Đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định đi hết vài chương cuối, bạn nào còn theo dõi thì cmt cho Kaki cái kết bạn muốn. Kaki vẫn đang phân vân. :)
Chap 29
Tôi nằm thược trên giường, cố ép mình không được suy nghĩ nữa, nhưng đầu óc cứ rối tung cả lên, câu nói của anh cứ vang mãi trong đầu…“ Chun Ki, anh xin lỗi Sunny cần anh”, tôi cũng cần anh kia mà, tại sao anh không hiểu cho tôi. Haiz…
Tiếng gõ cửa từ nãy đến giờ làm tôi điên cả đầu, nhưng không thể để người khác nghĩ là mình không ổn.
Đành tha cái thân thể này đi mở cửa.
Chanyeol bưng một mâm cơm nhỏ đứng trước cửa phòng tôi, tôi chợt nhớ là mình bỏ bữa, mà gặp anh tôi lại không muốn ăn.
Cũng không muốn bánh bèo đóng cửa dằn mặt ai kia nên tôi để cửa mở rồi lững thững vào trong tôi rất không muốn nói chuyện vào giờ phút này, với con người này.
-Hôm nay em bỏ bữa, sợ em đói nên anh mang cơm cho em.
…
-Anh biết là em giận, nhưng anh nhất thiết phải về, Sunny cô ấy có chút việc cần nói. Em đừng như vậy!
-Chị ấy muốn nói chuyện với anh thì anh từ Việt Nam bay về Hàn Quốc ngay sao? Anh đừng có mâu thuẫn như vậy.
Rõ ràng là ngụy biện
-Song Mi à, em đừng cứng đầu như vậy có được không? Chỉ là nói chuyện thôi mà. Em có cần thái hóa lên như vậy không hả?
-…
Vì anh, tôi bất chấp mọi thứ kể cả việc bỏ đi dung mạo của chính mình, vậy mà bây giờ vì kẻ lúc trước tiếp tay sát hại mình anh lại nổi cáu với tôi như vậy.
Tôi còn nhớ lúc trước đã từng nói để hạ gục một người nào đó, dù hi sinh tính mạng, người tôi yêu hay danh dự của chính mình tôi cũng bất chấp. Bây giờ tôi lại nghĩ, nấc thang chiến thắng không đáng phải trả giá bằng những thứ đó, dù thất bại vẫn giữ được những cái quan trọng rất xứng đáng. Nhưng nói tôi im lặng để anh gặp chị ấy, tôi không muốn.
-Anh đừng đi mà!
Tôi thấy anh khó xử, lòng bỗng quặn lên. Một lúc sau anh hờ hững dựa vào tường, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định, chưa bao giờ tôi thấy mình có tội đến vậy
-Song Mi, anh cần một người bạn gái biết suy nghĩ cho người khác khó đến vậy sao?
-Không khó, nhưng em không thể!
Tôi biết mình đã đánh thẳng vào sự kiên nhẫn cuối cùng của anh, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng vỡ kính, lòng càng tá hỏa hơn, chưa bao giờ bế tắc đến vậy.
Máu từ mu bàn tay của anh chảy ra rất nhiều, thấm vào lớp vải trắng lót sàn bên dưới, dây thần kinh thị giác như bị kích thích, đầu tôi ong ong mấy tiếng choáng váng đến buồn nôn. Tại sao anh lại đấm vào kính tủ, tại sao máu lại chảy nhiều đến vậy?
Tôi thụt lùi, bó gối ngồi sát vào góc giường, mắt vẫn mở to nhìn máu vẫn không ngừng chảy, anh đứng đó khuôn mặt tức giận đến đáng sợ, bàn tay bị thương dính đầy mảnh vỡ kính, tôi không biết phải làm gì cho đúng, tôi muốn chạy khỏi nơi này, Chanyeol rất đáng sợ, tôi nghĩ anh sẽ nói rất nhiều nhưng không. Anh trầm mặc
-Nếu em sắp chết và chị ấy cần nói chuyện với anh trước khi phẫu thuật, anh sẽ ở hay rời đi?
Anh chỉ nhìn tôi, một ánh nhìn chua xót, thất vọng đến không chịu được, anh quay người bỏ đi.
Còn tôi, vẫn bất động trong góc, không biết phải làm những gì. Có thể nào anh đã hiểu lầm ý tôi không? Anh không biết tôi sợ mất anh đến thế nào, tại sao anh không thử an ủi hay giải thích một cái gì đó mà chỉ im lặng như vậy?
Trời bắt đầu mưa, cơn mưa đầu mùa đã đến, hối hả, vô tình, mang chút ưu thương. Con người ta sẽ tự làm tổn thương mình khi họ quá cố chấp, tôi cũng vậy, quá cố chấp nên tổn thương lần này có thể là vĩnh viễn…
-Chanyeol, hay là anh đợi ngày mai em cùng về Hàn với anh được không?
