Forget Me Not

Hai tuần trôi qua. Không ngày nào là Hổ Phách không đến phòng phụ đạo cho Lưu Ly, buổi sáng thì cho cô thời gian tập vẽ. Lưu Ly thường cố tình kéo dài thời gian vẽ để khỏi phải làm bài tập, Hổ Phách biết nhưng vẫn cho cô nhiều thời gian vẽ tranh hơn.

Tối nay cô làm bài tập trong phòng của Hổ Phách. Lưu Ly không biết mấy ngày nay anh đã dạy cho cô chương trình của lớp 12 rồi.

Lúc Hổ Phách quay về đã thấy Lưu Ly nằm ngủ gật trên bàn. Cậu lấy cuốn tập lên xem. Đáp án chính xác, Hổ Phách mỉm cười hài lòng, rồi cậu thấy mấy tờ giấy nháp trên bàn chi chít những hình vẽ. Hổ Phách cầm lên xem, tờ thứ nhất vẽ một con rùa bị ném dưới đất và có một cô gái đang ra sức đạp lên nó. Hình thứ hai cũng là con rùa đó nhưng bị thả vào nồi nước đang đun sôi sùng sục. Cả hai con rùa trên mai đều ghi tên Hổ Phách. Hổ Phách nhếch môi cười rồi nhìn xuống khuôn mặt trẻ con phúng phính của cô nhóc. Xem ra Lưu Ly rất ghét cậu.

- Lưu Ly!

Cậu vỗ vỗ vào má Lưu Ly, cô bé vẫn không động đậy, cậu cúi xuống bế cô lên định đưa về phòng. Nhưng đi ra đến cửa thì cậu dừng lại, nhìn khuôn mặt trẻ con phúng phính đáng yêu của Lưu Ly, Hổ Phách nở một nụ cười gian xảo. Đưa cô bé về phòng sao? Từ bao giờ cậu đã trở nên hiền lành thật thà như vậy? Đây là một dịp tốt, cần nhân cơ hội này trói chặt Lưu Ly vào cuộc đời cậu để tránh sau này đêm dài lắm mộng.

Sáng hôm sau.

Chiếc đồng hồ báo thức đổ chuông vào lúc 6h00. Hổ Phách chậm chạp mở mắt ra. Lưu Ly trong lòng cậu cũng lăn ra mép giường, co chân lên nhắm chiếc đồng hồ đá văng đi. Sau đó lại lăn vào trong giường, ôm chặt lấy cậu ngủ tiếp.

Hổ Phách liếc chiếc đồng hồ đã nát thành từng mảnh vụn dưới đất, rồi nhìn Lưu Ly, khóe miệng giật giật.

Lưu Ly sau khi không còn nghe thấy những âm thanh ồn ào thì hài lòng mỉm cười, đôi môi nhỏ mềm mại áp sát vào ngực Hổ Phách khẽ mấp máy. Hổ Phách hơi sững người. Cậu nhìn xuống khuôn mặt phúng phính của Lưu Ly nhăn nhó, cái này có được tính là cô nhóc đang khiêu khích cậu hay không? Lưu Ly không biết là Hổ Phách đang nằm bên cạnh mình nên vô tư ôm chặt lấy cậu. Cô tưởng mình đang ôm con thỏ bông, theo thói quen lần tay lên đầu nó, gãi gãi những ngón tay nhỏ nhắn vào cái tai ấm áp của nó, dụi mặt vào bộ lông mềm mại ấp áp của nó.

Nhưng rồi sau đó cô cũng nhận ra điều kì lạ. Bộ lông của con thỏ trở nên nhẵn mịn từ khi nào? Nó còn có một mùi hương dễ chịu nữa. Hai cái tai dài ấm áp của chú thỏ cũng không thấy đâu, thay vào đó là mớ lông dài rậm rạp và mát rượi. Cô nhóc chậm chậm hé mắt ra nhìn.

Và chết sững.

Bên cạnh cô không phả là con thỏ bông, mà là Hổ Phách chết tiệt. Một tay anh chống lên đầu nhìn cô mỉm cười, chiếc sơ mi trắng hở ra vài chiếc cúc để lộ bộ ngực gợi cảm. Lưu Ly gào lên rồi lùi ra sau, rớt bịch xuống đất. Hổ Phách bật cười vội bước xuống đỡ cô lên. Lưu Ly vẫn chưa hết sốc, cô nhìn Hổ Phách lắp bắp:

- Sao… sao… sao anh ở đây?

- Đây là phòng anh! Hổ Phách nhìn cô tỉnh bơ.

Lưu Ly như người mất trí, cô nhìn quanh căn phòng rồi lại nhìn anh lắp bắp.- Sao em lại… ở đây?

- Tối qua làm bài tập xong thì em nhảy lên giường anh ngủ, anh gọi mãi em cũng không thèm dậy, hết cách, anh đành để em ngủ chung với anh. Hổ Phách che miệng ngáp ngáp.

- Vậy… anh không làm gì kì cục chứ? Lưu Ly vẫn nhìn anh lo lắng.

Hổ Phách nhìn bộ dạng mèo con ngơ ngác của cô, cố nhịn cười và thật thà kể lại.

- Anh thì không! Em thì có!

- Em đã làm gì? Lưu Ly lí nhí hỏi, mặt đỏ bừng bừng vì xấu hổ.

- Làm gì hả? Hổ Phách nhìn cô làm ra vẻ đau khổ, hai tay nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của mình như thể cậu là người bị hại tội nghiệp. - Em ôm chặt lấy anh… cuồng nhiệt hôn lên ngực anh… chân em khóa chặt lấy người anh… bàn tay em cũng sờ soạng khắp cơ thể của anh... blap…blap…

Hổ Phách nói đến đâu là mặt Lưu Ly đỏ bừng đến đó, cô run run, hết nhìn anh rồi lại nhìn xuống tay mình như kẻ mất trí, ai ngờ được trong lúc không ý thức cô lại làm ra những hành động đáng xấu hổ như vậy. Hổ Phách kể lể một hồi rồi nhìn cô kết luận một câu xanh rờn.

- Lưu Ly, sự trong trắng của anh đã bị hủy hoại trong tay em rồi. Quãng đời còn lại của anh… em hãy chịu trách nhiệm đi!

Trách nhiệm?

Đầu óc Lưu Ly quay cuồng, cô để nguyên bộ dạng lếch thếch của mình mà bước ra khỏi phòng Hổ Phách. Cậu nhóc kia sau đó mới ôm bụng cười như điên.

- Trách nhiệm… chịu bằng cách nào?

Lưu Ly vừa đi vừa lẩm bẩm. Dương Vỹ đã ngồi dưới phòng khách đang uống cà phê đọc báo, thấy cô nhóc lếch thếch vừa đi vừa lẩm bẩm như người mất hồn thì hơi ngạc nhiên.

- Công chúa nhỏ, sao mặt mũi em tái mét thế kia?

Lưu Ly nhìn anh, mặt trắng bệch hơn. Dương Vỹ khẽ cười rồi đưa tách cà phê lên miệng, khi nãy anh nghe tiếng cô nhóc gào thét rất lớn, chắc chắn mới gây chuyện gì rồi, mà anh cũng quá quen với bản tính phá phách của cô nhóc nên cũng không ngạc nhiên nữa. Tập trung vào tách cà phê nóng đang bốc khói, Dương Vỹ nhíu mày nhìn mục tin tức mới nhất trên tờ báo an ninh. Có một vụ cưỡng hiếp mới diễn ra ngày hôm qua, một cô gái người gốc Hà Lan đã dụ dỗ một cậu bé mới lớn về nhà và giở trò cưỡng bức, anh vừa nhấm nháp tách cà phê vừa nhíu mày: phụ nữ thời nay dã man thật!

- Lưu Ly, em mới chọc giận Hổ Phách à? Chị Noong hỏi Lưu Ly bằng giọng quan tâm.

Lưu Ly ngước khuôn mặt hoang mang lên, rồi nắm chặt hai bàn tay nhỏ đang run run vào với nhau, cất giọng lí nhí.

- Em đã… em đã… cướp mất sự trong trắng của Hổ Phách rồi, anh ấy bắt em phải chịu trách nhiệm.

Chiếc đĩa trên tay chị Noong rơi xuống đất. Ngụm cà phê Dương Vỹ vừa mới uống cũng bị anh phun ra bàn, anh vuốt ngực, ho sặc sụa.

- Công chúa nhỏ! Em nói em đã cướp mất cái gì của Hổ Phách?

- Em… Lưu Ly nhìn anh mếu máo.- Em đã cướp mất sự trong trắng của Hổ Phách rồi.

Thế rồi Lưu Ly òa khóc vì xấu hổ và sợ hãi. Tại sao Hổ Phách lại để cô ngủ trong phòng anh ấy? Lại còn cho cô ngủ cùng anh trên giường, bây giờ thì bắt cô phải chịu trách nhiệm. Cô phải chịu trách nhiệm thế nào?

