câu hỏi của San, anh đưa tay lấy chiếc chìa khóa ra khỏi túi quần rồi bấm mở khóa từ xa. Tiến lại gần chiếc xe đua màu đen, Thiên Nam mở cửa rồi nhìn về hướng San:

“ Nếu cô chạy đúng luật thì ai mà điên lại đi hỏi bằng lái của cô chứ. ” – Nói xong, Thiên Nam lạnh lùng vào trong xe, đóng cửa lại.

Lạy trời, San nhìn, nửa oán hận nửa thích thú. Oán hận thì cái tên này là con người thô lỗ nhất mà nó từng gặp. Thích thú vì anh ấy đi loại xe đua đời mới nhất. Đừng nhớ nhầm nhé, San thích thú vì chiếc xe đua, còn chủ nhân của nó thì thôi làm ơn cho San xin một vé bình yên.

San San đặt mông ngồi vào, đúng là mùi siêu xe, San sướng rơn vì từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên con bé được ngồi vào một chiếc xe đua ngầu thế này.

Chiếc xe lăn bánh chạy ra khỏi hầm, Thiên Nam hạ kính xuống, anh chống lên thành cửa, tay chạm vào mặt khi đợi qua trạm thu phí.

“ Chúng ta sẽ ăn ở đâu vậy ? ” – San hỏi.
“ Cô muốn ăn ở đâu ? ”
“ Pizza đi ! ” – San cười tươi nói, mặt hớn hở chưa từng thấy.

Thiên Nam nghe rồi, anh đặt hai tay lên vô lăng. Chiếc xe đen chạy dài trên đường phố vẫn còn ướt vì nước mưa.


._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

“ Cố lên ! Cố lên ! Cố lên ! Cố lên ! ” – San nhảy đành đạch trong quán Pizza với gương mặt cực kì máu lửa và cổ họng gào thét hết cỡ.

“ Sắp phân thắng bại rồi ! ” – Ông chủ tiệm mặc chiếc tạp dề màu vàng với gương mặt căng thẳng theo dõi từng li từng tí diễn biến của trận đấu.

Thiên Nam ngồi trên ghế đối diện một thanh niên cơ bắp cuồn cuộn trạc 20 tuổi, mặt anh đỏ bừng cả khi cố gắng vật tay của đối thủ xuống.

“ Hãy nghĩ về những suất nước miễn phí trong menu đi Nam ! ” – San nói bên tai Thiên Nam. San San không biết nó càng nói thì càng khiến Thiên Nam mất tập trung. Thế nhưng, San thực sự quá phấn khích nên không thể chịu được.

San muốn Thiên Nam thắng, Thiên Nam cũng muốn anh thắng !

“ Yeah !!!! ” – San tung hô, hai tay giơ lên trời còn ông chủ tiệm thì mặt bơ phờ – “ Anh giỏi quá ! Ha ha ha !!! ”

San nhảy cẩng lên, chạy đến ôm Nam trong niềm vui sướng cực kì. Tất nhiên rồi vì Thiên Nam vừa vật tay thắng người con trai có cơ bắp cuồn cuộn của ông chủ tiệm Pizza cơ mà. Điều ấy có nghĩa, họ sẽ được gọi nước miễn phí cả tuần !

“ Không tệ đâu. ” – Đối thủ xoa tay, mặt buồn hiu nói.

“ Cháu nhìn thế mà khỏe thật đấy, he he. ” – Ông chủ tiệm mặc chiếc tạp dề vàng khi nãy mặt mày còn bơ phờ thì giờ đã tươi cười tỉnh táo chúc mừng.

Thiên Nam mỉm cười đáp lại, nhìn gương mặt San rạng rỡ, anh biết con bé cảm thấy rất vui trước chiến thắng này.

“ Đây là trò chơi tiếp theo, nếu ai xếp rubik được nhanh nhất sẽ được miễn phí một bánh Pizza đặc biệt. ” – Ông chủ tiệm dõng dạc nói qua chiếc micro, đây có vẻ là một người đàn ông rất thích tổ chức trò chơi.

Khi vừa nghe xong lời thông báo, vốn tính ham vui, San San liền kéo tay Thiên Nam trong khi anh chưa kịp uống được ngụm nước nào.

“ Anh ấy sẽ tham gia. ” – San giơ tay Thiên Nam lên và cười tươi trước ánh nhìn ngạc nhiên của ông chủ quán.

Người chủ mỉm cười gật đầu, đưa con rubik cho Thiên Nam: “ Được, xin mời. ”

“ Cố lên Nam, vì tương lai Pizza của chúng ta. Tôi tin anh sẽ làm được. ” – San thì thầm bên tai Thiên Nam, nó nháy mắt với anh chàng còn Thiên Nam thì thôi rồi, mặt bơ phờ.


Thế nhưng, Thiên Nam ghét phải rút lui, anh ghét phải thua và theo anh, từ bỏ cũng là một cách thua cuộc

Có tổng cộng bảy người tham gia, 5 nam và 2 nữ, họ đứng thành hàng ngang, gương mặt một số người khá căng dù đây chỉ là trò chơi nhỏ.

“ 1…2…3333333333 !!!!!!!!!!!!!!! ”

Khi ông chủ quán hô to đến “ 3 ” thì những bàn tay lia lịa sắp xếp chiếc rubik.

1 giây…!

2 giây…!

Có người đã hoàn thành xong hai mặt.

3 giây…!

4 giây…!

5 giây…!

Người ấy đang dần hoàn thành mặt cuối.

6 giây…!

CẠNH…!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận