Trịnh Tư Vận thấy mùa đông ở Đông Thành không những rét lạnh mà còn rất hanh khô, sáng nào thức dậy cô bé cũng tưởng mình là một con cá trong sa mạc.
Gần như tiết học nào cô bé cũng đều uống một bình nước ấm.
Chuông tan học tiết đầu tiên vang lên, cô bé cầm bình giữ nhiệt trống không đi rót nước. Mỗi tầng ở khu lớp học đều có nơi rót nước ấm, người xếp hàng cũng không ít. Trịnh Tư Vận vừa xếp hàng vừa nhẩm lại từ đơn tiếng anh trong đầu, chờ đến khi tới lượt cô bé thì có một cậu bé không coi ai ra gì chen ngang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghỉ giữa tiết chỉ có mười phút, đối với học sinh mà nói cực kỳ quý giá.
Còn phải rủ nhau đi WC, còn phải xếp hàng lấy nước ấm.
Cậu ta chen ngang như vậy, rất có thể đến lượt cô bé thì chuông vào lớp sẽ reo vang.
Trịnh Tư Vận hít sâu một hơi, lúc đang định dạy cho tên nam sinh chen hàng biết cách làm người thì có một giọng nam lười biếng vang lên từ bên cạnh: “Cậu học lớp nào thế, liêm sỉ bị chó tha mất rồi à?”
Những người xếp hàng cùng quay ra sau nhìn.
Nghiêm Dục mặc áo lông màu đen, có lẽ vừa mới tỉnh ngủ, nên tóc tai hơi xù lên.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào hai nam sinh chen hàng, thò tay ra ngoéo một cái: “Xếp hàng cho đàng hoàng vào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Dục cũng có chút tiếng tăm trong khối lớp chín Tam Trung.
Một là vì cậu ta trổ mã không tệ. Có nhan sắc đẹp trai ngút ngàn, cho dù đi tới đầu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Hai là nhà cậu ta có tiền.
Tuy ở Đông Thành này kẻ có tiền nhiều như lông trâu, nhưng giàu có thật sự cũng chỉ có một vài người. Chú của Nghiêm Dục là tổng giám đốc tập đoàn Nghiêm Thành, có không ít người biết điều này.
Chen hàng đã là vô lý, hai nam sinh kia cho dù không cam lòng nhưng bị nhiều người nhìn như vậy, còn có vài học sinh khác trong hàng thì thầm nói: “Đúng vậy, đi rót nước thôi mà cũng chen hàng làm gì chứ.” “Ai mà không vội đâu”, chỉ trong chớp mắt, hai nam sinh kia tự biết mình đuối lý, không thèm rót nước nữa mà xách bình nước ủ rũ bỏ đi.
Trịnh Tư Vận hoàn hồn lại.
Cô bé liếc nhìn Nghiêm Dục, ngược lại cậu ta xấu hổ đảo mắt đi nơi khác.
Chuyện tới nước này, Trịnh Tư Vận nhớ lại. Cô bé nghĩ có lẽ Nghiêm Dục đã biết về mối quan hệ của mẹ cô bé và chú của cậu ta sớm hơn cô bé. Cho nên khi đó cậu ta mới đáp lời cô bé bằng một câu chẳng đầu chẳng đuôi như thế.
Hai người đều thấy hơi xấu hổ.
Chờ Trịnh Tư Vận rót nước xong, Nghiêm Dục cũng đi về phía phòng học.
Trịnh Tư Vận suy nghĩ, cuối cùng vẫn cất giọng nói: “Vừa rồi, cảm ơn cậu nhé.”
Tuy rằng không chắc có phải là vì vừa rồi cô bé cũng xếp hàng nên Nghiêm Dục mới nhúng tay giải quyết hay không. Nhưng cho dù thế nào, cảm ơn là điều nên làm.
Nghiêm Dục mất tự nhiên xoa mũi: “Khách sáo quá.”
