Tôi nhìn lên chiếc khay trắng trên bàn, những viên thuốc đủ màu sắc nằm ngay ngắn một cách lạnh lẽo. Rồi lại nhìn xuống bàn chân đang buông thõng xuống giường, những móng chân nhợt nhạt. Bên cạnh, một người phụ nữ tóc búi cao, dáng người hơi gầy, đang nói gì đó với tôi, hình như là cách uống thuốc. Tôi ngước nhìn bà, đôi môi trắng bệch mấp máy:
- Cháu có thể nhớ được sao?
Cháu có thể nhớ được sao?
Bà thảng thốt nhìn tôi, tròng mắt nâu đậm thoáng nét đau đớn. Tim tôi đột dưng thịch mạnh một tiếng.
Đắng lòng.
" Căn phòng trống rỗng. Một tâm hồn cô độc. Hôm nay là sinh nhật tôi. Tròn 15 tuổi.
Nhưng chỉ một mình tôi thôi. Tự chúc mừng mình.
Cha mẹ ly hôn từ khi tôi con nhỏ, tôi cũng không nhớ đó là khi nào và vì sao họ lại tan vỡ. Điều quan trọng nhất, đó là tôi không muốn biết. Tôi không có thói quen đào bới quá khứ và tự làm tổn thương mình vì những sự thật kinh tởm bị phanh phui. Tôi coi quá khứ là rác rưởi, nó chỉ cản bước đường đi của tôi tới tương lai thôi. Kẻ vướng bận quá khứ sẽ luôn luôn dễ thất bại hơn những người khác.
Thế nhưng... Tôi lại chính là người như vậy - luôn bị dày vò bởi những ký ức đáng sợ..
Tôi cũng phát triển bình thường như bao đứa con gái khác về cơ thể. Nhưng tâm hồn tôi lại chết tại một điểm. Trong khi những đứa bạn khác tha hồ kể lể tâm sự chuyện riêng tư của mình với mẹ nó, thì tôi lại tự kỉ một góc. Mẹ tôi hay đi công tác, chỉ có mình tôi trong căn nhà rộng với người giúp việc ham tiền hơn mạng sống.
Bà không có thời gian cho tôi.
Tại sao khi xưa bà giành quyền nuôi tôi? Để giờ đây bỏ rơi tôi như một đứa trẻ mồ côi tội nghiệp...
Cha mẹ ban cho tôi thân thể, nhưng Thượng đế mới là người gieo linh hồn vào tôi. Và chợt nghĩ, có phải trong lúc hoàn thiện tôi, ngài đã vô tình làm mất đi một nửa hạnh phúc?
15 tuổi. Tôi thử chết.
Lúc đó tôi đã ước, một điều thôi. Hãy làm cho tôi quên hết mọi thứ.
Điều ước đó đã ứng nghiệm. Trên giường bệnh. Trong mùi máu tanh tưởi lẫn với thuốc khử trùng. Trong tiếng hét thảm thiết của ai đó...
Tôi cắt cổ tay.
Hình như là đau lắm. Vì máu chảy rất nhiều, tưởng như sự sống cùng lúc bị thần chết lôi tuột ra ngoài vậy...
Đó là lần thứ 23 tôi gặp lại giấc mơ màu trắng. Ý thức mơ hồ, tôi thấy mình bước đi, chậm chạp một cách nhu nhược. Không phương hướng. Không mục đích. Hệt một kẻ mộng du đang lang thang giữa một giấc mơ điên loạn. Khi ấy, tôi có một suy nghĩ: Có phải mọi con đường đến địa ngục đều tinh khiết như vậy không?