Mẹ ơi! Nắng sẽ đốt cháy tâm hồn con
Mưa sẽ bóp nát khí quản con
Nhưng... con chưa muốn chết!
___________________---__________________
Tôi tản bộ trên phố với chiếc áo croptop trắng để lộ một bên vai gầy guộc và quần jeans xắn qua mắt cá chân màu tím than. Tiếng đôi giày keds đỏ vang lên những âm thanh nặng trịch trên nền gạch lát của vỉa hè. Dường đã như quen với việc mặc bộ đồng phục bệnh nhân, nên giờ đây, khi khoác lên những chiếc áo quần như thế này, tôi cảm thấy ngứa ngáy và chật chội đến lạ.
Ngắm nhìn những cô gái tuổi teen đang dạo phố với những món đồ thời trang, tôi cũng muốn tặng ình một chút mới mẻ của tuổi trẻ. Mặc dù, tôi biết, với mình... chẳng thể phù hợp dù chỉ một chút.
Hoàng hôn nhuốm màu cảnh vật. Tàn lụi và sóng sánh. Chiếc bóng cô độc của tôi vẫn nhẹ nhàng rảo từng bước chậm chạp trên con đường sông vắng vẻ. Cành liễu run rẩy, dang những chiếc lá mỏng và dẹt ôm trọn lấy thân hình đang co chặt lại trước một cơn gió vô hình nào đó. Tôi bỗng có ý muốn giơ tay bóp nát chúng, ra sức vò nát.
Đừng sợ hãi như vậy.
Tôi thầm nhủ, tự bật cười với ảo tưởng của chính mình. Thực ra tôi đang đổ lỗi cho những thực vật vô tri vô giác ấy.
Cổ họng tôi đắng ngắt. Dư vị của những viên thuốc trắng vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi. Dù tôi đã cố gắng nuốt thật nhiều nước bọt, nó vẫn còn vấn vương trong khoang miệng. Đi bên cạnh tôi, người ta chỉ ngửi thấy mùi của một con bệnh.
Và là một con bệnh trốn viện trong một buổi chiều ảm đạm.
Giá như tôi có thể nuốt trôi hết nỗi đau này dễ dàng như một viên kẹo bọc đường. Giá như, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mơ tồi tệ không có thực.
Giá như tôi không mắc căn bệnh ấy.
Tôi ngồi bất động trên ghế đá. Bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi, nghiêm trang nhìn ra nơi mặt trời đang đổ dần xuống dãy núi, nhanh như thể trốn tránh bóng tối trên kia. Tất cả mọi vật trong mắt tôi, chỉ toàn là lẩn trốn và sợ hãi. Tôi đem cảm xúc của mình thả vào chúng, chỉ đơn giản là một cách tự an ủi bản thân.
Nước mắt vô thức rơi. Một giọt, hai giọt, ba giọt,... đều đặn vẽ lên những đốm tròn nhỏ trên mu bàn tay, rồi lạnh lùng tuột xuống thấm vào vải quần. Nhanh chóng biến mất. Tôi giơ tay quệt. Một quệt, hai quệt, ba quệt,... nước vẫn chảy xuống, không sao ngăn được. Tôi mím chặt môi, cắn đến bật máu. Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi và lòng tôi quặn lên từng hồi.
Đau đớn quá! Tôi gào khóc, thảm thiết như một đứa trẻ lạc mẹ. Mà hình như... tôi cũng lạc mất rồi, lạc lõng giữa dòng đời này.
Nơi đâu cho tôi bình yên?