Lục Thích sấy tóc cho cậu, gió ấm thổi vù vù bên tai, vậy mà Mục Trú lại khăng khăng muốn nói chuyện.
“Anh nãy đang làm gì?”
Giọng nói hoà cùng vài tiếng gió thổi, Lục Thích không nghe rõ, cho nên ngừng máy sấy tóc lại: “Em vừa nói gì, anh không nghe rõ.”
“Em nói, anh vừa nãy đang làm gì?”
“À,” Lục Thích mở lại máy sấy tóc, đầu ngón tay cuốn cuốn một lọn tóc, kiên nhẫn sấy khô nó, “Viết nhật ký.”
Lần này đổi lại Mục Trú nghe không rõ, cho nên cậu bắt lấy tay Lục Thích: “Em nghe không rõ lắm?”
Cảnh này có hơi buồn cười một chút, hai người vì thế cùng nhau cười lên, không thể ngăn được, mãi đến khi mệt mỏi rồi, cuối cùng mới dừng lại.
Mục Trú dán mặt lên bàn, tay che bụng vì cười mà hơi đau: “… Em nói nè, anh có phải từ nhỏ tới lớn thành tích đều vô cùng tốt?”
“Sao em biết?” Lục Thích cầm lược chải sơ đầu cho cậu.
Mục Trú sắp xếp lại từ ngữ một chút: “Giống mấy đứa học dốt bọn em, hành vi viết nhật ký thế này chỉ tồn tại ở thời kỳ tiểu học do dâm uy của giáo viên thôi, còn lại đều miễn…”
Lục Thích cười nói: “Không có giống như em nói đâu, anh chỉ tuỳ tiện nhớ vài thứ thôi, em muốn nhìn thử không, cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Mục Trú lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người: “Nếu anh nói như vậy, thì em cũng không khách sáo đâu, anh cũng biết, con người của em trước giờ không phải kiểu câu nệ này nọ…”
Bàn làm việc của Lục Thích rất lớn, cho nên hắn đi tìm cái ghế cho cậu ngồi xuống.
Sau đó Lục Thích cũng ngồi xuống, cánh tay thản nhiên ôm lấy cậu.
Thư pháp của Lục Thích chắc chắn đã từng luyện qua, chỉ là nét bút không có nghiêm chỉnh như Hành thư, có nhiều chỗ rất tuỳ ý.
Chỉ thấy ở trên viết:
“Hôm nay thức dậy lúc 4h15’, có vẻ như tôi đã có một giấc mộng đẹp, khi tỉnh dậy, khuôn mặt của em ấy vẫn như cũ ở trong tâm trí tôi, nghĩ ngợi một chút lại không ngủ được.
Tối hôm qua lúc về mua ô mai chua, đem ướp với mật ong, có thể kéo tơ dài, sau đó bỏ thêm một đống đồ vào nấu.
Mùi vị của canh thật sự sinh động, chua chua ngọt ngọt đầy sức sống, tôi phát hiện làm việc ở quầy bar bên cạnh phòng bếp cũng không tệ, có thể ngửi được mùi thơm, vừa nhìn thấy hơi nóng.
…
Em ấy hiện tại đang trong phòng tắm rửa, không biết em ấy có thích chiếc đèn ngay đầu giường hay không, còn có cây cối tôi đã cắt tỉa uốn nắn…”
Mục Trú thật sự rất thích đèn bàn ở đầu giường, đèn bàn có chụp đèn bằng lớp thủy tinh mỏng, phía trên chụp đèn còn có dây leo tươi tốt đầy sức sống được thường xuyên cắt tỉa, rễ nằm trong lọ nhỏ đựng dung dịch dinh dưỡng.
Khi mở đèn bàn lên, ánh sáng vàng của đèn sẽ xuyên qua lá xanh tạo thành màu vàng nhạt nhu hoà, khiến lòng người an ổn.
“Anh có chủ đích phải không? Hả bạn học lão Lục? Đặc biệt viết nó cho em xem đi.” Mục Trú buồn cười nhìn chằm chằm hắn.
Lục Thích vậy mà chỉ trong vài giây đã bị vạch trần: “Thư tình đã bị tìm thấy.”
Mục Trú lật về trước hai trang, quả nhiên nhật ký không có ‘dự mưu’ lừa tình giống hôm nay, đa số đều là vài việc vụn vặt thú vị, giống như: Đang đi trên đường một chiếc lá bạch quả tình cờ rơi xuống trước mặt hắn, sau đó vươn tay ra cầm, rồi dán chiếc lá kia vào trang giấy này, mặt sau còn vẽ một bước tranh; hôm nay lúc ký hợp đồng, chữ ký của giám đốc đối tác có nét giống với chữ ký độc quyền của mình, cho nên suy nghĩ lung tung, rồi không nhịn được nhìn thêm lần nữa, rồi lấy bút máy vẽ vào một góc…
Chỉ là đứa nhỏ không may mắn này lại được vẽ bằng bút sơn dầu, còn chưa khô đã bị khép viết lại, cho nên nét bút bị nhoè, thảm không nỡ nhìn.
Mục Trú để vở sát vào chóp mũi, ngửi ngửi mùi nước vẽ trên nó, xúc động nói: “Sau này già đi rồi, những chuyện vui vẻ hay thương tâm đều được rõ ràng thế này, thật tốt.”
Lục Thích đưa tay sờ sờ đuôi tóc còn hơi ẩm của cậu: “Nhưng cả đời này cũng không thể rõ ràng như vậy.”
“Rõ ràng so với không biết gì còn tốt hơn đó, em không nhớ rõ chuyện lúc nhỏ của mình rồi, lấy cái tốc độ này để phỏng đoán ấy, không chừng không xa với việc mất trí nhớ đâu.”
Lục Thích bị cậu chọc cười, sau một lúc lâu nói: “Thật ra anh luôn cảm thấy, em không cần có cuộc sống cụ thể như vậy, phải nói như thế nào đây… anh từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy em, đã cảm thấy, em như một ngọn gió, mơ hồ mà thổi tới, ai cũng không để ý tới, mà nó cũng không vì ai mà dừng lại, những chuyện vụn vặt phức tạp, đều sẽ không chạm tới em.”
Mục Trú trầm mặc một lúc, cười nói: “… Cách an ủi người khác này của anh, rất mới lạ đó.
Nhưng mà, em không có tốt như vậy, anh đừng có lấy nhân vật em từng diễn ra để đưa vào em, một ngày nào đó sẽ thất vọng.”
Lục Thích cười cười, không tiếp tục đề tài cái chết này nữa, tự nhiên hỏi: “Ngày mai em có kế hoạch gì không? Định ở nhà nghỉ ngơi, hay đi ra ngoài để thư giãn một chút?”
Mục Trú duỗi ngón tay ra chỉ vào trán của hắn: “Không được, ở bên anh quá lâu em sẽ bị hao mòn chí khí đó.
Anh nói như vậy sẽ làm trong vô thức nghĩ rằng mình đã quay xong rồi nên được nghỉ ngơi! Em rõ ràng còn một đống việc đó, không biết còn phải cần quay bao nhiêu thứ nữa.”
“Vậy được rồi, để đổi cách nói,” Lục Thích thật biết nghe lời, “Ngày mai em tính ở nhà xem kịch bản, hay là trước tiên rèn luyện thân thể một chút để chuẩn bị làm vô vàn thứ đây?”
Mục Trú trừng hắn.
“… Có định cùng anh đi ra ngoài tìm chút cảm hứng không?” Lục Thích bổ sung thêm nửa câu sau.
“Em định về thành phố G một chuyến,” Mục Trú nói, “Trở về nhìn thử.”
“Em đặt vé chưa? Anh đi cùng với em?”
“Anh không có việc à?” Mục Trú vuốt ve cuốn sổ đã có màu sắc bị phai mờ, “Ngoài ra, em cũng không tính đi dạo nơi thú vị nào, chỉ… làm chậm lại nhịp độ của bản thân…”
“Hẹn hò đi,” Lục Thích nói, “Ở nơi em lớn lên, chúng ta hãy cùng đi hẹn hò.”
Tuy nói là hẹn hò, nhưng cả hai không có kế hoạch mà chỉ đi theo tâm huyết dâng trào, cho nên không đặt được chuyến bay cùng chuyến.
Mục Trú tới sớm hơn Lục Thích hai giờ.
Lúc Lục Thích đi ra, lại không tìm được Mục Trú đã chờ hắn hai giờ đâu.
Chậc chậc chậc, cái khu đón người này, quả nhiên gần quá sẽ không nhận ra người nào.
Lục Thích quét mắt hai lần nhìn, xác định không thấy Mục Trú trong đám người tới đón, nhận mệnh mà lấy ra di động bấm dãy số.
Điện thoại sau một lát mới thông được, Lục Thích còn chưa nói gì, đã nghe thấy tiền hít thở vội vàng ở đầu bên kia, hình như là đang chạy.
“Anh đến rồi à?” Mục Trú nói, giọng thở hổn hển.
“Ừ, tới rồi, không phải nói chờ anh sao, em đi đâu rồi?” Lục Thích dựa vào cây cột, có chút đáng thương mà dí dí mũi giày.
“Anh đứng yên tại chỗ đừng đi đâu nha, em hình như thấy anh rồi!” Mục Trú nói.
Lục Thích đi vòng quanh cây cột một vòng, vẫn là chưa thấy hình bóng của cậu.
“Ha ha ha anh xoay cái gì chứ?” bên đầu kia truyền tới tiếng cười, “Vua Tần đi vòng quanh cột sao?”
Lục Thích bật cười, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Một lát sau, đã thấy một người toàn thân bị áo khoác bọc kín, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh chạy tới.
Lục Thích ước tính khoảng cách một chút, có chút ngưỡng mộ thị lực của cậu.
Trán của Mục Trú đã thấm đẫm mồ hôi, nhìn vào liền cảm thấy nóng, vì thế Lục Thích cởi mũ của cậu xuống.
Khuôn mặt Mục Trú nháy mắt hoảng sợ, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai đội nón lại: “Kiểu tóc! Nhiều người nhìn như vậy, lỡ bị phát hiện thì sao?”
Lục Thích phát hiện cậu bây giờ thật sự thả lỏng không ít, ít nhất ở phim trường, ở F thị hay B thị, cậu cũng sẽ không dễ dàng lộ ra biểu cảm thoải mái thế này.
Giống như một con thú nhỏ ồn ào cãi cọ, tới khi cảm thấy đủ an toàn rồi, sẽ sẵn sàng lộ ra cái bụng mềm mại như bông.
“Anh không dễ mới tận hưởng được niềm vui có người ra sân bay đón, em vậy mà không có ở đây? Hử? Đi đâu chơi thế?” Tông giọng của Lục Thích cố ý hung dữ, chỉ tiếc lại xuất hiện một ý cười nhỏ, cho nên là, không có tính uy hiếp gì cả.
Mục Trú căn bản không sợ hắn: “Anh ngày thường còn thiếu cảnh được ra sân bay đón tiếp sao? Sao còn chú ý chút này chứ hả?”
“Nhưng mà đây là lần đầu tiên em đón anh.” Lục Thích nói.
Mục Trú quay đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ gật gật đầu: “Được rồi, anh đã thuyết phục được em, lần sau em sẽ tới sớm một chút, tranh thủ tới sân bay trước một ngày một đêm để cung nghênh đại giá.”
“Điều này thì không cần thiết, em chịu tới là tốt rồi.”
“Sao lúc trước em không phát hiện anh nói nhiều như vậy nhỉ?” Đôi mắt xinh đẹp của Mục Trú vô thức liếc hắn, rồi bắt đầu cúi xuống lục ba lô, lấy ra một cái túi giấy, vô cùng ghé bỏ nhét vào trong tay hắn.
“Cho anh?” Lục Thích sờ sờ mũi, có một chút bất ngờ.
Mục Trú trừng hắn.
“Được được được, là anh nói nhiều.” Lục Thích mở ra, phát hiện bên trong có hai cái bánh bao xá xíu.
“Không biết còn nóng không nữa, anh ăn lót dạ trước đi, chờ lát nữa lại đi tìm chỗ ăn cơm.” Mục Trú vừa đi vừa nói chuyện, “Cửa hàng bánh bao này là cửa hàng chính tông đó, trước kia không nhiều người như vậy, có thể là nổi tiếng rồi, hiện tại xếp xả hàng dài… không phải cố ý đến trễ.”
Lục Thích vân vê ngón tay của cậu: “Anh biết rồi.
Tuy nhiên, trước tiên vẫn phải dẫn anh đi dạo đi, bạn trai.”
Mục Trú giãy dụa một tí, lại không thể lắc ra, cho nên mặc kệ để hắn sờ ngón tay của mình: “Đi tới trường trước đi.”
Tài xế taxi là người trẻ tuổi, là người vừa ít nói vừa trầm tính, toàn bộ hành trình đều dựa vào hướng dẫn mà đưa họ tới trước cửa trường Nhị Trung của thành phố, không chỉ không liếc mắt nhìn về phía sau xe, một lời cũng thèm cho, cho nên cũng không sợ sẽ bị nhận ra.
Trường Nhị Trung không cho phép ngừoi không có liên quan đi vào, Mục Trú phải gọi điện thoại họ giáo viên chủ nhiệm trước, hai người mới được bảo vệ cho vào.
Mùa đông của thành phố G một chút cũng không lạnh, lá cây vẫn xanh tươi như cũ, Lục Thích ôm lấy áo khoác Mục Trú đã cởi ra, hai người cùng nhau đi dọc theo con đường.
“Bên này là khu dạy học, hai toà nhà kia là văn phòng của giáo viên.
Lớp học của tụi em lúc ấy ở trong bốn tầng này.” Mục Trú chỉ vào khu dạy học tường màu xanh lam, “Văn phòng của giáo viện chủ nhiệm tụi em ở phía đối diện.”
