FM2015781

Thố Lạt dịch

Hề Nguyên tranh thủ về nhà vào ngày phép, dùng chìa khóa mở cửa bước vào trong. Hề Mạt đang ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng động, lập tức dời mắt khỏi chiếc ipad đang cầm trong tay, nhìn ra cửa, reo lên: “Anh, anh về rồi.”

Mẹ Hề nghe cô nói vậy, chẳng màng đến canh trong nồi nữa, quay người ra khỏi bếp, ngắm Hề Nguyên một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Về rồi đấy à.”

“Dạ.” Hề Nguyên gật đầu, hỏi, “Ba đâu rồi ạ?”

“Mẹ bảo ông ấy ra siêu thị mua nước tương rồi.”

Hề Nguyên nghe vậy nhìn về phía Hề Mạt, người nọ tỏ vẻ vô tội đùn đẩy trách nhiệm: “Em bảo để em đi mua rồi, nhưng ba lại nằng nặc đòi đi, không phải em trốn việc đâu.”

Hề Nguyên thấy cô nhóc vội vàng thanh minh thì bật cười.

Một lúc sau, ba Hề trở về. Mẹ Hề nấu cơm xong, gọi mọi người cùng ăn cơm.

Trên bàn cơm, ba Hề hỏi: “Gần đây bệnh viện có nhiều việc không?”

Hề Nguyên đáp: “Nhiều lắm ạ, giữa hè có khá nhiều bệnh nhân.”

Từ trước đến nay, những người làm nghề bác sĩ chưa từng được rảnh rỗi, quanh năm suốt tháng lúc nào cũng có người mắc bệnh. Đến hè, ăn nhiều thứ, bệnh nhân khoa tiêu hóa cũng bởi vậy mà tăng lên.

Mẹ Hề nghe vậy, ân cần nói: “Con cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng tham công tiếc việc quá, chữa bệnh nhưng cũng đừng khiến bản thân mình bị bệnh theo.”

“Dạ.”

Mẹ Hề nheo mắt nhìn anh, nói bâng quơ: “Cũng phải chú ý cả vấn đề cá nhân nữa.”

Này là đang hối thúc anh mau thoát kiếp độc thân đây mà, Hề Nguyên bất lực, không muốn chịu trận, đưa mắt nhìn Hề Mạt đang cười trên nỗi đau của anh.

Hề Mạt nhỏ hơn Hề Nguyên mười tuổi, là một cô nhóc tinh nghịch. Tuy tuổi của hai người chênh nhau khá lớn, nhưng lại không hề xa cách nhau. Từ bé Hề Mạt đã thích lẽo đẽo theo sau Hề Nguyên, bây giờ lớn vậy rồi vẫn thích chơi đùa cùng anh. Cô là trẻ sinh non, khi ra đời bị thiếu cân, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng ốm yếu. Hề Nguyên cũng rất cưng chiều, nhường nhịn cô. Bất cứ điều gì cô muốn, chỉ cần hợp lý anh đều chiều theo.


“Nghỉ hè em làm gì hả?” Hề Nguyên nhìn Hề Mạt, hỏi.

“Con bé còn có thể làm gì cơ chứ, suốt ngày ở lì trong nhà, không phải ngủ thì là ôm ipad chơi, bảo đi học thêm thì không chịu đi, bảo xem trước bài của lớp mười một cũng chẳng thèm để ý.” Mẹ Hề ca cẩm.

Thấy hỏa lực của mẹ Hề mới đó đã dời lên người mình, Hề Mạt bất mãn trừng mắt với anh trai của cô.

Hề Nguyên đạt được mục đích, bèn tốt bụng nói giúp Hề Mạt: “Nghỉ hè cứ để con bé thoải mái một chút, đừng căng thẳng quá.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Hề Mạt gật đầu lia lịa.

“Con bé ấy nào có căng thẳng bao giờ.” Mẹ Hề nhíu mày, “Thành tích cuối kỳ vừa rồi cũng không tốt lắm, nào được như hồi con học cấp ba, thành tích học tập chẳng khi nào cần mẹ phải quan tâm.”

Ba Hề nhìn Hề Mạt, bổ thêm một câu: “Tiểu Mạt, con phải học hỏi anh của con.”

Hề Mạt bĩu môi: “Trong nhà phải có một đứa học giỏi và một đứa học dở thì mới có thể cân bằng.”

“Nói vớ vẩn, con chỉ muốn lười biếng không lo học thôi.”

