Free Sky

Tôi có rất nhiều giấc mơ! Nhưng sau khi thức dậy, tất cả đều biến mất như chưa từng tồn tại. Duy chỉ có một lần, tôi hoàn toàn nhớ rõ cơn mộng đó.
Tôi thấy mình đứng trên một ngọn đồi trắng xóa như tuyết, cỏ cây, mặt đất cũng phủ cùng một màu. Bỗng có gì đó nhỏ xuống tay tôi. Một chất lỏng trắng tựa hoa tuyết. Tôi ngước nhìn bầu trời và ngỡ ngàng khi thấy lại cái màu ảm đạm đó hiện rõ trong đồng tử của mình.
Một sự ngỡ ngàng đến tuyệt vọng!
Tôi chạy rất nhanh, để gót giày của mình lún xuống nền đất lạnh mang theo bùn đất bắt tung tóe về hai bên. Mưa rơi lộp bộp trên người tôi, lăn trên tóc rồi thả xuống vai tôi buốt giá. Mưa? Tôi cũng không rõ nữa, chỉ là cái gì đó sền sệt như màu nước pha đặc vương trên cánh tay, nhớp nháp và bốc mùi kinh khủng. Chúng rơi vào mắt tôi, cay xè.
Một màu đen cô độc tràn đầy cõi lòng.
Từ đó, tôi biết thế giới của mình chính là cơn ác mộng đó. Là khi toàn thân thể tôi ngập ngụa trong màu trắng đầy ám ảnh...
Màu trắng của sự lãng quên.

.
.
.
Bầu trời trong tôi đã từng sụp đổ hai năm về trước. Khi đó tôi biết mắc bệnh suy giảm trí nhớ. Thật vậy, tôi đã thấy sự sống trong mình vỡ vụn như hàng trăm mảnh thủy tinh của chiếc đồng hồ thời gian.
" Tôi nhìn tờ giấy trên tay, mắt không chớp, cảm giác bờ mi đông cứng lại, đến nhắm còn khó khăn hơn việc hớp lại khí oxi từ một chiếc túi nilong. Mọi thứ xung quanh tôi quay vòng vòng tựa như mình đang đứng trên một con quay bất định nào đó. Khuôn mặt tôi trắng bệch, tái nhợt- vẻ mặt của một kẻ đối diện với điều tồi tệ nhất trong đời mình.
Tôi cảm thấy khó thở đến phát điên.
Mẹ tôi bụm miệng, nhưng tiếng khóc của bà vẫn cố len qua kẽ tay truyền đến tai tôi. Thảm thiết và tội nghiệp.
Mẹ đang khóc vì điều gì vậy? Vì tôi? Hay vì bản thân bà?
Còn ba, ông không nhìn tôi, lại lơ đễnh về phía bầu trời cao tít ngoài kia. Màu xanh trong mắt ông làm tôi nghĩ đến việc ông đang cố hi vọng một điều gì đó. Chỉ là "cố" thôi, khi con người ta mong muốn vượt qua niềm tin của bản thân. Tôi biết sẽ không thể nào, cái ước nguyện của ông là hoang tưởng và ngớ ngẩn hết sức.
Rằng tôi không bị bệnh.
Rằng tôi không phải là con ông.
Tôi cười nhạt nhẽo. Khóe môi khô nứt khẽ nhếch lên. Nghe rõ cả tiếng din dít của răng cọ vào khoang miệng.

Thì ra vận mệnh đã an bài tôi rồi. Đấng Tối thượng đã chọn tôi.
Thật ghê tởm.
Tiếng dương cầm chẳng còn vang lên, phím đàn bám kín bụi, bản nhạc tàn theo thời gian, những nốt nhạc bị bóp méo mó nằm chết lặng trên giấy. Tôi không đi học được nữa. Bây giờ nhà tôi sẽ là nơi này, một căn phòng trắng xóa. Một cuộc đời gắn liền với thuốc. Và rồi tôi sẽ lại quay cuồng trong những cơn say, những trận đau kéo đến không báo trước. Và rồi, tôi sẽ chết, một ngày nó gần đây thôi.
Tôi sợ hãi những ánh nhìn thương hại, tôi trốn tránh sự quan tâm của họ. Vì tôi biết mình sẽ chẳng biết ơn họ đâu.
Tôi sẽ quên.
Một cơn gió thoáng vụt qua. Thổi bay tờ giấy mỏng trong bàn tay tôi. Cuốn trôi cả một tia hi vọng mong manh cuối cùng. rồi nó sẽ xóa tan những con chữ in bằng mực trên đó, xóa đi cái tên của tôi trong dòng nước nhạt nhòa của con sông quên.
Chuẩn đoán: Suy giảm trí nhớ.
Dòng chữ ấy xé nát tâm can tôi. Dòng chứ ấy bóp nghẹt hơi thở mà tôi đang cố bám víu lấy. Dòng chữ này, nhẫn tâm đẩy tôi xuống vực sâu."
Tôi biết mình sẽ trở thành kẻ tồi tệ nhất trên đời này. Tôi khóc rất nhiều. Cho đến khi đôi mắt trở nên mệt mỏi, nhắm chặt, khép lại thế giới bên ngoài kia- nơi những bộn bề lo toan của cuộc sống, nơi con người chạy đua theo bước chân của thời gian. Đôi khi mệt mỏi ta muốn dừng lại, nhưng những kẻ đằng sau sẽ xô ngã ta để vượt qua. Vậy thì bạn sẽ chấp nhận nằm dưới gót giày họ hay vùng lên tiếp tục cuộc đua của mình?

Tôi nhất định sẽ chạy nhanh và nhanh hơn nữa. Dưới bầu trời cao và xanh.
Căn phòng chìm trong những tờ giấy bị vo viên, tôi nằm vạ vật trên giường tựa một kẻ sắp từ giã cõi đời này. Khái niệm cái chết đã hiện rõ trong đầu, dập dềnh trôi nổi như cách những con Chiên ngoan đạo đọc thuộc làu làu một lời cầu nguyện đến Chúa đã in sẵn trong tiềm thức họ từ thuở mới lọt lòng. Rồi một ngày nào đó thôi, tôi sẽ nằm xuống và vĩnh viễn không cử động nữa. Tôi lại liên tưởng đến việc đứng trên một vũng lầy, càng giãy giụa thì càng thụt sâu hơn. Vậy chăng mình nên chấp nhận số phận, chọn một cái chết thanh thản hơn.
Tôi biết không một ai có thể cứu mình ra khỏi số phận này.
Không khí ngai ngái mùi đất ẩm sau cơn mưa, gió chẳng còn thổi và lá đã mất đi màu xanh vốn có. Chim không hót, cá không bơi, từng hơi thở vẽ lên không trung những hình thù quái dị. Thần chết vây quanh tôi, những chiếc bóng bay dập dờn, chúng dành cho tôi nụ cười " Chào mừng đã đến với địa ngục!" Tôi chẳng đủ sức để xua đuổi chúng nữa.
Thì ra, tôi không thể nhớ được những bài học là vì đâu. Vì sao tôi lại hay đãng trí như thế? Chẳng phải trước nay tôi ghét nhất việc mình không tìm được đáp án cho điều mình hằng thắc mắc hay sao? Giờ thì câu trả lời đã có rồi. Đáng lẽ tôi nên vui mới đúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận