Playing: One day - Charice
Bầu trời rất xanh.
Cái màu xanh ấy từng khiến mắt tôi đau nhức, từng khiến tâm hồn tôi ngập ngụa trong tổn thương. Và giờ, nó đem lại cho tôi một cảm giác khác. Vô cùng lạ!
Tôi đưa bàn tay về phía trước, những ngón tay run rẩy rờ lên mặt kính cửa sổ lớn của phòng bệnh. Đôi mắt mệt mỏi dần mất đi sự sống giờ đây đã tràn đầy màu xanh. Một cơn gió thổi tới, khiến mái tóc tôi rối bù và cả người bỗng chốc nhẹ bẫng như có một ai đó nâng lên.
Hình như tôi đang bay đấy. Kìa! Tôi có thể chạm vào những đám mây trắng xốp, xuyên qua những tia nắng vàng ươm. Tôi đang bay rất cao và tự do.
Bầu trời là để cho chúng ta sải cánh bay...
Dũng cảm đối mặt với những cơn gió thử thách, giọt mưa thất bại và ánh nắng làm mắt ta bỏng rát.
Hãy vững tin!
Hãy nhìn về phía trước!
Hình như đã từng có một ai đó ngồi cạnh tôi, trên ngọn đồi lộng gió ấy và nói: " Rồi sẽ có một ngày, con sải cánh bay trên bầu trời rộng lớn kia."
Và hình như cũng đã từng có một người nhẹ ôm tôi vào lòng, dang hai cánh tay tôi và nói: " Tương lai này là của con, con tự định đoạt lấy, đến khi nào con không thể chống chọi lại được những điều đáng sợ ngoài kia nữa, hãy trở về bên (?)"
Giấc mơ ấy lặp lại nhiều lần trong những ngày cuối cùng của đời tôi. Mỗi khi bừng tỉnh, nơi đầu tiên tôi nhìn, vội vã, là bầu trời đằng sau lớp cửa sổ luôn đóng kín kia. Chẳng có một cơn gió nào cả, và chẳng có đôi cánh nào trên đôi vai này.
Tôi sắp chết!
" Ngươi sợ sao?"
Tôi giật nảy mình khi nghe một giọng nói kì lạ vang vọng trong không gian, dội đến từ một nơi vô định nào đó giữa bốn bức tường trắng toát.
" Ngươi sợ chết?"
Tôi không sợ chết. Tôi từng muốn chết.
Giọng nói ấy vẫn dai dẳng kéo đến và tôi hoảng sợ rối rít trả lời trong đầu.
" Nói dối! Ngươi sợ chết. Ngươi sợ chết. Ngươi rất sợ chết!"
Sợ chết? Tôi ư? Tôi thẫn thờ rờ tay lên mặt, chợt thấy khóe môi đang nhếch lên không có chủ ý.
" Người sắp chết rồi. Sắp chết rồi. Sắp chết rồi!"
Giọng nói ấy dồn dập, vang vọng trong đầu khiến tôi không kìm được hét lên thất thanh. Tôi đang sợ hãi sao? Không! Không thể nào! Tôi từng muốn chết kia mà. Nhưng giờ đây, khi thấy cái chết đã hiện rõ, tôi muốn trốn chạy.
- Không! Không!
Tôi hoảng loạn, phải làm gì đó, phải làm gì đó thôi... Tôi không thể chết như thế này được.
Khi tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài kia. Nước mắt tôi đã rơi đầy trên giường.
" Bay đi, cô gái!"
Thần chết vây quanh tôi, chính trên chiếc giường bệnh này, và giành cho tôi những lời mời gọi hằng đêm. Nhưng tin được không, tôi đã lắc đầu đấy. Chỉ cần hành động đó thôi, tất cả đã biến mất. Tôi lại trở về thực tại trong căn phòng hưu quạnh.
Tôi từ chối cái chết.