Hề Mạt dự cảm được rằng mẹ cô lại sắp bắt đầu một màn giảng đạo, hễ bắt đầu là ít nhất cũng phải mất mười mấy hai mươi phút mới chịu dừng, vậy nên cô chớp lấy thời cơ, ăn nốt miếng cuối cùng trong bát, chưa kịp nuốt xuôi đã đứng phắt dậy, nói: “Con no rồi.”

Nói rồi nhanh chóng chuồn ra phòng khách, ngồi lên sofa tiếp tục ôm ipad.

“A Nguyên, con xem, con xem kìa…” Mẹ Hề lắc đầu không vui, “Tối ngày chỉ biết chơi thôi, lát nữa con nói với con bé đi, lời của con ít ra nó còn nghe lọt.”

Hề Nguyên nhìn ra phòng khách, đáp “Vâng”.

……

Hề Nguyên ngồi trên bàn cơm nói chuyện với ba mẹ, nói từ mấy chuyện gần đây, rồi nói sang chuyện nhà chuyện cửa. Bệnh viện nằm xa nhà, anh thuê một căn nhà gần bệnh viện để ở, bình thường bận rộn ít khi về nhà, thỉnh thoảng nghỉ phép về cũng chỉ được một hai hôm. Vậy nên, dù chỉ nói về mấy chuyện vặt vãnh, anh cũng sẽ dành chút thời gian ngồi cùng ba mẹ.


Nói chuyện với ba mẹ xong, Hề Nguyên đi về phía phòng khách. Không biết Hề Mạt đang cầm ipad xem cái gì, vô cùng chăm chú.

“Quân thượng nói vậy, thế lại thành ra đây là tội của thiếp thân rồi…”

Hề Nguyên đến gần, vô tình nghe được lời thoại này, cảm thấy giọng nói hơi quen tai, được biến hóa cẩn thận, lại như chưa từng nghe thấy bao giờ.

“Đang xem gì vậy?” Hề Nguyên ngồi xuống bên cạnh Hề Mạt, hỏi.

“Dạ.” Từ bé Hề Mạt đã thân thiết với anh, vậy nên dù khi nãy anh ‘lợi dụng’ cô như vậy, cô cũng chẳng mảy may ghi thù, “Dạo này em đang xem một bộ manhua, hôm nay có phần mới.”

Hề Nguyên cúi đầu nhìn màn hình, là một bộ hoạt hình 3D, trên hình là một vị đế vương mặc long bào đang nói chuyện với một nữ tử trang điểm xinh đẹp. Lời thoại anh vừa nghe thấy được nói ra từ miệng của nữ tử này. Anh nghe thêm vài câu, không hiểu sao cứ cảm thấy quen thuộc khác thường, tựa như hôm nay vừa mới được nghe vậy.

“Giọng nói này…” Hề Nguyên khẽ nhíu mày.

“Hay lắm phải không, giọng ngự tỷ đó.” Hề Mạt ngồi bên cạnh giới thiệu, “Em theo bộ hoạt hình này là vì đội lồng tiếng đấy, người lồng tiếng cho nữ phi tần này chính là diễn viên lồng tiếng em thích nhất.”

Hề Nguyên hỏi: “Là ai cơ?”

Hề Mạt nói: “Anh, anh không thuộc giới ACG, nói anh nghe anh cũng không biết đâu.” (*)

(*) ACG là “Anime, Comic and Game”, đại khái là chỉ thế giới của fan manga, anime, game,… Cái này mình cũng mù mờ lắm, bike nói sao biết vậy thôi.

Cảm ơn bạn đã ủng hộ “FM2015781” của tác giả Tạ Sơ do Te vợ Khải và chị B3 chuyển ngữ. Truyện chỉ đăng duy nhất tại nhà của Bạch Bạch Bon và Thố Lạt, tất cả các trang như truyenfull, sstruyen, truyen5s, thich, me,… và các web khác không phải wordpress của Bạch Bách Bon và Thố Lạt đều là trang ăn cắp. Hãy là người đọc văn minh bằng cách không đọc tại các web ăn cắp và ủng hộ chúng mình tại wordpress chính chủ.

Hề Nguyên cười: “Em không nói làm sao anh biết được?”

Hề Mạt thấy hiếm khi anh hứng thú với thứ gì đó ngoài mấy quyển sách y, mang tinh thần truyền bá văn hóa ACG, hào hứng nói: “Y Nghiên đại đại đó.”

