Giờ phút này, ngoại trừ vệ sĩ bên ngoài Lan Đình ra, nhà chính và nhà phụ không có một bóng người.
Trước khi vào siêu thị, Nghiêm Quân Thành đã thông báo cho quản gia trong nhà.
Năng suất làm việc của quản gia cũng rất cao, khi Nghiêm Quân Thành nắm tay Trịnh Vãn bước ra hỏi thang máy từ dưới hầm gara lên tận tầng ba, cả Lan Đình đã trở thành chốn bồng lai tiên cảnh của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn cũng không ngờ rằng ở Đông Thành còn có một nơi như thế này.
Rõ ràng nó cách nội thành không quá xa, tĩnh lặng không ồn ào, ngăn cách hết tất cả xô bồ ngoài kia.
Thời tiết gần đây không tốt lắm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chỉ một màu âm u. Nhưng không khí nơi này trong lành, đứng ở sân thượng trên tầng ba, có thể nhìn thấy sương mù lượn lờ trên hồ nước cách đó không xa, giống như một góc tiên cảnh.
Nghiêm Quân Thành ôm eo cô, anh vô cùng hứng thú dùng giọng điệu trầm thấp giới thiệu với cô.
Anh như vậy, có chút quen thuộc, chẳng hề xa lạ.
Có lẽ anh chẳng biết rằng, thật ra anh và anh của hai mươi năm trước, khác biệt không lớn lắm.
Những lúc phấn khởi, khóe môi sẽ cong lên, cũng sẽ nói nhiều hơn bình thường một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cánh tay đặt bên hông cô sẽ siết chặt lại.
“Có thích nơi này không?” Anh hỏi: “Nếu em cảm thấy phong cách nơi này quá nặng nề thì anh có thể tìm nhà thiết kế sửa sang lại một lần nữa, chúng ta có thể ở tạm nơi khác trước.”
Anh lại nhắc tới chuyện này.
Trong lòng Trịnh Vãn cảm thấy khó xử.
Cô cũng có tính toán của mình, không phải là thích làm giá. Cô đã hơn ba mươi tuổi rồi, mặc dù trong thời thiếu nữ nhút nhát trước kia, cô đã từng làm chuyện hoang đường với anh. Nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc cô ngầm đồng ý để anh phủ áo khoác lên người cô, cô đã biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mặc kệ như thế nào, cũng được cả.
Cùng lắm là ôn lại chuyện cũ.
Nghiêm Quân Thành thấy Trịnh Vãn không trả lời, cúi đầu nhìn cô, hàng mi của cô rũ xuống, mím môi.
Đây là hành động biểu đạt cô “không muốn”.
Anh siết chặt tay, kiên nhẫn dò hỏi: “Không thích sao em?”
Không thích cũng không sao.
Anh tìm nơi cô thích là được
“Không phải.” Trịnh Vãn lắc đầu, ngón tay dần di chuyển lên, xoa mu bàn tay của anh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em hiểu ý anh, nhưng mà, học kỳ sau Tư Vận thi cấp ba rồi.”
Tốc độ nói chuyện của cô luôn luôn như vậy, không nhanh cũng không chậm.
Những lúc kích động đều sẽ thế này.
Mà những lúc khổ sở cũng đều vậy.
Nếu không phải là người thân thiết với cô, rất khó để phân biệt được cảm xúc chân thật của cô thông qua giọng điệu hoặc tốc độ nói chuyện.
“Thi cấp ba rất quan trọng, em không muốn làm con bé phân tâm. Cũng trách em không có bản lĩnh, nếu không đã dẫn con bé về Đông Thành từ sớm. Con bé mới chuyển trường, khó khăn lắm mới theo kịp nhịp điệu của giáo viên, cũng quen với nơi mẹ con em ở hiện tại.”
“Nếu bây giờ chuyển đến đây, em lo con bé không thể nào thích ứng nổi, sẽ ảnh hưởng đến học tập. Bây giờ con bé lớn rồi, trong lòng nghĩ gì cũng không muốn nói với em. Vì con bé thương em, không muốn làm em khó xử.”
“Cho nên, chờ con bé thi xong cấp ba nhé, được không?”
Nghiêm Quân Thành im lặng một lát.
“Được.”
Tuy ngoài miệng đã đồng ý, nhưng có lẽ vẫn thấy hơi khó chịu.
Giống như là muốn trừng phạt ai đó, anh ra sức hôn xuống môi của cô.
“Chờ bao lâu.” Anh lại hỏi.
Trịnh Vãn không ngờ rằng bây giờ anh dễ nói chuyện như vậy. Con người anh, chỉ cần đồng ý chuyện gì, cho dù thế nào cũng đều sẽ làm được, bây giờ anh đã đồng ý thì sẽ không đổi ý. Nghe đến đây, mặt mày cô hoàn toàn giãn ra, tâm trạng nhẹ nhàng, vì thế bắt đầu đùa giỡn với anh: “Đã nói rồi, sau khi thi cấp ba xong.”
“Khi nào thi cấp ba.”
“Không phải Nghiêm Dục là cháu trai của anh à? Chẳng phải anh cũng từng thi cấp ba sao, quên rồi à?”
Nghiêm Dục và Tư Vận cùng khối, học kỳ sau sẽ cùng thi chuyển cấp, anh thân là chú thế mà không biết sao?
Cô cười khẽ.
“Cũng chẳng phải con của anh.”
“Cuối tháng sáu, thi ba ngày, ngày hai mươi sáu sẽ thi xong.”
Nghiêm Quân Thành: “…”
“Anh đã đồng ý rồi, không được đổi ý.” Cô nói.
“Vậy cũng đủ thời gian chuẩn bị, tu sửa nơi này một lần nữa, sau khi thi chuyển cấp sẽ có thể dọn đến sống.”
“Em thấy nơi này khá tốt.”
“Anh muốn em thích.”
“Em không ghét nó.”
“Phải là em thích.”
Trịnh Vãn không thể không nói: “Chuyện này nói sau.”
Cô lại làm như bất đắc dĩ, hạ thấp tông giọng: “Tóm lại trước khi Tư Vận thi cấp ba xong, tốt nhất không được xảy ra biến động quá lớn. Em không muốn làm con bé phân tâm, với lại, là do em không đúng, em quá ích kỷ, không suy nghĩ đến con bé, đã…”
Đúng vậy, cho dù vợ chồng tình cảm không tốt. Nhưng khi quyết định ly hôn cũng sẽ cố hết sức suy nghĩ đến con cái đang sắp đối diện với kỳ thi chuyển cấp hoặc thi đại học.
Trước lúc đó, nhẫn nại, phải cố mà nhẫn nại.
Nếu không nhẫn nại được, quá nữa sẽ ghét người đó, ghét cuộc sống hôn nhân đến mức kéo dài thêm một ngày, một giây thôi cũng chẳng thể chịu đựng nổi.
Cũng giống như vậy, vào đêm trước khi con cô thi cấp ba, cô đã nôn nóng không nhịn được mà nối lại tình xưa với người cũ.
Không phải yêu, cũng không phải thích, vậy là cái gì đây?
Trên mặt cô ngập tràn áy náy và tự trách.
Nghiêm Quân Thành ôm cô vào lòng, càng ôm càng chặt, chóp mũi toàn là hơi thở của cô, anh thủ thỉ nói: “Sau này anh sẽ bồi thường cho con bé.”
Trịnh Vãn nhắm mắt lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm, tựa như đã được một lời hứa hẹn quý giá, cô thỏa mãn ôm eo anh: “Ừm.”
…
Trên tầng ba hầu như là phòng ngủ của Nghiêm Quân Thành.
Phòng ngủ, phòng sách và phòng để quần áo thông với nhau, Trịnh Vãn nhìn bức tường chất đầy sách, quay đầu lại nhìn anh: “Nhiều sách như vậy anh đã đọc hết chưa?”
“Có rất nhiều bản đơn lẻ được người khác tặng, coi như là sưu tầm.”
“Cuốn này… Em có thể đọc không?” Cô rút một quyển sách ra hỏi anh.
Anh đang châm trà cho cô, không ngẩng đầu lên: “Là của em cả, xé cũng được.”
Cô xì cười: “Em không có sở thích đó.”
Nói rồi cô mở sách ra. Ở độ tuổi của cô, gần như không có thời gian đọc sách, mỗi ngày đều bận rộn công việc và chăm sóc con cái. Thỉnh thoảng sẽ được nghỉ ngơi, nhưng không nhàn rỗi đến mức có thể ôm một quyển sách đọc nghiền ngẫm.
Có thể là vì đủ yên tĩnh.
Cũng có thể là vì nội dung của quyển sách này phong phú, cô mở ra, lật vài tờ, rồi đọc rất nghiêm túc, lúc đang định lật sang trang khác.
Thì bị người ấy ôm vào trong lòng.
“Đọc gì thế?”
“Cảm thấy rất thú vị.”
“Cuốn này…”
Cô đóng sách lại rồi trả lại kệ sách lần nữa, quay người, cản anh lại: “Em không đọc nữa.”
Chớp mắt hai người nhớ lại trước kia. Khi đó cô rất thích đọc tiểu thuyết, khi bị lôi cuốn vào tình tiến ngoạn mục, cô sẽ chẳng rảnh quan tâm đến anh, một lòng chìm đắm trong tiểu thuyết. Lúc đó anh sẽ “tự hạ thấp địa vị” để giành lấy sách trong tay cô, lia mắt qua vài dòng, rồi nhíu chặt mày.
Dường như anh không biết có đôi lúc anh rất độc miệng.
Dù không nói bất kỳ một chữ thô tục nào, cũng có thể khiến sắc mặt người đó tái mét.
Đương nhiên anh sẽ không dùng bản lĩnh này với cô.
Nhưng anh sẽ dùng khuôn mặt vô cảm kia thuật lại những câu nói khiến người nghe mặt đỏ tim đập trong sách, làm cô quẫn bách đến mức đưa tay bịt miệng anh lại, anh mới tha cho.
Anh cũng nhớ đến chuyện này, khẽ cười, tâm trạng sung sướng.
Người trưởng thành có thể chia tách cảm xúc yêu và xúc động, nhưng lời này không áp dụng được với Nghiêm Quân Thành. Có yêu sẽ có những thứ khác, muốn tới gần, muốn ở bên cô lâu dài.
Anh hôn từ trên dần xuống dưới.
Từ mi đến đôi mắt, đến mũi.
Cuối cùng cạy khớp hàm ra. Cô từ chưa thích đến thả lỏng, rồi chấp nhận, vòng tay ôm lấy cổ anh, bị anh bế lên.
Nụ hôn cực nóng và hơi thở nóng hổi dừng trên gò má, tai, cổ của cô. Cô chẳng có chỗ để trốn, cũng không muốn chạy trốn. Bắt đầu từ khoảnh khắc trở về bên cạnh anh, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, trừ khi chuyện đời chẳng thể nói trước được. Nhưng có lẽ cả đời này cô chỉ có thể đi theo anh.
Cô thuận theo đón ý nói hùa với sự thăm dò của anh.
Rồi theo tiếng kim loại vang lên cùm cụp, anh dùng khuỷu tay chống lấy cơ thể, gân xanh trên cánh tay nổi hằn lên.
Có lẽ người thông minh đều có thể làm hai việc cùng một lúc, không những thế mà làm rất hoàn hảo, anh vừa hôn vừa dỗ dành cô, vừa có thể tránh được lớp gông cùm xiềng xích cuối cùng.
Người trộm hoa tham lam cuối cùng đã xông vào được vườn hoa.
Giọt sương trên nhụy hoa bị quấy nhiễu.
Anh bá đạo muốn phá hủy hết dấu vết người khác từng bước vào vườn hoa này, không để lại chút dấu vết nào.
Cuối cùng chỉ còn lại tên của anh, hơi thở của anh, nhiệt độ của anh.
Anh cũng là người làm vườn cần cù vất vả, tưới tắm khắp nơi, từng tấc từng tấc.
Hơi thở Trịnh Vãn yếu ớt.
Thậm chí cô chẳng nhấc nổi tay lên, vài sợi tóc đen chật vật dán lên gò má, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Thấy cô không thể tự điều chỉnh nhịp thở, anh giơ tay ra, nhẹ nhàng từng chút một vỗ lên bờ vai trắng nõn gầy gò của cô, giúp cô điều hòa hơi thở.
Sau đó anh trìu mến, cúi người, hôn lên đôi môi run rẩy của cô.
Tất cả rèm cửa trong phòng đều bị kéo lại, giống như đêm tối, thời gian ở đây như bị dừng lại. Không biết qua bao lâu, cuối cùng mới thoát ra khỏi dư vị kia, bàn tay mang hơi lạnh chạm vào chân anh, giọng nói khàn đi: “Sao chỗ này của anh… Lại có sẹo?”
Một vết sẹo thật dài, làm người khác không thể không để ý.
Cô nhớ trước kia không hề có.
Anh nắm lấy tay cô, lo sẽ làm cô sợ, im lặng vài giây, rồi cất giọng trầm tĩnh trả lời: “Một vết thương nhỏ mà thôi, không có gì.”
Không muốn cô tiếp tục truy hỏi, anh cúi đầu, nói nhỏ vài câu bên tai cô, phân tán sự chú ý dư thừa của cô.
Hiển nhiên cô không có đủ sức chống lại anh, chẳng thể nào trốn thoát được.
Trận mưa rền gió dữ này không biết tới khi nào mới dừng lại.
Giống như mưa rơi lên lá chuối tây, không ngừng lại.
…
Lúc Trịnh Vãn thức dậy, cô mò tìm điện thoại theo bản năng, vừa mở màn hình lên thì thấy đã tám giờ tối.
Cô quá mệt.
Mệt đến mức nhấc ngón tay lên cũng khó nhọc.
Ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu lên tay cô, cô mới nhìn thấy trên ngón áp út tay phải của cô có thêm một chiếc nhẫn.
Cô ngẩn ra, khát nước, cổ họng nghẹn lại, gần như không thể nói thành lời, lúc này mới để ý thấy anh không ở trên giường. Cô xuống giường, miễn cưỡng mang dép lê vào, vịn tường, cuối cùng đã tìm được chốt mở.
Đi vào toilet, đầu óc mới khôi phục chút tỉnh táo.
Ký ức cuối cùng của cô là bị anh ôm vào toilet.
Trên người đã được anh thay cái áo ngủ sạch sẽ mềm mại. Cô ngủ không yên, hai nút áo trên áo ngủ không biết bị ma sát rơi ra lúc nào, để lộ bả vai và xương quai xanh.
Tất cả đều có dấu vết loang lổ.
Cô đưa tay, gài nút áo lại.
Cũng may là mùa đông, có thể mặc áo lông cao cổ, nếu không cô thật sự chẳng biết che nó bằng cách nào.
Rửa mặt tỉnh táo lại cô mới đi xuống lầu tìm anh, nghe thấy trong bếp vang lên tiếng động, cô chần chừ bước qua.
Ngoài cửa sổ sát đất đã một màu tối đen.
Ngăn cản toàn bộ gió rét lạnh thấu xương đang gào thét bên ngoài, bên trong phòng ấm áp thoải mái như mùa xuân.
Chân cô dẫm lên thảm trải sàn bước xuống cầu thang, đi vài bước đã nhìn thấy anh.
Anh mặc bộ đồ ở nhà màu xám đậm, đang đứng nấu cơm đưa lưng về phía cô, thỉnh thoảng sẽ phát ra một ít tiếng vang.
Ánh đèn mờ mịt thành vòng sáng, cảnh tượng mơ hồ này hình như đã từng xuất hiện trong trí nhớ thời cũ, Trịnh Vãn ngẩn ngơ nhìn bóng lưng rộng lớn của anh. Từ khi gặp lại tới nay, đã từng thử, cũng từng tính kế, nhưng hình như chưa từng nghiêm túc ngắm anh.
Đó là người cô đã từng yêu.
Anh cao lớn như vậy, mạnh mẽ, rắn rỏi, lôi cuốn, ép cho cô chẳng thể nhúc nhích.
Bây giờ anh có sự nghiệp thành công, địa vị, tiền tài, anh chẳng thiếu gì cả.
Nhưng vào thời khắc như vậy, không ngờ cô có thể nhìn thấy sự cô đơn của anh.
Chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay vẫn chói mắt như năm đó.
Đây là chiếc nhẫn bị cô trả lại, được anh giữ hai mươi năm, cuối cùng đã quay lại ngón áp út của cô.