Forget Me Not

Một mình ngồi bên trạm chờ
xe bus trong công viên, Lưu Ly lơ đãng nhìn những hạt bụi đang quay cuồng trong
dãi nắng chiều mơ màng. Cuối cùng cô cũng đã có một cuộc sống đúng như mong muốn.
Cô sẽ cố gắng trở thành một họa sĩ nổi tiếng và đi sang Anh du học.

Có tiếng ồn ào vang lên gần
đó, Lưu Ly đưa đôi mắt trong veo tò mò nhìn sang. Cảnh tượng lọt vào mắt cô là
một chú heo đen thui đang bị đám nam sinh bắt nạt. Lưu Ly nhíu mày, con heo bị
đau gào rống thảm thiết càng làm đám con trai thấy khoái chí.

Rồi một tên nhóc bị con
heo ngoạm một phát vào tay. Nó nổi điên lập tức ném con vật xuống đất rồi đứng
dậy định đạp chết nó. Nhưng trước khi bàn chân thô bạo kia giáng xuống thì con
heo đã được bế lên. Lưu Ly ôm nó, nhìn đám người kia khinh bỉ.

- Ba đứa to xác ăn hiếp một
con heo, không thấy xấu hổ hả?

Mấy tên nhìn Lưu Ly ngạc
nhiên vài giây rồi phá lên cười.

- Thấy tội nghiệp nó vậy để tụi anh ăn hiếp em
thay nó nhé. Một tên cợt nhã đưa tay lên vuốt má Lưu Ly.

Không nói không rằng, cô
nhóc lập tức đấm vào mặt nó, tên này tức giận giơ tay định tát cô bé. Nhưng tay
nó mới giơ lên đã bị tóm chặt.

- Làm gì đó? Một người
thanh niên có mái tóc màu nâu dẻ siết chặt cổ tay tên du côn gằn giọng.

Hai tên kia nhìn đồng bọn
mình đang nhăn nhó rồi vội vã bỏ chạy mất. Con heo đen trong lòng Lưu Ly thấy
người này thì mừng rỡ nhảy xuống luống cuống chạy đến ra sức dụi đầu vào chân cậu.
Chàng trai lập tức trở nên vui vẻ, thả cánh tay sắp bị bẻ gãy của tên con trai kia
cúi xuống bế nó lên.

- Nicolai! Thì ra mày ở
đây, mày làm tao lo quá.

Một người một heo cứ thế
dụi đầu vào nhau có vẻ rất hạnh phúc. Lưu Ly ngẩn ngơ đứng nhìn, giờ mới nhận
ra người con trai kia chính là chủ của con heo nhỏ. Sau vài phút vui mừng anh ta
mới nhìn qua Lưu Ly nở một nụ cười thân thiện.

- Cám ơn em đã bảo vệ Nicolai
của anh. Anh tên Đức Duy, còn em tên gì?

- Lưu Ly!

Cô bé kia ngước lên, đôi
mắt trong veo khẽ chớp nhẹ. Anh chàng Đức Duy và con heo lập tức sững sờ. Đúng
lúc này xe bus cũng vừa tới, Lưu Ly vội gật đầu chào rồi lên xe về nhà. Sau khi
chiếc xe bus lăn bánh đi khá xa rồi anh chàng kia mới siết chặt con heo nhỏ nói
bằng giọng xúc động:

- Nicolai! Tao đã bị mũi
tên cupido bắn trúng rồi.

- Éc!

Ngày hôm sau.

Hổ Phách và đám bạn anh
hôm nay lại trốn học, nghe đâu họ có hẹn ở một quán bar nào đó ở trung tâm
thành phố, Lưu Ly cũng muốn theo họ đi chơi, nhưng Hổ Phách lại không cho cô
cùng đi đến những nơi phức tạp như thế. Rốt cuộc cô đành dùng khổ nhục kế khóc
toáng lên ăn vạ. Hổ Phách và đám bạn anh giật mình, cuối cùng không đấu lại nước

mắt con gái đành phải hủy kế hoạch, quyết định tan học sẽ cùng Lưu Ly đến quán
trà sữa. Còn cô nhóc kia thì đứng bên cổng trường mỉm cười hạnh phúc.

Nước mắt đúng là vũ khí lợi
hại nhất của phụ nữ.

- Lưu Ly!

Một giọng nói lạnh lùng
vang lên, cô nhóc quay lại thì thấy một đám con trai trường lạ đang nhìn cô chằm
chằm. Cô bé cảm thấy có gì đó bất an, khẽ lùi ra sau hỏi bằng giọng cảnh giác.

- Các anh muốn gì?

Bất ngờ có một chiếc khăn
tẩm thuốc mê từ đằng sau bịt chặt miệng cô bé, Lưu Ly cố giẫy dụa vài giây rồi
gục xuống. Một tên con trai to khỏe lập tức bế cô bé đưa vào một chiếc taxi chạy
đi mất.

Lúc Hổ Phách và đám bạn của
cậu ra đến nơi thì trên ghế chờ xe bus chỉ còn lại chiếc ba lô của Lưu Ly. Hổ
Phách nhíu mày nhìn nó rồi ngó xung quanh, không hiểu sao con nhóc lại bất cẩn
ném ba lô một chổ chạy đi đâu thế này?

- Hổ Phách, có lẽ chúng
ta không đi uống trà sữa với bé con được nữa rồi. Kiến Văn vỗ vai cậu thở dài.

Hổ Phách nhíu mày quay lại,
Gia Huy đưa cho cậu một tấm thiệp có in hình con heo đen nhún vai.

- Có người hẹn cậu đó, Hổ
Phách!

Những tiếng ồn ào khiến
Lưu Ly dần tỉnh lại, cô bé khẽ nhíu mày và cảm thấy hơi đau đầu, có lẽ thuốc mê
đã hết tác dụng, cũng may đám người kia chỉ dùng một lượng nhỏ nên không ảnh hưởng
gì đến sức khỏe của cô. Cô bé nhìn xung quanh rồi nhận ra mình đang ở trong một
căn nhà bỏ hoang, cô chậm chạp ngồi dậy.

Lúc này bụng cô đói cồn
cào, khi sáng đi học trễ nên cô còn chưa kịp ăn gì, nếu không phải bị đám người
này bắt cô đã đi ăn đùi gà với nhóm Hổ Phách rồi. Cô bé chán nản nhìn xung
quanh, rồi một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khiến cô chú ý.

- Ồ! Tỉnh rồi à?

Một tên con trai lên tiếng,
nhưng vài giây sau thì cả đám giật mình hét toáng lên:

- Cô đang ăn cái quái gì
thế hả?

Lưu Ly quay lại nhìn họ bằng
bộ mặt trong trắng trợn, vẫn vô tư đưa miếng pizza lên miệng nhai ngon lành.- Ăn
Pizza!

Cả đám hốt hoảng xô đến
giật khay bánh ra khỏi tay cô nhóc. Lưu Ly vì đói nên cũng cố sống cố chết
tranh giành với họ, kết cục một tên con trai đã giành được sau khi lãnh trọn một
vết răng sâu hoắm của cô nhóc. Tên này tức lắm, nhưng vì lí tưởng “nam nhi
không bao giờ ra tay đánh phụ nữ” nên chỉ biết nuốt hận nhìn vết răng.

- Làm sao đây? Đại ca sẽ
giết chúng ta mất.

Mấy tên con trai nhìn chiếc
bánh lo lắng. Lưu Ly ngó tụi nó khó hiểu, chỉ là một chiếc bánh thôi, có cần phải

keo kiệt đến mức bỏ đói một cô bé dễ thương như cô không? Đám con trai này đúng
là kẻ xấu.

Chợt một chiếc ghế bị ai
đó đá văng ra giữa căn phòng, rồi một con heo nhảy ra kêu ụt ụt, sau đó là
chàng trai có mái tóc màu nâu dẻ ngóc dậy từ chiếc ghế ngáp dài.

- Tụi mày làm gì mà ồn ào
thế?

- Xin lỗi đại ca, tụi em
làm anh thức giấc…

Đám nhóc nhìn kẻ mới gọi
là đại ca với vẻ lễ độ, khuôn mặt vẫn chưa hết lo lắng. Anh chàng kia vươn vai
ngáp dài một cái nữa rồi nhảy xuống đi lại chiếc bàn vui vẻ hỏi.

- Thằng Hổ Phách sắp đến
đây chưa?

- Người của mình cho biết
tụi nó sắp tới rồi.

Anh chàng kia vuốt ve con
heo đen mỉm cười.- Không ngờ nó lại ngoan ngoãn tới đây cứu bạn gái thật, đúng
là thằng ngốc.

- Đức Duy, anh định làm
gì Hổ Phách? Một tên đàn em tò mò hỏi.

Ở góc nhà kho, Lưu Ly
cũng ôm cái bụng rỗng ngồi hóng chuyện. Thì ra đám người này bắt cô để dụ Hổ
Phách tới. Hổ Phách là học sinh cá biệt hay đánh nhau nên có không ít kẻ thù,
nhưng rốt cuộc thì anh ấy đã làm gì đắc tội với đám người này?

- Đương nhiên là tao sẽ
đánh cho nó một trận chứ làm gì? Thằng mắc dịch đó còn món nợ rất lớn chưa
thanh toán với tao.

Đức Duy vừa nói vừa vui vẻ
mở hộp bánh Pizza trên bàn ra, vài giây sau thì nó tím mặt, vài giây sau đó thì
chiếc ghế bị đạp văng ra giữa phòng.

- Thằng khốn nạn nào dám
ăn vụng Pizza của tao lúc tao đang ngủ?

- Đức Duy…Anh bình tĩnh
đã.

- Thủ phạm không phải tụi
em đâu, là con bé bạn gái Hổ Phách đó.

Đức Duy ném đàn em sang một
bên rồi hùng hổ bước lại góc phòng, nơi có con mèo nhỏ đang buồn hiu ngồi ôm bụng
đói. Mấy tên đàn em kia thấy bộ dạng nguy hiểm của nó vội xô ra cản lại.

- Đức Duy, anh định đánh
con bé sao? Dừng lại đi…

Hất đám đàn em sang một
bên, Đức Duy hùng hổ bước đến.- Ê, con nhãi kia! Sao dám ăn vụng pizza của tao?

Lưu Ly ngước lên nhìn kẻ đang nổi điên trước mặt

mình, cậu nhóc kia vài giây sau đã sững sờ. Kẻ đã bắn mũi tên cupido vào tim cậu
hôm qua đây mà.

Vài giây sau thì Lưu Ly
ngồi trên bàn hạnh phúc ăn nốt chiếc bánh Pizza khi nãy. Đức Duy ngồi đối diện
ngắm nhìn cô và mỉm cười mơ màng. Con heo và đám đàn em của cậu ta hết nhìn Lưu
Ly rồi lại nhìn cậu ngơ ngác. Rốt cuộc thì vị thủ lĩnh vĩ đại của họ hôm nay đã
uống nhầm thuốc gì rồi?

Chợt cánh cửa nhà kho bị đá văng sang một bên, Đám người của Hổ
Phách lần lượt đi vào.

- Lại là mày, Đức Duy?

Hổ Phách liếc tên đầu xỏ đang ngồi bên chiếc bàn giữa căn phòng,
thằng bạn nối khố của cậu. Nó và cậu từ nhỏ đã không ưa nhau, gặp mặt là xông
vào gây lộn, khi lớn lên vẫn chẳng có gì thay đổi, cứ cách vài tuần là nó lại
tìm cậu gây sự. Lưu Ly lúc này cũng vừa nuốt gọn miếng pizza cuối cùng ngước
lên mỉm cười.

- Đến rồi à, Mắc dịch?

Đức Duy cười nhạt nắm tay Lưu Ly kéo lại gần mình khi thấy cô bé
định chạy đến với Hổ Phách.

- Mày định giở trò gì nữa đây, Đức Duy?

Đức Duy cười nhạt rồi chỉ tay vào mặt cậu cao ngạo.- Mắc dịch,
tao thách đấu với mày, trận đấu một chọi một.

Đám người hai phe nhìn cậu ngạc nhiên, Lưu Ly cũng ngước lên khó
hiểu. Đức Duy nhìn xuống cô bé mỉm cười dịu dàng rồi lại nhìn lên kẻ thù hùng hồn
tuyên bố.

