Chap 5
- Con không muốn đóng phim nữa à?
Tôi vừa vào nhà đã nghe tiếng dì vọng từ bếp. Tôi giật hết cả mình, vuốt ngực để bình tĩnh tôi vừa cởi giày vừa nói:
- Dì à, dù con có muốn cũng không được nữa mà.
Đi thẳng vào bếp, tôi mở tủ lấy chai khoáng lạnh mà tu. Lật đồng hồ xem giờ, một lần nữa tôi mở tủ lạnh đặt chai nước về vị trí ban đầu, dùng chân đá cửa tủ lạnh tôi xoay sang ôm dì. Bạn nghĩ tôi ngớ ngẩng? Không phải thế đâu. Đây là thói quen mà tôi không thể bỏ, khi có người trách và phiền tôi, tôi đều làm thế. Tôi nghĩ phá hủy tài sản của ai đó là cách đe dọa tốt nhất, sau đó dịu dàng an ủi người ta chính là cách hòa giải tốt nhất. Dì đang rửa bát vẫn nhẹ nhàng cho tôi một cái ôm, dù tay dì đang ướt tôi vẫn không sợ bẩn. Tôi nghe tiếng thở dài của dì… rất khẽ, biết dì phiền lòng nhưng tôi không có cách giúp dì.
- Dì ơi…
- Con đã xem mấy trang báo mạng hôm nay chưa?
Dì đã cắt ngang lời tôi, dì nói xem báo mạng? Chắc là việc ban nãy của tôi và Taeyeon đã được đăng tải. Tôi cũng không sợ bị anti fan vì tôi không phải idol.
- Con chưa đọc nữa, chắc là việc ban nãy hả dì?
Tôi giả bộ u buồn để dì nghĩ là tôi đã biết lỗi mà tha thứ cho tôi, nhưng dì chỉ bật cười. Đẩy tôi ra và nói
- Con tự vào mà xem đi!
Dì cười gì chứ? Không lẽ tôi đã gián tiếp trả thù giúp dì nên dì vui vậy sao! Đã thật đó, dì không trách là tôi yên tâm. Về phòng tôi phải xem những tin giật gân mà tôi đã tạo hôm nay mới được.
~~Gì thế?
“Exo – Chanyeol công khai dẫn bạn gái đến JYP luyện tập cùng SNSD – Taeyeon”
“Taeyeon bị hậu bối đánh… vì luyện casting”
“Exo - Chanyeol hèn họ SNSD - Taeyeon bị bạn gái đánh ghen tại chỗ”…
Ôi mẹ ơi, bạn gái???… kéo xuống… kéo xuống…
“Phát hiện tài năng mới, Shim Song Mi đánh bại SNSD – Taeyeon với màn luyện tập ấn tượng”
Đánh bại luôn à? Tôi không biết luôn ấy. Ôi mẹ ơi, còn giật gân hơn nữa này.
“Park Chanyeol ngoại tình với Shim Song Mi khi Byun Baekhyun kiếm tiền”
Ngoại tình á? Vậy ra tên Chanyeol này là gay thật sao?! Mà quan trọng nhất là chỉ sao 30 phút tôi từ một đứa vô danh đã có mặt trên các trang tin có lượng truy cập lớn nhất. Tôi cứ tưởng rằng tôi sẽ chỉ bị Sone anti nào ngờ bây giờ cả thành phần fan Exo cũng… Ax! Cái tên chết tiệt, tôi bị anh hại chết thật rồi. Khoan đã, ban nãy… là chị phóng viên đó… Hơ, chị ta đối xử với tôi vậy sao? Ôi mẹ ơi, con run chết con rồi. Làm sao đây, với Taeyeon tôi có thể ngụy biện là cùng chị ta luyện tập. Nhưng tên gay này thì tôi phải nói thế nào chứ.
- Shim Song Mi, cô ra đây!
- Shim Song Mi, cô dám đánh thiên thần của chúng tôi à!
- Shim Song Mi, cô dám giật chồng của Baekhyun nhà tôi à.
…
Chuyện gì thế này, dưới lầu sao lại đông thế! Còn cầm băng gôn nữa, họ định biểu tình sao? Báo cảnh sát…đúng rồi báo cảnh sát… nhưng mà phải báo cho dì cái đã. Tôi vội vã tung cửa đi tìm dì nhưng mà có người chặn trước mặt tôi, tôi chưa kịp định hình đã bị người ta chụp cái khăn vào mũi. 5s sau tôi tê liệt hoàn toàn.
Tôi đang ở đâu vậy? Đầu tôi đau quá, dì tôi đâu rồi nhỉ. Tôi nhìn căn phòng lạ hoắc, tôi bị người ta bỏ trên sopha thảo nào đầu tôi bị đau. Căn phòng này lớn thật đó, nhưng dì tôi ở đâu nhỉ, ban nãy chắc tôi bị chụp thuốc mê nên không biết dì ở nơi nào!
Mở cửa phòng ra tôi lại bắt ngờ nhìn mọi người đang trong phòng họp. Công ty sao? Không lẽ tôi bị tổng tài nào đó để ý rồi bắt về đây sao. Thời hoàng kim của tôi đến rồi sao, nhưng mà mọi người đang nhìn tôi. Theo quán tính tôi cúi chào rồi chân trần mà chạy biến. Trước khi đóng cửa tôi nghe người ta xì xào to nhỏ, mà câu tôi nghe rõ nhất chính là… “ Thì ra là phu nhân của thầy Kim”
Lần thứ hai trong ngày tôi bị người ta nắm tay lôi đi, bàn tay của người này rất ấm lại to nữa chẳng bù với tên Chanyeol ban sáng, rất lạnh. Anh ta cao hơn tôi khoảng hai cái đầu, mái tóc đỏ nâu nhìn rất bảnh. Lại thơm nữa, tôi rất thích thế này. Cùng người yêu dạo biển, anh ấy đi trước tôi theo sau bàn tay của hai đứa vẫn nắm chặt. Đủ hạnh phúc rồi.
- Cô bé, đây không phải chỗ để em thoải mái di chuyển chuyển đâu.
Ngọt quá! Giọng anh ấy ngọt thật! Nhưng tôi không hiểu tiếng anh ấy nói, là tiếng Trung Quốc đó! Biết vậy tôi đã học tiếng Trung để nói chuyện cùng anh rồi. Tôi nghĩ anh là trợ lí đối tác của công ty này nên không biết nói tiếng Hàn, tôi chỉ nhẹ nắm chặt tay anh như tỏ ra đồng ý. Như nhận thấy tay bị tôi nắm chặt hơn anh chậm rãi dừng lại, xoay người nhìn tôi. Anh cười. Đẹp trai quá, anh ấy đúng là người Trung Quốc, đẹp như con gái vậy tôi nhìn anh mà quên cả thở. Tôi lại nghe tiếng anh nói
- Em bị lạc đường phải không? Nhà ở đâu, anh giúp em gọi xe.
Nhìn biểu cảm trên mặt anh tôi nghĩ là anh muốn bỏ tôi lại đây nên tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Em không thể nói được sao?
Anh ấy hỏi tôi muốn đi với anh ấy không hả? Dĩ nhiên là muốn rồi. Tôi gật đầu. Anh xoa đầu tôi rồi dẫn tôi đi. Nếu lúc đó tôi biết gặp anh chính là định mệnh thì tôi đã một lần giao tiếp với anh bằng tiến Hàn, có lẽ sau này tôi bớt đau khổ.
- Hyung nhặt được cô béo này ở đâu vậy?
- Ở công ty mình đó.
- Nhìn cô ấy quen mắt lắm. Em đã thấy ở đâu rồi!
Tôi được anh dẫn đến một nơi gọi là KTX SM ( tôi đọc được khi thấy nó trước cổng )
Khi anh dẫn tôi lên tầng 12 và bước vào căn phòng này tôi và anh đã bị tra hỏi. Bạn thắc mắc đúng không? Tôi sẽ kể lại cho bạn nghe nhá.
~ Flash Back
~- Ô, Luhan hyung! Anh vừa đáp máy bay hả? Còn cô béo này là ai?
Cậu bạn có mái tóc bảy màu là người hỏi đầu tiên. Anh ta đang tu cả chai nước khi gặp chúng tôi đã suýt sặc đó. Nhìn anh ta mà tôi ghét kinh khủng, người gì mà móm dễ sợ. Anh đẹp trai đi với tôi khi nghe tên móm này hỏi, đã mỉm cười rất tươi. Anh ấy đúng là đỉnh đó.
- Cô ấy đi lạc, không thể nói chuyện được.
Thì ra anh ấy biết nói tiếng Hàn, vậy mà tôi cứ tưởng. Thói quen khi vào nhà nười lạ làm tôi tò mò mà nhìn ngắm. Chỉ có hai người ở thì có thể sinh cả đội bóng luôn ấy, nhưng mà nó không ngăn nắp rất bừa bộn lại nói vỏ của mấy gói Oishi bị quẳng lung tung nữa chứ. Tôi thấy không tự nhiên nên quay sang nhìn anh Luhan hi vọng anh sẽ nói gì đó. Nhưng tôi… nhìn gì thế này… hai người bọn họ đang quấn quít dưới sàn nhà. Máu mũi của tôi không đợi tôi điều khiển đã chảy ra, tên móm ban nãy ôm anh Luhan (của tôi) không có chỗ hở. Hắn ta còn nói gì nhỉ.
- Hyung à, em nhớ hyung quá. Mình đi mua trà sữa nha!
- Sehun, nhà ta có khách đó. Em leo xuống đi.
Hắn ta chu cái môi móm của mình làm nũng
- Hyung hứa tí đi mua trà sữa với em thì em sẽ xuống! Đi mà, đi mà…nha.
Còn nháy mắt nữa chứ. Anh Luhan bị tên đó làm mất phản kháng nên đành đồng ý, tôi tức chết đây. Tại sao lại có tên vô liêm sĩ như tên móm này nhỉ.
Nghe được đáp án mình chờ đợi tên móm mới đứng dậy rồi rời đi. Đi ngang qua tôi không quên lè lưỡi chọc quê tôi nữa chứ.
- Sehun này, mấy người kia đâu cả rồi! – Luhan ngồi dậy sửa lại áo rồi hỏi
- Đi lựa quà cho vợ Chan rồi hyung à.
- Thế sao cậu không đi cùng họ?
- Họ nói em ở nhà trông chừng nồi canh, khi về sẽ cho em trà sữa. Nhưng mà em lỡ làm cháy nồi canh của Kyung Soo hyung rồi…
Luhan chỉ cười lắc đầu rồi quay sang nhìn tôi bị hai người họ bơ từ nãy giờ.
- Sao chảy máu mũi rồi cô bé? – anh lại gần dịu dàng đưa khăn lau cho tôi.
Tôi mới sực nhớ máu mũi của tôi chưa lau đi, nhận chiếc khăn từ anh tôi định cảm ơn nhưng nhớ lại ban nãy anh nói với tên móm là tôi không thể nói chuyện nên tôi chỉ gật đầu. Nếu để anh vì hiểu lầm tôi không thể nói mà quê thì tôi anh lắm. Tôi xoay mặt sang hướng khác để lau máu thì phát hiện, hai đứa tôi từ nãy giờ làm gì đều bị cả đám nam nhân ngoài cửa nhìn thấy, mà họ rất tập trung đến nổi khi tôi nhìn ra vẫn đứng đó mắt chữ o mồm chữ a nhìn tôi cứng người…
End chap