Hề Nguyên sững sờ, chợt nhớ đến cái tên hôm nay y tá gọi, bèn so sánh, dù biến hóa thế nào, vẫn có thể nghe ra từ một đến hai phần âm sắc.


“Giọng của chị ấy cực hay, từ cấp hai em đã nghe kịch truyền thanh chị ấy lồng tiếng rồi. Chị ấy rất lợi hại, loli, ngự tỷ, sang chảnh,… giọng nào cũng phối được.” Hề Mạt nói về thần tượng mà mình sùng bái, nói mãi không ngừng, cô hệt như nhân viên thúc đẩy tiêu thụ vậy, thuộc nằm lòng các tác phẩm của Y Nghiên, giới thiệu cho Hề Nguyên từng bộ một.

“À, chị ấy còn có trạm phát thanh riêng nữa, không biết tối nay có phần mới không, em đi xem thử đã.” Hề Mạt đóng tab hoạt hình, nhấp vào trạm phát thanh, tìm được người mình theo dõi, “Woa, hay quá, vừa cập nhật luôn. Anh, anh cũng nghe thử đi.”

——

Bài kiểm tra đầu năm là một thách thức. Với Nguyên Hi mà nói, đó còn là một vết thương cực sâu. Thành tích của cô chỉ có thể được xếp vào nửa sau của lớp, kết quả môn vật lý còn suýt dưới trung bình, chỉ có ngữ văn và tiếng anh cố lắm mới giữ được ở mức tàng tàng. Hồi cấp hai, tuy thành tích của cô không thuộc hàng nhất nhì, nhưng cũng chưa bao giờ ra khỏi top mười. Bây giờ cô lại rơi xuống phần sau của lớp, khỏi nói cũng biết cảm giác thất bại từ tận đáy lòng.

Cô bắt đầu hiểu được rằng, người thi được vào Nhất Trung đều có có thực lực cả, việc học ở cấp ba dù là độ khó hay sự cạnh tranh đều khốc liệt hơn trước rất nhiều. E là không thể học tập thảnh thơi như trước nữa rồi.

Trước khi biết thành tích của bản thân, Nguyên Hi đã biết thành tích của Ngôn Dặc. Vì trước khi chủ nhiệm lớp phát điểm cho họ, bảng xếp hạng trong khối đã được dán lên, chỉ một trăm bạn đứng đầu mới được vinh dự đề tên lên bảng, mà tên của Ngôn Dặc thì lại nằm ngay vị trí cao nhất của tấm bảng này.

Nguyên Hi đứng trước bảng chăm chú nhìn tên cậu một hồi lâu, tổng điểm của cậu cao hơn người xếp thứ hai mười lăm điểm. Mười lăm điểm này, học sinh bình thường có lẽ chỉ cần cố gắng hơn một chút trong kì thi sau là có thể có được, nhưng với người đã ở trên đỉnh núi, thì đây là một khoảng cách cực lớn.

Cô hiểu, giữa cô và cậu tồn tại khoảng cách tựa trời và vực. Cậu cao đến nỗi dù cô có ngẩng lên cũng chẳng thể nào trông thấy bóng lưng, càng miễn bàn đến chuyện theo kịp.

Sau kì thi, Nguyên Hi bắt đầu dốc sức học tập, sớm tối không ngơi. Cô nghĩ, dù không thể sánh vai cùng cậu, nhưng mà, có thể đến gần bao nhiêu thì cứ ra sức đến gần bấy nhiêu.

……

Đầu năm học, trường học đã đo chiều cao cân nặng để may đồng phục cho học sinh mới. Đến cuối tháng mười, cuối cùng đồng phục cũng được phát dưới cái nóng mùa hè của phương nam. Tổng cộng có bốn bộ, hai bộ đồng phục hè, hai bộ đồng phục mùa đông, áo mùa hè cũng không giống nhau, một chiếc áo thun trắng, còn một chiếc là sơ mi trắng ngắn tay.

Đồng phục được phát sau giờ học của ngày thứ sáu, chủ nhiệm lớp thông báo, từ tuần sau cả lớp phải mặc đồng phục đến trường, nếu không sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm.

Thật ra chủ nhiệm lớp không cần nhấn mạnh điều này, cả lớp ai nấy đều thấy thích thú với đồng phục mới, logo Nhất Trung bên ngực trái tựa như tấm huân chương kỵ sĩ dành cho những học sinh lớp mười mới thi đậu vào trường. Đây vốn là một niềm tự hào, là ký hiệu chứng tỏ rằng họ là những người ưu tú đã được chọn trong một cuộc chiến của đời người. Vậy nên tuy đồng phục không hoàn hảo, họ vẫn chờ mong đến ngày được mặc lên lớp.