- Nếu tao thắng. Lưu Ly sẽ là của tao.

- Đừng có chọc cười tao. Hổ Phách nhếch môi mỉa mai. -Từ nhỏ đến
giờ đã khi nào mày thắng được tao chưa? Năm học lớp 1 đứa nào gửi thư tình cho
bạn gái cùng lớp bị người ta đem ra lau bàn. Rồi cô bé đó lại tỏ tình với tao,
năm lớp 3 tặng sôcôla cho bạn lớp trưởng, rút cục nhỏ đó đem cho tao ăn, cái
mặt đã xấu, đầu óc lại không bình thường, đã thế còn suốt ngày chạy đi tán gái.
Tao nhớ từ khi còn học cấp 3 mày đã bị từ chối 99 lần…

- Im miệng đi!!! Đức Duy đỏ mặt tía tai, chỉ sợ Hổ Phách nói
tiếp từ nay cậu sẽ không dám nhìn mặt đám đàn em nữa.- Có giỏi thì bây giờ đấu
tay đôi với tao, tao sẽ cho mày biết tao giờ khác xưa như thế nào.

Lưu Ly nhìn kẻ đang giữ mình, rồi liếc sang Hổ Phách, đang định
lên tiếng phản đối trở thành cúp thưởng thì Hổ Phách đã hùng hổ nhận lời.

- Thua cũng đừng khóc nhé!

Vốn là một kẻ hiếu chiến, Hổ Phách đâu ngại gì lời thách đấu của
kẻ khác. Đức Duy nở một nụ cười hài lòng rồi thả Lưu Ly ra, Hổ Phách bước lên
phía trước bắt đầu trận đấu. Lưu Ly thì bị một tên đàn em của Đức Duy kéo ra
sau.

- Cô bé! Nguy hiểm lắm, đừng lại gần họ.

Sau vài giây nhìn đối thủ dò xét, Hổ Phách và Đức Duy cũng lao
vào nhau. Lưu Ly giật mình, mắt cô hoa lên vì được chứng kiến pha hành động gay
cấn y như trong phim. Đại ca lâm trận, hiển nhiên đám đàn em cũng đâu có chịu
ngồi yên.

-Tao đặt 500k cho Hổ Phách thắng trận này. Hoa Thiên rút ra nắm
tiền ném phạch lên chiếc bàn giữa căn phòng, đám đàn em của Đức Duy cũng lao
đến móc tiền cá cược.

- Tao đặt 500k cho đại ca Đức Duy.

Lưu Ly nhìn về đám người đó ngưỡng mộ. Không hiểu sao hoàn cảnh
này họ lại nhanh nhẹn như thế, còn nghĩ ra trò cá cược để kiếm thêm thu nhập.

Ở giữa căn phòng, hai vị đại ca đang lao vào đánh nhau thừa sống
thiếu chết. Ở bên này đám đàn em của họ cũng ra sức cược tiền và không ngừng
đấu võ mồm. Cãi nhau một lúc thì cả đám quay sang Lưu Ly đang đứng ngẩn ngơ một
mình nhìn chằm chằm.


- Chúng ta quên mất cúp thưởng quan trọng nhất. Gia Huy vừa nói
vừa đi đến bế xốc Lưu Ly đặt lên giữa đống tiền trên bàn.-Nếu bỏ quên cúp
thưởng này đại ca sẽ giết tụi mình mất.

Đám người kia nhất loạt gật đầu.

Còn chưa kịp phản ứng với hành động thái quá của lũ nghiện cá
cược thì có một bóng đen bay vụt qua mặt Lưu Ly va vào đống thùng hàng phía
sau. Mọi người lúc này mới dừng việc hiện tại quay ra quan sát trận đấu. Thì ra
bóng đen khi nãy là Đức Duy, Hổ Phách tiếp tục lao đến bồi thêm một cú đá vào
giữa mặt cậu. Đức Duy vội lách người qua né được. Cú đá của Hổ Phách trúng vào
thùng hàng khiến chúng ngiêng ngã muốn đổ sụp xuống. Đám khán giả nén thở quan
sát diễn tiến trận đấu. Lưu Ly cũng ngồi im trên bàn hồi hộp.

- Đến đây là hết nhé.