Có vài lời không khó mở miệng như cậu ta nghĩ.
Nghiêm Dục không nén nổi hiếu kỳ, nghiêng đầu hỏi cô bé: “Thứ năm tuần trước tôi thấy cậu lên một chiếc xe.”
Cậu ta hơi chần chừ, nói tiếp: “Hình như có hơi quen.”
Trịnh Tư Vận biết, quan hệ của mẹ và chú Nghiêm đã không còn là bí mật.
Tuy cô bé không quá hiểu về con người chú Nghiêm, nhưng dựa vào một vài manh mối từ kiếp trước vẫn có thể đoán được chú Nghiêm sẽ không nói dối, hơn nữa chú ấy sẽ nhanh chóng kết hôn với mẹ.
Người nhà họ Nghiêm cũng dần dần biết được.
Cô bé thật sự không cần nói dối với Nghiêm Dục.
“Là xe của chú Nghiêm.” Cô bé khẽ trả lời tiếp: “Mẹ tôi và chú của cậu đang yêu đương. Hôm đó chúng tôi cùng ăn cơm, chú Nghiêm bảo tài xế đến đón tôi.”
Không ngờ Nghiêm Dục sửng sốt. Cậu ta không ngờ rằng Trịnh Tư Vận lại thẳng thắng nói cho cậu ta như vậy.
Có tin tức Trịnh Tư Vận để lộ ra, cậu ta càng thêm chắc chắn suy đoán lúc trước của cậu ta không phải tin đồn vô căn cứ, gần như đã đoán được chính xác.
Cậu ta không khỏi nghiêng đầu nói đùa với Trịnh Tư Vận: “Quả nhiên là thế, cậu nghĩ xem chúng mình có được coi là cầu Hỉ Thước không?”
Bây giờ ngẫm lại, nếu không phải cậu ta vò giấy ném xuống chân Trịnh Tư Vận, nếu không phải Trịnh Tư Vận bỗng nhiên ngẩn người làm giáo viên để mắt tới, thì chú của cậu ta và mẹ của Trịnh Tư Vận sẽ không gặp được nhau.
Trịnh Tư Vận không hé răng.
Cô bé cũng suy nghĩ, kiếp trước đúng là không có chuyện này, có lẽ cũng có giấy lăn đến chân cô bé, nhưng chắc là cô bé đã giải thích rõ ràng.
Nhóm giáo viên Triệu đều tin tưởng cô bé, thế nên sẽ không gọi điện thoại cho mẹ của cô bé.
Vậy nên vì cô bé và Nghiêm Dục mà thay đổi hướng đi của kiếp trước.
Nghiêm Dục thấy cô bé không nói lời nào, tưởng lời của cậu ta đã xúc phạm cô bé, vội vàng xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi, thật lòng xin lỗi, tôi không có ý đó, chỉ là vì cảm thấy thật trùng hợp.”
Trịnh Tư Vận cười: “Không sao, không sao đâu, đúng là rất trùng hợp.”
Nghiêm Dục nói sang chuyện khác, hỏi cô ấy: “Cậu sinh tháng mấy?”
Họ cùng tuổi, nhưng cô bé sinh tháng mấy cậu ta còn chưa biết.
Trịnh Tư Vận khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Tháng 5.”
Nghiêm Dục thở phào nhẹ nhõm, giơ tay xoa ót, cong môi, nói với giọng đầy thỏa mãn: “Tôi sinh tháng hai, nếu sau này sẽ là họ hàng, nói không chừng cậu chính là em gái tôi đó.”
Cũng không phải là không thể.
Mẹ của Trịnh Tư Vận kết hôn với chú của cậu ta, vậy cậu ta cũng được coi như là anh trai của Trịnh Tư Vận rồi.
Trịnh Tư Vận: “?”
Cho nên mới hỏi cô bé sinh tháng mấy đấy à?
“Thật ra tôi rất vui.” Nghiêm Dục nhiệt tình nói: “Tôi chỉ nói chuyện này với cậu thôi nhé, tôi rất thương chú của tôi. Trước giờ chú ấy luôn cô đơn, cứ lủi thủi một mình. Tôi nghĩ, có lẽ chú ấy chờ mẹ cậu. Không lừa cậu đâu, chú của tôi thật sự rất tốt. Chẳng phải ông nội của tôi… bị bệnh à, ông nội thật sự rất cố chấp, ép chú ấy phải kết hôn. Đã hơn một năm rồi, mà chú tôi chẳng chịu nghe theo.”
Cậu ta rất sợ chú, rất sợ rất sợ.
Nhưng cậu ta cũng thương chú mình, nhất là sau khi bất ngờ biết được một vài chuyện trong quá khứ.
Bây giờ chú lại được ở bên cạnh người mình yêu một lần nữa, sau này có lẽ sẽ hay mỉm cười nhỉ.
Cậu ta muốn được thấy chú mình cười.
Trịnh Tư Vận dừng bước, nhìn về phía Nghiêm Dục, cũng thật lòng trả lời cậu ta: “Tôi cũng rất thương mẹ tôi, mẹ tôi là người tôi quan tâm nhất, chỉ cần mẹ vui thì tôi sẽ vui. Đương nhiên, tôi cũng rất biết ơn chú Nghiêm.”
Nghiêm Dục cười: “Hiểu rồi. Vậy sau này, nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ cậu cứ nói thẳng, đừng khách sáo nhé.”
Chắc chắn bọn họ sẽ thành họ hàng.
Nếu đã là họ hàng, cậu ta còn lớn hơn cô bé. Vậy không cần chú dùng ánh mắt nhắc nhở, cậu ta cũng biết mình cần giúp đỡ con gái của thím tương lai nhiều hơn.
Dường như Trịnh Tư Vận đang suy nghĩ gì đó, không hề khách sáo mà nói với cậu ta: “Trước mắt có chuyện này muốn nhờ cậu giúp.”
Nghiêm Dục lập tức lấy lại tinh thần: “Cái gì? Nói đi.”
Cậu ta thân là anh trai, có thể không giúp sao?
“Bài tập về nhà mỗi tuần môn tiếng Anh, cậu nộp được không?” Trịnh Tư Vận hỏi.
Nghiêm Dục: “…”
Trịnh Tư Vận lớp phó môn tiếng Anh của lớp. Tuần nào cũng đều phải thu bài tập tiếng Anh, nhưng trong lớp sẽ luôn có vài người không bao giờ nộp.”
Một người trong số đó chính là Nghiêm Dục.
“Có được không?”
Nghiêm Dục cắn răng: “Được.”
Cậu ta thân là anh trai, sao có thể nói mà không giữ lời chứ?
Chú mà biết thì xử cậu ta mất.
-
Ngày hôm qua Trịnh Vãn ngủ khá muộn, cô thật sự rất mệt, cảm thấy cả người chẳng có chút sức. Cảm giác mỏi mệt này đã phá hủy đồng hồ sinh học của cô. Trước kia lần nào cô ngủ, thức dậy trễ nhất cũng không hơn tám giờ. Nhưng lần này cô nằm trên giường cố làm bản thân mình tỉnh táo lại, sau đó sờ soạng tủ đầu giường để lấy điện thoại, vừa mở lên đã thấy chín giờ rưỡi.
Nhớ lại ngày hôm qua còn mời Nghiêm Quân Thành hôm nay đến nhà ăn cơm, cô không thể ngủ nướng nữa. Cô nhanh nhẹn rửa mặt chải đầu, rồi theo thói quen đi ra ngoài ban công gom quần áo vào. Rồi lơ đễnh nhìn xuống dưới lầu, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen đỗ một bên.
Cô thấy hơi ngạc nhiên, liếc nhìn điện thoại, không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào.
Cô đẩy cửa đi ra ngoài nhưng không nhìn thấy người đứng bên ngoài.
Lúc đang chuẩn bị đi xuống lầu xem anh có ở trên xe hay không thì ánh mắt xẹt qua cầu thang lên lầu.
Cô do dự hai giây, cuối cùng quyết định chạy lên lầu.
Bây giờ trời rét lạnh như vậy, cho dù ban ngày có mặt trời nhưng chắc chắn trên xe sẽ thoải mái và ấm áp hơn bên ngoài. Cô không chắc anh có ở đó hay không, cũng không chắc anh có còn giữ thói quen năm đó không…
Ôm suy đoán này, cô lên lầu, chạy lên tầng thượng, đưa tay đẩy cánh cửa sắt dày nặng.
Hôm nay mặt trời sáng rực rỡ, thậm chí có hơi chói mắt.
Cô híp mắt lại.
Sân thượng này cũ hơn hai mươi năm trước rất nhiều, lớp sơn tường đã bị bong tróc ra, bên mặt đất nhìn thấy rêu xanh mọc đầy. So với mùa hè, thì mùa đông có rất ít nhà lên tầng thượng phơi quần áo, khiến cho sân thượng có vẻ rất trống trải. Cô vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nghiêm Quân Thành đứng ở lan can.
Hai hình bóng chồng lên nhau.
Cô gần như không phân biệt được cái gì là hiện thực, cái gì là ảo ảnh. Năm anh mười mấy tuổi mặc áo sơ mi màu trắng bị gió thổi phồng lên, anh năm gần bốn mươi mặc một cái áo khoác màu xám đậm.
Sống lưng anh vẫn đứng thẳng hệt như trước kia, tựa như cả thế giới này chẳng có gì đè anh suy sụp được cả.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, không còn là khuôn mặt lạnh lùng ngây ngô trước kia nữa. Bây giờ anh cao hơn, trầm ổn hơn, giữa chân mày toát ra vẻ uy nghiêm lạnh lùng.
Anh đã từng không quá thích để ý đến người khác.
Có lẽ khi đó anh thanh cao, cũng có lẽ là ngạo mạn, nhưng bây giờ là vẻ hờ hững năm này qua tháng nọ.
Dường như chẳng để cái gì vào trong mắt, trong lòng.
Anh giống như một tảng băng lạnh lùng.
Hai mươi năm đã biến anh thành như bây giờ. Anh bễ nghễ, ánh mắt lạnh nhạt, chỉ khi nhìn cô, vẻ mặt mới dần trở nên dịu dàng đi một chút.
Anh cất bước chân vững vàng mạnh mẽ đi về phía cô.
“Dậy rồi?”
Trịnh Vãn đưa tay nắm lấy anh, muốn thử xem nhiệt độ cơ thể của anh, không ngờ nó ấm áp hơn tưởng tượng của cô.
Nếu cô đứng ở bên ngoài lâu như vậy, tay chân chắc chắn sẽ rất lạnh lẽo.
Nhưng anh vẫn khô ráo và ấm áp như vậy.
Nhìn giống như băng, nhưng thật chất là một ngọn lửa không bao giờ tắt.
“Anh đến lâu chưa?”
“Không lâu lắm.”
Cô không thèm tin lời của anh, nên nóc xe anh đỗ dưới lầu có rất nhiều lá rơi, có thể đoán được anh đã đến được một lúc rồi.
Anh là một người rất có kiên nhẫn, nhưng chỉ với những gì anh quan tâm.
Trong lòng thầm nhớ lại thời kỳ niên thiếu, anh thường hay đứng nấp trong mái hiên dưới cái nắng mặt trời chói chang chờ cô lâu ơi là lâu.
“Sao không gọi điện cho em? Sao không gõ cửa đánh thức em?”
Anh thấy cô ăn mặc mỏng manh, thong thả cới áo khoác ra phủ lên người cô, rồi ôm cô đi xuống dưới lầu, giọng nói nặng nề: “Em mệt mà, nên ngủ nhiều thêm một lúc.”