Định mệnh vốn đã an bài tôi sẽ cùng đi theo bước chân của sứ giả địa ngục. Nhưng có một người đã cố vùng dậy, chọn một con đường khác ình. Đó là tôi- sẽ không ngừng nỗ lực cho đến lúc sự sống hoàn toàn chối bỏ cơ thể. Phải tự đấu tranh với chính nỗi đau của mình, cào xé niềm vô vọng vốn không nên tồn tại.
Những kẻ mang trong mình một căn bệnh nào đó thường có rất nhiều ý nghĩ tiêu cực, nhưng đó chỉ là trước kia, còn bây giờ tôi lại xây dựng ình hàng tá lí do để tiếp tục cuộc sống. Mỗi chúng ta là một sáng tạo tuyệt vời mà Thượng đế ban tặng cho Cha mẹ, hẳn phải là tự hào khi có mặt trên cõi đời này, vậy thì tại sao phải cố bác bỏ sứ mệnh đó để sa đà vào những tội lỗi không được phép có, tại sao phải cố tìm đến cái chết trong khi ta biết mình cần được sống biết bao.
Hãy suy nghĩ kĩ một chút, đừng để những thói đời tai hại đẩy bạn vào những hành động bồng bột của tuổi trẻ. Đừng để những lưỡi dao giấu trong miệng những kẻ xấu xa kia cứa nát niềm tin trong bạn.
Hãy luôn tin tưởng bản thân mình. Cuộc đời này là của bạn! Sự sống này do bạn mà có. Và trên tất cả, nhìn bầu trời cao và rộng lớn trên kia, bạn có thể tự do sải cánh bay.
_________________________
Tôi buông những bước chân vội vã trên con đường gạch lát đỏ. Nắng trùm lên người tôi, kéo dài thành từng vệt đen dính từ gót giày đến một khoảng vô định trên mặt đất. Gió tát vào mặt tôi, tàn nhẫn. Không khí bóp chặt khí quản tôi, khó thở.
Tôi càng chạy nhanh hơn, vô hình chung như có kẻ rượt đuổi phía sau- tay sai của tử thần.
Ngày hôm nay, tôi trốn thoát khỏi bệnh viện. Một cuộc tháo chạy đúng nghĩa, tôi muốn mình tự do, tôi muốn rời xa những viên thuốc đắng ngắt, muốn vứt bỏ những mũi tiêm đau buốt và khuôn mặt lạnh lùng của y bác sĩ.
Con đường vắng bóng người, tôi vẫn miệt mài chạy, qua những cửa quán thân quen, qua những mảng kí ức rơi vỡ đâu đây. Bên trên kia, bầu trời vẫn dõi theo từng bước đi của tôi. Xa xa, thấp thoáng một bóng người mờ ảo trong làn khói trắng. Tôi cũng không rõ nữa, hình như có một màng nước mỏng chắn ngang tầm mắt.
- Ba!
Tôi hét lên thật lớn, nghe tiếng thanh quản rung lên dữ dội, nghe nhịp tim tôi nảy mạnh mẽ trong lồng ngực. Ba xoay người, tôi thấy nét ngạc nhiên hiện lên tròng mắt đậm ưu tư của ông, tôi biết sự ngỡ ngàng ấy bắt nguồn từ tiếng "ba" vừa rồi. Nhưng trên tất cả, nụ cười ấm áp nở rộ trên khuôn mặt đã bị thời gian xê dịch thành những nếp nhăn khắc khổ.
Như thuở bé, tôi nhảy lên người ông, bằng tất cả sự dũng cảm và sức lực, hai tay tôi quàng qua cổ ông, ghì thật chặt.
- Ba! Con trở về rồi.
Ba vỗ về, bàn tay ông nhẹ nhàng xoa đầu tôi, và có thứ gì đó ấm nóng nhỏ xuống vai tôi, giọng ba nghèn nghẹn:
- Tốt quá rồi... tốt quá rồi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời này tôi thấy nước mắt ba- nước mắt của một người đàn ông. Ông ôm tôi thật chặt, tưởng như nếu buông ra, tôi sẽ biến mất.
Chiều muộn. Tôi thấy cõi lòng băng giá trở nên rực cháy trong vòng tay ba.