Dương Vỹ nhìn cô bé ngồi khóc thở dài. Thằng em trai quỷ quyệt của anh lại giở trò. Anh đi đến ôm lấy Lưu Ly đặt vào lòng mình, vuốt tóc cô an ủi.

- Công chúa nhỏ! Nín đi nào, chuyện này không phức tạp như em nghĩ đâu, em chỉ cần chịu trách nhiệm với Hổ Phách thôi mà.

Lưu Ly ngước lên, mắt rơm rớm nước.- Em phải chịu trách nhiệm thế nào?

- Em chỉ cần kết hôn với Hổ Phách thôi!

Lưu Ly ngừng khóc. Kết hôn với Hổ Phách?

- Ngoài kết hôn ra còn cách nào khác không anh? Lưu Ly nhìn anh chờ đợi. Nhưng đáp lại sự mong chờ đó, Dương Vỹ mỉm cười lắc đầu.

Chị Noong còn góp phần kịch tính cho câu chuyện bằng lời nhắc nhở.

- Lưu Ly, sự trong trắng rất quan trọng với một người đàn ông, nếu không còn trong trắng họ sẽ không thể… cưới vợ. Hổ Phách bây giờ chắc đang rất sốc, mà lâu vậy vẫn không thấy cậu ấy đi xuống, có khi nào… cậu ấy đau buồn quá mà nghĩ quẫn hay không?

Lưu Ly nhìn chị, rồi lại nhìn lên lầu, không cầm lòng được mà chạy lên kiểm tra.

Hổ Phách sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì phát hiện ra trên cửa sổ có một con bọ cánh cứng màu lam rất đẹp, cậu nghĩ đến bộ sưu tập côn trùng của mình vẫn còn dang dỡ nên lò dò đi lại gần, con bọ thấy người lập tức bay vụt ra ngoài và bám vào bức tường bên dưới. Hổ Phách ra ngoài cửa sổ, cố với tay ra tóm lấy nó. Đúng lúc đó Lưu Ly mở cửa đi vào, thấy vậy giật mình vội vàng lao đến ôm chặt lấy cậu.

- Hổ Phách, anh làm gì vậy??? Mau dừng lại!!!

- Buông anh ra, Lưu Ly!

Hổ Phách cố rướn người ra ngoài với tay bắt con bọ, chỉ một chút nữa thôi là được rồi. Nhưng Lưu Ly lại càng ôm chặt lấy cậu hơn, cố kéo vào phòng và bù lu bù loa lên.

- Hổ Phách, anh mau dừng lại đi!!! Đừng như vậy mà!!! Chuyện đâu còn có đó, chúng ta từ từ nói, anh đừng làm bậy mà!!!

Hổ Phách ngạc nhiên một chút, rồi cậu mỉm cười, biết là Lưu Ly đang hiểu lầm nhưng vẫn mặc kệ, đã diễn kịch thì phải diễn làm sao cho đạt. Nghĩ vậy cậu cố vươn người ra bên ngoài bắt con bọ màu lam, đồng thời nói với Lưu Ly bằng giọng đau đớn tuyệt vọng.

- Lưu Ly, em đã cướp đi thứ quý giá nhất của anh, em lại không có ý định chịu trách nhiệm với anh, làm sao anh có thể tiếp tục sống nữa? Không còn gì để nói nữa rồi. Em buông anh ra đi!

Nghe giọng đau khổ của Hổ Phách, lại thấy cậu cố vươn người ra, Lưu Ly càng hoảng loạn hơn, vội vàng ôm chặt lấy cậu hét lên.

- Đừng mà, đừng mà!!! Anh đừng nhảy xuống!!! Chỉ cần em chịu trách nhiệm với anh là được chứ gì? Em sẽ chịu trách nhiệm với anh!!! Em sẽ kết hôn với anh!!!

Hổ Phách cuối cùng cũng bắt được con bọ, nhưng nghe Lưu Ly nói xong cậu sững người, đôi mắt đen thẳm ngơ ngác, bàn tay mở ra, con bọ bay vèo đi mất. Cậu không để ý đến nó nữa, chậm chậm quay lại căn phòng bế thốc Lưu Ly lên mỉm cười hạnh phúc.

- Em mới nói gì, Lưu Ly? Mau nhắc lại cho anh nghe!

- Em sẽ kết hôn với anh! Lưu Ly khẳng định.- Khi nào anh tốt nghiệp đại học em sẽ kết hôn với anh.

