[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Mặc dù Trịnh Tư Vận là sinh viên ngoại trú, nhưng buổi trưa cô bé cũng không có ý muốn về nhà ăn cơm.
 
Chuyện hôm nay hoàn toàn là ngẫu nhiên.
 
Lớp 9 của các cô ở lầu 4. Lúc xuống lầu có quá nhiều học sinh, cô bé không cẩn thận bị trẹo chân nên vội vàng đến phòng y tế. Cũng may bác sĩ chưa về nên giúp cô bé kiểm tra đơn giản. Vết thương không nặng nhưng có chút sưng đỏ. Hai ngày tới cô bé phải chú ý nghỉ ngơi, cũng phải bôi dầu, bôi thuốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô bé chỉ có thể khập khiễng đi về phía cổng trường.
 
Cũng không kịp bắt xe buýt về nhà.
 
Trong lúc cô bé chấp nhận số mệnh, chuẩn bị ngồi xổm bên bồn hoa chờ chuyến xe buýt tiếp theo đến thì một chiếc xe màu đen có rèm che dừng lại ở bên cạnh cô bé.
 
Nghiêm Dục còn tưởng mình nhìn lầm, vội vàng đỡ cô bé lên xe.
 
Nếu không phải biết Nghiêm Dục là cháu trai của chú Nghiêm thì dù cho có nói gì Trịnh Tư Vận cũng sẽ không lên xe của cậu ta, lại càng không cho cậu ta giúp cô bé cầm lấy cặp sách rồi đỡ lên xe.
 
Cô bé nghĩ, Nghiêm Dục nói đúng.
 
Mẹ của cô bé nhất định sẽ gả cho chú Nghiêm, sau này đều là người một nhà cả, hai bên không thể không có tiếp xúc qua lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai mà ngờ được lại nhìn thấy chuyện này.
 
Trịnh Tư Vận hoàn toàn ngây ra.
 
Trên thực tế, Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành cũng không có hành động gì quá thân mật, anh chỉ đang ôm cô, cô cũng chỉ đang dựa vào vai anh.
 
Họ chỉ ôm nhau mà thôi.
 
Nhưng đối với Trịnh Tư Vận mà nói, cô bé chỉ từng thấy cha ôm mẹ như vậy, cũng chỉ thấy mẹ lộ ra nụ cười mãn nguyện hạnh phúc như vậy ở trước mặt cha.
 
Lúc này, cô bé mới thật sự hiểu, hiểu một cách rõ ràng.
 
Mẹ của cô thì mãi mãi vẫn là mẹ của cô.
 
Nhưng mẹ cô cũng sẽ trở thành người yêu của người khác.
 
Trịnh Vãn sửng sốt vài giây. Cô mau chóng lấy lại tinh thần, lui ra khỏi ngực Nghiêm Quân Thành. Vẻ mặt cô như bình thường bước nhanh tới cửa, giọng nói vẫn dịu dàng thân thiết như trước: "Tư Vận, sao buổi trưa con về mà không nói với mẹ một tiếng thế?" Cô chú ý tới tư thế đứng mất tự nhiên của con gái, trong lòng cảm thấy lo lắng. Không màng tới những chuyện khác, cô ngồi xổm xuống, ngửa đầu lo lắng hỏi: "Tư Vận, con làm sao vậy?"
 
Trịnh Tư Vận khom lưng muốn nâng mẹ dậy: "Con chỉ trẹo chân một chút mà thôi, không sao hết. Bác sĩ đã lấy dầu thuốc cho con rồi, một ngày bôi ba lần, qua hai ngày là tốt rồi. Dì nói không bị thương đến xương cốt, mẹ đừng lo lắng!"
 
Nghiêm Quân Thành đi tới đỡ Trịnh Vãn, cúi đầu nhìn lướt qua, trầm giọng nói: "Đi bệnh viện khám một chuyến đi.”
 
Trịnh Vãn cũng có ý này, vội gật đầu: "Đúng vậy, vẫn phải đi bệnh viện, đi chụp phim xem sao mới được.”
 
Trịnh Tư Vận cảm thấy rất khó xử: "Thật sự không cần đâu mà.”
 
“Không được.”
 
Trịnh Vãn chỉ hận không thể cầm ví tiền đưa con gái đến bệnh viện ngay bây giờ.
 
Nghiêm Quân Thành ngăn cản cô, nhắc nhở: "Đứa nhỏ còn chưa kịp ăn cơm trưa, ăn no rồi đi cũng không muộn.”
 
Lúc này Trịnh Vãn mới nhìn thấy bóng dáng nghiêm chỉnh của Nghiêm Dục ở đằng sau. Chỉ vài giây sau, cô đã kịp nhận ra: Là Nghiêm Dục đã đưa con gái cô về, cậu ta còn đang cầm cặp sách của con gái.
 
Cô cảm thấy hơi phiền, nhưng vẻ mặt vẫn không lộ ra, dịu dàng nói: "Là Nghiêm Dục phải không? Mau vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”
 
Nghiêm Dục dừng lại.
 
Cậu ta không dám nhúc nhích, đôi môi ngập ngừng: "Chú, chú, cháu đi trước đây.”
 
Trịnh Tư Vận hơi kinh ngạc.
 
Nghiêm Dục dùng hành động thực tế để trình bày một việc – cậu ta thật sự sợ chú của mình, sợ đến mức vừa nhìn thấy thì chân đã mềm nhũn ngay tức thì, sợ đến mức giống như chuột thấy mèo.
 
Trịnh Vãn bật cười: "Đã đến giờ này rồi, hay là ở lại ăn bữa cơm cùng nhau đi? Cũng để cảm ơn cháu đã đưa Tư Vận về.”
 
Nghiêm Dục nào dám bước vào, biết chú yêu đương là một chuyện, tận mắt nhìn thấy chú như biến thành một người khác lại là một chuyện khác.
 
Nghiêm Dục còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
 
Ánh mắt của Nghiêm Quân Thành cuối cùng cũng đặt ở trên người cậu ta. Anh nhíu mày, giọng nói còn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với ban nãy: "Còn không mau đi vào đóng cửa lại.”
 
Một giây sau, Nghiêm Dục nhanh nhẹn đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
 
Toàn bộ động tác rất trôi chảy, không có một giây do dự nào.
 
Cậu ta... thật sự quen rồi.
 
Trịnh Vãn thấp giọng nói: "Để em đưa Tư Vận về phòng xem sao đã.”
 
Nghiêm Quân Thành gật đầu: "Đi đi, còn lại để anh làm cho.”
 
Nghiêm Dục giống như là học sinh phạm phải sai lầm đối mặt với giáo viên chủ nhiệm. Bình thường cậu ta là một người cà lơ phất phơ, ăn không ngồi rồi. Lúc này cậu ta lại đứng nghiêm chỉnh giống như một binh lính chính quy, không dám có chút lười biếng nào.
 
Cảnh này cũng bị Trịnh Vãn nhìn thấy.
 
Cô cẩn thận đỡ con gái vào phòng ngủ phụ, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
 
Trịnh Tư Vận ngồi ở trên giường, còn đang ngẩn người, yên lặng tiếp thu cảnh tượng đã nhìn thấy vừa nãy kia.
 
Cảm giác đau đớn truyền đến, lúc này cô bé mới lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn lại.
 
Trịnh Vãn ngồi xổm ở trước mặt cô bé, dùng động tác dịu dàng nâng niu giúp con gái cởi giày, cởi vớ bông. Nhìn mu bàn chân còn đang sưng đỏ, cô cảm thấy vô cùng đau lòng: "Sao lại thành ra thế này?”
 
“Không sao đâu mẹ, lúc xuống lầu con không chú ý nên bị trẹo chân." Trịnh Tư Vận an ủi cô: "Thật sự không sao, bác sĩ rất giỏi, dì ấy giúp con nắn xương chân rồi. Thật sự là không có chuyện gì cả đâu, nếu mẹ thật sự lo lắng thì lát nữa ăn cơm xong con sẽ đi cùng mẹ đến bệnh viện kiểm tra lại xem sao.”
 
“Đau lắm phải không?”
 
Trịnh Vãn thở dài một hơi, chân mày nhíu chặt.
 
“Thật sự là không sao mà.”
 
“Haiz.”
 
Trịnh Vãn mở hộp dầu thuốc ra, đọc từng chữ từng chữ trên tờ hướng dẫn sử dụng, không bỏ qua bất cứ khuyến cáo nào. Đối với chuyện của đứa nhỏ, cô vẫn luôn nghiêm túc như vậy.
 
Chờ sau khi xem xong hướng dẫn sử dụng, cô mới đổ dầu thuốc vào lòng bàn tay, vừa xoa nóng vừa nói: "Có phải lúc xuống lầu, con đang suy nghĩ chuyện học tập hay không. Trường của các con có nhiều học sinh như vậy, tan học xong đều lao ra ngoài như ong vỡ tổ. Thà rằng đi muộn một chút cũng không cần phải đi gấp như vậy.”
 
Trịnh Tư Vận nghe mẹ lải nhải.
 
Mẹ rất dịu dàng, nhưng đôi khi cũng rất nhiều lời.
 
Cô sẽ không nói nhiều về việc học tập của cô bé. Cho dù thỉnh thoảng cô bé thi không tốt như kỳ vọng nhưng mẹ cũng sẽ tươi cười khen cô bé. Thật sự là cô bé đã rất giỏi rồi, còn giỏi hơn mẹ nhiều, cục cưng của mẹ giỏi thật đó.
 
Thế nhưng, nếu như cô bé bị bệnh hoặc là bị thương ở chỗ nào thì mẹ sẽ đau lòng, nhắc nhở cô.
 
“Được rồi mà." Trịnh Tư Vận hạ giọng, trêu chọc cô: "Mẹ, mẹ còn tiếp tục lải nhải như vậy nữa thì sẽ bị chú Nghiêm nghe được đó.”
 
Lúc này, hình như Trịnh Vãn mới cảm thấy xấu hổ, cô cúi đầu: "Liên quan gì tới anh ấy chứ.”
 
"Chú ấy sẽ nghĩ, vậy thì mình phải thật cẩn thận chú ý mới được, không thể để cho..." Trịnh Tư Vận lại gần: "Chú Nghiêm bí mật gọi mẹ là gì vậy?"
 
Trịnh Vãn vỗ nhẹ mu bàn chân của cô bé: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi nhiều.”
 
Trịnh Tư Vận: "...”
 
Cảm ơn mẹ vì đã không nói cô bé là em bé.
 
Vài phút sau, hai mẹ con đi ra.
 
Nghiêm Quân Thành đang ngồi trên sô pha, Nghiêm Dục đứng ở một bên như thần canh cửa.
 
Trịnh Vãn sửng sốt một chút, nhìn Nghiêm Dục, mỉm cười hỏi: "Nghiêm Dục, buổi trưa ăn sủi cảo có được không? Cháu muốn ăn cái gì cứ nói, để cô bảo chú đi mua cho cháu nha.”
 
Nghiêm Dục giật mình vài giây.
 
Chờ một chút đã, mỗi một chữ cậu ta đều có thể nghe hiểu được, nhưng tại sao khi ghép vào nhau thì lại nghe không hiểu gì hết vậy?
 
Bảo chú đi mua đồ ăn cho cậu ta sao?
 
Cậu ta lấy lại tinh thần, điên cuồng lắc đầu: "Không không không không cần đâu ạ…”
 
Nhận thấy phản ứng của mình quá kích động, cậu ta lại chậm giọng, cực kỳ chân thành trả lời: "Cháu chỉ muốn ăn sủi cảo, chỉ thích ăn sủi cảo thôi. Cảm ơn cô.”
 
Trịnh Vãn mỉm cười: "Không cần phải khách sáo đâu, vậy cháu với Tư Vận xem ti vi một lát nha, cô sẽ làm xong sủi cảo ngay thôi.”
 
Cô liếc mắt nhìn Nghiêm Quân Thành một cái.
 
Người sau giống như được gắn công tắc trên người, một giây sau đã đứng dậy đi theo sau cô vào phòng bếp.
 
Anh cẩn thận đóng cửa bếp lại.
 
Nghiêm Dục như trút được gánh nặng.
 
Trịnh Tư Vận liếc nhìn cậu ta, bật cười thành tiếng.
 
Cho dù cửa phòng bếp đã được đóng lại, nhưng Nghiêm Dục cũng rất cẩn thận, cậu ta căng thẳng không tiếng động mở miệng hỏi cô bé: "Cậu, cười, cái, gì, vậy, hả?"
 
Trịnh Tư Vận cũng hạ giọng, trả lời cậu ta: "Cậu sợ chú ấy như vậy sao?”
 
Nghiêm Dục thầm nghĩ, cậu thì biết cái đếch gì.
 
Còn chưa kịp trả lời cô bé thì nghe được phòng bếp bên kia truyền đến âm thanh, cậu ta lại thẳng lưng.Mấy tháng trước, lúc chú đến bệnh viện thì nhìn thấy cậu ta, trách mắng cậu ta giống như người không có xương, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, không giống người, nhìn giống chó ven đường hơn.
 
Trịnh Tư Vận không có phản ứng nhạy cảm như cậu ta.
 
Chờ Nghiêm Quân Thành tới thì cô bé mới tỉnh táo, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
 
Nghiêm Quân Thành lại nhìn chân cô bé một cái, không nói gì, chỉ cầm đĩa nhỏ đặt trên bàn rồi lại trở về phòng bếp.
 
Trịnh Tư Vận mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
 
Nghiêm Dục không nhịn được, trong lòng cảm thấy mắc cười muốn chết nhưng  lại dùng miệng nói: "Còn dám nói tôi, cậu cũng như vậy đấy thôi.”
 
Thấy phòng bếp truyền đến tiếng máy hút khói, cậu ta mới lấy hết can đảm truyền đạt kinh nghiệm lại cho cô bé: "Cậu đừng sợ, chú của tôi thích mẹ cậu, chú ấy chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu. Cậu ở trước mặt chú ấy tốt nhất là nên thẳng lưng, chú ấy không thích người còng lưng. Nhưng mà cũng không nhất thiết phải như vậy, bình thường chú của tôi chỉ mắng có mình tôi, nên chắc là sẽ không nói gì cậu đâu.”
 
Trịnh Tư Vận: "...”
 
Trong bếp.
 
Trịnh Vãn đang dùng xẻng nhẹ nhàng lật sủi cảo đang lăn lộn trong nồi để tránh dính nồi.
 
Nghiêm Quân Thành nghe cô sai bảo, anh đang rót giấm chua vào bát đĩa.
 
Trịnh Vãn nói: "Hình như cháu trai của anh rất sợ anh.”
 
“Như vậy đã đủ chưa?” Nghiêm Quân Thành bưng bát đến trước mặt cô, để cho cô kiểm tra: "Có muốn rót nhiều thêm một chút không?”
 
“Đủ rồi đủ rồi, em không thích ăn giấm. Tư Vận cũng không thích.”
 
“Trong nhà phải có một người mà nó sợ chứ." Lúc này Nghiêm Quân Thành mới trả lời câu hỏi vừa nãy của cô: "Em cũng đã gặp anh trai của anh rồi, anh ấy không có chính kiến gì, cũng không quan tâm đến mọi chuyện, cho nên Nghiêm Dục mới không sợ anh ấy. Nghiêm Dục nghịch ngợm lại rất ầm ĩ, cha mẹ của nó đều không quản được nó. Nó lại bị ông bà nội nuông chiều đến hư, nếu như nó không biết sợ ai, sau này lại càng không biết trời cao đất rộng là gì, không ai trị được nó.”
 
Trịnh Vãn: "Hình như không nghịch ngợm ầm ĩ như lời anh nói đâu, trông có vẻ như là một đứa bé rất lễ phép.”
 
"Bản chất của Nghiêm Dục không xấu, nhưng mà tính cách của con người liên quan tới hoàn cảnh môi trường sống xung quanh. Nó là cháu của anh, sau này sẽ phải tiếp xúc với càng nhiều người hơn, đến lúc đó sẽ càng không nghe được nửa câu nói thật lòng." Nghiêm Quân Thành nói: "Anh chỉ có thể đè ép nó, không trông cậy nó sẽ thành tài, ít nhất thì sẽ không thể trở thành tai họa."
 
Trịnh Vãn mím môi cười.
 
“Đứa nhỏ mà anh dạy ra, nhất định cũng sẽ có bản lĩnh như anh." Cô nói.
 
Nghiêm Quân Thành nghiêng đầu nhìn cô.
 
Cuối cùng ánh mắt sâu thẳm của anh cũng phản ứng lại với những lời này của cô.
 
Từ khi gặp lại tới nay, cô chưa từng khen anh điều gì, đây là lần đầu tiên cô nói anh có bản lĩnh.
 
Những năm gần đây, anh cũng đã nghe được những lời êm tai gấp trăm lần, nhưng cũng không có một câu nào chạm vào đáy lòng anh.
 
“À phải rồi." Cô cũng sợ hai đứa nhỏ trong phòng khách nghe thấy. Cô tắt lửa, tới gần anh, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi vang lên: "Nghiêm Dục là cháu anh, lần đầu tiên nó tới nhà em, em cũng nên cho nó một bao lì xì.”
 
“Không cần.”
 
Nghiêm Quân Thành giơ tay, tóc cô có chút rối, anh vuốt ra sau tai cô.
 
“Vậy thì không được. Nhưng em lại không có kinh nghiệm." Cô buồn rầu nói: "Thôi bỏ đi, hỏi anh anh cũng không biết được đâu, em đi hỏi người khác xem thử xem, bao nhiêu mới được coi là đủ lễ nghĩa.”
 
Cô mặc kệ Nghiêm Quân Thành, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm vào giao diện wechat.
 
Cô hỏi đồng nghiệp của thẩm mỹ viện, cố vấn Lư.
 
Khi cô soạn tin nhắn cũng không né tránh anh, anh cũng có thể nhìn thấy.
 
[Chị Lư, em hỏi chị chuyện này, có đứa nhỏ tới chơi nhà lần đầu tiên, cho bao nhiêu tiền lì xì thì được?]
 
Đầu kia trả lời: [Đứa nhỏ có quan hệ gì với em?]
 
Ngón tay trắng nõn của Trịnh Vãn chỉnh sửa trên di động: [Cháu trai của bạn trai em.]
 
Đầu kia: [Biết ngay là em có bạn trai rồi mà! Nhìn em đi, năm trăm là được, một ngàn cũng được.]
 
Nghiêm Quân Thành nhìn cô tán gẫu chuyện này với người khác.
 
Ánh mắt anh dừng lại ở một chữ nào đó.
 

 
Vài phút sau.
 
Sủi cảo cũng được bưng lên bàn cơm.
 
Trịnh Vãn chuẩn bị ba loại nhân sủi cảo khác nhau, Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục đang tuổi ăn tuổi lớn, buổi sáng học bốn tiết, lúc này bụng đã đói kêu vang.
 
Nghiêm Dục vừa muốn gắp, cậu ta chuẩn bị ăn như điên.
 
Đột nhiên nghe thấy một tiếng ho nhẹ của chú.
 
Cậu ta lập tức thả chậm tốc độ ăn uống.
 
Trịnh Tư Vận cũng vô thức ưỡn thẳng lưng.
 
Nghiêm Quân Thành nhìn ra tư thế ngồi ngay ngắn của hai đứa nhỏ, hơi cảm thấy hài lòng.
 
Sau khi ăn xong, Trịnh Vãn đi vào trong phòng, cầm phong bì đỏ trong tay, đưa cho Nghiêm Dục, dịu dàng nói: "Nghiêm Dục, lần đầu tiên cháu tới đây, cô cũng không chuẩn bị đồ ăn ngon gì, cháu đừng để ở trong lòng nhé.”
 
Nghiêm Dục cảm thấy choáng váng.
 
Không nghĩ tới còn có tiết mục nhận tiền lì xì này.
 
Vậy thì cậu ta có thể nhận được không nhỉ? Nếu nhận rồi thì có thể bị chú đánh thành tàn phế luôn hay không?
 
Phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là nhìn về phía người chú đang ngồi ngay ngắn uống trà.
 
Nghiêm Quân Thành khẽ gật đầu.
 
Lúc này Nghiêm Dục mới dám nhận. Như sợ rằng chậm thêm một giây thì sẽ làm cho cô mỏi tay mà chọc cho chú tức giận, cậu ta vừa nhận bao lì xì vừa nói: "Cám ơn, cám ơn thím, sủi cảo thím làm là món ngon nhất mà cháu từng ăn!"
 
Trịnh Vãn nghe xưng hô này mà sửng sốt vài giây, cô lập tức mỉm cười nhìn về phía Nghiêm Quân Thành.
 
Trong mắt Nghiêm Quân Thành cũng có ý cười, anh nhìn gương mặt của cháu trai, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng.
 
Nghiêm Dục được cưng chiều mà cảm thấy lo sợ, cả người cảm thấy choáng váng.
 
Trịnh Tư Vận liếc nhìn cậu ta một cái, nghĩ thầm, sếp Nghiêm nhỏ trong truyền thuyết còn có một bản lĩnh mà không cho người ngoài biết – cực kỳ biết nịnh nọt.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui