[free]_hôn trộm

Chương 14: Trái tim
 
Đối với Nguyễn Huỳnh, giọng nói của Lục Ngộ An có sức sát thương lớn hơn cô tưởng tượng.
 
Nhất là lúc tâm trạng anh thoải mái, ngữ điệu cũng dao động mà thay đổi theo cảm xúc. Lúc anh nói chuyện, âm điệu lại càng quyến rũ hơn ngày thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi nghe những lời anh thốt ra, Nguyễn Huỳnh cảm thấy hai chữ ‘cô Nguyễn’ này nghe hay hơn rất nhiều.
 
Màng nhĩ cô ngứa ngáy giống như có dòng điện chạy qua.
 
Để không bị Lục Ngộ An nhìn thấy, cô khẽ thở phào một hơi, giả vờ bình tĩnh nhìn anh: “Vậy anh…”
 
Vừa ngước mắt lên, Nguyễn Huỳnh đã va phải đôi mắt anh đào sâu thẳm của Lục Ngộ An.
 
Hôm nay anh không đeo kính. Trừ những lúc ở bệnh viện thì Lục Ngộ An không đeo kính quá nhiều. Vì vậy lúc này không có tròng kính che chắn đôi mắt nặng tình của anh, đôi mắt sắc bén ấy nhìn về phía Nguyễn Huỳnh.
 
Đôi mắt anh sáng ngời, không có tính công kích, thậm chí còn có cảm giác dịu dàng.
 
Nhưng dù vậy thì Nguyễn Huỳnh vẫn cảm thấy choáng váng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi cái gì?” Giọng nói của Lục Ngộ An kéo tâm trí cô quay về.
 
Mi mắt Nguyễn Huỳnh hơi nhúc nhích, chuyển mắt khỏi mặt anh: “... Qua đó đợi tôi một chút đi.”
 
Lục Ngộ An không đáp lời, ánh mắt dần dần di chuyển từ mi mắt khẽ động của Nguyễn Huỳnh sang một bên khác, sau đó dừng lại trước vành tai đỏ bừng của cô.
 
Anh dừng lại một chút rồi mới quay người về chỗ ngồi.
 
Người ta vừa đi, Nguyễn Huỳnh giống như vừa trải qua cơn khó thở. Cô tháo khẩu trang ra hít một hơi thật sâu, xốc lại tinh thần pha cà phê cho Lục Ngộ An.
 
Nguyễn Huỳnh không rõ Lục Ngộ An thích khẩu vị gì, cô chỉ nhớ Kỳ Kỳ từng nói anh không thích đồ ngọt.
 
Tay nghề pha cà phê của Nguyễn Huỳnh rất bình thường.
 
Cô không có năng khiếu làm đồ ăn uống. Khi đến quán cà phê của Tư Niệm hỗ trợ, cô cũng chỉ làm các công việc như ghi món, bưng đồ ăn và dọn dẹp chứ không làm đơn cho khách.
 
Lục Ngộ An lơ đãng liếc mắt sang bên cạnh, nhìn thấy Nguyễn Huỳnh đang nhíu mày.
 
Cô rũ mắt xuống, hàng mi vừa dài vừa cong, nửa bên mặt toát lên vẻ trầm lắng dịu dàng. Gần giống như cái cảm giác thường ngày cô mang đến cho người khác, rõ ràng là gương mặt rạng rỡ sáng sủa nhưng không khiến người ta cảm thấy xa cách.
 
Bỗng nhiên Lục Ngộ An nhớ lại lần trước cô ở trong bệnh viện, hình như lúc cô nói chuyện với Kỳ Kỳ cũng mang dáng vẻ này.
 
Ở bên cạnh cô không có chuyện chênh lệch lớn nhỏ, càng không có khác biệt thân phận. Thái độ cô đối xử với mỗi một người, mỗi một chuyện đều như nhau. Lúc nào cũng chăm chú nghiêm túc, chân thành thản nhiên, dịu dàng uyển chuyển.
 
Dường như cảm thấy gì đó, Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Ngộ An.
 
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
 
Nguyễn Huỳnh không nhìn rõ cảm xúc ẩn sâu trong mắt anh, cô sợ Lục Ngộ An chờ đợi sốt ruột nên cố tình tháo khẩu trang, khóe môi mấp máy nói thầm với anh: “Đợi tôi hai phút nữa.”
 