Tốt nghiệp đại học? Hổ Phách mỉm cười hạnh phúc hôn lên trán cô bé, chỉ còn một năm nữa là cậu tốt nghiệp. Không ngờ trò đùa quỷ quái của cậu lại gài bẫy được Lưu Ly. Không hiểu sao Lưu Ly có thể tin rằng cô bé cướp được thứ gì đó của cậu? Cô bé này đúng là ngây thơ quá mức! Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ cần Lưu Ly chịu kết hôn và ở lại đây với cậu là đủ rồi. Còn cô bé ngốc thế nào cậu không cần quan tâm.

Nhưng cũng có vài vấn đề khiến cậu hơi khó nghĩ một chút. Cậu ngắm nhìn Lưu Ly từ trên xuống dưới hơi đăm chiêu. Dù đã hai mươi tuổi nhưng Lưu Ly vẫn không khác gì một cô nhóc mười bốn, mười lắm tuổi, không biết khi mặc váy cưới sẽ như thế nào?

Bữa ăn tối.

- Vậy là em đồng ý kết hôn với Hổ Phách sao? Dương Vỹ kéo Lưu Ly đến, để cô bé ngồi trên đùi mình hỏi thăm.

Lưu Ly gật đầu buồn buồn. Hết cách rồi, cô đã lỡ cướp mất sự trong trắng của người ta thì phải chịu trách nhiệm thôi.

Lưu Ly với tay lấy chiếc bánh nướng trên bàn ăn ngon lành. Dương Vỹ vẫn để cô ngồi trên đùi mình, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc xõa của cô. Ánh mắt anh nhìn cô thật trìu mến. Mãi đến bây giờ anh vẫn không tin là cô đã tỉnh lại, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng ông trời cho anh để anh chuộc lại lỗi lầm của mình. Những gì anh đã gây ra cho Lưu Ly, những đau khổ mà cô phải chịu đựng, anh đang cố gắng bù đắp cho cô, anh sẽ làm tất cả để cô được hạnh phúc, để cô lại vui vẻ cười đùa như trước kia.

- Lưu Ly, em đã làm hết bài tập Hổ Phách giao chưa? Có bài nào khó không?

- Em làm hết rồi! Mấy bài đó dễ ợt! Cô bé gật đầu, vẫn không ngừng ngấu nghiến chiếc bánh thơm phức, khóe miệng có dính vài vụn bánh nhỏ.

Dương Vỹ mỉm cười lấy khăn lau đi cho cô, Lưu Ly vẫn không phản ứng gì. Cô đã quen với những hành động ân cần này của anh rồi. Nhưng Hổ Phách mới từ cầu thang đi xuống thì thấy khó chịu. Cậu lập tức lôi cô nhóc xuống, ôm chặt lấy eo và xách lên lầu.

- Ăn đủ chưa? Mau về phòng làm bài nào!

- Chưa đủ… em còn muốn ăn nữa!!!

Lưu Ly giẫy loạn lên la hét. Hổ Phách nhíu mày, cậu quay lại cầm luôn dĩa bánh trước mặt Dương Vỹ đi lên lầu. Chỉ còn lại Dương Vỹ ngồi trước cái bàn trống, anh cầm tách cà phê đưa lên miệng, mỉm cười.

- Cũng biết ghen rồi sao?

- Ăn từ từ thôi, anh không giành mất của em đâu mà sợ!

Trong phòng Hổ Phách. Lưu Ly đang ngồi trong lòng cậu ăn ngấu nghiến mấy chiếc bánh cuối cùng. Hổ Phách nhìn cô nhóc tham ăn một chút rồi nhíu mày nhắc nhở.

- Lưu Ly, em lớn rồi, đừng tùy tiện ngồi lên đùi người khác nữa, đặc biệt là con trai.

Lưu Ly nghe cậu nói xong, ngước đôi mắt trong veo như thỏ ngọc ngây ngốc nhìn cậu, nuốt gọn miếng bánh trong miệng rồi loi choi bước xuống. Nhưng Hổ Phách ôm chặt lấy cô vào lòng.

- Ngồi im đi!

- Anh mới dặn em không được tùy tiện ngồi lên đùi người khác mà. Lưu Ly nhìn anh khó hiểu.- Em đang ngồi trên đùi anh.

- Với anh thì không sao. Vì anh là chồng sắp cưới của em.

- Nhưng Dương Vỹ là anh trai của chúng ta mà. Lưu Ly vẫn nhìn cậu khó hiểu.

- Anh trai hay ba ruột cũng đều không được. Hổ Phách thở dài. –Từ nay chỉ được ngồi trên đùi anh thôi!

Lưu Ly : …… O_0


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui