Mẹ con máu mủ tình thâm.
Trịnh Vãn đã lập tức phát hiện sự không bình thường của con gái.
Cô từng cảm thấy may mắn không chỉ một lần, ở phương diện tính cách, con gái không hề giống cô. Trước khi Trần Mục qua đời, cô luôn sống rất nhàn hạ, trong lòng cũng không có chính kiến gì, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do một mình Mục Trần gánh vác, tuy con người cô không tính là nhu nhược, nhưng quả thật cũng không mạnh mẽ như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ là liên quan đến bầu không khí trong gia đình, cô sinh ra ở thời đại quản lý kế hoạch hóa gia đình nghiêm khắc nhất, cha mẹ chỉ đành có một đứa con gái là cô, trong tư tưởng thời đó thì con gái phải được cưng chiều, cha mẹ cũng không kỳ vọng gì lớn ở cô, chỉ cần cô sống vui vẻ là được rồi, bởi vậy từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải chịu khổ chút nào, trong việc học hành cũng là được ngày nào hay ngày ấy.
Người xung quanh cũng đều rót cho cô một quan điểm rằng, làm cho tốt không bằng lấy chồng tốt.
Lúc mười mấy tuổi, người lớn trong nhà đã thường xuyên nhìn vào mặt cô, sau đó hâm mộ không thôi, kết luận rằng cô chỉ cần dựa vào khuôn mặt đã có thể lấy được chồng tốt, tương lai nhất định tiền đồ thênh thang.
Khi đó cũng không cảm thấy chói tai như vậy, cho đến khi có người dùng lời giống như vậy để khen ngợi con của cô, cô mới giật mình phát hiện: Loại lời này quá khó nghe.
Cũng may ngoài có dáng dấp giống cô ra thì những mặt khác của Tư Vận không hề giống cô.
Tư Vận thông minh quyết đoán, mặc kệ chuyện gì cũng đều nói một chút là thông suốt, lúc những cha mẹ khác tăng huyết áp vì phụ đạo con cái làm bài tập, cô bé sẽ ngồi ngay ngắn ở trước bàn học nghiêm túc làm bài tập và đọc sách.
Tư Vận chững chạc hiểu chuyện, từ lúc còn rất nhỏ đã biết giúp cô giảm bớt gánh nặng, sẽ vụng về đứng ở trước bồn rửa tay giặt tất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã bao nhiêu năm rồi không thấy Tư Vận rơi nước mắt.
Trịnh Vãn nhìn con gái, không khỏi lo lắng.
Trịnh Tư Vận cũng không phải là một đứa trẻ có tính cách quá hướng ngoại, không hề giống như trong phim truyền hình, cô bé không nhào vào trong ngực mẹ gào khóc, chỉ nắm chặt tay mẹ không dám buông ra, vừa đi ra ngoài vừa yên lặng thút thít.
"Tư Vận, sao thế?"
Trịnh Vãn lo lắng không thôi, giờ phút này đã vứt cái gì mà mối tình đầu xa cách hai mươi năm lên tận chín tầng mây, trong mắt trong lòng đều chỉ có bé cưng của mình: "Có phải là do các thầy cô hiểu lầm con nên con không vui?"
Sau khi biết đầu đuôi mọi chuyện, ngay cả cô cũng có chút tức giận trong lòng.
Trong trí nhớ của Trịnh Tư Vận, cô bé chưa từng thấy mẹ tức giận bao giờ.
Mẹ vẫn luôn dịu dàng như vậy, mặc kệ là đối với ai, lúc nói chuyện đều ăn nói nhỏ nhẹ, chưa từng tranh chấp với người khác, cho dù tức giận đến mấy cũng một mình lặng lẽ tiêu hóa, ngay cả các bạn của cô bé cũng đều nói với giọng điệu hâm mộ: "Trịnh Tư Vận, mẹ cậu là người dịu dàng nhất mà tớ từng gặp trên thế giới này, không có người thứ hai."
Trịnh Tư Vận im lặng không lên tiếng, một hồi lâu sau mới ừ một tiếng.
Cô bé nhéo tay mẹ, cảm nhận được sự ấm áp, mũi chua chua, từng giọt nước mắt lớn chảy xuống dưới.
Nếu như đây là mơ.
Hãy để tôi cả đời không cần tỉnh lại.
Trịnh Vãn im lặng mấy giấy, cô cảm thấy mình đã làm sai, cô nên tranh luận giúp con gái, nên cho thấy thái độ phẫn nộ của mình, dựa vào đâu mà những người này vu oan cho con gái cô? Dựa vào đâu mà gắn tội danh gian lận này lên người con gái cô?
Nếu như cô cứng rắn một chút, sau này nếu như còn xảy ra chuyện tương tự, ai cũng phải cân nhắc một chút.
Nhưng cô đã làm gì?
Cô khúm núm không rên một tiếng, thậm chí giọng điệu còn khiêm tốn, sợ khiến cô giáo không vui.
"Tư Vận, mẹ xin lỗi."
Trịnh Vãn chưa từng để ý chuyện kể ra cảm xúc thật sự ở trước mặt con gái.
Phụ huynh không phải là vạn năng, cũng không phải mãi mãi không làm sai, sai thì phải bày tỏ xin lỗi với con cái để được tha thứ.
Trịnh Tư Vận ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn về phía mẹ.
Năm nay cô bé mười lăm tuổi, ở phương diện chiều cao đã xấp xỉ Trịnh Vãn.
"Hôm nay lúc nhận được điện thoại của cô Triệu, mẹ cũng không tin con sẽ làm chuyện như vậy, con là do mẹ sinh, mẹ hiểu con hơn cô giáo và bạn học của con. Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, khi mẹ đến trường học, cô Triệu của con đã chủ động nói với mẹ đó là một hiểu lầm, mẹ cũng không biết nên nói gì cho phải." Trịnh Vãn thở dài một hơi: "Trong lòng mẹ cũng tức giận, tại sao chưa làm rõ mọi chuyện đã kết luận con của mẹ gian lận chứ, từ lúc cô ấy gọi điện thoại đến lúc mẹ tới cũng gần một tiếng, chỉ nghĩ đến chuyện trong hơn một tiếng này, bọn họ đã hiểu làm con, mẹ..."
"Tư Vận, xin lỗi, chuyện này mẹ không nên giải quyết nhẹ nhàng. Trên thế giới này, cho dù ai nói gì, mẹ đều chỉ tin tưởng lời con nói. Nếu như sau này còn có chuyện tương tự xảy ra, nhất định mẹ sẽ làm tốt hơn hôm nay."
Sẽ làm được tốt hơn...
Nhưng trong lòng Trịnh Tư Vận, mẹ đã là người tốt nhất.
Lúc cha qua đời, cô bé vẫn chưa tròn mười tuổi, có rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ ràng, nhưng có một cảnh vẫn luôn khắc sâu ở trong đầu cô bé.
Cô bé ngủ trưa thức dậy, đi chân trần từ phòng ngủ ra.
Trên ban công trải đầy ánh nắng, mẹ đang tưới hoa, cha ôm lấy mẹ từ sau lưng.
Giọng nói của cha trong trẻo, giọng nói của mẹ êm dịu.
Hai loại âm thanh đan xen vào nhau, đó là hình ảnh hạnh phúc nhất.
Sau đó cô bé có về quê thu dọn đồ cũ, cũng từng lật xem nhật ký của cha, trên giấy cha kể ra đủ loại cảm xúc của mình, cho dù chỉ là chữ viết cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sự yêu thương ngập tràn kia.
"Con..."
Ở trong lòng Trịnh Tư Vận, cha chưa từng rời đi, thậm chí cô bé có thể cảm nhận được, ông ấy mong rằng với tư cách là con của ông ấy, cô bé có thể chăm sóc thật tốt cho người thương của ông ấy.
Vừa mở miệng, cô bé đã nghẹn ngào.
"Con không sao." Cô bé cố gắng để mình bình tĩnh trở lại rồi đáp.
Cô bé cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô bé không quan tâm, nhưng cô bé hy vọng, cho dù là trong mơ cũng không muốn để mẹ lo lắng cho cô bé.
