- Thôi anh Long, anh quên đêm qua…à?- Thiện Long can lại.
- Hôm qua cam đoan rồi mà lại…đồ ngang như cua- Tuj phùng mang chóng cự quyết liệt.
Zậy là Ác Long bỏ lên phòng không thèm cãi với tuj nữa…Tuj phụ nội dọn dẹp, rửa chén.
- Sao con cứ cãi cậu Bảo Long hoài zậy?- Nội tuj hỏi
- Tại con không ưa thằng ấy. Độc tài, hung dữ.
- Cậu ấy tội nghiệp lắm. Coi vậy chứ cậu ấy tốt bụng và zễ thương nữa.
- Sao ạ? Thì cũng có khi….nhưng mà…
Tự nhiên tuj không biết nói gì nữa…Im lặng cùng nội rửa hết chén. Đầu óc tuj cứ hoa lên…thật không hiểu nổi những người nhà giàu…Sao mà phức tạp đến thế? Cứ đơn giản như tuj với Tiểu Long thì hay biết mấy. Tuj lên lầu…Tự nhiên tuj sựng lại trước phòng của Ác Long. KHông hiểu sao tự nhiên tuj lại đứng đó…nghĩ ngợi một hồi lâu…rồi tuj gõ cửa.
- Ai đó- Ác Long lên tiếng
Tuj giật mình, luống cuống rồi co cẳng chạy về phòng. Thằng Ác Long ra mở của mà cũng không biết nó có nhìn thấy tuj hay không nửa. Điên thật!!! >.