Lục Ngộ An nhíu mày, bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Nguyễn Huỳnh. Anh nhìn động tác của cô, anh dịu dàng nói: “Không cần vội.”
 
Quán cà phê đã lên đèn, lúc anh bước đến gần, chiếc bóng đổ xuống người cô.
 
Nguyễn Huỳnh liếc nhìn anh, chuẩn bị làm nốt bước cuối cùng là tạo hình lên mặt cà phê.
 
“Bác sĩ Lục.” Thấy người đã đến, cô hỏi: “Anh muốn vẽ hình gì?”
 
Lục Ngộ An nhìn cốc cà phê đã hoàn thiện tám phần trước mặt cô: “Sở trường của cô là hình gì?”
 
“...”
 
Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc, cô dịu dàng nói: “Những hình phổ thông thôi.”
 
“Phổ thông?” Lục Ngộ An nhíu mày: “Những hình nào là hình phổ thông?”
 
Tư Niệm đi ngang qua, cô ấy vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người nên nhẹ nhàng ném một câu: “Cậu ấy chỉ biết vẽ hình trái tim.”
 
Lục Ngộ An: “...”
 
Nguyễn Huỳnh: “...”
 
Nguyễn Huỳnh lúng túng một lúc rồi cũng không vùng vằng nữa. Cô nhìn về phía Lục Ngộ An, nét mặt tự nhiên thoải mái: “Hình trái tim được không?”
 
Lục Ngộ An chợt ngừng lại, nói rất khẽ: “Được.”
 
Nói là hình trái tim nhưng khi Nguyễn Huỳnh vẽ ra lại không giống lắm.
 
Trái tim nổi lên trên cà phê quá lớn, lại còn lồi lõm. Nhìn không được đẹp mắt.
 
“Tôi làm không được đẹp.” Nguyễn Huỳnh đặt cốc cà phê trước mặt Lục Ngộ An, cô ngượng ngùng nói: “Anh thử xem.”
 
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn chằm chằm vào hình trái tim vài giây rồi lại đảo mắt về phía khuôn mặt Nguyễn Huỳnh: “Rất đẹp.”
 
Nghe thấy lời này, Nguyễn Huỳnh đỡ trán: “Bác sĩ Lục, anh không cần nói những lời dối lòng như vậy đâu.”
 
Cô nói thật thà: “Tay nghề của tôi chỉ đang ở trình độ nhập môn.”
 
Lục Ngộ An nhếch môi: “Không hề dối lòng.”
 
“... Như vậy mà không nói dối lòng sao?” Nguyễn Huỳnh hất hàm, ra hiệu cho anh nhìn: “Lẫn lộn hết vào nhau rồi.”
 
“Đây không phải là lẫn lộn.” Lục Ngộ An nói.
 
Nguyễn Huỳnh sững sờ: “Vậy gọi là gì?”
 
Lục Ngộ An: “Là mềm mại.”
 
Nguyễn Huỳnh đã vẽ ra một hình trái tim mềm mại.
 
Nguyễn Huỳnh sững sờ, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
 
Cô nhìn chằm chằm vào Lục Ngộ An một lúc, ánh mắt di chuyển xuống dưới rồi dừng lại ở hình trái tim màu trắng lồi lõm vì cô không quá thông thạo việc này. Cô không ngờ hình trái tim lớn màu trắng như vậy lại được người ta miêu tả xinh đẹp như thế.
 
Yên lặng một chút, Nguyễn Huỳnh lại ngẩng đầu lên: “Bác sĩ Lục.”
 
Lục Ngộ An: “Hử?”
 
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ: “Nếu một ngày nào đó anh không làm bác sĩ nữa, tôi nghĩ anh có thể làm giáo viên mầm non.”
 
Nguyễn Huỳnh chỉ thấy cách an ủi và cổ vũ người khác thế này ở trong trường mẫu giáo mà thôi.
 
“...”
 
Lục Ngộ An liếc mắt nhìn cô, cầm cốc cà phê lên nhấp môi.
 
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh sáng bừng nhìn theo, mong đợi anh đánh giá: “Thấy thế nào?”
 
“Cũng được.” Lục Ngộ An trả lời đơn giản.
 
Nguyễn Huỳnh: “... Chỉ vậy thôi sao?”
 
Lục Ngộ An nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, cố kiềm chế nụ cười trên môi: “Chỉ thế thôi.”
 
Nguyễn Huỳnh không còn lời nào để nói, đang định giãy giụa thêm một chút.
 
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy chẳng cần phải làm như vậy. Dù sao Tư Niệm cũng từng nói cô ấy thà bắt tay vào làm chứ không muốn uống cốc cà phê mà Nguyễn Huỳnh pha.
 
Nghĩ như vậy, Nguyễn Huỳnh nhìn biểu cảm của Lục Ngộ An khi uống cà phê, đột nhiên rất đồng tình với anh.
 
Lục Ngộ An uống xong cà phê rồi phải đi ngay.
 
Nguyễn Huỳnh tiễn anh ra cửa: “Tạm biệt bác sĩ Lục.”
 
Lục Ngộ An hắng giọng, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Nguyễn Huỳnh.”
 
“Hả?” Nguyễn Huỳnh ngước mắt lên.
 
Lục Ngộ An nhìn cô, bất ngờ thốt ra: “Mùi vị cà phê rất ngon.”
 
Nguyễn Huỳnh ngỡ ngàng, mỉm cười rạng rỡ: “Anh không cần cố gắng an ủi tôi, tôi biết khả năng của mình đến đâu.”
 
Lục Ngộ An: “Không phải an ủi, tôi đang nói thật.”
 
Nguyễn Huỳnh mấp máy môi, đang định lên tiếng nhưng lại thấy Lục Ngộ An cười khẽ. Cùng lúc đó, bên tai cô văng vẳng giọng nói của anh: “Tôi rất thích cà phê hôm nay, cảm ơn cô.”
 
Không chờ Nguyễn Huỳnh phản ứng lại, Lục Ngộ An đã nói câu tiếp theo: “Tôi đi trước đây, chào cô.” Rồi đi mất.
 
Nhìn bóng lưng anh đi xa, Nguyễn Huỳnh chớp chớp mắt, khóe môi cong lên đáp lại: “Tạm biệt anh.”
 
Nguyễn Huỳnh quay trở lại quán, cô còn chưa kịp uống ngụm nước thì Tư Niệm đã mon men đến gần.
 
“Cô Nguyễn.” Cô ấy nói rất nhẹ nhàng giống như đang trêu đùa: “Tiễn anh chàng bác sĩ ấy đi rồi à? Sao không giữ anh ấy lại ăn tối?”
 
Nguyễn Huỳnh nghe lời nói mập mờ của cô ấy, cô liếc mắt nhìn cô ấy: “Bà chủ Tư, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
 
Tư Niệm hứ cô, lẩm bẩm nói: “Tớ cũng muốn thử món nổi tiếng của cậu.”
 
“Ồ…” Nguyễn Huỳnh chậm rãi nuốt nước bọt, nhớ lại những lời bình luận của cô ấy về tay nghề pha cà phê của mình trước đó. Cô nhướng mày, kiêu ngạo nói: “Món nổi tiếng của tớ có hạn, nếu cậu muốn thử thì phải hẹn trước.”
 
Tư Niệm: “...”
 
Cô ấy không nhịn được mà giơ tay đánh cô: “Đừng có mà hả hê.”
 
Nguyễn Huỳnh bật cười, cô ngồi xuống ghế ngáp một cái: “Tớ thấy hơi buồn ngủ rồi.”
 
“Về ngủ một lát nhé?” Tư Niệm đề nghị.
 
Nguyễn Huỳnh nhìn xung quanh một lượt, sắp bốn giờ rồi, trong quán cà phê vẫn còn rất đông khách.
 
“Không được.” Cô chống cằm, cố gắng xốc lại tinh thần: “Tớ sợ lúc này mà ngủ thì tối sẽ không ngủ được mất.”
 
Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm bận bịu trong quán đến tám giờ tối, sau đó hai người mới đến quán ăn gần đó.
 
Ăn cơm xong, Tư Niệm quay về cửa hàng còn Nguyễn Huỳnh về nhà.
 
Nguyễn Huỳnh đi đến bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào trong.
 
Không biết có phải vì Lục Ngộ An đã lái xe này hai lần hay không, khi Nguyễn Huỳnh đóng cửa xe lại vẫn ngửi thấy mùi tuyết tùng thoang thoảng trong xe.
 
Đột nhiên cô thấy một chiếc túi giấy màu trắng đặt trên ghế phụ.
 
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào nó trong giây lát, chắc chắn món đồ này không phải của mình rồi mới mở tin nhắn WeChat với Lục Ngộ An: [Bác sĩ Lục, anh làm rơi đồ trong xe tôi phải không?]
 
Cô gửi tin nhắn, còn chụp ảnh gửi cho Lục Ngộ An.
 
Cô ngồi đợi trong xe một lúc, Lục Ngộ An vẫn chưa trả lời tin nhắn.
 
Cô đoán có lẽ anh đang bận ở trong bệnh viện nên quyết định lái xe về nhà trước. Nếu như Lục Ngộ An không cần gấp, khi nào rảnh cô sẽ đưa cho anh hoặc là gửi qua đó sau.
 
Ở một bên khác, đúng là Lục Ngộ An đang rất bận nhưng không phải bận ở trong bệnh viện.
 
Từ khi rời khỏi quán cà phê vào lúc chiều thì anh quay về nhà luôn.
 
Nhưng về nhà chưa được bao lâu, Tất Khải Toàn lại xách một túi bia đến.
 
Hai người họ sống cùng một khu chung cư, khá gần bệnh viện.
 
Lục Ngộ An nhìn túi bia, đang định đóng cửa thì Tất Khải Toàn đã lên án: “Tôi vừa mới thất tình, nếu như cậu không chào đón tôi thì ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện nói hết bí mật của cậu.”
 
Nghe đến đây, Lục Ngộ An ngước mắt ra vẻ tò mò: “Bí mật gì?”
 
Sao anh lại không biết mình có bí mật?
 
Bị anh hỏi như vậy, Tất Khải Toàn im lặng một lúc: “Nếu như cậu không cho tôi vào, vậy ngày mai cậu sẽ biết.”
 
Lục Ngộ An: “...”
 
Thấy dáng vẻ không hề bị lung lay của anh, Tất Khải Toàn lại khóc lóc thảm thiết: “Tôi chỉ muốn tìm người uống rượu, cậu không uống thì ở bên cạnh nhìn tôi uống cũng được. Tôi không ép cậu đâu.”
 
“...” Lục Ngộ An im lặng một lúc, nghiêng người để anh ta vào nhà.
 
Tất Khải Toàn ngồi xuống thảm, tự mở nắp bia rầu rĩ uống.
 
Lục Ngộ An ngồi trên ghế sô pha bên cạnh chăm chú đọc sách. Mấy ngày nữa anh có bài kiểm tra.
 
Uống xong hai lon bia, Tất Khải Toàn nhìn quyển sách anh đang đọc. Anh ta đang định lên tiếng thì có người mở cửa. 
 
Trần Tịnh Dương hơi ngạc nhiên vì Lục Ngộ An ở nhà: “Anh, anh Khải Toàn, hai người đang làm gì vậy?”
 
Lục Ngộ An chưa kịp lên tiếng, Tất Khải Toàn đã nhìn cậu ta, đau khổ nói: “Uống rượu.”
 
Trần Tịnh Dương: “...”
 
Năm phút sau, Trần Tịnh Dương nghe Tất Khải Toàn tâm sự, vô cùng đồng cảm với anh ta.
 
Vì muốn an ủi Tất Khải Toàn mà cậu ấy đề nghị đến quán bar uống rượu, Lục Ngộ An mời.
 
Ban đầu Lục Ngộ An không muốn quan tâm đến hai con người này nhưng đúng lúc Úc Đình Vân có chuyện tìm anh nên anh đành miễn cưỡng đi đến quán bar với bọn họ.
 
Khi bàn xong chuyện với Úc Đình Vân trong phòng riêng, anh mới nhìn thấy tin nhắn Nguyễn Huỳnh gửi cho mình.
 
Lục Ngộ An nhìn bức ảnh một lúc rồi dời mắt, trả lời: [Không có.]
 
Anh vừa gửi tin nhắn, Nguyễn Huỳnh đã trả lời anh bằng câu hỏi: [Cái túi này không phải của anh sao?]
 
Trả lời xong, Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu nhìn cái túi đang đặt trên bàn trà. Cô hơi ngỡ ngàng, nếu như cái túi màu trắng này không phải của Lục Ngộ An thì là của ai? Cô chắc chắn trước khi cho Lục Ngộ An mượn xe vào ngày hôm qua thì trong xe không có cái túi này.
 
Bỗng nhiên điện thoại của cô rung lên.
 
Là tin nhắn của Lục Ngộ An: [Bây giờ nó là của cô.]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui