Chap III
JYP Entertainment
Đến Hàn đã được một năm, tham gia rất nhiều buổi casting tại các nơi lớn nhỏ khác nhau nhưng chưa bao giờ tôi thử sức với nơi lớn thế này. JYP rất lớn, chỉ nhìn thôi tôi đã có cảm giác bị đè bẹp. Từ trước đến nay tôi không hề có cảm giác lo sợ khi đi thử vai, lần này là lần đầu tiên. Lúc nhận kịch bản, tôi nghe dì nói đây là bộ phim được đầu tư qui mô dự đoán sẽ là bộ phim gây sóng gió, do đó đạo diễn đã mời rất nhiều người nổi tiếng tham gia. Một phần là để thu hút người xem, một phần là muốn tìm gương mặt mới đại diện cho JYP. Dì nói vai mà tôi casting lần này vốn đã chọn được người phù hợp vả lại là một người vô cùng xinh đẹp, nhưng một số người trong đoàn yêu cầu thử vai nên đã đề nghị dì nói với đạo diễn mở buổi casting (cũng vì tạo cơ hội cho tôi thử sức nên dì đã đồng ý). Dì tôi cũng xem như là có máu mặt trong bộ phim này nên người ta đã thông qua và duyệt ý kiến ấy. Kết quả là tôi có mặt ở đây!!!
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tôi sẽ được chọn. Bởi vì tôi không có khả năng ( đây là nhận xét của cá nhân tôi và… dì tôi nữa). Tôi vô cùng tự tin về phần học kịch bản của mình, khi mỗi ngày đều có một bạn diễn cùng tôi tập luyện. Tôi và dì mỗi lần gặp nhau là từ phim a đến phim z đều làm hết (!)… và, chúng tôi cũng không phân ra ai sẽ diễn vai gì.
Tôi đang ngồi tại phòng chờ đợi đến lượt thi của mình, lúc nãy khi vào đến cửa tôi đã nhận thẻ báo danh từ một chị xinh đẹp, chị ấy chỉ là một nhân viên lại đẹp như nàng Kiều của Nguyễn Du vậy. Tôi thực thắc mắc nếu chị ấy là một idol thì sẽ đẹp hơn như vậy chứ?! Câu trả lời ấy có lẽ mãi mãi chỉ là một ẩn số.
Tôi từng tưởng tượng một ngày mình sẽ nổi tiếng, những lúc ấy tôi hay ngồi và tự phỏng vấn chính mình điều này cho thấy tôi ảo tưởng sức mạnh và điên loạn đủ kiểu.
Ngồi ở đây thực sự rất nhàm chán, mọi người đều chú tâm học kịch bản không ai nói chuyện đến ai. Quan sát căn phòng từ lúc bước vào tôi đã ngạc nhiên khi số lượng tham gia casting vai diễn này là rất nhiều, ai cũng có nhan sắc, xem ra cơ hội của tôi ngày càng thấp. Đứng dậy rời khỏi phòng chờ tôi muốn hóng gió một chút để bớt căng thẳng. Tôi nghĩ ai cũng có động lực để tham gia vai diễn. Dù muốn dù không họ cũng phải hoàn thành buổi dự thi. Tôi tự hỏi động lực của tôi là gì, và nó cũng chỉ là một câu hỏi không đáp án. Tôi lại nhớ đến những ngày tháng trốn học để đến trường quay, bất chấp tất cả dù ngày ấy là ngày thi học kì!!! Lần ấy tôi phải vất vả hai tháng trời cắm đầu ở thư viện mà tự học, mỗi ngày lại phải ngồi 15 tiếng để ôn thi lại. Sau hai tháng cực nhọc, tôi giảm được 10kg và bị tống cổ sang đây. À quên mất, tôi vẫn chưa giới thiệu về tôi nhỉ?! Tên Việt của tôi là Thẩm Ca Mi ( mẹ tôi rất mê soái ca ngôn tình nên đã mượn họ của ba tôi mà làm càng cái tên của tôi ) – Shim Song Mi là tên gọi ở Hàn Quốc, tôi hiện là sinh viên năm 2 khoa thiết kế ở Đại học Seoul. Tôi là một con người…ưm…nói sao nhỉ, theo nhận xét của mấy đứa bạn cũ thì tôi ít nói, tinh tế, rất biết kiềm chế. Nhưng tôi không nghĩ vậy, tôi cho rằng bản thân là một đứa nói nhiều lại sàm xí (!!!). Về phần kiềm chế thì tôi thừa nhận… vấn đề này đợi khi tôi và Chan Tửng quen nhau chúng ta tiếp tục mổ xẻ…
Tôi nhìn về phía phòng chờ cho nghệ sĩ sát với phòng chờ của tôi ban nãy từ ban công cửa sổ. Rất nhiều phóng viên đứng ngoài cửa với âm đèn flash liên hồi, chắc là có nhân vật nổi tiếng đang ở bên trong tôi nghĩ vậy. Vốn tính tò mò muốn gặp nghệ sĩ Hàn Quốc ngoài đời thật nên tôi cũng chui vào bên trong...
Chặt thật đó! Sao ba mẹ lại sinh ra một đứa kém mọi mặt như tôi nhỉ?! Giá mà có ai đó giúp tôi ra khỏi ổ phóng viên này tôi thề sẽ không chui vô đây nữa!!! Tôi nhớ trong những bộ phim điện ảnh, nữ chính bánh bèo thường hay nói câu đấy và họ gặp được chân mệnh thiên tử, sau bao sống gió họ sống bên nhau đến già. Hi vọng kì tích sẽ xuất hiện với tôi… Nhưng thế nào nhỉ… nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước, thế nên cái hi vọng nhỏ nhoi của tôi tan tành rồi! Tôi kéo tay áo xem đồng hồ một cách khó khăn, thật là khó chịu khi bị chèn ép như thế này. Tôi lại tự hỏi người nông dân ngày xưa bị chèn ép như thế này sao nhỉ? Hìn như tôi lại lạc chủ đề… Đồng hồ đã điểm 9 giờ rồi, ba mươi phút nữa là đến phần thi của tôi mà tôi lại nằm trong cái tình trạng “bế quan tỏa cảng”, tôi ngu thiệt mà…Đúng lúc này tôi lại nghe một giọng điệu trầm khàn quen thuộc, cứu tinh của tôi tới rồi. Tôi vui muốn rớt nước mắt, dì tôi…cuối cùng đã đến. Dì ơi, con yêu dì!
- Mọi người cho tôi vào tí nhé? – Dì tôi cuối chào lịch sự. Ngay sau những cái nhìn tránh né của phóng viên, lập tức máy ảnh hướng về phía dì, mấy cái micro cũng đồng thời quay về phía dì mà phỏng vấn.
- Cô Chae, cô thấy thế nào về bộ phim này ạ? – Phóng viên 1.
- Cô Chae Cha Rim, vai diễn casting hôm nay là do cô đề nghị để lăng xê cháu của mình phải không?- Phóng viên 2.
……
Rất nhiều câu hỏi đặt ra mà dì cũng không từ chối, ánh mắt dì quét qua tôi nhưng hình như không nhận ra đứa cháu này. Dì nhoẻn cười, rành rọt trả lời từng câu hỏi (dì bận mà vẫn giữ hình tượng.)
- Trước hết cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ phim này, dù chưa bấm máy nhưng tôi rất có lời khen ngợi về nội dung kịch bản. Còn về vai casting thì không phải dành để lăng xê cháu của tôi, con bé còn phải học hỏi nhiều lắm! Vả lại tôi cũng không muốn nó đi cửa tắc, vai diễn này là một vai khó đòi hỏi người đóng phải phù hợp và có sức ảnh hưởng nên nó không có khả năng được chọn. Tuy đã chọn SNSD- Taeyeon nhưng có rất nhiều ý kiến trái chiều nên phía quản lí đã quyết định casting đấy ạ! Về phần…
Tôi không lắng nghe dì nói hết, bởi vì tôi đã gặp thần tượng của tôi rồi! Chị Taeyeon… chính là chị ấy. Người làm tôi điên đảo suốt năm lớp 9, tôi mê chị Taeyeon quên ăn quên ngủ, đi toilet cũng quên dội nước, làm bài thi sinh học đến 0 điểm vì từ đầu cho đến cuối bài đều là “Taeyeon”. Có lần tôi đánh nhau với con Sone cùng lớp vì bảo vệ ý kiến chị Taeyeon là đẹp nhất SNSD, hậu quả là tôi bị mời phụ huynh, về nhà bị mẹ phạt đọc hết quyển “Hoa Tư Dẫn” của Đường Thất Công Tử từ đó tôi thành ra thế này… Không nhắc đến tích cũ nữa, tôi phải nhân cơ hội vào xin chữ kí của chị ấy mới được. Chỉ là nếu tôi biết việc xin chữ kí chị ấy ngày hôm nay lại gây sóng gió trong cuộc đời tôi đến vậy, tôi sẽ từ bỏ cơ hội này . Lại nói tôi không chuẩn bị sẵn giấy viết thì làm sao có thể xin chữ kí kia chứ. Tôi ngó chị phóng viên rụt rè đang cố chui vào để phỏng vấn dì tôi, thấy chị ấy loay hoay với máy ảnh và giấy viết tôi đánh liều lại gần. Một lần nữa tôi không ngờ đến, người gián tiếp đẩy tôi vào lốc xoáy showbiz chính là chị ta. Biết trước làm giàu, tôi cũng bỏ qua không nói nữa.
- Chị ơi… - Tôi the thé gọi, chọt chọt vào vai chị ấy. Thấy chị ấy giật mình, tôi cũng nhảy bật theo. Chị ấy trợn to mắt nhìn tôi, vuốt vuốt ngực chị ấy hỏi.
- Sao vậy ạ?
- Chị cho em xin giấy và mượn viết được không ạ? – Tôi cười bẽn lẽn, mắc cỡ hỏi.
- À, ờ…vâng. Đây, cô cứ dùng đi. Tôi còn nhiều viết lắm – Chị phóng viên đưa cho tôi giấy viết rất lịch sự, tôi cũng lịch sự mà nhận lấy. Lại nhìn chị ấy buồn buồn tôi cũng tò mò nhưng tôi không còn thời gian để hỏi, đành giả bộ không biết gì tôi mở cửa phòng chờ của nghệ sĩ bắt đầu thực hiện ước mơ năm lớp 9 – chữ kí của Taeyeon.
Chị ấy đẹp thật, nhìn trực tiếp còn đẹp hơn trên TV nữa. Tôi thật ghen tị với làn da trắng hồng của chị ấy, sao lại có người đẹp đến vậy nhỉ. Nhưng thời gian của tôi không còn nhiều, tôi phải nhanh chóng thôi.
- Chị Taeyeon, em rất hâm mộ chị. Chị…ưm…có thể cho em xin chữ kí được không ạ? – Tôi xoắn xuýt đôi chân của mình.
Taeyeon nghe tiếng cuả tôi, chị rời mắt khỏi kịch bản ngẩng đầu nhìn tôi cười híp cả mắt. Dễ thương ~ tôi sướng rơn cả người, không tưởng lại đẹp đến vậy. Bàn tay tôi bị kéo nhẹ, sao 5s tôi ngồi cạnh chị. Taeyeon thân thiện thật đó.
- Em có giấy viết không?
- Đây, đây ạ! – Tôi run run đưa cho chị giấy viết mà tôi xin từ chị phóng viên. Cắn môi, tôi quan sát chị
- Em tên là gì? – Taeyeon hỏi tôi, trong khi chị vẫn đang cúi đầu kí.
- Shim Song Mi ạ!
- Tên em đẹp thật đó. Em cũng dễ thương nữa! – Chị ngẩng đầu nhìn tôi, đưa giấy viết cho tôi lại hỏi – Em là nhân viên ở đây hả?
Tôi hãy còn vui khi nghe chị khen tên của mình. Nghe chị ấy hỏi tôi nhanh nhẹn đáp.
- Không ạ, em đến thử vai!
- Vai thử của em là gì?
- Dạ, Ye Eun ạ!
Tôi thấy chị thoáng đanh mặt, rất nhanh chị lại cười
- Chị cũng casting vai ấy!
Tôi giật mình, tôi và chị là đối thủ đó! Vinh hạnh….
- Vậy em với chị là đối thủ rồi. Mà hình như, ban đầu vai diễn này…là…là dành cho chị phải không ạ?
- Ừm, buổi casting này cũng không cần thiết cho lắm. Bởi vì cuối cùng chị cũng là người đóng thôi! – Chị ấy cười xòa.
Gì chứ? Idol mà nói chuyện kiểu đó hả. Cmn chứ, vậy là tôi thích chị ta là uổng công tôi rồi. Ôi trời ạ, bài thi lớp 9 của con, khoảng thời gian ngây thơ của con… đổ sông đổ biển hết rồi. Mà chị ta nói gì nhỉ, buổi casting không cần thiết cuối cùng chị ấy vẫn là người thủ vai Ye Eun, thế thì không cần danh tiếng gì nữa. Tôi bỗng suy nghĩ dạy cho chị ta bài học, nhớ đến đám phóng viên còn ngoài cửa tôi bật dậy nói với Taeyeon.
- Tiền bối, nếu vai diễn cuối cùng là của chị. Vậy chị cho em một lần được đóng chung với chị nhé!
Thấy chị ta trợn mắt khó hiểu, lại làm bộ mặt dễ thương. Máu đầu gấu nổi lên, tôi cố nhớ một phân đoạn trong kịch bản. Khi Ye Eun đang ra sức bắt nạt Sun Ri (nữ chính) có một cái tát vào mà cho Sun Ri, chính là cảnh tôi cần. Nhìn cái ghế con bên cạnh, tôi lại gần nó và đá thật mạnh nhằm gây chú ý với đám phóng viên. Tôi biết, không chỉ chân tôi đau mà danh dự cũng sẽ không còn thậm chí là tính mạng. Nhưng tôi thật muốn tát chị ta một cái. Tôi đã thành công khi ngay sau đó có đèn flash chỉa vào phòng, nhìn đồng hồ đã đến giờ thi của tôi. Tôi giật mình, đây cũng chính là cơ hội để tôi dự thi và lắt léo trước fan hâm mộ của Taeyeon. Rất tốt. Taeyeon từ nãy đến giờ vẫn trơ mắt nhìn tôi làm trò, và bây giờ mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
End chap