Trịnh Vãn nhìn thấy trạng thái của con gái như vậy, hai đầu lông mày càng hiện lên một loại lo âu không tiêu tan.
Rốt cuộc là sao vậy?
Xem ra thật sự phải đi bệnh viện khám thử xem, như vậy quá khác thường.
*
Nghiêm Dục chột dạ, tuy rằng biết chú sẽ không nói chuyện này cho ông bà nội biết, nhưng lúc giữa trưa, cậu ta vẫn chuồn êm tới bệnh viện. Gần đây tình trạng của ông nội không tốt, lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ, cũng may hiện giờ y học tương đối phát triển, chú đã cố gắng hết sức để ông nội dễ chịu hơn, bởi vậy mỗi lần cậu ta đến cũng không nhìn thấy vẻ đau đớn ở trên mặt ông nội.
Giờ này, bệnh nhân trong phòng bệnh đều đang nghỉ ngơi.
Nghiêm Dục bước đi nhẹ nhàng, trong tay xách theo bánh đào mà ông nội thích ăn.
Cửa phòng bệnh khép hờ, lúc cậu ta đang chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy giọng khuyên nhủ trầm thấp của bà nội: "Ông Nghiêm, có nhiều chuyện ông phải nghĩ thoáng ra, con cháu tự có phúc của con cháu, Quân Thành là một người có chính kiến, nó không còn là đứa trẻ mấy tuổi ông nói gì thì nó phải nghe đó nữa. Con đã trưởng thành rồi, nó phải có chính kiến của mình, chuyện gì cũng nghe chúng ta thì còn ra gì nữa?"
Nghiêm Dục dừng bước lại.
Không biết nên trực tiếp đi vào hay là lùi sang một bên.
Ông Nghiêm khẽ hừ một tiếng, dường như là không hài lòng với lời này cho lắm: "Ai không cho phép nó có chính kiến chứ, nó là quá có chính kiến. Chẳng lẽ thành gia lập nghiệp không phải là trách nhiệm của nó à? Bà xem đi, đâu có ai giống như nó, đã sắp bốn mươi rồi còn không lập gia đình?"
Nghe đến đó, Nghiêm Dục nghĩ thầm: Thôi được rồi, đừng đi vào thì hơn.
Ở lứa tuổi như Nghiêm Dục, hiển nhiên không có sự đồng cảm với chủ đề thành gia lập nghiệp. Thậm chí cậu ta còn cảm thấy chú sống còn thoải mái hơn cha mẹ cậu ta, tuy rằng cha mẹ cậu ta đã kết hôn nhưng hai người cứ dăm ba bữa lại cãi nhau, cha của cậu ta không mở nắp bồn cầu lên, mẹ của cậu ta sẽ lao ra từ phòng vệ sinh để khiển trách, mẹ cậu ta chơi mạt chược buổi tối không về nhà, cha cậu ta cũng sẽ cãi nhau với bà ấy.
Có gì thú vị đâu?
Những năm qua, cha mẹ cậu ta đã ầm ĩ muốn ly hôn nhiều lần như vậy, kết quả là mãi vẫn chưa ly hôn.
Kết hôn để làm gì chứ?
"Tôi chỉ hy vọng nó tìm người kết hôn rồi sinh một đứa bé, chuyện này rất khó?"
Nghiêm Dục nghiêng người sang ngồi xuống, đầu dựa vào tường, nghĩ thầm: Khó.
Sinh con để làm gì chứ?
Cha mẹ cậu ta cũng đã sinh cậu ta rồi đấy thôi, cậu ta tự biết lấy mình, bản thân không phải là một đứa trẻ bớt lo.
Thi cử không tốt, phải mời phụ huynh.
Xem tiểu thuyết võ hiệp ở trong lớp học, phải mời phụ huynh.
Lần nào cha mẹ cậu ta cũng từ chối, không ai muốn đi, bọn họ nói đây là chuyện mất mặt.
Sinh đứa con trai như cậu ta khiến bọn họ mất mặt.
Mẹ cậu ta phàn nàn, cũng là bởi vì sinh cậu ta nên bà ấy không có tự do. Cha cậu ta cũng oán trách, nói số của ông ấy không tốt, nếu như sinh một đứa con gái thì tốt biết mấy.
Vậy nên, sinh con có gì tốt chứ?
"Lòng dạ của nó không đặt ở chuyện này." Bà Nghiêm tận tình khuyên nhủ: "Nó là người làm chuyện lớn, cũng không phải ông không biết, nó phải làm chủ sản nghiệp lớn như vậy, tôi nghe Tiểu Vương nói, nó thường xuyên không ngủ ngon mấy tháng liền, con trai có tiền đồ ông không vui hả?"
"Tôi vui..." Ông Nghiêm đã bực bội đến nỗi mặt xanh cả lên: "Vui cái rắm ấy! Tôi đòi nó đồng nào rồi hả? Nó kiếm bao nhiêu tiền tôi cũng không cần của nó, tôi có ăn được hết tiền lương hưu của tôi không? Sớm biết nó như vậy, lúc trước tôi đã không nên ngăn cản nó đi Nam Thành!"
Nam Thành, hiển nhiên là điều cấm kỵ của nhà họ Nghiêm.
Bà Nghiêm sốt ruột đến nỗi nhéo bạn già: "Ông nhắc chuyện này làm gì, cứ muốn chọc cho Quân Thành không vui hả? Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, ông nhắc đến làm gì!"
"Nó có ở đây đâu, tại sao lại không được nhắc?" Ông Nghiêm thở hổn hển: "Bà Phương, không giấu gì bà, tôi thật sự hối hận rồi."
Bà Nghiêm sửng sốt, quay lưng đi, thở dài một hơi.
Đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng bà ấy cũng nghe được từ hối hận từ trong miệng chồng mình.
Đời này chồng bà luôn hiếu thắng, vợ chồng bọn họ kỳ vọng quá lớn ở con trai, không cho phép bất kỳ ai kéo chân sau của con trai, cho dù là chính bọn họ cũng không được.
Nghiêm Dục tập trung nín thở.
Lúc này thật sự không chắc có nên chuồn hay không, Nam Thành? Cậu ta luôn cảm thấy dường như mình đã nghe được một chuyện ghê gớm nào đó.
"Nếu như trở lại lúc đó, ông vẫn sẽ làm chuyện giống như vậy."
Bà Nghiêm thở dài: "Có thể trách ai được chứ, lúc ấy Quân Thành cũng không nghe lời chúng ta, ông ngẫm lại xem, lúc đó nó mới mười tám mười chín tuổi, có nghe lời ông không? Có nghe tôi không? Ông Nghiêm, ông đừng nhắc đến chuyện này nữa, hơn nữa, nghe nói cô bé ấy đã kết hôn từ lâu rồi, đoán chừng con cũng đã xấp xỉ Tiểu Dục, nhắc lại chuyện cũ năm xưa có ý nghĩa gì chứ?"
Ông Nghiêm không lên tiếng.
Trái lại là Nghiêm Dục ở ngoài cửa đã trợn cả mắt.
Từ lúc cậu ta có trí nhớ đến nay thì chưa từng nghe nói đến chuyện riêng của chú.
Chú luôn bận rộn, có mấy năm ngay cả đêm giao thừa cũng không thể về kịp, trong mắt cậu ta, chú giống như một pho tượng không có tình cảm, nhưng bây giờ có chuyện gì vậy? Chuyện mà ông bà nội vừa nhắc đến là chuyện tình cảm của chú?
Nhất định phải vạch ra mấy trọng điểm.
Chú từng có một mối tình với người ta, chắc hẳn là đối phương ở Nam Thành, đã kết hôn sinh con, con còn xấp xỉ cậu ta.
Những năm qua chú không kết hôn, khả năng lớn cũng là bởi vì người này.
Như vậy vấn đề tới rồi...
Trong chớp mắt, trong đầu Nghiêm Dục nhảy ra một cái tên - Trịnh Tư Vận.
Trịnh Tư Vận chuyển đến từ Nam Thành.
Tuổi của cô bé xấp xỉ cậu ta.
Hôm nay chú còn cố ý hỏi tới cô bé.
Nghiêm Dục trợn mắt há hốc mồm: Chẳng lẽ là giống như cậu ta nghĩ?