Sáng sớm.
Sau khi tiễn Trịnh Tư Vận đi học, Trịnh Vãn bắt đầu thu dọn hành lý.
Họ đã ở trong khách sạn này bốn, năm ngày, cũng đến lúc phải trở về. Cho dù ở nơi xa hoa đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng cũng không thoải mái tự tại bằng nhà mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người đều nói, từ giàu về nghèo khó, nhưng điều này không thích hợp để nói về Trịnh Vãn. Cô đã từng sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không cần suy nghĩ về chuyện cơm áo gạo tiền. Khi đó, cô mua đồ không hề nhìn giá, cũng không cần băn khoăn có thực dụng hay không, chỉ cần thích là được.
Trong một sớm cuộc sống đảo lộn, cô cũng có thể thích nghi với cuộc sống hiện tại.
Mặc dù trở lại bên cạnh Nghiêm Quân Thành, cô cũng không cảm thấy có gì thay đổi.
Trịnh Vãn mím môi cười, chẳng lẽ đây là lối sống tối giản và cảm thông mà nhiều người không thể thực hiện sao?
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Cô tưởng là nhân viên phục vụ của khách sạn mang bữa sáng đến nên bước nhanh qua mở cửa.
Khi nhìn thấy dáng người cao lớn đứng ngoài cửa, cô ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Quân Thành đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
“Hôm nay không có việc gì.”
Trịnh Vãn đã nhìn ra, Nghiêm Quân Thành vẫn tùy tiện như lúc trước.
Chẳng qua cảnh đời đổi dời, anh đã không còn là cậu học sinh năm nào mà nay đã trở thành ông chủ của một công ty, đương nhiên có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Hành lý của hai mẹ con họ vốn không nhiều, trước khi anh đến, cô đã dọn xong cả rồi.
“Dọn xong rồi ư?” Anh hỏi.
“Ừ, đồ đạc không nhiều lắm.”
Anh nhìn lướt qua, giúp cô kéo khóa kéo vali rồi nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Thuốc mỡ xóa sẹo hôm qua được đặt trên bàn thấp ở đầu giường, Trịnh Vãn thu dọn tiện tay bỏ vào trong túi, thấy anh lẳng lặng nhìn mình, cô đi đến nắm lấy tay anh.
“Em chỉ tiện tay mà thôi. Em cũng biết thuốc mỡ này cũng không có bao nhiêu tác dụng nhưng trong lòng luôn nghĩ tới nó, cho nên mới muốn thử một lần.”
Nghiêm Quân Thành nói: “Nếu em để ý, anh có thể nghĩ cách để loại bỏ nó.”
“Là sẹo trên người anh chứ đâu phải em.”
Cô bị anh chọc cười, nhìn chăm chú vào anh, an ủi: “Trước kia em nghe người ta nói là trên người đàn ông có sẹo cũng không tệ. Vết sẹo đó để lại cũng không sao, dù sao cũng chỉ có em có thể nhìn thấy. Em không ngại, cũng không sợ.”
Rất nhiều hiểu lầm, rất nhiều khúc mắc có thể giải quyết thông qua cãi vã hoặc là đánh nhau.
Cùng lắm thì hai người mở rộng tấm lòng thẳng thắn nói chuyện với nhau, sẽ có thể xua tan bóng tối ngăn cách giữa hai người.
Nhưng bọn họ không giống nhau, quá khứ của họ cũng không giống nhau.
Anh thông minh và lý trí như vậy, chắc là đã hiểu được, lúc trước cô nói chia tay không phải bị bên ngoài tác động, chỉ là bởi vì trái tim cô đã thay đổi, tình yêu trong cô phai nhạt đi.
Vậy thì còn ở bên nhau được nữa sao?
Tình cảm muốn rời đi, ai có thể ngăn được?
Nếu anh có biện pháp thì bọn họ đã không chia tay, cô cũng đã không gặp Trần Mục.
Ngay cả người tài năng như anh còn phải bó tay thì sao cô có thể giải quyết được.
Nghiêm Quân Thành gật đầu: “Chỉ cần em không ngại là được.”
Trịnh Vãn bật cười: “Không ngại.”
