Khi Trịnh Vãn tỉnh lại thì đã sang bảy giờ sáng ngày hôm sau.
Trong phòng bệnh, ông Trịnh đang lau sàn, bà Trịnh cẩn thận vặn hộp giữ nhiệt ra, nghe thấy tiếng động, bà ấy quay đầu sang nhìn về phía giường bệnh, tươi cười rạng rỡ: "Tỉnh rồi? Vậy thì tốt rồi, cha con nấu món cháo thịt nạc mà con thích đây này.”
Trịnh Vãn dùng cùi chỏ chống người dậy, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đoán thời gian vẫn còn sớm, nhẹ giọng nói: “Cha, đừng nói là cha không ngủ cả một buổi tối đấy nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Già rồi làm gì ngủ nhiều như thế được nữa.”
Ông Trịnh khoát tay: “Được rồi, mẹ Tiểu Vãn, Tiểu Vãn tỉnh rồi, chúng ta dọn dẹp một chút rồi trả lại giường thôi.”
Bà Trịnh thấy y tá không tới thì đi tới bên giường, vươn tay xoa trán con gái.
“Cảm ơn trời đất, hết sốt rồi.” Bà Trịnh niệm A di đà Phật rồi nói: “Lúc sáng cha mẹ tới, y tá phụ trách nói với cha mẹ là có thể chuyển tới khu phòng bệnh khác, cha con đồng ý với người ta rồi.”
Trịnh Vãn không hiểu: “Chuyển tới khu phòng bệnh khác?”
Cô lắc đầu: “Hay là thôi đi, hôm nay con có thể xuất viện luôn được rồi, không cần phiền phức thế đâu.”
“Y tá nói đó là khu phòng bệnh mới xây từ hai năm trước, vẫn tính phí như phòng bệnh bình thường.” Bà Trịnh nói: “Mấy năm nay con chẳng bệnh tật gì, lần này dọa mẹ và cha con chết khiếp, con xem, con gầy đến mức nào rồi, cứ ở viện quan sát thêm mấy ngày đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn ngẫm nghĩ chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu.
Cô cũng là người làm mẹ, hiểu rõ tâm trạng của cha mẹ mình. Nếu cô ở đây mấy ngày mà khiến cha mẹ yên tâm thì cô bằng lòng.
Huống hồ...
Tay cô đặt trên tấm chăn màu trắng, cụp mắt nói: “Nếu nằm viện thì con nhân tiện kiểm tra tổng quát luôn.”
Không biết cô là chỗ dựa của cha mẹ và con gái hay bọn họ là là trụ cột của cô nữa.
Nói chung là trong cái nhà này, cô không thể gục ngã được, cũng không thể xảy ra chuyện được.
Không ai tùy tiện coi giấc mơ là sự thật nhưng cô cũng sợ. Cô là con gái một, dù cô chỉ sốt nằm viện thôi, cha mẹ cũng lo lắng không yên rồi, nếu như... E rằng sẽ lấy nửa cái mạng của cha mẹ mất.
Tư Vận đã mất cha rồi, cô không thể đứa trẻ mất cả mẹ nữa.
Cô quý trọng tính mạng mình hơn bất cứ ai.
Ông Trịnh tán thành: “Nên làm thế, con cứ giục cha mẹ đi kiểm tra sức khỏe, con cũng phải chú ý tới cơ thể của mình nhiều hơn.”
Trịnh Vãn cười gật đầu: “Vâng, con nghe lời cha mẹ.”
Mặc dù là khu phòng bệnh khác nhưng đều trong một cái bệnh viện. Đồ đạc của bọn họ không nhiều, dưới sự chỉ dẫn của y tá, họ đi tới phòng bệnh mới.
Bà Trịnh nhìn khắp cả trong lẫn ngoài, không yên tâm hỏi y tá: “Thật sự vẫn thu phí như phòng bệnh bình thường sao?”
Y tá mỉm cười gật đầu: “Ở đây cách phòng khám và phòng cấp cứu xa hơn.”
“Không có chi phí phát sinh gì khác chứ?” Bà Trịnh hỏi thêm.
Ông Trịnh kéo bà ấy lại: “Đừng dông dài thế chứ, dù đắt chúng ta cũng ở!”
Y tá vẫn cười trả lời: “Nếu như đến lúc đó bác có bất cứ câu hỏi gì về chi phí, có thể tới quầy phục vụ để hỏi.”
Chờ đi ta đi khỏi, bà Trịnh lại ngắm nghía căn phòng: “Dọc đường mẹ đi tới đây, không thấy nhiều bệnh nhân lắm, có lẽ như lời y tá nói, cách phòng khám và phòng cấp cứu xa nên không được thuận tiện. Chỉ thu phí thế thôi thì chúng ta hời quá rồi. Nhìn xem, nơi này thoải mái quá chừng.”
Phòng một người, tất cả thiết bị đều là đồ mới.
Dù sao Trịnh Vãn cũng đang bị bệnh, đi một đường tới đây cũng thấy hơi mệt mỏi.
Cô ngồi trên ghế sô pha, ngắm nhìn xung quanh: “Mẹ, tối qua mẹ ngủ không ngon, lên giường nằm một lát đi.”
Bà Trịnh đâu có chịu.
Bà ấy với chồng bận rộn làm này làm kia, một người đi lấy nước nóng, một người đi hỏi thăm nhà ăn của khu phòng bệnh này.
Hơn chín giờ sáng, một bác sĩ tóc trắng xóa đi tới kiểm tra phòng, ông ấy hòa nhã hiền lành, kiên nhẫn hỏi Trịnh Vãn, cẩn thận xem phiếu kiểm tra hôm qua và phiếu truyền dịch, gấp bệnh án lại, cười nói: “Tất cả đều ổn, hai ngày nay chú ý nghỉ ngơi. Chiều tôi lại tới thăm, có gì không thoải mái thì báo với y tá.”
Trịnh Vãn: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm.”
“Đúng rồi, bác sĩ ơi, con gái tôi muốn kiểm tra tổng quát.” Ông Trịnh vội hỏi: “Bác sĩ xem cần kiểm tra những mục nào?”
“Được.” Bác sĩ rút một cây bút trong túi áo blouse trắng ra, viết lên giấy ghi chú: “Tôi sẽ nói với bên kia một tiếng, xem chiều này hay mai sắp xếp cho bệnh nhân làm kiểm tra.”
Ông bà Trịnh hỏi thêm mấy câu.
Bác sĩ kiên nhẫn giải đáp.
Chờ bác sĩ đi khỏi, bà Trịnh ngồi ở bên giường, kéo tay con gái cảm khái: “Lần trước đến đây là vào mấy năm trước, nhìn xem, nơi này tốt thật đấy, gì cũng sắp xếp xong xuôi.”
...
Bàn y tá ở khu phòng bệnh.
Một y tá nào đó nhìn thấy bác sĩ đi vào thang máy mới nhỏ giọng hỏi: “Sao chủ nhiệm Lưu lại tới đây? Không nghe tin gì hôm nay chủ nhiệm Lưu sẽ tới kiểm tra phòng mà.”
“Không biết nữa, tôi cũng thấy khó hiểu!”
...
Giang Khai Thịnh nghe tin mà tới.
Hôm nay trời còn chưa sáng anh ta nhận được tin tức Nghiêm Quân Thành âm thầm đến Nam Thành. May mà Nghiêm Quân Thành không giữ kín hành trình quá nghiêm ngặt nên anh ta mới hỏi thăm được.
Bước xuống khỏi xe, Giang Khai Thịnh cài Âu phục lại, vừa ngạc nhiên: Lần này Nghiêm Quân Thành tới Nam Thành để làm gì?
Anh ta lo lắng những nhà khác ở Nam Thành ngửi thấy mùi thịt béo, âm thầm qua lại với Nghiêm Quân Thành. Mấy bên đều nhắm vào một mảnh đất này, bây giờ đang xem trong tay đối phương có quân bài nào.
Thế lần này Nghiêm Quân Thành tới đây vì điều gì?
Chỉ trong thoáng chốc, trong đầu Giang Khai Thịnh lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Có chuyện gì mà sốt ruột như thế, không đi máy bay, cũng không đặt vé máy bay trước mà lái xe cả đêm tới Nam Thành.
E rằng chuyện này nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh ta.
Giang Khai Thịnh là người khéo đưa đẩy, anh ta biết tính Nghiêm Quân Thành thế nào bèn trực tiếp gửi lời mời gặp mặt ôn chuyện.
Cũng may Nghiêm Quân Thành không từ chối.
Vừa mới vào phòng đặt riêng, Giang Khai Thịnh cười nói: “Tổng giám đốc Nghiêm, sao lại ở khách sạn này? Nếu anh không chê có thể để tôi sắp xếp cho. Khó khăn lắm mới tới Nam Thành một lần, tôi sẽ khiến anh cảm thấy ở đây như nhà mình.”
Trên đường tới đây, anh ta đã đi điều tra trước.
Rốt cuộc khách sạn này là sản nghiệp của ai.
Mặc dù cũng là khách sạn năm sao nhưng có tuổi rồi, mấy năm gần đây không sửa chữa lại toàn bộ, danh tiếng đã không bằng như trước nữa, được mỗi đoạn đường này vẫn ổn, nhưng gần đây có bệnh viện, sớm hay tối đều hơi ách tắc giao thông.
Nghiêm Quân Thành khéo léo từ chối: “Không cần phiền tới anh, chờ giải quyết công chuyện xong tôi sẽ về Đông Thành luôn.”
Giang Khai Thịnh nhíu mày.
Giải quyết công chuyện xong?
Chuyện gì?
Trong lòng anh ta lo lắng, trên mặt lại không có biểu cảm gì, còn tươi cười nói: “Chắc chắn việc của tổng giám đốc Nghiêm rất quan trọng, có chuyện gì cần tôi thì anh cứ mở miệng.”
Nghiêm Quân Thành gật đầu: “Việc riêng thôi. Tổng giám đốc Giang khách sáo quá rồi.”
Việc riêng...
Việc riêng?
Giang Khai Thịnh biết điểm dừng.
Luôn cảm thấy lão hồ ly Hà Thanh Nguyên lừa mình, chỉ nói có một nửa.
Nhiều năm rồi Nghiêm Quân Thành không tới Nam Thành, ngoài miệng nói là việc riêng nhưng có việc riêng gì đáng để anh chạy suốt đêm tới đây chứ?
Anh ta cũng không tiện hỏi thăm hành động của Nghiêm Quân Thành ở Nam Thành.
Nhất là khi đã nói là việc riêng rồi, anh ta tùy tiện hỏi dò thêm có khi lại không hợp tác được, ngược lại chọc giận vị Diêm Vương này.
...
Sau khi hạ sốt, Trịnh Vãn cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều.
Tới trưa, ánh mặt trời vừa đẹp, cô giục cha mẹ về nhà nghỉ ngơi rồi đi xuống tầng, tản bộ quanh bệnh viện.
Giờ này, trường học cũng đang nghỉ trưa.
Cô ngồi một mình trên hành lang, gọi điện thoại cho con gái.
“Thực sự không sao hết.” Trịnh Vãn dỗ dành con gái ở đầu dây bên kia, “Bác sĩ nói hạ sốt rồi, mẹ sợ ông bà ngoại con lo lắng nên muốn nằm viện thêm mấy ngày, nhân tiện kiểm tra sức khỏe luôn.”
Qua một ngày một đêm rồi, Trịnh Tư Vận không còn sốt ruột như trước nữa.
Cô ấy đứng dưới tòa ký túc xá, lúc này học sinh nội trú đang nghỉ giải lao, trường học rộng lớn yên tĩnh, cô ấy mím môi: “Vậy thì mẹ gửi kết quả kiểm tra cho con xem.”
“Biết rồi.” Trịnh Vãn dịu dàng đáp lại: “Đừng lo lắng, hai ngày nữa mẹ sẽ về, con thì sao, ở trường đã quen chưa?”
“Vẫn ổn ạ. Bạn cùng lớp với nhau, mười giờ tối tắt đèn đi ngủ, không ai ngáy cả. Mẹ ở bệnh viện ngủ có ngon không?” Trịnh Tư Vận dừng một chút rồi nói tiếp: “Chắc chắn là không ngon rồi, mẹ thích yên tĩnh, chỗ nào hơi ồn chút xíu thôi mẹ cũng không ngủ được.”
“Sai rồi nhé.” Trịnh Vãn bật cười: "Ngày hôm nay đổi sang phòng bệnh khác, phòng một người, vô cùng yên tĩnh.”
Trịnh Tư Vận ngạc nhiên: “Thật hay giả thế ạ?”
“Đương nhiên là thật, không tin con có thể hỏi bà ngoại.”
“Con tin rồi, con tin rồi.”
“Có đủ tiền tiêu không? Nếu không đủ thì mẹ...”
“Mẹ à, mẹ không biết nhà ăn trường con món ngon giá rẻ à. Hoàn toàn tiêu không hết tiền, dù mẹ ở Nam Thành một tháng, con vẫn còn tiền, nhưng mà...” Trịnh Tư Vận nhẹ giọng nói: “Nhưng con vẫn mong mẹ có thể về sớm.”
Hai mẹ con nói chuyện thêm một lúc.
Không nằm ngoài mấy chuyện ăn gì, uống gì.
Nhưng Trịnh Vãn rất vui, Trịnh Tư Vận cũng rất vui.
...
Trịnh Vãn cũng có bạn ở Nam Thành.
Giản Tĩnh Hoa là một trong số đó, hai người có hoàn cảnh tương đồng, đều là mẹ đơn thân, con cái tuổi tác xấp xỉ, ngày thường cũng có nhiều chủ đề chung hơn. Nghe tin Trịnh Vãn nằm viện, sau khi tan làm, cô ấy dẫn con trai tới bệnh viện thăm cô.
Cô ấy tìm quanh bãi đậu xe của bệnh viện một vòng, cuối cùng cũng thấy một chỗ trống ở trong góc.
Cô ấy vừa mới đậu xe xong, cách đó không xa truyền tới tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, cô ấy vội kéo con trai lùi lại.
Một chiếc ô tô đen chạy qua trước mặt bọn họ.
Xe biển số Đông Thành.
Cô ấy không khỏi ngừng thở, mặc dù đã qua mười mấy năm rồi, cô ấy nghe, nhìn thấy gì liên quan tới Đông Thành đều thấy hoảng hốt.
Rõ ràng rất sợ nhưng tầm mắt vẫn đuổi theo chiếc xe đó, chiếc xe đó dừng lại trước mặt cô ấy.
Có người đẩy mở cửa xe bên ghế lái phụ ra trước.
Vệ sĩ mặc Âu phục đen động tác nhanh nhẹn đứng một bên, khom lưng mở cửa xe phía sau ra.
Thứ xuất hiện trong tầm mắt Giản Tĩnh Hoa là một đôi giày da, một giây sau, người đàn ông có thân hình cao lớn bước xuống.
Cô ấy chỉ nhìn thấy mặt nghiêng của người đó lướt qua rất nhanh.
Bóng lưng rộng ngày càng đi xa, cô ấy thở phào một hơi. Không nhận ra rằng trán cô ấy đổ một lớp mồ hôi.
Dù cách một khoảng nhưng cô ấy cũng có thể nhìn thấy dáng người rắn rỏi của người đàn ông xa lạ đó.
Không giống người cô ấy từng gặp mấy lần cho lắm.
Người đàn ông xa lạ này cao lớn hơn.
Quý Phương Lễ thu tầm mắt lại, liếc mắt nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”
Giản Tĩnh Hoa mất tự nhiên lắc đầu cười: “Không sao đâu, chúng ta mau đi thôi, dì Vãn của con đang chờ.”
Quý Phương Lễ gật đầu đáp một tiếng.
Dì Vãn đối xử rất tốt với cậu ta, có rất nhiều chuyện mẹ cậu ta lơ là, dì Vãn đều để ý.
Gần như mẹ cậu ta không bao giờ nhắc tới cha cậu ta trước mặt cậu ta, khi còn nhỏ không hiểu chuyện, tại sao những người khác có cha mà cậu ta lại không có. Cậu ta quậy lên với mẹ, trong ký ức của cậu ta, đó là lúc mẹ gần như sụp đổ.
Mẹ cậu ta gào thét như điên, còn vươn tay đẩy cậu ta, đánh cậu ta.
Cậu ta rất sợ, cậu ta càng khóc, mẹ càng đánh mạnh hơn. Lần đó cậu ta bị đánh một trận sợ luôn, từ đó về sau không nhắc tới cha nữa.
Đôi khi cậu ta cảm thấy mẹ mình không hề thương mình, ngược lại, mẹ cậu ta còn hận cậu ta.
Người lớn cho rằng trẻ con không hiểu chuyện, có rất nhiều cảm xúc chân thực không hề che giấu trước mặt con trẻ, nỗi căm ghét, thù hận của cô ấy đan xen nhiều lần, trở thành ác mộng tuổi ấu thơ của cậu ta.
Trước khi dì Vãn xuất hiện trong cuộc sống của họ, cậu ta chưa từng tổ chức sinh nhật một lần nào. Hằng năm vào ngày đó, dù cậu ta ba tuổi hay mười tuổi, mẹ cậu ta đều biến mất không thấy tăm hơi.
Chiếc bánh kem sinh nhật đầu tiên của cậu ta là vào năm cậu ta chín tuổi, dì Vãn mua cho cậu ta.
Cậu ta còn nhớ, dì Vãn đội mũ sinh nhật lên cho cậu ta, trong ánh nến, dì Vãn hát mừng sinh nhật cậu ta với ánh mắt dịu dàng, kiên nhẫn nhìn cậu ta ngây ngốc ước nguyện, còn chia miếng bánh kem viết chữ “vui vẻ” bằng mứt hoa quả cho cậu ta.
Sau đó, dường như mẹ cậu ta và dì Vãn có hiểu ngầm gì đó.
Hằng năm vào sinh nhật cậu ta đều do dì Vãn tổ chức cho cậu ta.
Cậu ta không còn một mình nữa.
Cậu ta mãi mãi không quên, ước nguyện vào sinh nhật năm chín tuổi của mình...
Nếu như, nếu như dì Vãn là mẹ mình thì tốt biết mấy.
Người cậu ta hâm mộ nhất trên đời này chính là Trịnh Tư Vận.