Đến phút cuối tôi vẫn nuôi hy vọng, tôi tin rằng anh sẽ xoa đầu và cười với tôi, nhưng không, anh lờ đi câu nói của tôi, đùa giỡn và tạm biệt mọi người, bỏ mặc tôi đến đau lòng…
Tôi nghĩ anh giận tôi lắm, nên không nói nữa, nhìn mấy mạng đang đứng bên cạnh càng ảo não. EXO mà chỉ 11 đứa thì…
-Đi vô nấu cơm đi, có gì đâu phải buồn. Ít hôm lại gặp!
-Jong In nói đúng đó, biết đâu chừng một tí sẽ gặp thôi.
Sau câu nói của Oh Sehun những cặp mắt hình viên đạn bắn tới, tôi cũng thông cảm, người ta muốn nghỉ ngơi, Kai đã nói tránh rồi mà tên này lại đâm thùng bể… haiz…
Tiếng chuông điên thoại của Suho vang lên, ban đầu sắc mặt có vẻ nình thường nhưng ngay sau đó rất căng thẳng.
-Thầy Kim bị tai nạn rồi, anh quản lí nói chúng ta cần về Hàn ngay.
Đi hết rồi…
Chán quá…
-Chị Chun Ki, khi nào chúng ta về Hàn hả chị? – Hong Go hỏi
-Hai ngày nữa nhà của chúng ta sửa xong với lại đợi ông bà xuống thì mình về nha.
-Chị Chun Ki, Yihn muốn về Hàn với mấy anh EXO. Ở đây có sáu người buồn lắm.
-Sehun nữa!
Chị cũng muốn về
Cứ như vậy chúng tôi lớn nhỏ dựa nhau mà sống , sáng làm đồng, trưa giữ vịt, chiều xế hái dừa…
Thời gian rồi cũng trôi, tôi cũng phải đi làm để nuôi sống bảy con người, về đến Hàn Quốc điều đầu tiên chính là...
Tôi chạy lại gốc cây trước cổng nhà, nôn đến sặc sụa, hốc mắt đau nhức không chịu được, ngực cũng khó thở. Đây là lấn thứ năm trong tháng tôi bị thế này, thị lực cũng đã giảm, lại hay quên, triệu chứng thế này tôi không thể xem thường được nữa.
Chị Bo Young từ trong nhà đi ra, gặp tôi thế này thì hốt hoảng hỏi han đủ điều, tôi dần mất ý thức, những chuyện sau đó tôi không còn biết gì nữa.
Ba tháng sau
Tin tôi rời làng giải trí đã một phen rầm rộ với các phương tiện thông tin đại chúng, có lẽ vì nó quá đột ngột nên mới gây hiệu ứng như vậy. Lí do tôi rời khỏi làng giải trí cũng đã trở thành để tài bàn tán trên các trang mạng, có người nói tôi vì thất tình, có người lại nói tôi bị bệnh nan y, cũng có người nói tôi không thể cạnh tranh trong giới khắc nghiệt này,… mà lí do đúng nhất là tôi sắp chết.
Ngày đó sau khi ngất đi tôi được chị Bo Young đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói đây là căn bệnh nan y không thuốc chữa, tôi nghe xong mà ngồi cười, cuộc đời của tôi không ngờ lại gặp thế cảnh này. Tôi không lo lắng gì nhiều, cũng ra về thu xếp đồ đạc chuẩn bị nhập viện.
Tụi nhỏ thấy tôi về thì chạy ra hỏi han làm tôi rớt nước mắt, tôi chưa nuôi tụi nó quá một tuần bây giờ lại để tụi nó nuôi tôi. Chị Bo Young hai tháng nay túc trực bên cạnh, bỏ hết công việc chỉ để nuôi tôi, lạ một chỗ chị không bao giờ nói chuyện vào buổi tối, tôi cũng không lạ lẫm gì, con người này vốn dở tính nên miễn bàn. Tôi dặn chị rất nhiều, nào là cho đám Hong Go đi học, sang tên cửa hàng cho chị để chị giúp tôi nuôi đám nhỏ… bao nhiêu việc phải làm nếu bạn sắp chết. Mà cũng từ ngày đó tôi không nghe tin gì về Chanyeol.
Anh dứt áo ra đi, không tìm đến tôi nữa. Mà tôi cũng không biết anh có tìm tới hay không, tại vì mắt của tôi cũng đâu còn thấy ánh sáng. Mà giả sử có tìm thì chỉ để nói một câu “Song Mi, anh tìm thấy hạnh phúc rồi. Cảm ơn em”, haiz… Exo, em thực sự nhớ các anh.
Bây giờ tôi mới biết con người ta sắp chết lại thay đổi nhiều đến vậy. Người mà bản thân ghét nhất lại muốn gặp nhất, còn người bản thân thích lại muốn gặp nhiều hơn. Điển hình là tôi, tôi muốn gặp tiền bối Taeyeon với cả Sunny nhiều lắm, muốn nói chuyện lắm mà tôi chưa đi họ đã đến tìm. Chắc tại kiếp trước tôi tu nên cuối đời kiếp này gặp điều suôn sẻ. Cũng chỉ có tiền bối Taeyeon đến thăm, cuối tuần nào cũng đến, hồi đầu lúc chị ấy đến thăm tôi còn nhìn thấy mặt mũi với cái body mảnh mai, khoảng một tháng sau thì không nhìn thấy gì nữa. Chắc tại tôi tu nhiều quá nên có tác dụng phụ, không thể tiếp tục nhìn người đẹp.
Chị Taeyeon nói với tôi là nghe chị Bo Young nói chuyện điện thoại mới biết tôi mắc bệnh, hồi mới nghe chị tá hỏa cả lên, bỏ dở chương trình thúc tế mà tới thăm. Tưởng gặp tôi sẽ bị chọi bình hoa như trong phim, ai ngờ tôi còn nhe răng cười làm chị tưởng là vào nhầm nhà thương. Chị ấy nói, vai diễn của tôi đột ngột bị cắt đạo diễn ban đầu hoảng loạn vô cùng, ông ấy nghĩ là tiền cát-xê ít quá nên tôi bỏ dở, thậm chí là huy động cả đoàn phim đến nhà để năn nỉ đến khi biết chuyện thì ráo riết chỉnh kịch bản để khỏi quay lại mà còn tặng theo “hòm” cho tôi. Còn rất nhiều chuyện mà tuần nào chị cũng kể, thao thao bất tuyệt thậm chí là nhét trái táo vào mồm chị vẫn nói.
Chị Taeyeon thật ra rất đáng yêu, chị ấy dễ mắc cở, và hơi hướng điên. Dạo này con người ta đang hẹn hò với một chú CEO trẻ nên cũng đã đổi tính ít nhiều, không còn sàm sàm dở dở nữa. Cũng mừng cho chị ấy, sau bao sóng gió tình trường cũng đã cập bến. Tiếc cho tôi không được ăn đám cưới của chị ấy…
Giờ này cũng đã tối, bác sĩ vừa đến khám cho tôi theo định kì ông ấy nói bệnh chuyển biến xấu không chừng tháng sau là ngủm, tí nữa chị Bo Young lại đến, tôi lại nói chuyện một mình cho xem. Kế cũng ngộ, hồi tôi mới vào viện chị ấy nói chuyện đến không cho tôi ngủ, mà kể từ khi mắt tôi không thấy nữa thì chị ấy như bóng ma, chỉ làm mà không nói. Đôi lúc tôi có cảm giác tôi sẽ chết vì con người này.
- Chị Bo Young, em vào đây kể ra ba tháng rồi nhỉ? Bác sĩ nói tháng sau có thể em sẽ “ngủm” mà em vẫn chưa làm hết những việc muốn làm.
- …
- Chị Bo Young, lâu lắm rồi em chưa gặp Chan oppa, chị có thể cho em nói chuyện với anh ấy không?
-…
-Em biết chị không muốn em phiền lòng, nhưng trước khi chết em muốn nghe giọng anh ấy. Gọi điện giờ này có vẻ không hợp lí, biết đâu anh ấy đang ở cùng chị Sunny, hoặc là nghỉ ngơi, em vẫn muốn mặt dày nói chuyện. Chị Bo Young, chị biết không, đợt về Việt Nam chúng em có gây nhau nhưng vì em sợ mất anh ấy nên có ích kỉ… chị này, em đã hỏi anh ấy nếu em sắp chết và chị Sunny sắp phẫu thuật anh ấy sẽ chọn ai, đến khi em chết chị hãy hỏi giúp em nha.
Tôi nghe tiếng đóng cửa, chị ấy lại khóc, lần nào tôi đề cập đến việc sắp chết chị ấy đều đi ra ngoài. Kéo chăn chìm vào suy nghĩ. Đêm nay có vẻ trăng rất tròn, ước gì được ngắm trăng, chưa bao giờ hèn mọn mơ ước đến vậy. Nhớ lại lúc trước, khi mà quay phim đến tận sáng, lúc về nhà bị ánh sáng của mặt trăng rọi vào mặt và không thể ngủ tôi đã tức đến nỗi phải vào nhà bếp ngủ (tất cả phòng ở nhà tôi đều không có rèm). Nghĩ lại mới thấy tiếc, con người khi thường thì không biết giữ, đụng chuyện mới biết hối hận. Quá muộn! Tôi nằm đó và ngủ lúc nào không hay, cuộc đời tôi từ lúc nào lại vô vị như vậy…