Hổ Phách dứt lời, khóe miệng nhếch thành một nụ cười nhàn nhạt
rồi lao vào Đức Duy, cậu nhóc kia vội tung một cú đấm vào giữa mặt đối thủ,
nhưng khi cú đấm tung ra, Hổ Phách đã lộn người ra sau và đạp một cú thật mạnh
vào lưng Đức Duy, cậu nhóc này bị văng vào tường. Bất tỉnh nhân sự.

Lưu Ly nhìn theo hồi hộp. Mấy vụ đánh nhau của đám con trai này
xem ra cũng thú vị lắm. Hoa Thiên cầm mấy đồng Polime đưa lên miệng hôn chụt
hài lòng. Lần này thì họ trúng đậm rồi. Lưu Ly lúc này mới nhớ lại mình đang
bức xúc chuyện gì. Cô bé ném đôi mắt giận dữ về phía kẻ mới đem cô ra làm cúp
thưởng.

-Hổ Phách!!! Ai cho anh đem em ra làm cúp thưởng?

Lưu Ly định nhảy xuống đất thì thấy Hổ Phách mặt biến sắc rồi
lao vào cô. Đám người Hoa Thiên cũng hét lớn.

-Lưu Ly, coi chừng!!!

Mấy thùng gỗ xếp trên cao bị Hổ Phách đá trúng khi nãy bây giờ
đổ ụp xuống ngay chổ Lưu Ly đang đứng, cô bé chưa kịp phản ứng gì đã thấy cơ
thể mình nằm gọn trong lòng Hổ Phách. Hai người ngã lăn xuống sàn, một vài
thanh sắt đặt bên trên cũng rơi xuống trúng vào đầu và vai cậu. Lưu Ly giật
mình nhắm chặt mắt, khi những tiếng leng keng dừng lại cô mới mở mắt ra ngước
lên. Một giọt máu nóng hổi rơi trên mặt cô. Hổ Phách đang nhìn cô lo lắng.

- Lưu Ly, có sao không?

- Không sao…Hổ Phách…trán anh chảy máu rồi. Lưu Ly hoảng hốt
nhìn vết thương của Hổ Phách, cậu nhóc kia vẫn nhìn cô bé mỉm cười trấn an.

- Không sao, chỉ là vết trầy nhỏ thôi.

Đám bạn Hổ Phách và đàn em Đức Duy vội vàng chạy tới hất những
chiếc thùng gỗ và mấy thanh sắt đè trên hai người xuống.

Đúng lúc này thì Đức Duy cũng tỉnh lại, nhìn thấy Hổ Phách đang
ôm Lưu Ly trong lòng, cậu ta có hơi bực bội, nhận ra vẻ khó chịu của tình địch,
Hổ Phách cao ngạo ôm chặt cô bé trong lòng mình giống như một lời tuyên bố
thắng cuộc.

- Có gì bất mãn à, kẻ chiến bại?

- Chờ đó. Đức Duy gượng ngồi dậy nhìn cậu căm tức.- Lần sau tái
đấu tôi sẽ thắng cậu.

Hổ Phách nhếch một nụ cười nửa miệng. Cậu không biết là bàn tay
của mình đang đặt trên ngực Lưu Ly nên vui vẻ nắm lại khiến cô bé giật mình.
Dường như đoán được hành động tiếp theo của Lưu Ly nên mọi người cũng vui vẻ
ngồi thưởng thức. Chỉ có Hổ Phách không biết gì là vẫn vô tư xỏ xiên đối thủ.

- Cho xin đi, lần nào cậu cũng gây phiền phức cho tôi chứ có thắng
được tôi đâu?

- Hổ…Phách…

Tiếng gầm gừ vang lên bên tai khiến Hổ Phách lạnh sống lưng. Cậu
quay sang. Còn chưa kịp hiểu chuyện thì đã nhận được một cú tát nãy lửa của Lưu
Ly vào mặt. Cô bé đứng phắt dậy bực bội bước ra ngoài. Hổ Phách nằm dưới đất,
một bên má in hằn 5 ngón tay bỏng rát nhìn theo cô bé bức xúc.

- Chậc! Mình đánh giá hơi thấp sức mạnh của con bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận