Trong cuộc sống của Nghiêm Dục, cậu ta chưa thấy người lớn là nữ nào dịu dàng như Trịnh Vãn.
Mẹ của cậu ta vẫn luôn mất kiên nhẫn với cậu ta. Có lẽ thỉnh thoảng bà ấy cũng sẽ dịu dàng với cậu ta, nhưng rất nhanh sau đó, bà ấy lại dễ dàng bị cậu ta chọc giận.
Bà nội của cậu ta lại thể hiện tình yêu thương với cậu ta bằng tìm mọi cách, chỉ cần cậu ta thích, cậu ta muốn thì bà nội sẽ nghĩ mọi cách để cho cậu ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên, cậu ta cảm thấy không quen cho lắm.
Càng đừng nói đến chuyện bên cạnh cô còn có người chú mà cậu ta sợ nhất trên thế giới này.
Sau khi ăn sủi cảo, nhận bao lì xì, Nghiêm Dục nhanh chóng chuồn mất. Đây là lần đầu tiên trong mười lăm năm qua cậu ta tích cực chạy tới trường học như thế.
Sau khi Nghiêm Dục rời đi, Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn cũng không chậm trễ thời gian nữa, hai người dẫn Trịnh Tư Vận đến bệnh viện.
Thật ra thì mấy năm nay, Trịnh Vãn cũng có thể làm một mình rất nhiều chuyện, cô còn có thể làm rất tốt. Nhưng Nghiêm Quân Thành vẫn coi cô là người cần chăm sóc. Sau khi đến bệnh viện, anh bảo Trịnh Vãn và Trịnh Tư Vận ngồi ở một bên, còn anh thì đi xếp hàng đăng ký…
Trên thực tế, anh cũng không quá quen thuộc những chuyện này.
Mấy năm nay, anh rất ít khi bị bệnh. Cho dù có bị bệnh thì anh cũng có bác sĩ gia đình riêng, nếu như cần phải nhập viện thì tất cả mọi việc vặt vãnh đều sẽ có người khác sắp xếp ổn thỏa. Thời gian của anh thật sự quá quý giá, quý giá đến mức không thể lãng phí một phút một giây nào vào mấy việc cỏn con được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn lo lắng con gái quá mệt mỏi.
Cô đưa tay ôm cô bé vào trong ngực, giống như khi còn bé vừa dỗ dành cô bé, vừa thường xuyên sờ tay và mặt của cô bé.
“Còn thấy đau không?”
Trịnh Tư Vận yên lòng tựa vào lòng mẹ, ngửi hơi thở của mẹ, lắc đầu nói: "Không đau nữa.”
“Hy vọng là sẽ không tổn thương đến xương.”
“Không có đâu, con có thể tự cảm nhận được mà.”
Trịnh Tư Vận chú ý tới Nghiêm Quân Thành đang đứng cách đó không xa, vô cùng nổi bật.
Chú Nghiêm thật sự rất cao, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh. Đến tuổi này của anh, nhưng cũng không thấy trên người có một chút lười biếng nào, vẫn luôn cao ngất như tùng bách vậy.
“Mẹ, có phải chú Nghiêm khiến mẹ cảm thấy rất yên tâm hay không?" Trịnh Tư Vận nhẹ giọng hỏi: "Trước kia lúc con bị bệnh, chính mẹ đưa con đến bệnh viện, con thấy mẹ bận trước bận sau.”
Trịnh Vãn nghe vậy mới ngước mắt nhìn Nghiêm Quân Thành.
Anh giống như là cảm giác được ánh mắt chăm chú của cô, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của cô. Rõ ràng là anh cũng không hề cười, nhưng vẻ mặt trong nháy mắt lại trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, giống như là đang an ủi cô: Không sao đâu, mọi chuyện đều đã có anh ở đây rồi.
Trịnh Vãn cũng dịu dàng nở nụ cười với anh, nhẹ giọng trả lời con gái: "Yên tâm thì có yên tâm. Nhưng mà, Tư Vận, thật ra mẹ cứ như vậy... Không được tốt cho lắm.”
Sau khi Trần Mục qua đời, cô cũng thấy đau khổ vì không nơi nương tựa, cô cũng bàng hoàng, thỉnh thoảng cũng hy vọng có thể nghỉ ngơi. Nhưng khi cô cúi đầu nhìn về phía đứa con gái ngây thơ còn nhỏ tuổi thì cô lại nghĩ, không thể được.
Cô không muốn làm tấm gương sai cho con gái mình.
Không muốn dẫn theo con gái ỷ vào người khác ngoài cha mẹ mình.
Cô không ngốc, trên thế giới này, ngoại trừ cha mẹ ra, cho dù là Trần Mục thì cũng sẽ yêu cầu được nhận lại từ cô.
Nhận được cái gì thì có thể còn phải trả giá nhiều hơn.
Làm sao có cái gì không cần trả giá đây?
Người thật lòng yêu cô cũng phải trả giá bằng tình yêu. Ví dụ như Trần Mục, ví dụ như Nghiêm Quân Thành, bọn họ đều không phải không yêu cầu gì, bọn họ cũng muốn tình yêu của cô.
Trịnh Tư Vận sững người một giây.
Nếu như cô bé mười lăm tuổi thì chắc chắn sẽ không thể nghe hiểu lời mẹ nói. Nhưng trong cô bé là một người trưởng thành thì lại có thể hiểu rõ được sự bất lực của mẹ cùng với sự "mong đợi" mà cô không dám nói ra khỏi miệng với mình.
Mẹ là một bông hoa, nhưng mẹ hy vọng bản thân mình có thể trở thành đại thụ che trời không cần dựa vào bất cứ thứ gì.
“Mẹ ở trong lòng con chính là người tốt nhất giỏi giang nhất trên thế giới. Sau này mẹ sẽ có hai cây gậy chống lưng đắc lực, một cây là chú Nghiêm, một cây là con, mẹ chống hai cây, cho dù có thế nào thì cũng sẽ không ngã xuống được!"
Cho dù không có chú Nghiêm, cô cũng còn có cô bé.
Trịnh Vãn giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay con gái, cười gật đầu: "Được.”
Sau khi Nghiêm Quân Thành đăng ký thành công, lúc này anh mới dẫn các cô đi tới khoa chỉnh hình. Lúc nào bệnh viện cũng có không ít người, bọn họ ngồi ở một bên chờ gọi số.
Cách mấy vị trí, có nữ sinh trẻ tuổi bó thạch cao ở chân, trên tay cũng đang dệt len không ngừng như chốn không người, rất khiến người ta chú ý.
Trịnh Vãn chú ý tới, ánh mắt Nghiêm Quân Thành cũng vội vàng đảo qua.
Qua gần nửa giờ mới gọi số của bọn họ, bác sĩ khoa chỉnh hình lập hồ sơ rồi chụp phim. Chẳng mấy chốc đã có kết quả, giống như bác sĩ ở trường chẩn đoán, cũng không có tổn thương đến xương cốt, nhưng mà cô bé cũng cần chú ý nghỉ ngơi.
Nghiêm Quân Thành giải quyết dứt khoát: "Mấy ngày nay vẫn đi học như thường lệ, đừng làm chậm trễ tiến độ học tập. Anh sẽ sắp xếp tài xế tới đón con bé tan học.”
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Bác sĩ cũng nói cố gắng đừng leo cầu thang, như vậy đi..."
Trịnh Vãn giống như đoán được anh muốn nói gì, chỉ ngước mắt nhìn anh một cái, dường như lộ ra ý muốn từ chối.
Anh dừng lại vài giây, rõ ràng là đã chịu lùi bước: "Mấy ngày nay ở khách sạn đi. Cũng không thể con bé xuống lầu lên lầu đều phải nhờ anh đỡ được, cầu thang quá hẹp, không tiện. Ở khách sạn anh có phòng cố định, được không?"
Trịnh Tư Vận nín thở chờ phán quyết.
Tuy rằng đã sớm đoán được chú Nghiêm nhớ mãi không quên mẹ mấy chục năm, nhưng thật sự đối mặt với cách ở chung của chú và mẹ, cô bé vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Một nhân vật truyền kỳ nói một không nói hai, thủ đoạn như sóng rền gió cuốn như vậy, khi đối mặt với mẹ cô lại cẩn thận từng li từng tí.
Trịnh Vãn chần chừ: "Cũng được. Có khi nào...”
Anh cũng đoán được cô muốn nói gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nói: "Sẽ không phiền phức gì đâu.”
Trịnh Vãn mỉm cười, gật đầu chấp nhận.
…
Hai mẹ con đi theo Nghiêm Quân Thành tới khách sạn.
Khách sạn này nằm ở khu CBD, ra khỏi cửa không xa chính là trạm tàu điện ngầm, gần như nằm ở khu vực giao thông thuận tiện nhất. Diện tích căn phòng của Nghiêm Quân Thành là hơn hai trăm mét vuông, trong phòng treo bút tích thật của nghệ thuật gia cao cấp, ở tầng cao nhất, có sân thượng có thể quan sát hơn nửa cảnh đêm của phía đông thành phố, vào ban đêm, dường như đưa tay ra là có thể chạm đến bầu trời đêm đầy sao.
“Bầu không khí ở resort thì sẽ trong lành hơn.” Nghiêm Quân Thành hơi cúi người, thấp giọng giải thích với Trịnh Vãn: "Nhưng mà em còn phải đi làm, con bé cũng phải đi học, giao thông bên kia không thuận tiện cho lắm, tạm thời cứ ở lại đây vài ngày đi đã.”
“Như vậy đã là rất tốt rồi.”
Trịnh Vãn đi qua đặt hành lý xuống.
Biểu hiện của Trịnh Tư Vận giống như học sinh trung học mười lăm tuổi, nhìn ngắm xung quanh.
Căn phòng rộng hơn hai trăm mét vuông, tất cả đều có đầy đủ tiện nghi, Trịnh Tư Vận nhanh chóng cảm thấy phấn khích. Cô bé ngồi ở trước bàn làm việc rộng rãi, chuyển động ghế làm việc, đang vui vẻ thì đột nhiên nhìn thấy Nghiêm Quân Thành đi tới, vội vàng rụt rè ngồi xuống.
Những năm gần đây Nghiêm Quân Thành đã tiếp xúc với không biết bao nhiêu người.
Mặc dù Trịnh Tư Vận sống lại một đời, nhưng ở trong mắt Nghiêm Quân Thành cô bé quá đơn giản.
Anh có thể nhìn thấu đứa nhỏ.
So với Nghiêm Dục thì cô bé trầm ổn thành thục cũng hiểu chuyện hơn, cũng có suy nghĩ riêng của mình. Cô bé sợ anh, nhưng chỉ là sợ, không phải chán ghét.
Cô bé cũng rất tò mò, cho nên thỉnh thoảng sẽ len lén đánh giá anh.
Nhưng cô bé rất tốt, cô bé yêu mẹ mình và có một trái tim trong sáng.
Mặc dù...
Mặc dù cô bé là con gái của Trần Mục, nhưng, cô bé lại là đứa con mà cô đã mang nặng đẻ đau mà có được.
Về chuyện này thì anh sẽ không quên.
Đứa nhỏ này là bảo bối quan trọng nhất trong lòng của cô.
Vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành vô cùng tự nhiên hỏi cô bé: "Có thích nơi này không?”
Trịnh Tư Vận vội vàng đáp: "Thích ạ.”
Nghiêm Quân Thành gật đầu: "Thấy thích là tốt rồi, mấy ngày nay tài xế sẽ đưa cháu đi học rồi tan học, nếu có chuyện gì hay có yêu cầu gì thì đều có thể nói với cậu ấy.”
“Vâng ạ." Trịnh Tư Vận cẩn thận trả lời: "Cảm ơn chú.”
Nghiêm Quân Thành bình thản gật đầu.
Hiện tại Trịnh Tư Vận cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều ở trước mặt Nghiêm Quân Thành. Có lẽ là thấy được một mặt khác của anh, không phải giống như phân tích trong lớp học của giáo sư, không phải tổng giám đốc Nghiêm sâu không lường được trong miệng mọi người. Cô bé thấy được sự cẩn thận từng li từng tí của anh, thấy được sự trân trọng của anh đối với mẹ, khiến anh trở nên ấm áp, cũng có màu sắc trong mắt mình.
Cởi bỏ từng lớp hào quang này, đây chỉ là một người đàn ông yêu mẹ cô bé sâu đậm.
Nghiêm Quân Thành tự biết lấy thân phận của anh lúc này thì không thích hợp ở chỗ này lâu. Anh nhẹ giọng nói vài câu với Trịnh Vãn rồi rời đi, để lại căn phòng này cho mẹ con các cô.
Hiện tại đã là bốn giờ chiều, Trịnh Vãn thấy con gái mệt mỏi, lau mặt đơn giản xong thì để cho con gái nằm xuống nghỉ ngơi. Còn cô thì tựa vào một bên, đưa tay vỗ nhẹ lưng con gái giống như khi còn bé dỗ cô bé ngủ vậy.
Đời trước Trịnh Tư Vận của lúc này không thích mẹ luôn coi cô bé là đứa trẻ chưa trưởng thành.
Hiện tại thì coi bé lại rất hưởng thụ.
Yên tâm ngủ trong lòng mẹ, đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất.
Chờ sau khi Trịnh Tư Vận ngủ say, Trịnh Vãn mới cẩn thận xuống giường, lo lắng con gái tỉnh lại không thấy mình, lại để lại tờ giấy, lúc này mới rón rén đi về phía cửa. Rõ ràng phòng ở bên trong, nhưng cô cũng sợ đánh thức đứa nhỏ, lúc mở cửa vừa khẽ vừa nhẹ.
Ai ngờ, vừa mở cửa thì đã thấy Nghiêm Quân Thành đang mệt mỏi dựa vào tường.
Cô bị dọa cho hết hồn.
Vội vàng đi ra, cô trở tay đóng cửa lại, hoảng hốt thở dài một tiếng: "Sao anh lại ở đây?”
Vừa nãy Nghiêm Quân Thành nói với cô, anh ở phòng dưới lầu, đợi cô bận rộn xong xuôi thì xuống đó.
Cô cho rằng anh đã ở trong phòng chờ mình, ai mà ngờ được vừa đi ra thì đã thấy anh đang đứng chờ ở bên ngoài, nên cô khó tránh khỏi việc ngạc nhiên.
Nghiêm Quân Thành đi qua nắm tay cô, đi về phía thang máy.
Chờ sau khi vào trong thang máy, anh mới thản nhiên giải thích: "Vừa mới lên thôi.”
Phòng của anh ở dưới lầu, nhỏ hơn phòng các cô ở một chút, nhưng cũng hơn một trăm mét vuông.
“Mấy ngày nay anh cũng sẽ ở đây." Anh nói.
Trịnh Vãn bất lực, nhưng cũng biết không lay chuyển được anh. Anh có thể chấp nhận chuyện không đưa các cô đến Lan Đình đã là ngoài dự liệu của cô. Hiện tại anh ở phòng dưới lầu cũng là do anh đã chịu lùi một bước.
Cô có ý ám chỉ: "Tư Vận còn nhỏ, buổi tối em không thể để con bé ngủ một mình được.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Vừa đóng cửa lại, căn phòng chỉ còn lại bọn họ, anh bèn ôm cô vào lòng.
Cô cũng thuận thế ôm eo anh, cảm nhận nụ hôn của anh rơi vào bên tai, trên cổ.
“Hôm nay không được." Cô thở hổn hển đẩy anh ra: "... Còn có chút không thoải mái.”
Anh dường như bật cười một tiếng: "Được. Em cũng mệt mỏi rồi, anh ngủ với em một lát.”
Một lát sau, hai người nằm trên giường.
Toàn bộ rèm cửa sổ trong phòng đều bị kéo lại, chỉ mở một ngọn đèn đọc sách bên giường, tản ra ánh sáng leo lắt không chói mắt.
Cô tựa vào vòng tay anh, buồn ngủ.
Anh không ngủ, một tay đặt sau đầu, một tay ôm cô.
Thời khắc yên tĩnh như vậy, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng.
Trịnh Vãn nghĩ gì đó, lại lấy lại tinh thần, lấy khuỷu tay chống người, cằm chống lên ngực anh, hỏi anh: "Quản lý nói tháng sau sắp xếp cho em và cố vấn Lư - chính là đồng nghiệp của em, cùng ra nước ngoài học tập một tuần. Anh có muốn quà gì không, đến lúc đó em sẽ mua cho anh.”
Nói xong, cô lại bị lời của chính mình chọc cười: "Thôi bỏ đi, bây giờ anh thiếu cái gì đâu chứ, chắc hẳn là cái gì cũng có rồi.”
Nghiêm Quân Thành nửa nhắm mắt, nghe vậy thì nhìn về phía cô, anh vươn bàn tay, nhẹ nhàng sờ mặt cô, làm như lơ đãng nói: "Đan khăn quàng cổ cho anh, có được không?"
Trịnh Vãn sửng sốt vài giây, nhớ tới cô gái đan len mà mình đã nhìn thấy ở khoa chỉnh hình, cô cũng hiểu ra, trêu ghẹo anh: "Anh còn thiếu khăn quàng cổ nữa sao?"
“Thiếu chứ." Anh nhìn cô chăm chú.
“Vậy được rồi." Cô đồng ý, lại hỏi anh: "Vậy bây giờ anh thích màu gì?”
“Màu gì cũng được.”
“Được, vậy để em suy nghĩ thật kỹ lại đã.”
Dường như anh rất hài lòng, ôm chặt lấy cô một lần nữa.
Đây là một loại cảm giác chìm sâu vào đối phương.
…
Trịnh Vãn cũng để việc này ở trong lòng. Nhân dịp trong khoảng thời gian này không được coi là quá bận rộn, giờ nghỉ trưa cô đi ra ngoài một chuyến, mua len lông cừu tốt nhất, đắt nhất về.
Buổi tối, khi Trịnh Tư Vận trở về, cô bê nhìn thấy một cảnh như vậy.
Mẹ của cô bé ngồi trên sô pha, vừa xem ti vi, vừa đan khăn quàng cổ, cảm giác ấm áp lẳng lặng chảy xuôi trong lòng kia khiến cô bé cảm thấy vô cùng kiên định. Cô bé thấy khăn quàng cổ mới thành hình dáng ban đầu, cười nói: "Mẹ, mẹ còn nhớ không, con có một cái khăn quàng cổ màu hồng phấn, đeo lên giống như buộc nơ bướm vậy, vô cùng xinh đẹp, chính là do mẹ đan đấy. Trước kia mấy người bạn nhỏ trong nhà trẻ đều rất hâm mộ con.”
Động tác trên tay Trịnh Vãn khựng lại.
Móc sai một mắt len, cô lấy lại tinh thần, nói như thường lệ: "Mau đi tắm đi, có cần mẹ giúp không?"
Trịnh Tư Vận vội xua tay: "Không cần đâu không cần đâu, con sắp khỏi rồi, tắm rửa hoàn toàn không thành vấn đề.”
Cô bé đã mười lăm tuổi rồi, sao có thể không biết xấu hổ để mẹ tắm rửa giúp chứ!
Sau khi nói xong, cô bé bèn đứng dậy, cẩn thận đi sang bên kia lấy áo ngủ.