Chủ nhật.
Trịnh Vãn cũng phải tới thẩm mỹ viện làm việc vì cô đã hẹn trước với khách hàng rồi.
Giao thông ở Đông Thành vô cùng ách tắc. Trịnh Vãn luôn phải thức dậy từ rất sớm. Đợi tới khi Trịnh Tư Vận tỉnh dậy thì cô đã rời đi, hòa vào dòng người, bôn ba khắp nơi để kiếm sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cuộc đời là một chuyến đi trên biển rộng, vậy thì từ trước tới giờ cô không phải là người cầm lái. Lúc đầu là Nghiêm Quân Thành, sau đó là Trần Mục. Bọn họ đều là những người cầm lái xuất sắc, dù biển có trời trong nắng ấm hay là mưa rền gió dữ, cô chỉ cần ngồi yên trong khoang thuyền là được.
Nhưng bây giờ, cô trở thành người cầm lái.
Có lẽ cô không tài giỏi như vậy, nhưng cô chắc chắn sẽ không để con thuyền này chìm xuống. Đơn giản là vì cô và cả con của cô đang ở trên thuyền.
Trong nồi có trứng gà đã nấu chín, trên bàn cũng có trái cây đã cắt sẵn.
Trịnh Tư Vận cũng không vội vã, chậm rãi ăn sáng dưới ánh nắng, sau đó quăng quật lên tầng giặt quần áo, ôm chậu, đi dép lê ra ngoài ban công.
Đã có hàng xóm lên mái nhà phơi chăn nệm.
Bọn họ nhìn thấy Trịnh Tư Vận đều cười tủm tỉm nói: “Tư Vận lại giặt quần áo giúp mẹ đấy à, đúng là em bé ngoan!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tư Vận cũng cười: “Giặt quần áo không phải là chuyện của một mình mẹ cháu nên cũng không gọi là giúp đỡ ạ.”
“Hiếu thảo quá!” Bà thím dưới tầng lại mắng: “Đâu giống thằng nhóc thối nhà thím, ngay cả tất của mình còn chưa giặt bao giờ!”
Trịnh Tư Vận chỉ cười mà không nói, nghĩ thầm, trách ai bây giờ? Đây là kỹ năng chỉ mắng chứ không tát.
“Con gái không giống con trai mà.” Bà cố nội đang dốc hết sức để phơi vỏ chăn: “Con gái cẩn thận, con trai cẩu thả. Vậy nên vẫn là Tiểu Vãn có phúc.”
Trịnh Tư Vận cúi người, nhanh nhẹn phơi quần áo.
Chắc chắn mẹ cháu là người có phúc rồi.
Các bà các thím cũng sẽ có “phúc” cẩu thả.
Ai cũng sẽ có một tương lai tươi sáng.
Đợi tới khi phơi hết quần áo, Trịnh Tư Vận bình tĩnh xuống tầng trong những lời khen ngợi không ngớt của các thím các bà. Mãi cho tới khi đi đến cửa nhà, cô bé mới phát hiện ra…
Khoan đã.
Dây phơi quần áo trong nhà được chuẩn bị từ bao giờ vậy?
Mấy hôm trước cô bé phát hiện dây phơi quần áo bị đứt, vốn đang định sáng nay sẽ ra ngoài tới cửa hàng mua dây buộc lại. Nhưng khi giặt quần áo lại không nhớ ra chuyện này…
Chắc là mẹ mua cái mới rồi thay vào.
Còn rất chắc chắn nữa.
Mẹ tài giỏi thật đấy. Nhưng mà cô bé phải cẩn thận hơn một chút mới được. Lần sau cô bé phải giải quyết tốt mọi chuyện trước khi mẹ phát hiện, cố gắng không làm mẹ mệt mỏi.
.
Tầng cao nhất của Thịnh Quan.
Hà Thanh Nguyên bước ra khỏi thang máy, vô thức đi về phía lối đi riêng.
Hôm nay anh ta có cuộc hẹn với Nghiêm Quân Thành. Hai người là bạn tốt nhiều năm, cần nói chuyện cũng chỉ cần tới hội sở này. Ai ngờ anh ta vừa mới nhấc chân, quản lý nhà hàng đã đi tới, nở nụ cười nịnh nọt, nói: “Tổng giám đốc Hà, tổng giám đốc Nghiêm không ở trong phòng riêng, tôi dẫn anh qua đó nhé?”
Hà Thanh Nguyên tỏ vẻ khó hiểu.
Anh ta theo quản lý đi về phía sảnh lớn, vừa đi vừa buồn bực hỏi: “Cậu ấy không ở phòng riêng thì ở đâu?”
Quản lý chỉ cười cười, không trả lời câu hỏi này. Đó là chuyện riêng tư của tổng giám đốc Nghiêm, mặc dù tổng giám đốc Hà đã ở miệng hỏi thăm, nhưng anh ta cũng không nên tiết lộ bất cứ điều gì.
Đợi tới khi Hà Thanh Nguyên nhìn thấy Nghiêm Quân Thành đang thoang thả ngồi bên cửa sổ chậm rãi cắt bít tết, anh ta còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, bước nhanh qua đó, đứng bên cạnh bàn, chậc một tiếng: “Hôm nay cậu làm sao thế, không ngồi trong phòng riêng mà lại ngồi ở sảnh lớn à?”
Anh ta nhìn xung quanh, khó hiểu nói: “Phong cảnh ở đây cũng không đẹp lắm mà? Lão Nghiêm, cậu có hơi không bình thường đấy. Khoan đã, cậu đang ăn cái gì vậy, bánh mousse à?”
Lạ quá nhỉ!
Lão Nghiêm không thích ăn đồ ngọt nhất, vậy mà lại ăn bánh mousse cơ đấy?
Nghiêm Quân Thành liếc anh ta một cái, giọng nói bình thản: “Ngồi xuống, nói chuyện chính đi.”
Hà Thanh Nguyên đã từ bỏ việc nghiên cứu suy nghĩ của Nghiêm Quân Thành từ lâu.
Thấy Nghiêm Quân Thành không có ý định giải thích thắc mắc cho mình, anh ta chỉ cho rằng người này nhất thời nổi hứng.
Anh ta nhanh chóng ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ lần lượt đưa món súp, món khai vị và món ăn chính phù hợp với khẩu vị của anh ta lên.
Hà Thanh Nguyên và Nghiêm Quân Thành quen biết nhau khi du học ở nước ngoài, khác với Nghiêm Quân Thành có hoàn cảnh gia đình bình thường. Hà Thanh Nguyên sinh ra trong gia đình có dòng dõi thư hương. Ông nội của anh ta là giáo sư nên có học sinh rải rác khắp thế giới, có rất nhiều quan hệ.
Cái tên tập đoàn Thành Nguyên cũng xuất phát từ đây.
Năng lực xuất chúng của Nghiêm Quân Thành và những vô số mối quan hệ với mọi tầng lớp xã hội của gia đình Hà Thanh Nguyên thời mới gây dựng sự nghiệp có thể nói là bổ sung cho nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Có nhiều đối tác có thể cộng khổ nhưng lại không thể đồng cam, càng thành công, hai bên càng dễ nảy sinh mâu thuẫn.
Nhưng mười mấy năm nay, Hà Thanh Nguyên và Nghiêm Quân Thành vẫn như ngày đầu. Suy cho cùng, là do bọn họ đều lý trí và tỉnh táo như nhau, cũng có cùng một mục tiêu.
Dù là bất kỳ mối quan hệ nào, có thể kéo dài mười mấy năm cũng không dễ dàng.
Bây giờ cũng chỉ có Hà Thanh Nguyên mới có thể thoải mái nói chuyện trước mặt Nghiêm Quân Thành.
Thật ra Hà Thanh Nguyên cũng cảm thấy bồn chồn: Mấy năm trước anh ta vẫn có thể đoán được cảm xúc và suy nghĩ của lão Nghiêm. Bây giờ anh ta lại không thể nhìn thấu anh nữa.
“Lão Nghiêm, mấy hôm trước Giang Khai Thịnh lại tới Đông Thành.” Hà Thanh Nguyên lựa lời rồi nói: “Anh ta vẫn có ý đó, ở Nam Thành có một mảnh đất vẫn luôn bị bỏ hoang. Anh ta mê tín nên đi tìm thầy xem qua. Đó tuyệt đối là đất phong thủy. Công trình lần này cần phải đấu thầu, anh ta ăn không hết, muốn hỏi thử xem chúng ta có ý định gì không.”
Hà Thanh Nguyên cũng là một người trung gian chuyển lời.
Ai cũng đoán được, Nghiêm Quân Thành sẽ không gật đầu.
Có tiền không kiếm là đồ ngốc, nhưng lão Nghiêm có những cấm kỵ của riêng mình. Anh ta cũng không quan trọng, dù sao sân nhà của tập đoàn Nguyên Thành vẫn là ở phía bắc.
Dù sao anh ta cũng chỉ chuyển lời giúp, cũng xem như là giúp đỡ.
Sau đó anh ta tiếp tục dùng bữa.
Vài phút sau, anh ta chợt hồi tưởng lại, kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Quân Thành vẫn đang im lặng.
“?”
“Lão Nghiêm?” Hà Thanh Nguyên thật sự chấn động: “Cậu đừng nói với tôi là, cậu đang cân nhắc đấy nhé?”
Nghiêm Quân Thành nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bảo Giang Khai Thịnh đến bàn chuyện này với tôi.”
Hà Thanh Nguyên: “?”
Dù sao hai người cũng là bạn tốt nhiều năm, anh ta cũng mơ hồ biết một ít về những cấm kỵ của Nghiêm Quân Thành. Sao vậy? Hoàn toàn buông bỏ rồi à?
Anh ta cũng vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đúng, đã mười mấy hai mươi năm rồi, chuyện lớn bằng hạt gạo năm xưa lẽ ra nên bị chôn vùi vào trong mặt đất rồi.
Nhớ lại ngày trước, hai người bọn họ cũng là không đánh thì không quen biết,
Còn nhớ rõ ngày hôm ấy, anh ta gặp chút chuyện nhỏ nên đến quán rượu nhỏ uống rượu giải sầu. Vừa mới bước vào đã nhìn thấy một người châu Á có tuổi tác xấp xỉ anh ta đang dựa vào bàn uống rượu, bên cạnh chất đầy chai rượu thủy tinh, đều là rượu mạnh.
Dù có là con sâu rượu cũng không dám uống như vậy.
Thế này là đang liều mạng.
Anh ta thu hồi tầm mắt, ngồi xuống bên cạnh, gọi vài chai bia.
Nhiều năm trôi qua, Hà Thanh Nguyên cũng không nhớ rõ lắm cụ thể vì sao bọn họ lại xảy ra tranh chấp.
Hôm đó bọn họ đánh nhau.
Những cú đấm của Nghiêm Quân Thành vừa nặng nề vừa tàn nhẫn, như thể anh ta là kẻ thù sống chết của anh, anh ta gần như không thể chịu nổi.
Điều khiến người ta càng khó chịu hơn là, sau khi người đàn ông lạnh lùng này yên tĩnh lại, vậy mà anh lại lặng lẽ chảy nước mắt.
Quen biết bao nhiêu năm, đó cũng là lần duy nhất anh ta thấy Nghiêm Quân Thành yếu ớt như vậy.
Anh ta vừa mới gọi điện thoại báo cảnh sát cũng chỉ có thể cúp máy.
Sau sự cố đó, không hiểu vì sao hai người lại trở nên thân thiết, trong một lần tình cờ, anh ta mới biết được… Ngày hôm đó là ngày mối tình đầu của Nghiêm Quân Thành kết hôn.
Phục hồi tinh thần.
Trong đầu anh ta đã có manh mối, chuyện càng khó mở miệng hỏi hơn cũng không khó khăn như vậy nữa: “Được thôi, Giang Khai Thịnh chỉ ước được vậy, anh ta sợ cậu sẽ từ chối anh ta nên không dám tìm tới đây. Lão Nghiêm, tôi biết cậu chê chút lợi nhuận ở Nam Thành. Nhưng thịt muỗi thì cũng là thịt, bây giờ thì hay rồi. Đến lúc đó tôi sẽ bảo Giang Khai Thịnh để lại cho tôi vài góc có cảnh đẹp. Bà xã của tôi thích Nam Thành lắm.”
“Hơn nữa, Nam Thành cũng thích hợp để dưỡng bệnh.” Anh ta nói tiếp: “Sức khỏe của chú Nghiêm thế nào rồi?”
Nghiêm Quân Thành thu hồi tầm mắt: “Tháng sau lại qua bên kia, thương lượng bước trị liệu tiếp theo.”
Hà Thanh Nguyên trịnh trọng gật đầu.
Tới tuổi của bọn họ, sức khỏe của cha mẹ dần dần yếu đi, có thể đoán trước rằng chỉ cách sinh ly tử biệt không còn quá xa.
Nếu người lớn trong nhà bất ngờ rời đi, vậy thì chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được, nhưng từ khi ông Nghiêm phát hiện ra bệnh tình của mình đến giờ là đã hơn một năm, bọn họ đều đã chuẩn bị tâm lý cho tất cả tình huống xấu nhất.
Sau một khoảng lặng.
Hà Thanh Nguyên lặng lẽ thở dài: “Có lẽ cậu đã nghe câu này nhiều rồi, tôi cũng không thèm nói nữa. Năm nay chú Nghiêm cũng bảy mươi rồi. Có thể vượt qua là tốt nhất, nếu không vượt qua được, cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần sớm một chút. Trước đây tôi thấy ông già nhà tôi là người phiền phức nhất, nhưng bây giờ nghĩ lại, đều là người một nhà, cần gì phải như thế. Chú ấy giục cậu kết hôn, có một nửa là vì không yên lòng, muốn cậu có một người bạn, có một gia đình, một nửa là vì chú ấy không muốn cảm thấy hối hận và áy náy, hai loại cảm xúc này là thứ khiến người ta dằn vặt nhất.”
Nghiêm Quân Thành chỉ thờ ơ nhếch miệng.
Hà Thanh Nguyên cũng biết người lạnh lùng cứng rắn như Nghiêm Quân Thành vốn không kiên nhẫn nghe những câu thế này.
Một ngày nào đó, cho dù ông Nghiêm có giữ chặt anh vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, bắt buộc anh phải thực hiện lời hứa kết hôn sinh con, anh cũng sẽ bình tĩnh từ chối. Cho dù ông Nghiêm có chết không nhắm mắt, anh cũng sẽ vươn tay, mạnh mẽ khép mắt lại cho cha già.
Kiểu vừa đe dọa vừa dụ dỗ này không có tác dụng với Nghiêm Quân Thành.
Nghiêm Quân Thành sẽ không bao giờ bị ai uy hiếp.
Cho dù đó là cha mẹ, người có quan hệ huyết thống với anh.
“Chẳng lẽ cậu thật sự định ở vậy cả đời à?” Hà Thanh Nguyên nói: “Bây giờ thì không sao, đợi tới khi cậu sáu bảy chục tuổi rồi, những người khác có con cháu đầy đàn, còn cậu lại lẻ loi một mình. Đừng nói tới chú Nghiêm, ngay cả tôi còn thấy xót xa thay cho cậu.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Nghiêm Quân Thành cuối cùng cũng có một chút dao động.
“Không có chuyện đó đâu.”
Anh nói.
Hà Thanh Nguyên khựng lại, còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng Nghiêm Quân Thành cũng đã quay đầu nhìn ra ngoài.
Bầu trời không một gợn mây.
Là một ngày đẹp trời.