Cuối tháng mười, nắng nóng cuối thu hoành hành. Trong quá trình di chuyển về phía nam, ông mặt trời không cam lòng tỏa nhiệt lần cuối, như muốn dùng cách của riêng mình tạo một màn từ biệt khiến người ta ấn tượng thật sâu.

Tối chủ nhật, Nguyên Hi cầm hai chiếc áo đồng phục mùa hè trên tay, buồn phiền đắn đo.

Mặc chiếc kia? Cậu ấy sẽ mặc chiếc kia chứ?

Tối hôm ấy cô đã không chọn được. Cho đến sáng hôm sau, lúc sắp phải đi học cô mới quyết định mặc áo sơ mi. Dù sao thì áo sơ mi trông cũng đẹp hơn áo thun.

Có khi nào, cậu cũng nghĩ vậy không?”


Vốn chỉ là một ngày bình thường, nhưng đáy lòng Nguyên Hi lại có chút chờ mong, song sự mong chờ này nhanh chóng biến thành hụt hẫng. Cô vừa bước chân vào lớp đã đưa mắt nhìn về phía Ngôn Dặc, trước giờ cậu luôn đến rất sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ. Lúc này, cậu đang ngồi nói chuyện với bạn cùng bàn, trên người mặc chiếc áo thun màu trắng.

Nguyên Hi cảm thấy mất mát, qua chuyện nhỏ này, cô cảm thấy có lẽ họ không có duyên phận rồi. Ngay cả chuyện có xác suất năm mươi năm phần trăm bọn họ cũng không thể mặc trùng nhau. Cô không tính đến chuyện, có năm mươi phần trăm khả năng họ mặc cùng một kiểu đồng phục, thì tương ứng, khả năng họ mặc đồng phục khác kiểu cũng có đến năm mươi phần trăm, cũng rất cao.

Vì chuyện này, cả ngày hôm đó Nguyên Hi đều buồn bực khó gần, rầu rĩ không vui.

Tối đến về nhà, Nguyên Hi thay chiếc sơ mi bị mồ hôi thấm ướt ra. Khi bỏ vào giỏ giặt quần áo, cô chợt nghĩ, hôm nay cậu mặc áo thun, vậy thì ngày mai chắc chắn sẽ phải mặc áo sơ mi. Thế là tâm tình lại như sương mù tản đi được ánh sáng chiếu rọi, bỗng tươi sáng hẳn lên.

“Tiểu Hi, con đang làm gì vậy?”

“Giặt quần áo.” Nguyên Hi quay đầu nhìn mẹ, lời nói mang theo ý cười.

“Con không cần phải giặt quần áo, sáng mai mẹ bỏ vào máy giặt rồi giặt luôn.”

“Ngày mai con muốn mặc.”

“Không phải trường con phát hai bộ à? Ngày mai mặc bộ kia đi.”

Nguyên Hi dùng nước giặt áo sơ mi, lắc đầu, nói: “Con sẽ mặc cái này.”

“Con bé này.”

Nguyên Hi sấy khô áo rồi phơi lên sân thượng, gió đêm thổi qua, dường như không chỉ thổi tay áo tung bay, mà còn làm dòng suối trong vắt nơi đáy lòng cô lăn tăn gợn sóng.

Buổi đêm oi bức, sáng hôm sau khi Nguyên Hi ra ban công thu áo, áo sơ mi đã khô. Cô vui vẻ thay đồ, đeo cặp rồi đi đến trường.

Vừa bước đến trước cửa lớp thì có một người đi ra, Ngôn Dặc cầm một cốc nước đang định bước ra ngoài.

Nguyên Hi nhìn những nút áo được cài cẩn thận, góc áo bị xốc lên khi di chuyển của cậu, mỉm cười, lần đầu mở miệng chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Dường như Ngôn Dặc hơi sững sờ, sau đó lập tức cười với cô: “Chào buổi sáng.”

Hôm ấy, tâm trạng Nguyên Hi vô cùng tốt, ngay cả tiết vật lý khô khan cũng cảm thấy thú vị.

Có lẽ thích một người chính là như vậy, cho dù là sự trùng hợp được cố ý tạo dựng, cũng có thể khiến đáy lòng vui vẻ, âm thầm cười trộm, cảm tạ trời cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận