Đêm khuya.
Giản Tĩnh Hoa từ cuồng loạn đến chết lặng.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cô ấy đã nghĩ đến mọi hậu quả sắp xảy tới. Cũng trong thời điểm này, cô ấy đột nhiên phát hiện bản thân mình yêu Quý Phương Lễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc kệ thằng bé có phải là do cô ấy sinh ra hay không, nhưng cô ấy là người đút cho nó ngụm sữa đầu tiên, là cô ấy cho nó ăn, tã của nó cũng do cô ấy thay.
Âm phát âm đầu tiên nó học được là gọi mẹ.
Thằng bé là con của cô ấy.
Giờ khắc này, cô ấy không còn muốn nghĩ tới cái gì nữa, cô ấy chỉ muốn cùng đón sinh nhật lần thứ mười bảy với nó. Cô ấy sẽ không bao giờ oán trách và bất mãn với với nó nữa.
Miễn là thằng bé có thể quay về.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô ấy hoảng sợ muốn tìm kiếm sự an ủi, tay run run lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, lúc đó người đầu tiên cô ấy nghĩ đến là Trịnh Vãn mà cô tin tưởng và dựa dẫm nhất. Điện thoại còn chưa gọi, tài xế đã giật lấy điện thoại của cô ấy.
Tài xế chỉ cung kính trước mặt Nghiêm Quân Thành.
Anh ta mặt không biểu cảm nhắc nhở Giản Tĩnh Hoa: "Tổng giám đốc Nghiêm đã dặn dò, cô Trịnh đang ở bệnh viện, từ giờ cho đến 8 giờ sáng mai, không được phiền cô ấy nghỉ ngơi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giản Tĩnh Hoa phát điên: "Trả lại điện thoại cho tôi!”
Tài xế tiếp tục nhắc nhở: "Đây là mệnh lệnh của tổng giám đốc Nghiêm. Nếu cô không làm được, chúng tôi sẽ không tiếp tục giúp đỡ nữa. ”
Giản Tĩnh Hoa không tin vào tai mình.
Tất cả những điều này thật khó tin.
Từ khi Phương Lễ mất tích, cô ấy rơi vào hỗn loạn.
Sao lại không cho cô ấy liên lạc với Tiểu Vãn? Không đúng.
Người đàn ông bên cạnh Tiểu Vãn rốt cuộc là ai?
Tài xế liếc Giản Tĩnh Hoa một cái, lại tiếp tục chờ ở cửa, rất nhanh, một chiếc Land Rover từ trong màn đêm phóng nhanh tới, dừng lại trước mặt bọn họ. Giang Khai Thịnh xuống xe, anh ta cố ý quan sát Giản Tĩnh Hoa, tự hỏi Nghiêm Quân Thành có quan hệ gì với người phụ nữ này, tài xế đi tới, thấp giọng giải thích: "Giám đốc Giang, vị này là bạn của cô Trịnh, con trai cô ấy có thể đã mất tích, ý của tổng giám đốc Nghiêm là muốn anh giúp đỡ, anh ấy sẽ cảm ơn anh sau.”
"Chuyện nhỏ."
Giang Khai Thịnh hờ hững xua tay: "Dự án trước đó ở Anh, cũng nhờ tổng giám đốc Nghiêm các anh đã nhắc nhở. Tôi nợ anh ấy không ít ân tình.”
Trong lòng anh ta lại nghĩ, cô Trịnh?
Xem ra cô Trịnh này có lai lịch rất lớn.
"Tổng giám đốc Nghiêm đâu?" Anh ta lại hỏi.
Tài xế mỉm cười: "Tổng giám đốc Nghiêm còn bận việc.”
Giang Khai Thịnh nhướng mày, hiểu rồi.
Cô Trịnh đó không ở đây, Nghiêm Quân Thành cũng không ở đây.
Có điều mờ ám.
Giang Khai Thịnh ở Nam Thành như cá gặp nước, muốn kiểm tra cái gì, anh ta đương nhiên sẽ có thủ đoạn. Không lâu sau, có người đưa tới một đoạn video từ camera giám sát, chất lượng hình ảnh rõ ràng, có thể thấy rõ Quý Phương Lễ đang chờ xe ở ven đường, một chiếc xe màu trắng đỗ trước mặt cậu ta, sau khi cùng người trong xe trao đổi gần năm phút, cậu ta chủ động mở cửa lên xe.
"Có thấy biển số xe không?"
Trợ lý của Giang Khai Thịnh nhấn nút tạm dừng, phóng to màn hình, cuối cùng biển số xe cũng hiện ra.
Là biển số xe của Đông Thành.
Giản Tĩnh Hoa sửng sốt như bị sét đánh, sắc mặt cô ấy trắng bệch đến dọa người, tựa như là đoán được cái gì, đôi môi mấp máy, nhưng vẫn không nói một lời.
Giang Khai Thịnh và tài xế đều nhìn ra được, cô ấy giấu diếm cái gì đó, nhưng chuyện này cũng không quá quan trọng.
Kiểm tra biển số xe mà thôi.
Không thể đơn giản hơn.
Cũng không cần Giang Khai Thịnh ra mặt, tài xế của Nghiêm Quân Thành có thể tự mình làm được, anh ta vội vàng đi ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho phía Đông Thành, lúc trở về, Giang Khai Thịnh đang đùa giỡn nhìn Giản Tĩnh Hoa.
Tài xế bước tới: "Giám đốc Giang, chuyện hôm nay làm phiền anh rồi. Bây giờ cũng không còn sớm, anh có muốn về nghỉ ngơi trước không?”
Giang Khai Thịnh nở nụ cười: "Bên kia nói như thế nào.”
Cả hai đều hiểu.
Chuyện nhỏ này cần gì phải tốn nhiều sức.
Tài xế trả lời: "Đã liên lạc với phía Đông Thành, nửa tiếng sau gọi lại.”
Giang Khai Thịnh dựa lưng vào ghế: "Dù sao cũng là điều này, tôi ở lại xem thử, rốt cuộc là tay ai lại dài như vậy, vươn từ Đông Thành tới Nam Thành.”
Mặt Giản Tĩnh Hoa trắng như tờ giấy.
Cô ấy đã có đáp án nhưng không dám nói ra, chuyện này ngay cả bạn thân nhất của cô ấy cũng chưa từng nói qua một câu, lúc này, làm sao cô ấy có thể nói với hai người ngoài không rõ nông sâu này chứ?
Nửa tiếng sau.
Tài xế nhận được điện thoại, sau khi nghe tin tức từ đầu dây bên kia, anh ta hơi giật mình nhìn Giản Tĩnh Hoa.
Giản Tĩnh Hoa ngồi bên cạnh như một tác phẩm điêu khắc. Hoàn toàn khác với bộ dáng cuồng loạn lúc chạng vạng tối.
Tài xế thì thầm gì đó vào tai Giang Khai Thịnh.
Giang Khai Thịnh tặc lưỡi một tiếng: "Quý Bách Hiên? Vậy thì không cần vội, bây giờ Quý Bách Hiên làm việc càng ngày càng không có quy tắc. Thế nào, ngay cả khi đang tìm con trai, liệu anh ta có thể tuân thủ pháp luật hay không, cũng không nói với mẹ đứa nhỏ một tiếng, có hợp lý không vậy? Nếu anh ta biết tổng giám đốc Nghiêm ở đây sẽ tự mình đến giải thích.”
Anh ta cầm áo khoác lên: "Tra manh mối đi, tôi đi trước đây, vẫn còn buồn ngủ lắm.”
Cuối cùng Giản Tĩnh Hoa không thể nhịn nữa, nức nở đưa tay che mặt.
Trịnh Vãn thức dậy vào sáng sớm.
Một đêm ngon giấc, sau khi tỉnh táo lại hối hận tự trách mình, chuyện hệ trọng như vậy, tại sao mình lại ngủ quên được chứ?
Bấm số của Giản Tĩnh Hoa, một lúc sau đầu bên kia mới bắt máy.
Trịnh Vãn vội vàng hỏi: "Tìm được Phương Lễ chưa? Thằng bé không sao chứ?”
Giản Tĩnh Hoa im lặng.
Qua gần nửa phút, Trịnh Vãn mới phát hiện có gì đó không ổn, ngập ngừng gọi cô ấy: "Tĩnh Hoa, bà làm sao vậy?”
Tim cô thắt lại.
Không phải Phương Lễ xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Giản Tĩnh Hoa khóc thành tiếng, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Vãn, bà nói xem tôi nên làm gì bây giờ?”
"Tôi cũng không biết nên đối mặt với Phương Lễ như thế nào." Cô ấy nghẹn ngào mở miệng: "Tôi đã nghĩ tới, chờ nó mười tám tuổi sẽ nói cho nó biết sự thật, nhưng lại không nghĩ tới, người kia sẽ tìm đến. Hiện tại chắc chắn Phương Lễ đã biết hết, nó biết hết rồi thì sau này nhất định sẽ không gọi cho tôi nữa..."
Trịnh Vãn ngạc nhiên: "Tĩnh Hoa, bà đang nói gì vậy?”
Giản Tĩnh Hoa gào khóc: "Tiểu Vãn, Phương Lễ không phải con ruột của tôi, hiện tại ba nó tìm tới, cậu nói tôi nên làm gì bây giờ!”
Đó là một câu chuyện đơn giản nhưng phức tạp.
Giản Tĩnh Hoa từ nhỏ lớn lên cùng chị gái, tình cảm hai chị em sâu đậm. Sau đó, dưới sự sắp đặt của gia đình, chị gái cô ấy đi du học, quen biết Quý Bách Hiên cũng là du học sinh. Hai người yêu nhau, giấu cha mẹ kết hôn ở nước ngoài. Chỉ là cảnh đẹp không dài, Quý Bách Hiên sau khi kết hôn cũng không an phận, vẫn trêu ghẹo, tán tỉnh những người phụ nữ khác như cũ, chị gái cô ấy cũng từng khóc từng nháo, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác tha thứ cho anh ta.
Chị gái cô ấy kiệt sức, lựa chọn rời đi, lúc này lại phát hiện mình đang mang thai.
Quá trình mang thai rất khó khăn, cơ thể chị gái vốn đã suy nhược, lại khó sinh băng huyết, chết trên bàn mổ.
Trịnh Vãn yên lặng lắng nghe, câu chuyện này quá kịch tính.
Một lát sau, Giản Tĩnh Hoa ở đầu dây bên kia buồn rầu oán hận lên án tình yêu của Quý Bách Hiên, trách nhà họ Quý máu lạnh vô tình.
Cánh tay Trịnh Vãn rũ xuống, điện thoại di động cũng rơi trên chăn, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt trầm tĩnh.
Dù thời tiết có ấm áp đến đâu thì cả nước cũng sắp bước vào mùa đông lạnh giá.
Lá ở Nam Thành cũng đang chuyển vàng.
Trong khi cô đang ngẩn người, có người gõ cửa bước vào.
"Cô Trịnh, xin chào, tôi là nhân viên của nhà hàng Berman."
"Đây là bữa sáng hôm nay của cô."
"Bữa trưa và bữa tối cũng sẽ do chúng tôi đưa tới, nếu như cô có sở thích gì, cũng có thể nói trước cho chúng tôi biết."
Ngay cả những bữa ăn cũng được đóng gói đủ tinh tế.
Người tới bày ra từng đĩa từng đĩa.
Có sủi cảo tôm trong suốt, có cháo cua nước thơm phức, còn có cả canh gà hầm bóng cá.
Cũng có một số loại món tráng miệng.
Ngay cả trái cây cũng được cắt thành một mâm trái theo phong cách sang trọng đặt sang một bên.
Trịnh Vãn ngây người.
Chờ người nọ đi rồi, cô nhìn bữa sáng, cầm lấy thìa, nhướng mày húp một ngụm canh gà, tuy thanh đạm nhưng rất ngon.
Làm ấm dạ dày từng chút một.
Nó giống như một người nào đó đang ngồi ở ghế lái phụ của cô.
Ngay cả khi cô không thấy rõ con đường phía trước, ngay cả khi cô là người mới, cô cũng dần dần lấy lại bình tĩnh.
Sau một trận mưa lớn, sau khi trải qua một lễ rửa tội, ngay cả không khí cũng trở nên trong lành. Sau khi Trịnh Vãn dùng bữa sáng và được y tá cho phép, cô mặc một chiếc áo len hở cổ, xuống lầu hít thở không khí.
Trong vườn hoa của bệnh viện, đầy những cành cây bị mưa quật ngã.
Những người lao công đang dọn dẹp đống đổ nát.
Không khí trong lành, mát mẻ, Trịnh Vãn chậm rãi đi tới.
Khoa nhi của bệnh viện này rất nổi tiếng. Trên đường đi, cô nhìn thấy không ít phụ huynh đi cùng những đứa bé của họ, cô cũng nhớ tới, trong ba mươi tám năm cuộc đời của mình, mấy lần suy sụp không nhiều, nhưng tất cả đều liên quan đến cô con gái Tư Vận.
Sức đề kháng của đứa nhỏ không đủ, sau khi đi mẫu giáo hai ba ngày lại bị bệnh.
Đó gần như là khoảng thời gian mà cô không muốn nhìn lại nhất.
Trong nháy mắt, đứa trẻ thậm chí còn không biết bày tỏ sự khó chịu của mình đã trưởng thành trở nên duyên dáng yêu kiều.
Cô bé có sở thích và bí mật của riêng mình, và trong tương lai cô bé cũng sẽ thầm thích một người con trai.
Trịnh Vãn khát vọng biết bao.
Sóng gió trên đời này đừng mong làm ướt được con cô.
Cô quá yếu đuối, yếu đến mức không biết nên xoay chuyển vận mệnh của mình như thế nào, yếu đến mức không có bất kỳ năng lực nào để biến thành một chiếc ô che mưa che gió cho con gái.
Đi bộ qua gian hàng.
Còn có thể nghe thấy người mẹ đẩy xe đẩy, đang kể chuyện cho đứa nhỏ nghe.
"Có một ngày, chim cút mẹ sinh được mấy con chim cút con. Nó đi kiếm ăn, nhưng khi trở về thì thấy con cáo gian xảo đang để mắt đến lũ chim cút con."
"Con cáo muốn ăn chim con, chim mẹ cực kỳ hoảng hốt."
"Nhưng chim mẹ hoàn toàn không sợ, nó dẫn con cáo kia đi, bảo vệ những đứa con của nó."
Nhìn kìa.
Ngay cả khi kể chuyện, người mẹ cũng phải bịa ra một kết thúc có hậu.
Ngay cả khi câu chuyện đó kết thúc với việc chim cút mẹ dẫn cáo đi và nó bị ăn thịt.
“Wow, chim cút mẹ dũng cảm quá!"
"Đúng vậy, bởi vì nó phải bảo vệ con của mình."
Trịnh Vãn ở bên ngoài ngây người gần nửa tiếng đồng hồ, cô nhớ tới lời dặn dò của y tá, cô không còn quyến luyến không khí ẩm ướt bên ngoài nữa, đi về phía khoa điều trị nội trú.
Vẫn chưa đi đến cửa.
Vào thời điểm mùa thu càng lúc càng đậm, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần đen, đứng thẳng sang một bên.
Thấy cô bước đến.
Anh bình thản bước xuống bậc thềm.
Có lẽ thế giới của người lớn là như vậy, anh lại dễ dàng lọt vào tầm mắt của cô với một cử chỉ như vậy.
Cho dù từ hôm qua đến hôm nay, bọn họ vẫn chưa nói quá mười câu.
Một nụ cười duyên dáng xuất hiện trên gương mặt cô.
Như thể cảm thấy gió mùa thu quá lạnh, cô quấn chặt chiếc áo len, đi về phía trước.
Anh không đứng trên bậc thềm, nhưng anh vẫn cao lớn như vậy, cô phải ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Tới đây.”
Anh chưa kịp trả lời, cô đã hạ thấp người cúi đầu, gió thổi loạn sợi tóc của cô. Cô đưa tay vén tóc ra sau tai: "Vừa định gọi điện thoại cho anh, lại sợ anh bận việc, hôm qua cảm ơn nhiều."
Cô mặc quần áo bệnh nhân, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len hở cổ, nhưng vẫn có vẻ gầy yếu, mỏng manh.
Nghiêm Quân Thành ừ một tiếng, đi hai bước về phía cô, khoảng cách càng gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trộn lẫn với hương bạc hà trên người anh.
Anh thản nhiên khoác bộ âu phục vắt trên tay lên người cô để chắn tiếng gió thổi.
Cô không từ chối, cúi đầu cụp mắt.
Mặc cho hơi thở mạnh mẽ của anh bao bọc mình.