Chương 81: Tư Niệm và Chu Hạc Thư [Hết]
Ngày hôm sau, Tư Niệm không nhịn được mà kể cho Nguyễn Huỳnh, Khương Thanh Thời và Vân Sơ về những lời mà Chu Hạc Thư nói với cô ấy.
Nghe xong, Khương thanh Thời nói: "Giáo sư Chu đúng là một người có tâm tư kín đáo."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh: "Tớ cũng thấy thế, anh ấy mạnh miệng ghê. Vân Sơ cảm thấy thế nào? Cô là người quen biết giáo sư Chu lâu nhất, anh ấy là người như thế nào?"
Vân Sơ ăn ngay nói thật: "Thật ra số lần tôi gặp anh ấy không nhiều, thời gian quen biết khá lâu nhưng ít tiếp xúc. Nhưng tôi cảm thấy anh ấy đối với Niệm Niệm là kiểu lạt mềm buộc chặt."
Nghe nói như thế, Tư Niệm buồn cười: "Thật chứ, tôi cũng thấy vậy. Chắc chắn anh ấy cũng có ý với tôi nhưng không thừa nhận mà thôi."
Nguyễn Huỳnh: "Đã không từ chối việc cậu ở chung một như nhà với anh ấy, đương nhiên là có ý đó với cậu rồi."
Khương Thanh Thời và Vân Sơ cũng lần lượt tán thành với câu nói này của cô.
Tư Niệm ậm ừ: "Tớ muốn đi xem phòng ốc."
Nguyễn Huỳnh: "Vậy tớ sẽ xem giúp cậu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Niệm: "Được."
Trong nháy mắt, Tư Niệm đã chốt là sẽ chuyển nhà.
Tất cả mọi người đều biết, chính cô ấy cũng muốn chuyển.
Nếu đã chọn xong khu nhà thì tìm nhà cũng dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ cần giá cả hợp lý thì Tư Niệm sẽ không có ý kiến gì. Nhưng điều khiến Tư Niệm hơi thất vọng là việc trang trí trong nhà ở khu nhà cho thuê chỗ nhóm Chu Hạc Thư không hợp với thẩm mỹ của cô ấy lắm.
Có một vài trang trí để lộ ngay phong cách của nhà giàu mới nổi.
Tuy nói nó có vẻ đẹp phong nhã dung tục nhưng Tư Niệm thật sự không chấp nhận nổi.
Lúc cô ấy đang nghĩ xem mình có nên mua một ngôi nhà nhỏ rồi tự trang trí không, Chu Hạc Thư đã gửi cho cô một tin nhắn thoại và ảnh chụp.
Tư Niệm ngẩn người rồi do dự mở ra xem.
Sau khi xem xong, cô gọi ngay cho Chu Hạc Thư.
Chu Hạc Thư gửi cho cô một bức ảnh của một căn nhà, tin nhắn thoại là cuộc trò chuyện giữa anh ấy và chủ nhà.
Căn nhà của người hàng xóm lầu trên của anh ấy, nó là của một đôi vợ chồng già. Thời gian trước họ vừa nhận được hộ chiếu và quyết định ra nước ngoài thăm con gái, chăm cháu ngoại giúp con của mình. Con gái của họ lấy chồng trước ngoài, cháu gái ngoại vừa chào đời, hai vợ chồng già không yên lòng nên muốn sang đó ở một hai năm, thuận tiện cho việc chăm sóc cháu gái ngoại và con gái.
Bản thân họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ cho thuê nhà.
Họ và Chu Hạc Thư cũng quen thân nên sau khi sắp xếp xong chuẩn bị rời khỏi đây thì mới hỏi nhờ Chu Hạc Thư trông nhà giúp mình.
Biết tin này, Chu Hạc Thư nhớ đến Tư Niệm đang tìm nhà, thế là anh ấy tiện miệng hỏi giúp Tư Niệm.
...
Chuyện thuê nhà được giải quyết rất nhanh, nhà của hai vợ chồng già được trang trí theo kiểu Mỹ, vậy nên dù đã ở rất nhiều năm cũng khiến cho người khác cảm thấy rất mới.
Sau khi Tư Niệm nhìn sơ qua thì cô ấy chốt ngay.
Trong các phong cách trang trí, cô ấy thích nhất là kiểu Pháp, xếp thứ hai là kiểu Mỹ.
Càng quan trọng hơn là, Chu Hạc Thư ở dưới lầu, cô hoàn toàn không tìm được lý do để từ chối thuê căn nhà này.
Sau khi thuê nhà và làm hết tất cả các thủ tục, hai tuần sau Tư Niệm sẽ chuyển đến ở.
Lúc cô ấy dọn nhà, nhóm của Nguyễn Huỳnh cũng tới.
Biết Chu Hạc Thư ở lầu dưới, Nguyễn Huỳnh giơ ngón tay cái lên với cô ấy. Có đôi khi hai chữ duyên phận thật sự rất khéo.
Khương Thanh Thời trêu chọc: "Tớ cảm thấy cậu sắp theo đuổi được giáo sư Chu rồi đấy."
Tư Niệm nhíu mày, tự tin nói: "Tớ cũng cảm thấy vậy."
Nhưng thứ khiến Tư Niệm thất vọng là sau khi cô ấy chuyển nhà xong thì Chu Hạc Thư được nghỉ hè, đã thế anh ấy còn vì công việc mà tạm thời ra nước ngoài. Điều này khiến Tư Niệm đang chuẩn bị gióng trống khua chiêng đi theo đuổi người phải bó tay một hồi lâu.
Nhưng cũng không phải không có tiến triển gì.
Sau khi Chu Hạc Thư ra nước ngoài, vậy mà anh ấy lại chủ động gửi tin nhắn cho Tư Niệm. Lúc nhìn thấy tin nhắn của Chu Hạc Thư, Tư Niệm ngẩn người, do dự trả lời một dấu hỏi.
Chu Hạc Thư: "Lại đang thức đêm à?"
Tư Niệm: "... Anh gửi tin nhắn cho tôi là vì muốn thử xem tôi có thức khuya hay không à?"
Chu Hạc Thư nghẹn lời, anh ấy che miệng cười rồi cụp mắt trả lời tin nhắn của Tư Niệm: "Một nửa thôi."
Tư Niệm: "Thế nửa khác là?"
Chu Hạc Thư: "Cô cảm thấy thế nào?"
Tư Niệm nhướng mày, cố ý nói: "Anh nhớ tôi à?"
Sau khi gửi tin nhắn này, mãi một lúc sau vẫn không thấy Chu Hạc Thư trả lời.
Tư Niệm nằm trên giường nhìn điện thoại chằm chằm, nhịn không được mà gửi thêm một dấu hỏi.
Chu Hạc Thư: "?"
Tư Niệm: "Không có việc gì, tôi đang thử xem anh có block tôi không."
Chu Hạc Thư: "Biết rõ rồi mà vẫn cố phạm phải."
Tư Niệm: "Điều tôi là cũng không tính là vi phạm pháp luật chứ?"
Cô ấy nói có lý có tình: "Tôi chỉ hỏi vấn đề mà tôi muốn biết."
Chu Hạc Thư tự tin là khả năng giao tiếp của mình cũng khá ổn, trước khi anh ấy đến trường học làm giáo sư thì đã làm luật sư mấy năm, đã từng ra tòa. Nhưng lúc đối diện với Tư Niệm, thường thì anh ấy sẽ bị những hành động của Tư Niệm làm cho á khẩu không trả lời được.
Hết lần này đến lần khác anh ấy lại dung túng cho kiểu ở chung này.
Khung chat tiếp tục yên lặng, Tư Niệm không nhịn được hỏi: "New York có nhộn nhịp không?"
Một lát sau, Tư Niệm nhận được một bức ảnh chụp New York lúc giữa trưa. Có lẽ bức ảnh này là do Chu Hạc Thư chụp một cách tùy tiện, ngoài cửa sổ là khung cảnh đường phố nhộn nhịp, phồn hoa.
Nhẩm tính thời gian một lúc, Tư Niệm hỏi: "Anh đang ăn cơm trưa à?"
Vào giờ này, hẳn là giờ ăn trưa ở New York.
Chu Hạc Thư: "Vừa làm việc xong."
Đôi mắt của Tư Niệm sáng lên, cô ấy ôm điện thoại đùa anh ấy: "Xem ra tôi rất có sức ảnh hưởng trong lòng của giáo sư Chu."
Vừa làm việc xong đã tìm mình, đến cơm cũng chưa ăn.
Chu Hạc Thư là người thông minh, trong nháy mắt đã hiểu ý trong lời của Tư Niệm.
Anh ấy đỡ trán, cười bất đắc dĩ, lúc anh ấy đang định trả lời thì nghe thấy tiếng bạn gọi mình ở cách đó không xa. Chu Hạc Thư giương mắt rồi gửi một tin nhắn cho Tư Niệm: "Đi ngủ sớm một chút."
Tư Niệm: "... Ồ, vậy anh ăn cơm ngon miệng."
Chu Hạc Thư: "..."
Chu Hạc Thư: "Ừm."
Cất điện thoại xong, bạn tốt nhìn thấy trên mặt Chu Hạc Thư có ý cười nhàn nhạt, thế là nhướng mày: "Trò chuyện với ai thế? Trông tâm trạng cũng không tệ."
Chu Hạc Thư liếc nhìn anh ta một cái nhưng không tiếp lời.
Người đến là bạn thời Chu Hạc Thư còn du học, sau khi anh ấy tốt nghiệp thì về nước còn anh ta thì ở lại bên này làm việc. Lần này tới, hai người có thời gian rảnh nên hẹn nhau ăn bữa cơm.
Thấy Chu Hạc Thư không nói lời nào, người bạn kia trêu chọc: "Bạn gái à?"
Chu Hạc Thư: "Không phải."
Người bạn kia nhíu mày: "Không phải à? Nhưng đây là lần đầu tôi thấy cậu nói chuyện vui vẻ mới người khác như thế đấy."
"Cô ấy là một người khá thú vị." Chu Hạc Thư ngẫm nghĩ rồi trả lời.
Nghe nói như thế, người bạn kia hiểu ra ngay.
Anh ta dựa vào thành ghế nhìn chằm chằm Chu Hạc Thư thật lâu, cuối cùng bật cười: "Chuyện sớm muộn thôi."
"..."
Chu Hạc Thư ngừng lại, muốn phải bác gì đó. Nhưng nghĩ cẩn thận thì coi như không nghe.
…
Khoảng thời gian Chu Hạc Thư ra nước ngoài, Tư Niệm cũng không rảnh rỗi.
Thỉnh thoảng cô ấy sẽ trò chuyện với Chu Hạc Thư vài câu, không dính người như anh ấy tưởng tượng. Đương nhiên một trong số nguyên nhân là do Tư Niệm quá bận.
Vào kỳ nghỉ hè, lượng khác mỗi ngày của quán cà phê nhiều hơn một chút. Ngày nào Tư Niệm cũng bận rộn chân không chạm đất, khó mà nhín được chút thời gian đi trêu chọc Chu Hạc Thư.
Đầu tháng tám, Chu Hạc Thư về nước.
Biết được việc này, Nguyễn Huỳnh cố ý hỏi cô ấy có muốn đi đón Chu Hạc Thư không.
Tư Niệm: "Không đi."
Khương Thanh Thời nhìn cô ấy: "Cậu đang theo đuổi giáo sư Chu thật sao?"
"Đúng vậy." Tư Niệm để cà phê hai người gọi lên bàn, cô ấy giải thích nói: "Tớ không đi được."
Nguyễn Huỳnh hừ hừ: "Tệ thế."
Khương Thanh Thời: "Cậu rất giống với mấy anh chàng khốn nạn không có thời gian ở cùng bạn gái đấy."
Tư Niệm nheo mắt nhìn hai người: "Mặc dù tớ không đến sân bay đón giáo sư Chu nhưng tớ có mời anh ấy đến quán uống cà phê."
Nguyễn Huỳnh nháy mắt mấy cái: "Anh ấy có tới không?"
Tư Niệm: "... Anh ấy nói anh ấy đáp chuyến bay vào buổi tối, nói có phải tớ muốn anh ấy mất ngủ không."
Khương Thanh Thời: "Vậy cậu nói thế nào?"
Tư Niệm tỏ vẻ vô tội: "Tớ nói mất ngủ cũng tốt, đúng lúc bị lệch múi giờ."
Nguyễn Huỳnh: "..."
Khương Thanh Thời: "..."
Hai người liếc nhau, giơ ngón cái lên với Tư Niệm. Cách theo đuổi này của Tư Niệm, có thể thành công thì có lẽ là do Chu Hạc Thư âm thầm dung túng cho cô ấy.
Nhưng hai người một người muốn đánh một người muốn bị đánh, bọn họ thích thì nhóm Nguyễn Huỳnh cũng không lo lắng gì.
Nói chuyện về Chu Hạc Thư một lúc, cả nhóm nhắc đến chuyện đến khu nghỉ dưỡng đi nghỉ ngơi hai ngày.
Trước đó các cô cũng có nhắc đến chuyện ra ngoài chơi, đi chơi xa thì không được vì ai cũng có công việc. Lục Ngộ An không có nhiều thời gian rảnh nên không thể đi được, thế là họ chọn nơi gần.
"Vậy tớ hỏi Chu Hạc Thư thử xem." Tư Niệm nói.
Nguyễn Huỳnh: "Tớ cũng nghĩ vậy, bác sĩ Lục vẫn chưa hỏi, vậy nhiệm vụ này giao cho cậu nhé."
Đuôi lông mày của Tư Niệm giương lên, nói chắc chắn: "Không thành vấn đề."
Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời không ở trong quán quá lâu, hai người nói chuyện với Tư Niệm một lát rồi rời đi.
Khách trong quán nhiều khiến Tư Niệm quá bận rộn, thậm chí cô ấy còn định đóng cửa quán để nghỉ ngơi mấy ngày. Biết ý tưởng này của cô, Tiểu Mỹ không nói gì: "Chị Tư Niệm, hay là chị tuyển sinh viên đang nghỉ hè đến làm đi?"
Quán cà phê của họ khá đông khác vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, những lúc khác Tiểu Mỹ, Tư Niệm và hai nhân viên khác hoàn toàn có thể giải quyết được, thậm chí còn khá nhàn rỗi.
Tư Niệm suy nghĩ: "Lúc này tuyển chắc cũng không tuyển được đâu."
Kỳ nghỉ hè đã qua hơn nửa mất rồi.
Tiểu Mỹ: "... Hình như đúng thế thật."
Tư Niệm vỗ bả vai cô ấy: "Nếu mệt thì các em cứ nghỉ, đóng cửa quán nghỉ ngơi mấy ngày cũng không sao."
Tiểu Mỹ: "Vâng ạ."
Bận đến chạng vạng tối, khách trong quán cà phê mố giảm bớt
Những người còn lại trong quán, phần lớn là đang làm việc hoặc là do quá rảnh rỗi. Tư Niệm mệt đến mức không muốn cử động, cô ấy tìm cái ghế trống rồi ngồi xuống, chống cằm ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, cửa thủy tinh bị đẩy ra lần nữa.
Tư Niệm nhíu mày, định nói rằng nhân viên pha chế bên họ đã tan làm rồi. Ngẩng đầu một cái, lời nói còn chưa ra khỏi miệng cô ấy đã đối diện với gương mặt tuấn tú của Chu Hạc Thư, anh ấy vẫn giống như trước đây, chỉ là gầy đi một chút, thân hình càng lúc càng cao gầy.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tư Niệm ngẩng ra, nhìn ra phía sau của anh.
Chu Hạc Thư: "Nhìn gì thế?"
"Tôi không mệt đến mức xuất hiện ảo giác đấy chứ?" Tư Niệm nói.
Chu Hạc Thư: "..."
Tư Niệm ngẩng đầu: "Sao anh lại tới đây?"
"Chẳng phải cô mời tôi đến uống cà phê à?" Chu Hạc Thư hỏi lại.
Nghe vậy, Tư Niệm nháy mắt mấy cái, cô ấy nhỏ giọng thầm thì: "Nhưng chẳng phải anh từ chối rồi sao."
Chu Hạc Thư: "Có à?"
Trông anh có vẻ rất bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn Tư Niệm.
Tư Niệm im lặng, mất vài giây để nhớ lại...
Đúng là Chu Hạc Thư không từ chối cô ấy, chit hỏi có phải cô ấy không muốn để mình ngủ hay không. Mà cô ấy đã cho rằng lời này của Chu Hạc Thư là đang từ chối.
Nghĩ đến đây, Tư Niệm chủ động nói: "Là lỗi của tôi."
Chu Hạc Thư không nói gì, anh ấy ngồi xuống cái ghế đối diện Tư Niệm, đảo mắt nhìn một vòng: "Chỉ còn mình cô?"
"Ừm." Tư Niệm rất mệt mỏi, chẳng còn sức đâu mà tán tỉnh Chu Hạc Thư, vẻ mặt cô có vẻ mỏi mệt nói: "Bận rộn cả ngày rồi, tôi cho họ tan làm trước."
Trong tiệm chỉ còn lại hai bàng có khách, một mình cô ấy vẫn làm được.
Chu Hạc Thư hiểu rõ, anh ấy rũ mắt nhìn Tư Niệm: "Ăn cơm chưa?"
Tư Niệm lắc đầu.
Lúc cô ấy quá mệt mỏi thì không muốn ăn nữa.
Sau khi lắc đầu, cô ấy nhìn Chu Hạc Thư: "Còn anh?"
Chu Hạc Thư: "Vẫn chưa."
Anh ấy lấy điện thoại ra, quay đầu lại hỏi Tư Niệm: "Có ngại khi tôi ăn cơm ở đây không?"
"... Không ngại." Tư Niệm liếc mắt nhìn anh ấy, miễn cưỡng giữ vững tinh thần: "Anh thấy tôi có giống người sẽ từ chối anh không?"
Chu Hạc Thư bị câu nói thẳng thừng của Tư Niệm làm cho nghẹn lại.
Anh ấy thật sự không thể đỡ nổi một Tư Niệm thẳng thắn như thế.
Sau một lúc im lặng, Chu Hạc Thư mở phần mềm đặt thức ăn ngoài.
Anh ấy chọn một nhà hàng nổi tiếng và chính anh ấy cũng hay ăn ở đó. Sau khi chọn xong địa chỉ, Chu Hạc Thư ra hiệu: "Tôi có thể rót một cốc nước không?"
Tư Niệm: "Tôi pha cho anh ly cà phê nhé?"
"Không cần." Chu Hạc Thư liếc cô ấy: "Muốn tôi mất ngủ thật à?"
Tư Niệm nhìn dáng vẻ thản nhiên của anh ấy, bờ môi mấp máy, cô ấy vốn muốn nói chẳng phải anh đến đây để uống cà phê sao?
Nhưng nghĩ lại, Tư Niệm chỉ cười cười.
Cô có thể ngốc nhưng không thể quá ngốc. Chi Hạc Thư tới vì điều gì, trong lòng cô ấy biết rất rõ.
Chu Hạc Thư rất quen thuộc với quán cà phê của Tư Niệm.
Anh ấy đi rót nước và cũng rót cho Tư Niệm một ly.
Tư Niệm cũng không khách sáo với anh ấy, cô ấy bưng ly uống từng ngụm nhỏ. Một lát sau, khách của một bàn trong đó rời đi.
Tư Niệm đang định đứng dậy đi dọn dẹp thì Chu Hạc Thư đứng lên trước: "Để tôi."
"..."
Tư Niệm khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Chu Hạc Thư đã đi tới đó dọn dẹp ly trên bàn. Anh ấy làm mấy chuyện này cũng không quá thuận tay, thậm chí còn luống cuống tay chân.
Nhưng không hiểu sao, Tư Niệm cảm thấy khi Chu Hạc Thư giúp mình lau bàn, rửa ly trông rất rất đẹp trai. Còn đẹp hơn lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Chu Hạc Thư.
Khách ở bàn cuối cùng rời khỏi, thức ăn ngoài mà Chu Hạc Thư gọi cũng đến.
Thấy anh xách đồ ăn ngoài đi vào, Tư Niệm treo bản đóng cửa ở trước quán, sau đó cẩn thận nhìn một chút: "Sau anh mua nhiều thế, có thể ăn hết không?"
Chu Hạc Thư híp mắt: "Thật sự không muốn ăn sao?"
Tư Niệm nhìn chằm chằm số thức ăn ngoài kia, cô ấy suy nghĩ ba giây: "Để tôi xem anh gọi món gì."
Chu Hạc Thư: "..."
Một phút sau, Tư Niệm tự giác ngồi bên cạnh Chu Hạc Thư. Cô ấy múc một chén canh, uống từng ngụm nhỏ cho ấm dạ dày.
Canh là món canh cá màu trắng sữa mà Tư Niệm rất thích, mùi vị rất ngon.
Chu Hạc Thư chọn toàn mấy món cô ấy thích.
Trước khi ngửi được mùi thơm của thức ăn, Tư Niệm thật sự không muốn ăn chút nào. Nhưng sau khi ngồi xuống uống chén canh cá, cô cảm thấu mình cũng khá thèm ăn.
Chu Hạc Thư đưa đũa cho Tư Niêm, cô ấy nhận rồi bắt đầu ăn.
Trong quán đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa sổ là đèn neon lóa mắt. Hai người ngồi dưới ánh đèn màu quýt ấm áp, yên lặng ăn bữa tối, bầu không khí hòa hợp mà ấm áp.
Trong nháy mắt, Tư Niệm cảm thấy mệt mỏi chợt tan biến.
Ăn cơm xong, hai người cũng cần phải đi về. Tư Niệm tắt đèn, ngắt cầu dao điện, khóa cửa rồi rời đi với Chu Hạc Thư.
Bước ra khỏi quán, cô ấy mới nhớ để hỏi: "Anh lái xe tới à?"
Chu Hạc Thư cụp mắt nhìn cô ấy, anh ấy nói: "Tôi không lái xe."
Tư Niệm khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn anh ấy: "Đón xe tới à?"
Chu Hạc Thư: "Gần như thế."
Đến ngày hôm sau, Tư Niệm mới biết Chu Hạc Thư đi thẳng từ sân bay tới quán cà phê. Úc Đình Vân sắp xếp tài xế đến đón anh ấy, anh ấy nói tài xế đưa mình đến quán cà phê của Tư Niệm trước, sau đó lái xe đưa hành lý về nhà.
Sau khi biết việc này, Tư Niệm không nhịn được bật cười.
Cô ấy biết, Chu Hạc Thư là một người tâm tư kín đáo.
Rõ ràng là cố gắng muốn đến tìm cô ấy, thậm chí còn vội vã đến tìm mà còn không chịu thừa nhận. Nhưng những ý nghĩ này, tạm thời Tư Niệm không có ý định hỏi thẳng anh ấy. Cô ấy biết rõ dù mình có hỏi thì Chu Hạc Thư cũng không chịu thừa nhận.
Trong lòng cô ấy biết là được.
Nghĩ đến đây, Tư Niệm không nhịn được gửi tin nhắn cho Chu Hạc Thư, nói với anh chuyện đến khu nghỉ dưỡng.
Chu Hạc Thư: "Ừm."
Tư Niệm: "Anh đi chứ?"
Chu Hạc Thư: "Ừm."
Tư Niệm: "... Tôi còn tưởng rằng anh sẽ từ chối tôi trước. Sao anh không chịu cho tôi cơ hội thuyết phục anh chứ?"
Nói là đồng ý ngay, chẳng có tính khiêu chiếu gì cả.
Chu Hạc Thư nhìn tin nhắn của Tư Niệm, anh ấy im lặng một lúc lâu.
Úc Đình Vân đang nói chuyện công việc với anh ấy, anh ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy Chu Hạc Thư đang nhìn điện thoại ngẩn người. Anh ta hỏi nhíu mày, mỉm cười nói: "Luật sư Chu, tôi đang nói chuyện chính với cậu đấy."
"Chu Hạc Thư nghiêng đầu nhìn anh ta: "Đang nghe đây."
Mí mắt của Úc Đình Vân giật giật: "Nói chuyện phiếm với Tư Niệm à?"
"..."
Chu Hạc Thư vô cảm liếc anh ta.
Úc Đình Vân hiểu ý cười một tiếng: "Có thể khiến cậu ôm điện thoại trò chuyện trên wechat, ngoại trừ khách hàng thì chính là Tư Niệm. Mà bây giờ cậu chẳng có bao nhiêu khách hàng, vậy thì chỉ có Tư Niệm thôi."
Sau khi tới trường dạy học, Chu Hạc Thư ít khi nhận bản án. Đương nhiên cũng vì thế mà khách hàng của anh ấy cũng vơi đi.
Chu Hạc Thư vẫn có cảm giác bối rối khi bị Úc Đình Vân nói thẳng ra như thế. Anh ấy nheo mắt nhìn Úc Đình Vân: "Bàn giao xong chuyện chưa?"
Úc Đình Vân: "Xong rồi."
Chu Hạc Thư: "Đi đây."
"Khoan đã." Úc Đình Vân gọi anh ấy lại: "Cuối tuần đến khu nghỉ dưỡng, Tư Niệm đã nói cho cậu chưa?"
Chu Hạc Thư: "... Nói rồi."
Úc Đình Vân nhíu mày.
Chu Hạc Thư biết anh ta muốn nghe đáp án, anh ấy thản nhiên nói: "Tôi đi cùng xe với nhóm Lục Ngộ An."
"..."
Sau khi rời khỏi chỗ của Úc Đình Vân, Chu Hạc Thư tới quán cà phê một chuyến.
Vừa đi tới của, anh ấy đã thấy hiện trạng quán chật ních người. Tư Niệm đang cúi thấp đầu làm cà phê, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không hề giống trạng thái khi nói chuyện với anh ấy.
Nhìn một lát, Chu Hạc Thư nhấc chân rời đi.
***
Tư Niệm không biết Chu Hạc Thư đến quán của mình, Chu Hạc Thư không nói và cô ấy cũng không nhìn thấy Chu Hạc Thư.
Ngày thứ sáu trôi qua, cuối cùng cũng đến cuối tuần. Rốt cuộc Tư Niệm cũng được nghỉ ngơi.
Sắp xếp xong hành lý, Tư Niệm nhận được tin nhắn của Chu Hạc Thư, anh ấy hỏi Tư Niệm chuẩn bị đến đâu rồi.
Tư Niệm ngồi xổm xuống đất trả lời: "Đợi tôi thêm năm phút."
Chu Hạc Thư: "Không vội."
Năm phút sau, tháng máy dừng ở tầng của Chu Hạc Thư.
Cửa thang máy mở ra, anh ấy vừa nhấc mắt là đã thấy người kia cười với mình. Trong khoảnh khắc đó, anh ấy cảm nhận được cảm xúc của mình thay đổi rõ rệt, có cái gì đó đang lên men.
"Giáo sư Chu." Tư Niệm nhìn anh ấy rồi cố ý nói: "Trùng hợp thật."
Chu Hạc Thư cố kiềm chế nét mặt, anh ấy cúi cầu nhìn Tư Niệm, bất đắc dĩ phối hợp: "Thật trùng hợp.
Hai người song vai đứng trong thang máy, nhìn số tầng giảm dần xuống.
Trong lúc im lặng, Tư Niệm nói: "Không biết Huỳnh Huỳnh và bác sĩ Lục đã xuống tới chưa?"
Chu Hạc Thư hắng giọng: "Chắc họ sẽ đến chậm một chút."
Tư Niệm nghĩ, cũng được.
Công việc của Lục Ngộ An bận rộn, chậm một chút cũng là chuyện bình thường.
Lúc hai người đi tới bãi đỗ xe, Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh vẫn chưa tới thật.
Tư Niệm và Chu Hạc Thư ngồi trong xe đợi một lúc thì hai người kia mới đến. Một đám người cùng nhau đến khu nghỉ dưỡng.
Trên đường đi, tinh thần của Tư Niệm rất tốt, tràn đầy phấn khởi.
Thỉnh thoảng Chu Hạc Thư sẽ quay đầu lại, lúc nào anh ấy cũng thấy Tư Niệm tươi cười trò chuyện với Nguyễn Huỳnh.
Tư Niệm thật sự rất thích cười, nụ cười của cô ấy còn cuốn hút hơn Chu Hạc Thư tưởng tượng. Nghĩ đến đây, Chu Hạc Thư nghiêng đầu, bất đắc dĩ mím môi. Không biết bắt đầu từ khi nào, hình như càng ngày anh ấy càng để ý đến Tư Niệm.
Đến khu nghỉ dưỡng, Tư Niệm và Chu Hạc Thư ở cùng một sân.
Những người khác đều có đôi có cặp, Tư Niệm và Chu Hạc Thư tự biết mình không nên làm bóng đèn nhưng để Tư Niệm ở một mình trong một ngôi nhà, mọi người cũng không quá yên tâm. Bởi vậy, Tư Niệm và Chu Hạc Thư chọn hai ngôi nhà gỗ nhỏ liền nhau có chung một sân. Đây là sự lựa chọn của một gia đình lớn đi du lịch cùng nhau, mỗi người đều có sự riêng tư, nếu có chuyện gì cũng có thể nghe thấy và giúp đỡ lẫn nhau.
Vô cùng thích hợp với Tư Niệm và Chu hạc Thư.
Ngày đầu tiên, tất cả mọi người đều hơi mệt mỏi.
Sau khi đi dạo trong khu nghỉ dưỡng và làm quen hoàn cảnh, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc dâud, Tư Niệm còn định ca hát. Nhưng Chu Hạc Thư nói mệt mỏi, hỏi cô ấy có muốn về nghỉ không. Tư Niệm do dự một giây rồi đồng ý luôn: "Vậy thì về thôi."
Trở lại phòng mình, Tư Niệm nhìn rương hành lý đang mở, cô ấy yên lặng liếc căn phòng đang sáng đèn bên cạnh.
Xoắn xuýt một lúc, Tư Niệm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Hạc Thư: "Giáo sư Chu."
Chu Hạc Thư: "Đây."
Tư Niệm cong môi: "Tôi còn tưởng anh đi tắm rồi."
Chu Hạc Thư: "Chuẩn bị."
Nhìn thấy lời này, Tư Niệm nhướng mày.
Không hiểu sao, trong đầu cô ấy hiện lên một hình ảnh. Bị hình ảnh trong đầu làm cho giật mình, Tư Niệm bỗng ho khan hai tiếng, cô ấy đưa tay xoa gương mặt nóng bừng của mình: "Ồ, vậy anh đi đi, tôi cũng đi tắm."
Trời nóng nực nên ban ngày đổ rất nhiều mồ hôi, Tư Niệm quyết định đi tắm rồi mới đi tìm Chu Hạc Thư.
Sau khi gửi tin nhắn này xong, Chu Hạc Thư không trả lời cô ấy.
Cũng may, Tư Niệm không thích so đo những việc này với Chu Hạc Thư. Cô ấy biết rõ rằng Chu Hạc Thư không phải không muốn trả lời, mà là vì không biết phải trả lời thế nào.
Tắm rửa xong, Tư Niệm đi tới phòng sát vách tìm Chu Hạc Thư.
Lúc cô ấy đến, Chu Hạc Thư đang ngồi trên ghế sofa đọc sách. Anh ấy mặc quần áo ở nhà, tóc đen mềm mượt xõa trên trán, trông giống như chó con bị mắc mưa.
Nghĩ đến đây, Tư Niệm không nhịn được mà cười ra tiếng.
Đột nhiên, Chu Hạc Thư liếc mắt nhìn cô ấy.
Cảm xúc trong mắt anh ấy không nhiều, nhìn không ra điều gì. Khi nhìn thấy cách ăn mặc của Tư Niệm, ánh mắt của Chu Hạc Thư thoáng trầm xuống: "Không lạnh à?"
Nghe vậy, Tư Niệm nhếch mày, đắc ý cười nói: "Giáo sư Chu, giờ đang là mùa hè."
Đương nhiên Chu Hạc Thư biết là mùa hè nhưng Tư Niệm mặc váy lắc lư trước mặt anh ấy làm anh ấy không được tự nhiên cho lắm. Ánh mắt dừng lại ở xương quai xanh tinh xảo của Tư Niệm một lát, Chu Hạc Thư dời mắt sang chỗ khác, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói của anh ấy trầm thấp nặng nề: "Ngồi đi."
Tư Niệm ngồi xuống bên cạnh anh ấy, cô ấy liếc mắt nhìn: "Anh đang xem sách chuyên ngành à?"
"... Ừ." Chu hạc Thư khép sách lại rồi hỏi Tư Niệm: "Vẫn chưa ngủ sao?"
"Không buồn ngủ." Tư Niệm ráng chống đỡ nói: "Anh muốn xem tivi không?"
Chu Hạc Thư vươn tay cầm điều khiển lên rồi mở tivi, sau đó đưa điều khiển cho cô ấy.
Tư Niệm nhận rồi chọn kênh, cuối cùng cô ấy chọn một bộ phim vườn trường rất hot gần đây.
Trùng hợp thay, hình như bộ phim vườn trường này lấy cảnh từ đại học A. Nhìn kiến trúc quen thuộc chợt lóe lên, Tư Niệm quay đầu nhìn về phía Chu Hạc Thư: "Bộ phim này lấy cảnh ở trường học của các anh sao?"
Chu Hạc Thư mở to mắt ra nhìn: "Hình như là thế."
Tư Niệm: "Hình như?"
Chu Hạc Thư liếc cô ấy: "Không quan tâm lắm."
Anh ấy không quan tâm đến những thứ này nhưng các bộ phim lấy cảnh của đại học A khá nhiều. Bộ này lấy cảnh ở đó thì cũng rất bình thường.
Tư Niệm không nói gì.
Trước đó cô đã lên mạng tìm kiếm, nói bộ phim vườn trường này rất hay. Đúng lúc giờ có thời gian nên Tư Niệm muốn xem thử.
Lúc xem phim, Tư Niệm muốn ngồi thoải mái nhất có thể.
Vừa mới ngồi xuống, cô ấy còn ngồi thẳng lưng đàng hoàng. Dần dần, Chu Hạc Thư phát hiện cơ thể của Tư Niệm hơi nghiêng về một bên, vạt váy bị léo lên trong vô thức, lộ ra bắp chân trắng trẻo với đường cong mềm mại.
Chu Hạc Thư nhìn chằm chằm mấy giây, mi tâm của anh ấy chợt nảy lên.
Chu Hạc Thư liếc nhìn một vòng, cầm lấy điều khiển điều hòa để ở bên cạnh.
Một lát sau, Tư Niệm đang tập trung xem phim bỗng nhíu mày: "Giáo sư Chu, anh mở điều hòa hơi thấp phải không?"
"Lạnh à?" Vẻ mặt Chu Hạc Thư lạnh nhạt nhìn cô ấy.
Tư Niệm: "Hơi lạnh."
Vừa dứt lời, Chu hạc Thư đã ném cho cô ấy một tấm thảm: "Che lại đi."
Tư Niệm nắm lấy tấm thảm, nghi ngờ nhìn Chu Hạc Thư: "Anh không thể tăng nhiệt độ của điều hòa lên à?"
Mặt Chu Hạc Thư vẫn lạnh tanh: "Không thể."
Tư Niệm sững sờ, cô ấy đang muốn hỏi vì sao thì Chu Hạc Thư nói: "Tôi nóng."
"..."
Tư Niệm nghẹn lời, cô ấy yên lặng mở tấm thảm ra rồi đắp lên người mình.
Tư Niệm tiếp tục xem tivi, thỉnh thoảng cô ấy sẽ đưa mắt nhìn Chu Hạc Thư.
Anh ấy ngồi một mình trên ghế sofa, vẫn đọc sách như không hề bị tiếng của tivi quấy nhiễu.
Tư Niệm nhìn chằm chằm, không khỏi thấy hơi bội phục định lực của Chu Hạc Thư.
Nhận ra ánh mắt sáng rực của Tư Niệm, Chu Hạc Thư ngước mắt: "Sao thế?"
"Không có gì." Tư Niệm thản nhiên trả lời: "Tôi đang nhìn anh đó."
Chu Hạc Thư: "..."
Tư Niệm nhìn biểu cảm không nói nên lời của anh ấy, khóe môi khẽ cong lên: "Giáo sư Chu."
Chu Hạc Thư: "Hửm?"
Tư Niệm chống cằm, cũng không nhìn tivi.
Cô ấy nhìn chằm chằm Chu Hạc Thư rồi nói: "Có phải vẻ ngoài của ba mẹ anh rất đẹp không?"
Chu Hạc Thư hơi giật mình, anh ấy liếc Tư Niệm một cái: "Không biết."
"?"
Tư Niệm trợn tròn mắt: "Không biết?"
Chu Hạc Thư: "Mọi người có cách nhìn và thẩm mỹ khác nhau, không nói được."
Tư Niệm im lặng.
Cô ấy thở dài: "Thôi, anh nói có lý lắm. Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn vẻ ngoài của ba mẹ anh rất đẹp, nếu không thì anh không thể có vẻ ngoài mê người như thế được."
"..."
Trong lúc nhất thời, Chu Hạc Thư lại bị sự thẳng thắn của Tư Niệm làm cho cạn lời.
Môi anh ấy giật giật, Chu Hạc Thư nhìn cô rồi nói: "Không xem tivi nữa à?"
Tư Niệm: "Anh muốn nghe lời thật lòng không?"
Chu Hạc Thư giương mắt rồi nghe Tư Niệm nói: "Không đẹp bằng anh."
Lời này nghe rất quen tai, Chu Hạc Thư nhìn về phía tivi, sau đó quay đầu nhìn Tư Niệm.
Tư Niệm bình tĩnh nói: "Lúc nãy nữ chính khen nam chính trong phim đó, tôi cảm thấy rất thích hợp khi dùng với anh."
Chu Hạc Thư lâm vào trầm tư.
Một lúc sau, Tư Niệm bị Chu Hạc Thư đuổi về phòng ngủ. Tư Niệm nhìn cánh cửa đóng chặt rồi chậc nhẹ một tiếng, cô ấy lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Hạc Thư: "Anh thẹn quá hóa giận."
Chu Hạc Thư: "Ngủ ngon."
Ngón tay Tư Niệm giật giật, cô ấy đắc ý nhướng mày: "Ngủ ngon."
***
Hôm sau, Tư Niệm cũng lôi kéo được cả đám đi kara như ý nguyện.
Trình độ hát hò của Tư Niệm cũng không tệ lắm, cái này hơi vượt qua dự kiến của Chu Hạc Thư. Giọng hát của cô ấy không chỉ êm tai như kiểu bình thường, đó là trình độ của ca sĩ mà anh ấy đã từng nghe.
Trong khi đang lắng nghe, Nguyễn Huỳnh hỏi anh ấy: "Giáo sư Chu, anh cảm thấy Tư Niệm hát thế nào?"
Chu Hạc Thư biết ý của cô, ánh mắt anh nhìn thẳng vào người đang cầm microphone, đắm chìm trong tiếng ca đầy cảm xúc, giọng hát trong trẻo: "Cũng không tệ lắm."
Thật ra giọng hát của Tư Niệm hay hơn chữ không tệ nhiều.
Hát xong hai bài, Tư Niệm chủ động đến gần yêu cầu Chu Hạc Thư khen ngợi: "Giáo sư Chu."
Cô ấy bỗng trở nên ngoan ngoãn: "Có hay không?"
Chu Hạc Thư nhìn cô ấy: "Hay, khi còn nhỏ cô từng học rồi à?"
"Xem như là thế." Tư Niệm nói: "Trước kia tôi khá thích ca hát."
Chu Hạc Thư nhìn cô ấy.
Tư Niệm cười, không nhịn được mà chia sẻ với anh ấy: "Thật ra khi còn bé tôi có ước muốn được làm ca sĩ."
Chu Hạc Thư sáng tỏ, anh ấy híp mắt: "Sao sau này lại từ bỏ?"
"Sau này cảm thấy làm ca sĩ mệt mỏi quá." Tư Niệm ăn ngay nói thật: "Làm gì cũng không được tự do, thế là thôi."
Chu Hạc Thư không ngờ nguyên nhân Tư Niệm không muốn làm ca sĩ lại đơn giản như thế.
Anh ấy bật cười: "Cứ bỏ vậy à?"
"Cứ thế đấy." Tư Niệm hỏi Chu Hạc Thư: "Có phải anh cảm thấy tôi không có tiền đồ không?"
Chu Hạc Thư nhìn cô ấy, nghiêm túc trả lời: "Không đâu."
Tư Niệm khẽ giật mình, đôi mắt cô ấy sáng long lanh nhìn Chu Hạc Thư.
Chu Hạc Thư khẽ nói: "Cô yêu tự do hơn không phải sao?"
Tư Niệm nghĩ rồi mỉm cười: "Anh nói đúng." Khóe môi của cô ấy cong lên sau đó nhìn Chu Hạc Thư nói: "Đúng là tôi yêu tự do hơn nhưng tương lai thì không chắc."
Nói đến đây, Tư Niệm hỏi: "Nhà các anh có tự do không?"
"..." Chu Hạc Thư bị cô làm nghẹn lời, con ngươi trầm tĩnh chợt lóe lên kinh ngạc. Thật lâu sau, Chu Hạc Thư mới đưa tay lên nhéo mi tâm, sau đó liếc cô với vẻ sâu xa: "Sau này sẽ nói với em."
***
Mọi người vui chơi ở khu nghỉ dưỡng hai ngày rồi quay về với công việc.
Từ khi đi nghỉ phép ở khu nghỉ dưỡng về, Chư Niệm cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Chu Hạc Thư đã gần hơn một chút. Có đôi khi, cô không chủ động gọi Chu Hạc Thư thì anh ấy cũng chủ động đến uống cà phê, lúc không có lớp, thậm chí anh ấy còn có thể làm việc trong quán cà phê cả ngày.
Tư Niệm lén nói với nhóm Nguyễn Huỳnh chuyện này, mấy người đều cảm thấy cô ấy đang làm quá.
Ý của Chu Hạc Thư rất rõ ràng, anh ấy có ý với Tư Niệm, cô ấy cố gắng thêm chút nữa, không chừng sẽ cưa đổ được người ta.
Tư Niệm nói chuyện phiếm với họ trong nhóm: "Vậy tớ phải cố gắng thế nào?"
Khương Thanh Thời: "Quyến rũ anh ấy."
Nguyễn Huỳnh: "Lộ liễu quá."
Vân Sơ: "Tôi thấy cô rất hưởng thụ cảm giác mập mờ với giáo sư Chu. Nếu cô thích thế thì trước tiên có thể tiếp xúc cơ thể một chút, một chút thôi, đừng nóng vội quá."
...
Một thời gian sau, thỉnh thoảng Tư Niệm sẽ có vài tiếp xúc cơ thể với Chu Hạc Thư, đầu ngón tay chạm nhau hoặc một thứ gì khác.
Cô ấy phát hiện, Chu Hạc Thư cũng không chống cự.
Lúc đi qua đường, thậm chí Chu Hạc Thư còn chủ động nắm chặt tay Tư Niệm.
Ngày hôm đó, Chu Hạc Thư lại tới quán cà phê.
Tư Niệm bắt chuyện với anh ấy rồi vội đi làm việc.
Đến lúc rảnh rỗi, cô ấy mới đi tới chỗ của Chu Hạc Thư.
Bị cái bóng che khuất, Chu Hạc Thư mở to mắt nhìn cô ấy: "Xong rồi à?"
"Tôi nghỉ ngơi một lúc." Tư Niệm ngồi xuống bên cạnh anh ấy, lơ đãng đụng cùi chỏ vào cánh tay của Chu Hạc Thư, cô ấy rướn cổ lên nói: "Anh đang xem gì thế, tôi có thể xem cùng không?"
Chu Hạc Thư nhìn sợi tóc của cô rơi trên cánh tay mình, ánh mắt anh chợt lóe lên: "Có thể."
Dối mắt của Tư Niệm sáng bừng, cô ấy nhích lại gần một chút, hình như là một vụ án.
Cô nhìn lướt ra, sau đó im lặng rụt cổ lại: "Tôi không hiểu."
"..."
Chu Hạc Thư cười khẽ, tiếng cười trầm thấp khiến Tư Niệm bối rối, cũng làm cho tim của cô ấy đập nhanh hơn.
Nghĩ đến đây, Tư Niệm nói: "Chu Hạc Thư."
Chu Hạc Thư rụt tay lại, cụp mắt xuống nhìn cô ấy: "Em gọi tôi là gì?"
Tư Niệm ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Chu Hạc Thư: "Tôi gọi sai ư?"
"... Không." Chu Hạc Thư chăm chú nhìn Tư Niệm, anh ấy im lặng một lát rồi mới nói: "Sau này em cứ gọi như thế đi."
Anh ấy rất thích Tư Niệm gọi tên của mình.
Nghe vậy, Tư Niệm nhếch môi lên, vẻ mặt vui sướng: "Được thôi. Anh thích nghe tôi gọi tên của anh à?"
Chu Hạc Thư im lặng.
Tư Niệm đang muốn tiếp tục trêu chọc Chu Hạc Thư thì bỗng phát hiện vành tai của anh ấy đỏ lên. Cô ấy ngạc nhiên, không nhịn được chọc chọc: "Chu Hạc Thư, tai của anh đỏ lên này."
Đầu ngón tay vừa chạm vào vành tai, ngón tay của Tư Niệm đã bị Chu Hạc Thư nắm lấy.
Cô hơi sửng sốt, Chu Hạc Thư cũng sững sờ.
Trong phút chốc, trái tim của hai người đập càng nhanh hơn lúc trước. Tư Niệm nghe thấy tiếng tim mình đập, cũng nghe thấy tiếng tim đập của Chu Hạc Thư. Chu Hạc Thư cũng như thế.
Một lát sau, có khách vào quán, Chu Hạc Thư mố thả ngón tay của Tư Niệm ra.
Lòng bàn tay của anh vẫn còn sự ấm áp, giọng nói trầm trầm: "Có người vào kìa."
Tư Niệm từ từ ngước lên nhìn, phản ứng của cô ấy hơi chậm chạp: "À, tôi đi... Tôi đi chọn món trước nhé."
"..."
Nửa giờ sau, không ai nhắc đến việc này nữa.
Đến khoảng sáu giờ, khách trong quán thưa dần. Tư Niệm nói với nhân viên trong cửa hàng rồi rời đi với Chu Hạc Thư.
Hai người cùng đi ăn cơm, ăn xong, Tư Niệm nhìn bầu trời đang mưa xối xả, cô ấy ngẩng đầu nhìn chiếc dù nghiêng về phía mình, sau đó cô ấy nói: "Chu Hạc Thư."
Chu Hạc Thư nghe giọng nói êm dịu của Tư Niệm, yết hầu của anh ấy trượt lên trượt xuống: "Sao thế?"
Tư Niệm nghiêng đầu, cô ấy chỉ vào rạp chiếu phim ở đối diện: "Chúng ta đi xem phim nhé?"
Chu Hạc Thư: "Không mệt à?"
Tư Niệm: "Đi xem phim với anh thì sao mệt được."
Chu Hạc Thư nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gõ nhẹ lên đầu tư Niệm, giọng nói của anh ấy trầm trầm: "Đi thôi."
Thật ra Tư Niệm cũng không quá muốn xem phim, chỉ là trời mưa nên cô ấy không muốn về nhà.
Cô ấy cảm thấy nhà mình trống rỗng, hơi cô đơn.
Tư Niệm đi vào rạp chiếu phim với Chu Hạc Thư, sau đó cô ấy chọn một bộ phim không cần phải chờ quá lâu.
Chu Hạc Thư không có ý kiến.
Vào phòng chiếu phim, hai người ngồi xuống. Vì vừa ăn cơm xong nên hai người không mua đồ ăn nữa, chỉ có một bình nước khoáng.
Bộ phim được chọn ngẫu nhiên kia có đề tài yêu thầm tuổi thanh xuân.
Tư Niệm cũn không ngờ mình sẽ may mắn đến thế, giai đoạn đầu chủ yếu là về sự thay đổi tâm lý và cảm xúc của nữ chính, có rất nhiều cảnh chua xót. Tư Niệm xem mà lòng cũng chua xót khó chịu theo.
Mỗi lần nữ chính lấy dũng khí muốn nói chuyện với nam chính, đang chuẩn bị thì nam chính rời đi.
Tới lui như thế rất nhiều lần, lúc nam chính muốn ra nước ngoài, cuối cùng nữ chính cũng to gan một lần.
Nữ chính lái xe chạy đến sân bay tỏ tình với nam chính. Tiếc là bị kẹt xe, đến lúc cô ấy tới sân bay thì máy bay của nam chính đã cất cánh mất rồi.
Đây là câu chuyện yêu thầm đầy tiếc nuối.
Nhiều năm sau, hai người từng yêu đương rồi lại trùng phùng. Nhắc đến chuyện thời học sinh, nữ chính trở nên tự tin nói với nam chính rằng cô ấy từng rất thích anh.
Mà cô ấy không biết rằng, nam chính cũng từng yêu thầm mình.
Chỉ là mỗi lần muốn nói chuyện với nữ chính, cô ấy đều trốn tránh mình. Bởi vậy, anh nghĩ cô ấy không thích mình. Sau đó anh quyết định rút lui.
Toàn bộ nhạc nền của bộ phim đều rất nặng nề ngột ngạt.
Tư Niệm thấy trong lòng chua xót, hơi khó chịu.
Đoạn kết phim là mười năm sau, hai người một người vừa kết hôn rồi ly hôn, một người thì chia tay bạn gái. Hai người lại gặp nhau, không thăm dò nữa mà thẳng thắn ở bên nhau.
Đương nhiên kết phim rất đẹp nhưng quá trình có quá nhiều tiếc nuối.
Xem hết, một lúc lâu sau Tư Niệm vẫn chưa tỉnh hồn.
"Yêu thầm khổ quá." Cô ấy nhỏ giọng thì thầm.
Chu Hạc Thư nhìn cô ấy chằm chằm, đợt khi cô ấy tỉnh táo lại thì vươn tay kéo Tư Niệm. Anh ấy cầm cổ tay Tư Niệm, dắt cô ấy đi ra ngoài: "Khó chịu à?"
Tư Niệm đang muốn nói chuyện thì bỗng chú ý tới đôi tay đang dính lấy nhau của họ.
Đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, bờ môi mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng phát hiện trong chớp mắt kia, hình như cô ấy đã quên hết những điều khó chịu.
Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim thì trời cũng đã tạnh.
Một tay Chu Hạc Thư cầm dù, một tay khác nắm lấy tay Tư Niệm. Hai người không hề nhắc tới chuyện nắm tay. Mãi đến khi tới bãi đỗ ra, Chu Hạc Thư tự nhiên that tay Tư Niệm ra.
Ngồi trên xe, Tư Niệm cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay của Chu Hạc Thư vẫn còn đang tồn tại. Mùi hương mát lạnh trên người anh ấy như thấm vào ruột gan, khiến cô thấy rất thích.
'Cạch', Chu Hạc Thư thuận tay tháo dây an toàn cho Tư Niệm.
Tư Niệm chớp mắt nhìn. Cô nhẫn nhịn nhưng không nhịn được: "Chu Hạc Thư."
Chu Hạc Thư nhìn cô ấy.
Tư Niệm nháy mắt mấy cái: "Không có gì."
Chu Hạc Thư khẽ 'ừ' rồi đi vào thang máy với cô ấy, anh ấy nhấn nút số tầng trên thang máy.
Tư Niệm ngẩng đầu nhìn đến đây thì ngơ ngác: "Sao anh không nhấn tầng mình ở?"
Trong lúc nói chuyện, cô ấy thuận tay nhấn luôn.
Chu Hạc Thư nhìn nhưng không lên tiếng.
Đến tầng của Chu Hạc Thư, cửa thang máy mở ra.
Tư Niệm đang muốn nói chúc ngủ ngon với anh ấy thì nghe Chu Hạc Thư nói: "Lát nữa anh xuống sau."
"?"
Tư Niệm ngớ người rồi mới phản ứng lại. Mặt cô ấy tràn đầy ý cười, khóe môi cong lên: "À... Được."
Cô ấy mỉm cười nhìn Chu Hạc Thư: "Vậy làm phiền giáo sư Chu tiễn em về nhà nhé."
Sau khi đưa Tư Niệm về nhà, Chu Hạc thư với vào thang máy xuống lầu.
Lúc mới vào nhà, anh ấy nhận được tin nhắn của Tư Niệm: "Anh vào nhà chưa?"
Chu Hạc Thư: "Rồi."
Tư Niệm: "Được, vậy anh ngủ ngon nhé?"
Chu Hạc Thư: "Ngủ ngon."
Tư Niệm nhìn tin nhắn Chu Hạc Thư gửi tới, cô ấy mấp máy môi, sự tò mò chiến thắng tất cả: "Chu Hạc Thư."
Chu Hạc Thư: "Em muốn nói gì?"
Thật ra Tư Niệm đã muốn hỏi câu này ở rạp chiếu phim rồi, cô ấy cảm thấy nếu đêm nay mình không hỏi thì sẽ mất ngủ.
Hít sâu một hơi, cô ấu gõ chữ rồi gửi đi: "Có phải anh cũng hơi thích em rồi không?"
Thật ra trước đó Tư Niệm đã cảm nhận được Chu Hạc Thư dung túng cho mình.
Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời cũng nói vậy nhưng lúc các cô ấy nói, Tư Niệm không cảm nhận được rõ ràng. Nhưng hai tháng gần đây thì cô ấy cảm nhận được rồi. Không nói đến chuyện Chu Hạc Thư chủ động đến quán cà phê, anh ấy còn chủ động nắm tay Tư Niệm nữa.
Nếu như nói trước đó, Tư Niệm cảm thấy mập mờ một khoảng thời gian cũng không tệ. Vậy tối nay sau khi xem phim xong, cô ấy bỗng không muốn dây dưa với anh ấy như vậy nữa.
Ít nhất, không muốn có sự tiếc nuối như trong phim.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Chu Hạc Thư không trả lời ngay.
Tư Niệm ôm điện thoại suy nghĩ, chẳng lẽ cô ấy nói thẳng quá sao? Hoặc dù Chu Hạc Thư chỉ muốn mập mờ với cô ấy, không muốn chính thức ở bên nhau?
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, chuông cửa nhà Tư Niệm vang lên.
Tư Niệm ngẩng đầu nhìn cửa nhà, cô ấy bước đến hỏi: "Ai vậy?"
Chu Hạc Thư: "Là anh."
Tư Niệm mở cửa ra, đối diện với gương mặt của anh ấy.
Cô ấy ngẩn người, hơi kinh ngạc: "Sao anh lại lên..."
Cô còn chưa nói hết lời thì Chu Hạc Thư hỏi: "Giờ em mới phát hiện ra à?"
Tư Niệm ngừng lại, cô ấy nhớ đến câu hỏi mình mới hỏi anh ấy trên wechat.
Cô ấy khẽ nhấc mắt lên, đối diện với con ngươi sâu thẳm của Chu Hạc Thư, Tư Niệm mấp máy môi: "Em không rõ lắm thôi."
Chu Hạc Thư hắng giọng: "Là lỗi của anh."
Mi mắt Tư Niệm run lên, đang muốn nói chuyện thì Chu Hạc Thư giành nói trước: "Xin lỗi em, lâu như vậy mới nói với em."
Lúc trước anh ấy luôn muốn xác định hảo cảm của mình với Tư Niệm là bao nhiêu. Mà bây giờ thì Chu Hạc Thư đã biết rồi.
Tư Niệm lắc đầu: "Không lâu đâu."
Cô ấy nhỏ giọng nói: "Em đã nghĩ phải cố gắng ba năm rồi."
Không ngoài ý muốn, Chu Hạc Thư bị cô ấy chọc cười, anh thu ý cười lại rồi nói: "Tư Niệm, anh thích em."
Nhịp tim của Tư Niệm như nổi trống, cô ấy nắm lấy tay nắm cửa: "Nhưng... Sau đó thì sao?"
Khóe môi Chu Hạc Thư nhếch lên, anh ấy thấp giọng nói: "Sau này không cần theo đuổi anh nữa, đổi thành anh theo đuổi em một khoảng thời gian, được không?"
Chu Hạc Thư vốn nghĩ Tư Niệm sẽ đồng ý.
Ai mà ngờ, Tư Niệm chưa suy nghĩ đã nói thẳng: "Không muốn."
Chu Hạc Thư giật mình, ánh mắt sáng rực nhìn cô ấy chăm chú: "Được, là lỗi của anh, vậy anh..."
Anh ấy đang muốn nói vậy mình sẽ cố gắng thêm một chút, tranh thủ được cơ hội theo đuổi Tư Niệm. Tư Niệm vươn tay ra kéo anh ấy vào phòng, tức giận nói: "Anh không nhìn ra em rất muốn yêu đương với anh à? Ai theo đuổi ai cũng thế thôi."
Cô ấy ôm cổ Chu Hạc Thư, nhìn anh ấy với vẻ thẳng thắn: "Anh nói xem, anh có muốn làm bạn trai của em không?"
Chu Hạc Thư ngạc nhiên thật lâu, sau đó anh ấy cúi người lại gần Tư Niệm: "Không cần anh theo đuổi thật à?"
"Không cần." Tư Niệm nhìn lông my gần trong gang tấc của anh ấy: "Em muốn yêu đương luôn, em không muốn đợi..."
Hai chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Chu Hạc Thư bỗng mỉm cười rồi cúi đầu xuống hôn môi cô ấy.
Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, đầu tiên Chu Hạc Thư cọ nhẹ vào môi của Tư Niệm, lúc cô ấy chủ động cắn lên môi Chu Hạc Thư, yết hầu của anh ấy khẽ trượt, anh ấy đưa lưỡi ra cạy hàm răng Tư Niệm sau đó mút lấy đầu lưỡi của cô ấy hôn sâu.
Khi chóp mũi của hai người chạm vào nhau, Tư Niệm nhón chân đã mỏi nên lúc đang hôn, Chu Hạc Thư bế người về ghế sofa.
Cuối cùng của cuối cùng, Chu Hạc Thư kìm nén tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Anh ấy biết Tư Niệm không để ý chuyện tiến triển quá nhanh nhưng lần đầu tiên thì vẫn phải kiềm chế. Ánh mắt của Chu Hạc Thư sâu thẳm, anh ấy đưa tay quét giọt nước dính trên bờ môi của Tư Niệm, giọng nói khàn khàn: "Hôm nay tới đây đã nhé? Đi rửa mặt nghỉ ngơi, được không?"
Tư Niệm ngẩng đầu, cánh môi vẫn còn cảm giác tê dại.
Cô mấp máy môi, mập mờ nói: "Hôn một lần nữa?"
"..."
Trước khi hôn Chu Hạc Thư, Tư Niệm không hề biết thì ra hôn môi là chuyện vui sướng đến thế.
Chu Hạc Thư không có lý do gì để từ chối yêu cần đầu tiên của bạn gái. Anh ấy nghe lời kéo gáy của Tư Niệm, ôm lấy cô ấy rồi hôn thật sâu.
***
Sau khi yêu đương với Chu Hạc Thư, mỗi ngày của Tư Niệm đều cực kỳ vui vẻ.
Lúc khách quen trong quán nói chuyện với cô ấy, họ nhìn thấy khuôn mắt tươi cười của Tư Niệm thì tò mò hỏi: "Cô chủ Tư, có phải cô yêu đương rồi không?"
Tư Niệm không ngại ngùng chút nào, cô ấy cười nói: "Đúng thế."
Khách hàng: "Là anh đẹp trai kia sao?"
Tư Niệm nhìn theo ánh mắt của vị khách kia, nhìn thấy Chu Hạc Thư đang nhìn về phía các cô, cô ấy đáp: "Là anh ấy."
"Chúc mừng nhé."
"Cảm ơn."
Khi biết Tư Niệm và Chu Hạc Thư đang ở bên nhau, mấy người bạn tốt cũng vui theo.
Nhoáng một cái, đã đến tết Nguyên Đán.
Nghỉ tết Nguyên Đán, đám người Tư Niệm lại hẹn nhau đến khu nghỉ dưỡng ngắm tuyết và trượt tuyết.
Một ngày này, ngoài chuyện nghỉ phép còn có một chuyện lớn khác.
Lục Ngộ An cầu hôn Nguyễn Huỳnh.
Khi biết tin tức này, Tư Niệm vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Chu Hạc Thư nhìn cô ấy vừa khóc vừa cười, anh ấy ôm người vào lòng: "Kích động đến thế sao?"
"Vâng." Tư Niệm nhìn anh ấy: "Anh không biết đâu, em rất hy vọng có người chăm sóc cho Huỳnh Huỳnh."
Chu Hạc Thư cũng hiểu, anh ấy lau nước mắt cho Tư Niệm: "Vậy còn em?"
Tư Niệm ngẩn ngơ: "Sao ạ?"
Chu Hạc Thư cúi đầu, đôi môi chạm nhẹ vào gò má của cô ấy, giọng nói trầm thấp nặng nêg: "Em có mong có người chăm sóc mình không?"
Tư Niệm bật cười thành tiếng, cô ấy nhìn Chu Hạc Thư: "Sao thế, anh không muốn chăm sóc em à?"
"Cầu còn không được." Chu Hạc Thư đan mười ngón tay với cô.
Tư Niệm mỉm cười.
Đột nhiên, cô ấy nghe Chu Hạc Thư hỏi: "Vậy em định lúc nào sẽ theo anh về gặp ba mẹ anh?"
"..." Nụ cười trên mặt Tư Niệm cứng đờ, cô ấy do dự: "Có phải quá nhanh rồi không?"
Hai người chưa yêu đương được bao lâu.
Chu Hạc Thư thấy Tư Niệm như vậy thì khẽ cắn ngón tay cô ấy: "Nhanh sao?"
Tư Niệm: "... So sánh với Huỳnh Huỳnh và bác sĩ Lục thì hơi nhanh."
Chu Hạc Thư gật đầu, đáp lời: "Hình như anh không đợi nổi nữa rồi."
Tư Niệm 'ồ' một tiếng, buồn cười nhìn anh ấy: "Thật hay giả thế?"
Chu Hạc Thư: "Em cứ nói đi."
Tư Niệm buồn cười, cô ấy núp trong lòng Chu Hạc Thư lắc đầu: "Em không biết."
Cô ấy cố ý nói: "Em còn tưởng rằng anh không sốt ruột chút nào."
Chu Hạc Thư cúi đầu, anh ấy cắn lên khóe môi của Tư Niệm: "Em nhìn thế nào mà thấy không sốt ruột?"
"Ừm... Cảm giác?" Tư Niệm nói: "Giám đốc Úc nói trước kia anh hoàn toàn không có hứng thú với chuyện yêu đương."
Chu Hạc Thư đáp lời, giọng điệu bình tĩnh: "Không có thật."
Tư Niệm nhướng mày, đang muốn mở miệng thì Chu Hạc Thư cúi đầu xuống hôn lên khóe môi của cô ấy: "Sau khi em xuất hiện thì có."
Nghe Chu Hạc Thư nói thế, Tư Niệm nhìn anh ấy: "Giáo sư Chu, bây giờ anh nói lời ngon ngọt thuận miệng thật đấy."
"Không phải nói ngon ngọt đâu." Chu Hạc Thư ngậm môi Tư Niệm: "Là lời thật lòng của anh."
Trước khi gặp được Tư Niệm, đúng là Chu Hạc Thư không có hứng thú với chuyện yêu đương.
Cho dù bạn tốt bên cạnh đều có đôi có cặp nhưng anh ấy không có hứng thú gì. Cho đến khi Tư Niệm xuất hiện, ban đầu, anh ấy chỉ cảm thấy Tư Niệm khá thú vị, tính cách cũng không tệ.
Sau đó nữa, Chu Hạc Thư bị cô ấy hấp dẫn lúc nào không hay. Anh ấy muốn hiểu rõ Tư Niệm, muốn quen biết sâu hơn, thậm chí còn muốn phát triển thêm một bước với cô ấy.
Sau này ở bên nhau, Chu Hạc Thư càng muốn, càng khát vọng sẽ có tương lai dài lâu với Tư Niệm.
Anh ấy nghĩ, đời này chỉ cần Tư Niệm, không thay đổi nữa.
Vậy nên chuyện gặp phụ huynh sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt. Nhưng nếu Tư Niệm cảm thấy sớm thì anh ấy có thể chờ một chút.
Nghe hết lời Chu Hạc Thư nói, Tư Niệm bỗng giật mình.
Cô ấy không ngờ Chu Hạc Thư sẽ nghĩ như vậy. Hai người im lặng đối mặt với nhau một lát, Tư Niệm ngẫm nghĩ rồi nói: "Đợi thêm mấy tháng nữa đi, em muốn chuẩn bị tâm lý một chút.
Chu Hạc Thư mỉm cười: "Chỉ cần em không có ý định đổi bạn trai thì hai năm cũng được.
Nghe thế, Tư Niệm bật cười.
Cô ấy liếc nhìn Chu Hạc Thư, nhịn không được nói: "Tiêu chuẩn chọn bạn trai của em rất cao, ngoại trừ giáo sư Chu, những người khác không lọt nổi mắt xanh của em."
Chu Hạc Thư sững người, sau đó nói nhỏ: "Vinh hạnh của anh."
Khóe môi của Tư Niệm khẽ nhếch lên.
Hai người ôm chặt lấy nhau, ngoài cửa sổ có ánh nắng chiếu vào rơi trên người họ. Tư Niệm nghĩ, chắc chắn tình yêu của họ sẽ mãi tỏa sáng như ánh mặt trời, mãi mãi không tan biến.
Tư Niệm rất may mắn, yêu thích và được đáp lại.
Quãng đời còn lại, dù năm tháng đổi thay, hai người họ vẫn sẽ yêu nhau bền chặt cho đến già.