Nghiêm Quân Thành đi tới, cầm điều khiển từ xa kéo tất cả rèm cửa sổ lên. Cả căn phòng không có một tia ánh sáng mặt trời, chỉ có đèn ngủ phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Trịnh Vãn ngẩn ra, cảm thấy rất bất lực.
Anh như chưa từng thay đổi, vĩnh viễn luôn có sức lực dùng không hết. Cô đoán anh đã nhịn lâu lắm, nhưng cũng không muốn miễn cưỡng bản thân để anh được tận hứng.
“Hôm nay không được.” Cô nghiêm túc nói: “Em còn cảm thấy không thoải mái.”
Nghiêm Quân Thành như bị cô chọc cười.
Dù anh không cười ra tiếng, nhưng cô có thẻ cảm giác được anh đang… Đắc ý.
“Biết rồi.”
Anh nói xin lỗi cô nhưng thái độ không hề chân thành: “Xin lỗi em, hôm qua anh không biết tiết chế.”
Trịnh Vãn không để ý tới anh.
Da mặt cô vốn đã mỏng, xong việc cũng không muốn nhắc lại.
Anh đi vào phòng tắm, không vài giây sau phòng tắm đã truyền ra tiếng nước. Khi cô lại lần nữa ngước mắt lên nhìn qua thì anh đã từ phòng tắm bước ra, đang chậm rãi lau khô tay. Anh bế cô lên, cô hô lên một tiếng, câu nói ‘đồ lừa đảo’ còn chưa kịp nói ra thì cô đã được anh đặt bên mép giường. Tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh nửa quỳ trên mặt đất và từ trong túi lấy ra một tuýp thuốc mỡ nhỏ như ngón út.
“Anh định làm gì?” Cô không hiểu hỏi anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cô rồi đáp: “Bôi thuốc cho em.”
Lúc này Trịnh Vãn mới phản ứng lại.
Trong đầu ong vang một tiếng. Ở tuổi này, cô đối với rất nhiều chuyện đã có thể bình tĩnh như nước, rất ít khi vì hành động hay lời nói nào đó mà mặt đỏ tai hồng.
Nhưng lúc này đây, cô ngượng đến mức cả mặt và cổ đều đỏ chót.
Anh nâng chân cô lên, để cô dẫm lên đùi mình.
Cô vội dùng sức đá anh ra nhưng không thể, hoảng hốt nói: “Anh làm gì thế, không cần, không cần!”
“Đừng nhúc nhích.” Anh vươn tay nắm lấy mắt cá chân cô, giọng nói như đang kìm nén cái gì: “Anh biết em bị trầy da.”
“Nghiêm Quân Thành!”
Cô tức giận.
Anh lại bóp chút thuốc mỡ ra tay. Cô còn muốn phản kháng nhưng anh đã ôm chặt eo cô, không cho cô động đậy thêm nữa.
“Nghiêm Quân Thành, anh thật quá đáng…”
“Anh biết. Xin lỗi em, để anh bôi thuốc cho em trước đi, rất nhanh sẽ xong thôi.”
“Nghiêm Quân Thành…”
Cô tức giận nhưng sức lực kém anh rất nhiều nên không thể ngăn cản anh, cô muốn kéo tay anh nhưng trái lại bị giữ chặt.
Anh im lặng một chút như đè nén cảm xúc nào đó, nghiêm túc nói: “Trước kia cũng không phải chưa từng bôi.”
Trịnh Vãn rất ít khi phẫn nộ ai đến thế, hai tròng mắt cô ngập nước mở to trừng anh, chỉ có thể nắm chặt tay anh, dùng móng tay cào cấu tay anh.
Còn cảm thấy không đủ, sau khi bôi thuốc xong, cô hung hăng cắn bả vai của anh.
Anh không hề phản kháng hay né tránh, còn vươn tay sờ má cô: “Xin lỗi em vì ngày hôm qua.”
Là do anh mất khống chế.
Có lẽ về sau còn sẽ như vậy.
Anh chỉ có thể lại xin lỗi một lần nữa, cũng vì lần “mất khống chế” tiếp theo mà xin lỗi trước.
Trịnh Vãn muốn không nghe anh nói.
Anh xin lỗi đều là giả, một bên nói xin lỗi, một bên lại như vậy. Lời nói dối anh nói nhiều nhất trên đời chính là mấy câu này.
