Lúc Trịnh Vãn đến Trường Trung học số 3 thì đã gần mười một giờ rồi.
Xe taxi dừng lại ở cửa sân trường, Trịnh Vãn mở cửa sau bước xuống xe. Cô Triệu là một người nhanh nhẹn nên đã chào hỏi bảo vệ trước rồi. Sau khi đăng ký tên, bảo vệ lập tức mở cửa cho cô vào trường.
Dọc trên đường đi tới nơi này, đầu óc của cô không hề dừng suy nghĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồi chồng còn sống, mặc dù công việc rất bận rộn nhưng việc học tập của con gái trên cơ bản đều là anh ấy ôm đồm hết. Bình thường cũng là anh ấy qua lại với giáo viên. Sau khi chồng qua đời rồi Trịnh Vãn mới thật sự từ từ trở nên độc lập. Chỉ là việc làm sao qua lại với giáo viên của con gái thì đối với cô của hiện tại mà nói vẫn là một vấn đề khó khăn.
Cô đang suy nghĩ nên làm thế nào để nắm bắt được mức độ.
Vừa thể hiện được thái độ của mình rằng: Người làm mẹ như cô tất nhiên là tin tưởng con mình hơn.
Nhưng quan trọng nhất ở đây là phải làm cho giáo viên tin tưởng.
Cô không biết các quy định và chế độ ở trường học hiện nay như thế nào. Nếu không thể rửa sạch được vụ gian lận thi cử này cho con gái thì có khi nào trường học sẽ ghi lỗi vào học bạ không? Có thể ảnh hưởng không tốt đến tương lai của con gái không?
Đến tòa nhà dạy học, sau lưng Trịnh Vãn đã phủ một lớp mồ hôi mỏng rồi nhưng cô không dám dừng lại nghỉ ngơi.
Chờ đến khi tới được phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm là cô Trịnh, còn chưa đến cửa cô đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp truyền ra từ bên trong...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó đi."
"Làm vậy mới nhớ lâu được."
Bước chân của cô khựng lại.
Từ góc độ của cô nhìn vào trong chỉ thấy được bóng lưng cao lớn của một người đàn ông.
Từ câu chuyện về con gái và một nam sinh trong lớp mà vừa rồi cô Triệu mới nói với cô suy ra thì chẳng lẽ người này là phụ huynh của đối phương?
Có vẻ như cô tới trễ rồi.
Nghĩ vậy nên theo lễ phép, cô giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Tiếng động truyền tới, bấy giờ cô Triệu mới nhìn thấy Trịnh Vãn. Rõ ràng là đang bận sứt đầu mẻ trán nhưng cô ấy vẫn quay lại cười nói với cô: "Mẹ của Tư Vận tới rồi sao? Vừa lúc tôi đang muốn giải thích chuyện ngày hôm nay cho chị."
Trịnh Vãn đi nhanh tới đây nên ngực vẫn còn hơi phập phồng vì thở dốc, tim đập cũng rất nhanh.
Cô còn chưa kịp ổn định lại hơi thở đã vô thức đáp luôn: "Cô Triệu, làm phiền cô quá, Tư Vận nhà tôi làm cô phải bận tâm rồi."
Thân hình người đàn ông đang đưa lưng về phía cô hơi cứng lại.
Lúc đi vào phòng làm việc, Trịnh Vãn lơ đãng đối mặt với anh.
Tiết trời hôm nay rất tốt, ánh nắng vàng tươi sáng chiếu vào phòng làm việc làm người bên trong gần như có thể thấy được cả bụi bặm đang bay bay trong không khí.
Chỉ trong chớp mắt đó thôi, Trịnh Vãn ngỡ như mình đã trở về thời niên thiếu mười bảy mười tám tuổi.
Có lúc thật sự trùng hợp vậy đấy.
Nhưng hình như ông trời nghe thấy tiếng lòng của cô thì phải. Cô mới cảm thán trong lòng rằng đã nhiều năm trôi qua nên mình quên mất dáng vẻ mối tình đầu như thế nào rồi, ai ngờ lúc này người ta lại xuất hiện ngay trước mắt cô mà không hề báo trước.
Mấy giây đối mặt với nhau, cô không biết mình đang có biểu cảm gì nữa.
Trên thực tế thì cô cũng không biết mình nên nói gì hoặc làm gì.
Đang lúc cô do dự có nên tiến lên chào hỏi với anh hay không thì anh đã thờ ơ nhìn qua chỗ khác rồi. Dáng người anh vẫn cao lớn như vậy. Bộ vest trên người càng khiến bóng dáng kia cao hơn. Trên người anh từ lâu đã không còn vẻ trẻ trung non nớt như năm đó nữa. Hằng năm Trịnh Vãn tiếp xúc với rất nhiều người nên cũng nhìn ra được sự nghiệp thành công đằng sau anh. Bởi vì khí chất ưu tú từ trên xuống dưới kia chắc chắn là được nuôi ra từ việc đứng ở vị trí cao lâu dài.
Cô Triệu khom lưng rót cho Trịnh Vãn một cốc nước nóng rồi mới nói: "Mẹ Tư Vận à, làm phiền chị phải chạy tới đây một chuyến rồi. Tôi cũng là nghe giám thị báo lại, tức giận quá nên mới gọi điện mời chị tới. Chủ yếu là tôi hỏi Trịnh Tư Vận nhưng cô bé vẫn luôn im lặng không nói gì, hỏi gì cũng không chịu hé miệng. Như vậy chẳng phải là khiến người ta hiểu nhầm sao? Tôi cũng sốt ruột trong lòng. Cũng may mà Nghiêm Dục thẳng thắn nói mình muốn ném tờ giấy qua cho một bạn khác, ai ngờ cục giấy đó lại rơi trúng bên chân Trịnh Tư Vận nên cô bé mới nhặt lên, tình cờ bị giám thị bắt được."
Biểu cảm trên mặt Trịnh Vãn đúng kiểu thở phào nhẹ nhõm.
Chân mày đang nhíu cũng từ từ giãn ra.
Nhưng chỉ có cô hiểu trong lòng rằng mình vẫn còn hơi lúng túng. Ngón tay đang cầm lấy cốc giấy của cô đang hơi siết chặt lại.
Theo lý mà nói thì hồi trước lúc chia tay đã nói rõ mọi chuyện rồi. Trịnh Vãn cũng không ngờ được rằng sẽ có ngày mình gặp lại anh, còn là trong trường hợp này. Bây giờ trái lại cô lại ước ao được như Nghiêm Quân Thành. Hẳn là anh không nhận ra cô vì dù sao cũng đã hai mươi năm rồi bọn họ không gặp. Hai mươi năm đủ để rất nhiều chuyện xảy ra. Ví dụ như cô này, cô đã yêu thêm một người khác, cũng đã kết hôn sinh con. Bây giờ con gái cô mười mấy tuổi rồi. Người giống như anh thì cuộc sống sẽ càng phong phú và nhiều màu sắc hơn cô. Việc quên một người như cô là chuyện quá bình thường.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, tâm trạng của Trịnh Vãn cũng dần bình tĩnh lại. Cô nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi cười nói: "Hiểu nhầm thì giải thích cho rõ là được rồi. Cô Triệu à, mấy ngày trước cơ thể Tư Vận có hơi không thoải mái. Tôi vốn định xin cho con bé nghỉ nhưng tính tình đứa trẻ này rất cứng đầu, có thể là trong thời gian ngắn con bé còn chưa kịp phản ứng lại thôi. Chờ về nhà rồi tôi sẽ nói chuyện lại với cháu."
Cô Triệu đáp: "Tôi cũng nói mà. Hôm nay trông cô bé không có chút tinh thần nào. Nếu cảm thấy khó chịu trong người thì phải đi khám mới được, đừng nên tự mình gắng gượng."
"Vâng." Trịnh Vãn khách khí trả lời.
Khoé mắt cô Triệu liếc thấy Nghiêm Quân Thành, lại nhất thời cảm thấy khó xử
Chẳng cần ai nhắc nhở phô trương gì cô ấy cũng biết Nghiêm Quân Thành là ai, cũng biết nhà họ Nghiêm đã lấy danh nghĩa lợi ích chung để quyên tặng cho trường học không ít thứ. Đây là người cần khách khí tiếp đón. Chẳng qua vấn đề ở đây là cháu của Nghiêm Quân Thành thật sự đã gian lận trong thi cử!
Mặc dù Nghiêm Quân Thành rất khách khí, ngoài miệng nói nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đó nhưng cô ấy thật sự không xác định được đây có phải chỉ là lời nói khách sáo hay không.
"Anh Nghiêm à, bình thường Nghiêm Dục là một đứa bé ngoan." Lúc nói lời này, cô Triệu hoàn toàn là che lương tâm đi mà phun ra. Chỉ là cô ấy không khỏi tiếp tục: "Cậu bé rất trung thực. Lần này vừa xảy ra chuyện đã thẳng thắn thú nhận không liên quan gì đến bạn học Trịnh Tư Vấn. Kết quả cuối cùng nên xử lý như thế nào thì chúng tôi sẽ bàn bạc với nhau sau. Phụ huynh ở nhà cũng có thể trò chuyện thêm để hiểu con trẻ hơn. Dù sao thì cũng sắp đến kỳ thi vào cấp ba rồi, nên xem xem con trẻ có định hướng gì. Chỉ cần là cậu bé bằng lòng thì những người làm giáo viên như chúng tôi và cả các bạn cùng lớp nữa sẽ trợ giúp cậu bé."
Trịnh Vãn tưởng đó là con của Nghiêm Quân Thành.
Sau khoảng thời gian lúng túng, thậm chí cô còn nghĩ rằng thật đúng là cha con chẳng giống nhau gì cả.
Lúc cô quen Nghiêm Quân Thành, anh chính là học sinh xuất sắc nổi tiếng cả trường, là học sinh được giáo viên gửi gắm nhiều hy vọng nhất. Khi đó Nghiêm Quân Thành chính là người thông minh nhất mà cô đã từng gặp.
Bầu không khí lặng ngắt mất mấy giây.
Ngay lúc cô Triệu không nhịn được nữa mà tự hỏi có phải lời mình nói quá chọc thẳng vào lòng phụ huynh không thì Nghiêm Quân Thành lên tiếng: "Được, sau khi về nhà tôi sẽ nói chuyện lại với nó. Làm phiền cô giáo rồi."
"Vâng vâng." Cô Triệu cười khan: "Chỉ cần đám trẻ tốt hơn thì những chuyện này chẳng là gì cả. Vậy thưa anh Nghiêm, chờ sau khi có kết quả tôi lại liên lạc với anh hay là sao ạ?"
Nghiêm Quân Thành cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, vẻ mặt lạnh nhạt: "Mẹ thằng bé sắp về rồi, có gì cô cứ gọi thẳng cho mẹ nó đi, làm phiền cô."
Cô Triệu đồng ý.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Nghiêm Quân Thành không nán lại chỗ này lâu thêm nữa. Anh nói lời tạm biệt với cô Triệu rồi đi ra ngoài.
Bước đi bình tĩnh mà vững vàng.
Cô Triệu và Trịnh Vãn đều không tự chủ được mà im lặng, mãi đến khi tiếng bước chân kia càng ngày càng xa, cô Triệu mới hoàn toàn lấy lại được tinh thần. Cô ấy nhìn về phía Trịnh Vãn: "Mẹ Tư Vận à, hôm nay xin lỗi chị rất nhiều. Không làm chậm trễ công việc của chị chứ?"
Trịnh Vãn lắc đầu một cái rồi bật cười: "Không đâu."
Bấy giờ cô Triệu mới có thời gian rảnh rỗi quan sát Trịnh Vãn.
Có lẽ là vì vội vàng chạy tới nên đầu tóc của cô hơi lộn xộn chút. Trịnh Vãn có một mái tóc dài mượt mà thường xõa tung trên vai. Có thể là vừa rồi đi ra ngoài quá vội vàng nên chúng không được xử lý lại mà chỉ được kẹp lại bằng một chiếc kẹp tóc. Mấy sợi tóc dài rơi xuống tán loạn. Vì nhiệt độ ngoài trời đang dần lạnh đi nên hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu quả hạnh, ngón tay nhỏ nhắn cầm chiếc túi xách màu đen, nhìn qua là một vẻ đẹp kiểu mềm yếu.
Cùng là phụ nữ với nhau nên cô Trịnh biết Trịnh Vãn chân chính là một người ngoài mềm trong cứng.
Nếu thật sự là một người mềm yếu không làm được gì thì sao có thể một mình nuôi con gái, sao có thể một mình chống đỡ cả kế sinh nhau của một gia đình được.
Mấy lần cô ấy có lòng muốn hỏi thêm một chút về đời sống tình cảm của Trịnh Vãn nhưng lời đã ra đến khóe miệng rồi lại bị cô ấy nuốt ngược trở về. Thân là giáo viên chủ nhiệm, cô ấy luôn duy trì một khoảng cách nhất định với phụ huynh học sinh.
"Mời chị ngồi xuống từ từ nói."
Cô Triệu ôn tồn nhắc nhở.
Vẻ mặt Trịnh Vãn thật sự không được tính là quá tốt. Hôm nay cô chạy tới trường học quá vội vàng nên lớp son môi bôi từ buổi sáng đã phai nhạt đi nhiều, để lộ ra màu môi nhàn nhạt vốn có. Dáng người cô rất nhỏ bé và yểu điệu, giờ phút này ngồi đây không khỏi mang lại cho người ta cảm giác ốm yếu.
"Cảm ơn cô."
Trịnh Vãn vẫn luôn rất biết ơn lòng tốt mà người khác dành cho mình.
Hồi chồng vẫn còn sống, tất cả các vấn đề khó khăn anh ấy đều chịu đựng một mình. Mặc dù đã hơn ba mươi nhưng Trịnh Vãn vẫn có được một cuộc sống không buồn không lo.
Biến cố bất ngờ xảy ra mang người cô yêu đi mất. Bấy giờ cô mới giật mình nhận ra anh ấy đã cản cho mình nhiều mưa gió đến vậy. Chỉ là anh ấy không còn ở đây nữa, cô phải học cách chống đỡ cái nhà này một mình thôi. Sáu năm qua, cô đã nghe thấy đủ kiểu lời mỉa mai, gặp phải những thất bại, nhưng thu hoạch nhiều nhất của cô chính là sự trợ giúp của người khác.
"Trông Tư Vận có vẻ cũng không ổn lắm. Dù sao thì đây cũng không phải cuộc thi quá quan trọng." Tất nhiên là cô Triệu để ý đến thành tích rồi, nhưng cô ấy cũng biết đây là vấn đề sức khỏe tâm lý của học sinh nên sau mấy giây suy nghĩ, cô ấy nói: "Chờ lát nữa chị dẫn cháu về nhà để cháu nghỉ ngơi cho khoẻ đi."
Trịnh Vãn gật đầu một cái, cảm thấy diễn biến tâm trạng của mình ngày hôm nay chắc khác gì ngồi xe qua núi.
Trên đường tới cô luôn mải suy nghĩ phải làm sao để giúp con gái chứng minh trong sạch. Sau khi tới rồi thì cô lại rơi vào tình trạng nửa buồn nửa vui.
Vui là vì mọi chuyện đã được giải quyết, con gái cô không gian lận thi cử.
Còn buồn là vì gặp phải người cũ.
Nghĩ lại thì cũng không thể xem như là buồn được. Đã rất nhiều năm rồi bọn họ không gặp nhau. Anh cũng không nhớ cô là ai nữa. Cô không nên quá để ý đến lần chạm mặt này mới phải. Những chuyện đã qua rồi thì cứ để nó vào quá khứ đi. Hồi mười bảy mười tám tuổi có biết cái gì đâu. Đúng là lúc chia tay cũng khó chịu mất một thời gian dài. Lúc đó cô cho rằng mình sẽ khắc cốt ghi tâm mối tình đó, ai ngờ sau này lên đại học đăng ký nhập học, không bao lâu sau cô đã quen biết chồng mình rồi. Bây giờ nhớ lại thì chẳng qua chỉ là đi cùng nhau một đoạn đường mà thôi.
Nhưng mà...
Vẫn lúng túng.
Con trai anh và con gái cô học chung một lớp.
"Sắp thi chuyển cấp rồi." Giọng điệu vừa lo vừa buồn của cô Triệu vang lên: "Thật đúng là lo lắng cho đám nhóc này mà. Nếu kỳ thi lên cấp ba và đại học nào cũng bình yên thì tốt biết mấy!"
Nghe xong lời này, Trịnh Vãn hơi ngẩn người.
Lần này tâm trạng của cô không còn bất ổn nữa. Đúng vậy, sau một học kỳ nữa sẽ tới kỳ thi chuyển cấp. Bọn họ sẽ không còn cơ hội chạm mặt nhau nữa.
Mặc dù nói là anh không nhận ra cô nhưng nhìn thấy anh cô vẫn mất tự nhiên.
...
Nghiêm Quân Thành xuống tầng.
Tài xế đã chờ sẵn trên xe rồi. Đây là một người thông minh nên vừa thoáng thấy bóng dáng Nghiêm Quân Thành phía xa xa đã vội vàng đẩy cửa xe ra đứng qua một bên chờ.
Tài xế đã lái xe cho Nghiêm Quân Thành được bốn năm năm rồi nên ít nhiều gì cũng hiểu rõ một số điều.
Lúc thấy Nghiêm Quân Thành càng ngày càng tới gần, trong lòng tài xế lập tức lo lắng. Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sao cứ có cảm giác tâm trạng của tổng giám đốc Nghiêm không được tốt cho lắm nhỉ?