“Vậy chẳng phải có hơi thảm sao.” Lục Thích nhìn khoảng cách giữa hai toà nhà, phát hiện thật ra cũng không thể nhìn thấy tình huống ở trong phòng học, nhưng đặt vậy dù sao cũng có tính uy hiếp.
“Cũng không cần nói ra đi,” Mục Trú nói, “Hồi lớp 12 em có chỗ ngồi cố định, ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sổ ấy.”
“Phong cảnh rất đẹp đi, có thể nhìn thấy công viên cùng đường phố bên kia.” Lục Thích cũng không hỏi vì sao tới lớp 12 rồi còn phải có chỗ ngồi cố định.
“Không sai, đó là phố ăn vặt, mỗi ngày từ sáng sớm tới chiều tối đều náo nhiệt, với thị lực phi phàm này của em…”
“Ừ, thị lực phi phàm.” Lục Thích khẳng định nói.
Mục Trú đập một cái trên mu bàn tay của hắn, tiếp tục nói: “Bọn họ bỏ bao nhiêu gia vị vào canh hành em đều thấy được, kem hình cầu vị vani bán xong hồi nào cũng thấy được luôn.”
“Điều này không phải rất khó sao?”
“Chứ sao nữa, dù sao em mỗi ngày đi về cũng không ăn được, bán nhanh lắm, chưa tới giờ tan học đã hết rồi.
Tuy nhiên,” Mục Trú đột nhiên trở nên thần bí, “Trước kỳ thi đại học còn chưa tới một tháng, ông chủ cuối cùng cũng phát hiện vani ngon, cho nên mỗi lần lúc em đi về vẫn còn thừa.”
Lục Thích cười cười: “Gần sắp thi đại học rồi còn dám ăn kem?”
“Sao lại không, cuộc sống ngắn ngủi, phải kịp hưởng thụ mới tốt.” Mục Trú không biết học lời thoại từ trong phim truyền hình nào nữa.
“Nhưng mà lúc ấy em thật sự rất cố gắng,” Mục Trú nghĩ nghĩ, “Mỗi ngày còn làm nửa ký đây.”
“… Anh là lần đầu tiên nghe đề thi còn cân ký đó.”
“Giải đề giải mệt thì đi dạo, đi xuyên hẻm ăn vặt mịt mù khói lửa, ngồi ở công viên một lát, dành vài phút tự hỏi về cuộc đời, rồi lại về phòng tiếp tục làm bài, phòng học lớp 12 là mở suốt đêm, thật sự rất tiện.” Mục Trú hoài niệm nói.
“Cũng được, ít nhất là có nơi để ở qua đêm.
Trường học của anh thì không cho phép, tiết tự học buổi tối tới 9 giờ rưỡi thì ai về nhà nấy.” Lục Thích nói.
Vẻ mặt của Mục Trú có chút thay đổi, nhìn hắn một cái rồi lại quay đầu đi.
Bọn họ đi đến rừng cây nhỏ bên hông trường học, trong trường trồng không ít cây dâu tằm, bây giờ đã vô cùng cao lớn.
Mục Trú dẫn hắn đi tới một khối đá lớn mặt ngoài trơn bóng ngồi xuống, phía trên nó còn lưu lại rất nhiều chất lỏng màu tím đã khô cạn.
“Khi mùa hè tới, lúc đó dâu tằm cũng chín,” Mục Trú nói, “Dâu tằm của trường học đặc biệt ngọt, không có dùng tí thuốc nào, nhặt từ mặt đất lên lau tí là đã ăn được rồi, có thể đặt trong bát thủy tin lớn,” Cậu khoa tay múa chân diễn tả kích thước của cái bát, “Bỏ đá viên vào, mùi vị thật sự…”
Lục Thích cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi cậu rồi lại lập tức lùi về.
Chạm rồi lại đi, nhẹ nhàng mềm mại như một chiếc lông vũ, ánh nắng len lỏi giữa những chiếc lá xanh chiếu xuống tảng đá lớn phía dưới.
Mục Trú có chút khó hiểu.
“Tới lần nữa đi, mùa hè tụi mình tìm chút thời gian, cùng nhau đi tới đây một chút.” Lục Thích nói.
Mục Trú quay đầu nhìn hắn, Lục Thích vẫn đang cười với cậu.
Nắng chiều ấm áp, xuyên qua vườn hoa và cây cối có thể nhìn thấy vãi chàng trai đang chơi bóng trên sân thể dục, thân thể tuổi trẻ phủ một tầng mồ hôi mỏng, tuổi trẻ thật nhiệt huyết.
“Em nếu gặp anh sớm một chút thì tốt biết mấy.” Mục Trú nheo mắt lại lười biếng nói..