…
Công việc của Trịnh Vãn là nhân viên tư vấn mỹ phẩm, trong tuần bận rộn nhất chính là chiều thứ sáu đến chiều chủ nhật.
Hôm nay mãi đến gần tám giờ cô mới tan ca.
Nghiêm Quân Thành sớm đã chờ ở dưới tòa nhà. Cô bước nhanh xuống cầu thang, mở cửa rồi lên xe: “Vốn dĩ bảy giờ rưỡi là xong nhưng có một khách hàng coi như là bạn cũ đột nhiên tới tìm em nói chút chuyện nên trì hoãn.”
“Không sao.” Anh nắm tay cô: “Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
Cô hơi dừng một chút, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh còn chưa ăn cơm?”
“Nói thật, em có chút lo lắng dạ dày anh có vấn đề hay không.” Cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Bữa đói bữa no rất hại cho dạ dày, anh đừng nhìn em bận như vậy mà không ăn uống đàng hoàng, em lúc nào cũng ăn cơm đúng giờ đấy.”
“Ngày mai anh sẽ cho em xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh.” Anh khởi động động cơ: “Anh không có bệnh dạ dày, thân thể cũng không có bất kỳ vấn đề gì.”
Anh còn đặc biệt nhấn mạnh câu này.
Gần đây vì có thể kéo dài tuổi thọ, anh đã suy xét đến ý kiến của bác sĩ gia đình, cố gắng bỏ thuốc lá càng sớm càng tốt.
Bây giờ anh đã ba mươi chín tuổi, anh sống lâu một năm là có thể ở bên cô nhiều thêm một năm.
Trong mắt Trịnh Vãn có chút ý cười: “Được, em muốn xem. Đúng rồi, anh có muốn xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của em không?”
“Muốn.” Anh nói: “Sau đó giao báo cáo kiểm tra sức khỏe cho bác sĩ gia đình.”
Trịnh Vãn mỉm cười gật đầu.
Từ lần trước kiểm tra sức khỏe tổng quát ở bệnh viện, cô đã loại trừ khả năng nguy cơ mình chết do bệnh tật.
“Mấy ngày nữa anh phải đi công tác một chuyến.” Anh như vô tình nhắc tới.
Trịnh Vãn trong lòng hiểu rõ.
Cô không hiểu gì về lĩnh vực anh đang công tác nên chỉ gật đầu ừ một tiếng, cũng không truy vấn thêm.
Đi công tác ở đâu hay bao lâu mới về.
Dường như Nghiêm Quân Thành đang chờ cô hỏi.
Sau khi dừng lại chờ một cái đèn đỏ, Trịnh Vãn mới phản ứng lại, người đã gần bốn mươi tuổi rồi sao còn giống như hồi mười mấy tuổi vậy?
Hồi đó anh hay tham gia vào các cuộc thi.
Cô cũng không biết nhiều về những cuộc thi ấy, nhưng anh cũng kỹ càng tỉ mỉ nói với cô khi nào anh sẽ xuất phát, thi ở trường nào, thời gian thi bao lâu cùng với thi xong anh sẽ về đón cô.
Sau một lần như thế, lần sau anh lại tham gia thi đấu, anh hy vọng cô có thể chủ động quan tâm hỏi thăm anh.
“Vậy anh đi công tác ở đâu?”
Trịnh Vãn thầm cảm thấy buồn cười, ý cười cũng hiện lên trên mặt. Cô không lay chuyển được anh nên cuối cùng vẫn hỏi.
Cuối cùng Nghiêm Quân Thành cũng vừa lòng: “Ở thành phố kế bên, nhiều nhất bốn ngày là trở về. Em muốn ăn gì, đi ăn cùng anh chứ?”
“Bây giờ khá muộn rồi.” Trịnh Vãn nhìn thoáng qua thời gian, thương lượng với anh: “Có muốn đến nhà em không? Hôm qua thím Trương tặng em chút thịt bò kho, em làm bát mì bò kho cho anh nhé?”
Bây giờ đã hơn tám giờ.
Nếu ra ngoài ăn cơm cùng anh thì khả năng đến chín, mười giờ cô mới có thể về đến nhà.
Hôm nay Tư Vận không có tiết tự học buổi tối, cô không yên tâm để con nhỏ ở nhà một mình.
Nghiêm Quân Thành vốn không quá chú ý vấn đề ăn uống. Đi nơi nào, ăn cái gì đều không sao cả, chỉ cần có thể ở bên cô là được rồi.
Anh đồng ý, lại hỏi: “Hôm nay là thứ sáu, có phải đứa nhỏ không có tiết tự học buổi tối không?”
“Ừ, để em nói với Tư Vận một chút.” Trịnh Vãn hiểu ý của anh. Anh là người biết chừng mực, có lẽ không am hiểu giao tiếp với đứa trẻ lớn như vậy nên ngày thường đều tận lực tránh không gặp chính diện Tư Vận, anh biết cô bé sợ anh nhưng cũng chỉ có thể bó tay hết cách.
Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn cùng nhau xuống xe, cô kéo tay anh đi vào chung cư, vừa lúc đụng phải hàng xóm xuống dưới vứt rác.
Nhìn nhau cười, hàng xóm cũng cười tủm tỉm chào hỏi: “Tiểu Vãn mới tan tầm sao?”
Trịnh Vãn cũng chào lại: “Vâng, cô xuống lầu cẩn thận một chút.”
“Ồi dào, coi như tập thể dục ấy mà.”
Trong chung cư này, chuyện Trịnh Vãn có bạn trai đã không còn là bí mật.
Các bác trai bác gái sinh hoạt ở nơi này, đại đa số đều là đồng nghiệp hoặc bạn bè của cha mẹ cô, nhìn cô lớn lên.
Mỗi lần Nghiêm Quân Thành lại đây, luôn có bác trai bác gái tiến lại gần nghiên cứu xe của anh. Từ logo đến thân xe, mấy ông bà còn cố sức lên mạng tra giá cả.
Vừa thấy kết quả thì càng thấp thỏm!
Bọn họ đều lo lắng sốt ruột, sợ Trịnh Vãn bị kẻ có tiền lừa!
Bây giờ những kẻ giàu có toàn là phẩm chất xấu xa, chuyên đi lừa phụ nữ nhà lành!
Mãi cho đến khi thím Trương nhìn không được mới nói: “Lão Vương, tôi đã sớm bảo ông thay kính mà không nghe, ông không nhận ra đó là ai sao?”
Mọi người lại xúm lại nghiên cứu hồi lâu mới nhớ ra mà vỗ đùi một cái.
“Là thằng nhóc đấy à! Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
“Ấy, ông yên tâm cái gì?”
“Có một năm, xe đạp của lão Trịnh bị rớt dây xích. Ngày mùa đông giá rét, tôi ở đằng xa thấy thằng nhóc này ngồi xổm trước xe đạp, đến gần mới thấy là thằng nhóc này đang sửa xe cho lão Trịnh đấy! Ngẫm lại xem, có phải thường thấy bọn con trai hay sửa xe đẹp cho bạn gái không, có mấy thằng sửa xe cho cha của bạn gái chứ? Dù sao tôi cũng thấy không tệ, không xấu được!”
Mấy ông bà đã về hưu, suốt ngày không có việc gì bắt đầu quan sát Nghiêm Quân Thành.
Hơn nữa càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Hàng xóm còn chào hỏi với Nghiêm Quân Thành: “Tiểu Nghiêm tới chơi hả.”
Nghiêm Quân Thành mỉm cười gật đầu.
Trịnh Vãn nhịn cười, lại đi lên hai tầng cuối cùng không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Cười cái gì.”
“Mỗi lần em nghe các cô các bác gọi anh là Tiểu Nghiêm lại thấy buồn cười.”
Vẻ mặt Nghiêm Quân Thành vẫn như thường: “Khá tốt.”
Cũng chính là vì hàng xóm nơi này đều là trưởng bối nhìn Trịnh Vãn lớn lên nên anh mới có thể yên tâm để hai mẹ con cô tiếp tục sống ở chung cư cũ không có sổ đỏ hay hệ thống an ninh này.
Trịnh Vãn vốn nắm tay anh cùng đi nhưng khi đi đến trước cửa nhà, cô buông tay anh ra.
Cô vẫn không quen quá mức thân mật với Nghiêm Quân Thành trước mặt con gái, sau khi vào cửa cô vừa đổi giày vừa gọi: “Tư Vận, chú Nghiêm của con đến này.”
Trong phòng truyền đến tiếng động, giây tiếp theo, Trịnh Tư Vận lê dép bước ra, lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Chú.”
Nghiêm Quân Thành chỉ gật đầu đáp lại.
“Được rồi, mẹ đi nấu mì, Tư Vận, con có muốn ăn chút không? Mì bò kho nhé?”
“Vâng ạ.”
Trịnh Vãn đi tới xoa đầu cô bé rồi mới vào bếp nấu ăn.
Nghiêm Quân Thành cũng đứng dậy đi theo, trở tay đóng cửa phòng bếp lại.
Trịnh Vãn đang rửa tay, nghe thấy tiếng bước chân đến gần thì nghiêng đầu nhìn anh, cô cũng đã quen.
Dường như anh không ý thức được anh thực sự rất dính người, quá khứ là như thế, bây giờ vẫn như vậy.
Nghiêm Quân Thành cầm tạp dề treo bên cạnh rồi giúp cô mặc vào sau đó thuận tay buộc gọn mái tóc dài của cô.
“Nơi này không cần anh.” Trịnh Vãn đẩy anh ra: “Anh xem, anh đứng đây khiến em ngay cả quay người còn khó.”
Nghiêm Quân Thành nhìn cô: “Có vẻ con bé sợ anh. Anh ở phòng khách, con bé sẽ không được tự nhiên.”
“Em ra ý tưởng cho anh nhé?” Trịnh Vãn cười khanh khách nói: “Anh đi hỏi con bé, có đề nào không biết làm hay không. Nhưng mà, bây giờ anh còn biết cách giải toán của học sinh trung học không?”
Nghiêm Quân Thành rất ít khi bị người khác nghi ngờ.
Anh duỗi tay nhéo má cô một cái lại buông tay, sắc mặt bình tĩnh như thường đáp: “Em chờ đấy.”
Dứt lời anh xoay người ra khỏi phòng bếp.
Trịnh Vãn bật cười, nói với theo: “Em đã nói với Tư Vận rằng anh là người học giỏi và thông minh nhất em từng gặp.”
“Chờ đi.” Anh đáp.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa truyền đến.
Trịnh Tư Vận lập tức ngồi thẳng lưng.
Người gõ cửa không phải mẹ. Nếu là mẹ thì âm thanh không mạnh mẽ như vậy, hơn nữa mẹ sẽ vừa gõ vừa dịu dàng gọi cô ấy.
Vậy thì người gõ là…
Trịnh Tư Vận đi qua, cẩn thận mở cửa ra.
Một giây trước khi mở cửa, cô ấy đã thu lại biểu cảm trên khuôn mặt.
“Chú.”
Nghiêm Quân Thành chỉ đứng ở cửa, trầm giọng hỏi: “Cháu có bài tập nào không biết làm không?”
Trịnh Tư Vận giật mình.
Vốn định nói không có, nhưng bất giác lại gật đầu.
Hai phút sau, Trịnh Tư Vận ngồi ngay ngắn trên sô pha, Nghiêm Quân Thành ngồi đối diện cô bé, trên tay cầm bút, cuốn ống tay áo sơ mi lên, nghiêm túc tính toán và viết từng bước giải ra nháp.
Nghiêm Quân Thành rất nhanh đã làm xong.
Đưa tờ nháp cho Trịnh Tư Vận, mặt mày giãn ra: “Cháu nhìn xem, có chỗ nào không hiểu thì hỏi lại chú.”
Trịnh Tư Vận nhanh chóng nhận lấy, nhìn lướt qua cách giải trên giấy.
Nghĩ một chút, vẫn thành thật trả lời: “Chú, công thức này… Chúng cháu chưa được học.”
Cho nên không thể giải bằng cách này…
Nghiêm Quân Thành suy nghĩ một chút.
Chẳng bao lâu anh đã sử dụng một công thức khác để giải đề.
Lần này làm đúng rồi.
Trịnh Vãn ở trong phòng bếp có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp kiên nhẫn giảng giải của anh đan xen với vài câu nói của Tư Vận.
Cô vui vẻ nở nụ cười, tiếp tục công việc trên tay, nghiêm túc cắt nhỏ tảng thịt bò.