Nghiêm Quân Thành đã từng là thủ khoa kỳ thi cấp ba của Đông Thành, cũng là thủ khoa khối tự nhiên của kỳ thi đại học.
Tuy rằng anh đã rời khỏi trường học nhiều năm nhưng những kiến thức được học đều đã khắc sâu trong đầu, tiện tay mở sách giáo khoa của Trịnh Tư Vận ra, sau khi hiểu rõ tiến độ học tập hiện giờ của cô bé, những đề bài khó cũng được giải một cách dễ dàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tư Vận cũng dần dần tập trung.
Vứt bỏ hết sự xạ la và sợ sệt khi đối mặt với Nghiêm Quân Thành, giờ phút này, cô bé chỉ coi anh là người bề trên, là thầy giáo.
Cô bé có thể cảm nhận được rõ ràng và trực quan về hướng giải bài của anh, không giống với cô bé, đó là một loại tư duy khác.
Khi Trịnh Vãn bưng mì sợi ra, hiển nhiên là Trịnh Tư Vận vẫn chưa thỏa mãn.
"Ăn mì." Trịnh Vãn dịu dàng nhắc nhở.
Nghiêm Quân Thành buông giấy nháp trong tay xuống, đứng dậy cùng cô đi đến phòng bếp bưng một bát mì sợi nóng hổi khác.
"Em không ăn à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy cô chỉ nấu hai bát mì, anh hỏi.
Trịnh Vãn lắc đầu: "Gần bảy giờ em mới ăn cơm, khách hàng mà em kể với anh kia lại mang bánh ngọt cho em nữa, giờ vẫn chưa tiêu hóa, làm sao ăn được."
Nghiêm Quân Thành không cố ép nữa.
Trước bàn ăn nho nhỏ, rõ ràng bát của Nghiêm Quân Thành lớn hơn.
Thành phần trong bát mì cũng rất phong phú, thịt bò kho màu sắc đậm chất thành mấy miếng, bên cạnh còn có trứng ốp và bông cải xanh.
Bát của Trịnh Tư Vận nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cái nên có đều có.
Sau khi trải qua thời gian giải bài, lúc Trịnh Tư Vận đối mặt với Nghiêm Quân Thành cũng tự nhiên hơn rất nhiều, cô bé âm thầm thở dài một cái, lên án nói: "Mẹ, nếu mẹ còn nuôi con như vậy, sớm muộn gì con cũng sẽ trở thành người béo đấy."
Trịnh Vãn vô thức nói: "Con còn đang lớn, béo ở đâu chứ?"
"Mẹ, con đã mười lăm tuổi rồi, còn lớn gì nữa ạ!"
"Cũng chưa chắc." Trịnh Vãn một tay chống cằm, cười híp mắt nhớ lại và nói: "Mẹ nhớ trước khi thi vào cấp ba mẹ cao khoảng một mét sáu, nhưng trước khi thi đại học mẹ đã cao một mét sáu mươi lăm rồi. Năm centimet này cũng là sau đó mới cao lên mà."
Nghiêm Quân Thành yên lặng ăn mì ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, phụ họa một câu: "Đúng vậy."
Hai mắt Trịnh Tư Vận sáng lên, bắt đầu hứng thú: "Thật ạ, chú còn nhớ ư?" Trịnh Vãn cũng nhìn về phía anh.
Có thể là do đêm nay quá mãn nguyện và thả lỏng, vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành cũng dịu dàng hơn rất nhiều: "Lần đầu tiên lúc gặp mẹ cháu, cô ấy ở dưới gốc cây đằng trước tòa nhà dạy học, đầu vẫn chưa chạm đến cành cây. Sau đó lớp mười hai, lúc cô ấy đứng ở dưới gốc cây kia thì phải cúi đầu mới không bị cành cây làm rối tóc."
Trịnh Vãn cũng nhớ lại gốc cây kia.
Cô khẽ nói: "Anh còn nhớ hả?"
"Ừm."
Trịnh Tư Vận giả vờ gật đầu: "Thôi được, cháu sẽ cố gắng ăn cơm, tranh thủ cao đến một mét bảy."
... Có lẽ có thể coi đây là mục tiêu?
Kiếp trước trong ba năm cấp ba, mẹ đều không có ở bên cạnh cô bé, cô bé cũng đã trải qua trong chết lặng.
Kiếp này mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi, mẹ chăm sóc cô bé tỉ mỉ như vậy, nhất định cô bé có thể cao hơn kiếp trước, cũng khỏe mạnh hơn.
Cô bé không nên quá gầy yếu, cô bé phải khỏe mạnh hơn một chút, ít nhất có thể bảo vệ bản thân và mẹ.
Kiếp này sẽ làm bé cưng khỏe mạnh của mẹ.
"Sau này anh cũng sẽ thuê chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp thích hợp." Nghiêm Quân Thành dừng một lát: "Nếu như là lớn lên ở Nam Thành, có thể hai mẹ con đều có khẩu vị bên kia, một thời gian nữa anh sẽ cho người đi tìm đầu bếp bản địa Nam Thành."
Sau này.
Đương nhiên là chỉ sau khi kết hôn.
Trịnh Vãn còn lo lắng Nghiêm Quân Thành đột nhiên nói đề tài này sẽ khiến cho Tư Vận không quen.
Nào ngờ Tư Vận lại gật đầu không chút nghĩ ngợi: "Chú, tốt nhất là chú còn phải nhắc một yêu cầu, nhất định phải tìm kiểu đầu bếp giỏi nấu canh, mẹ cháu thích uống canh."
Nghiêm Quân Thành như có điều suy nghĩ: "Được, còn gì nữa không?"
"Nếu như biết làm bánh ngọt nữa thì tốt nhất."
"Được."
Trịnh Vãn đành phải xoa ấn đường mấy cái.
Có điều cô vẫn không lên tiếng ngăn cản, đương nhiên cô có thể cảm nhận được, Tư Vận không được tự nhiên khi ở trước mặt Nghiêm Quân Thành.
Bây giờ Tư Vận đã nói nhiều hơn một chút, có lẽ là cô bé vẫn ngầm đồng ý cho hành động như vậy.
Cô không yêu cầu Tư Vận coi một người đàn ông khác không có quan hệ máu mủ với con bé làm cha, chuyện này quá khó xử cho con bé.
Nhưng sau này cô sẽ lấy Nghiêm Quân Thành, hai mẹ con cô sẽ chung sống với anh.
Quan hệ có thể hòa thuận, đương nhiên không còn gì tốt hơn.
Sau khi ăn mì xong, Trịnh Tư Vận rất chu đáo muốn cướp nhiệm vụ rửa bát nhưng Trịnh Vãn không đồng ý, giục cô bé mau chóng tắm rửa về phòng đi ngủ.
Trịnh Tư Vận: "... Dạ!"
Cô bé chuồn vào phòng, vẫn cảm thấy chưa đủ.
Lỗ tai dán lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi ý thức được bây giờ mình giống con thằn lằn mới hậm hực lùi lại.
Trong phòng bếp.
Trịnh Vãn không lay chuyển được Nghiêm Quân Thành, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn anh rửa bát, so với lần đầu tiên rửa bát ở đây, anh đã thành thạo hơn rất nhiều. Một lúc sau đã rửa sạch sẽ hai bộ bát đũa, tiện thể còn lau sạch chút dầu bị bắn ra trên bếp gas lúc ốp trứng.
Anh làm việc rất nghiêm túc.
Chỉ cần là chuyện mà anh muốn làm, chuyện anh vui lòng làm, anh đều sẽ làm tốt nhất.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, Trịnh Vãn tiễn anh xuống dưới nhà giống như lần trước.
Cô nghĩ thời gian vẫn chưa quá muộn, trong ánh mắt cố chấp ẩn chứa nụ cười của anh, cô gật đầu cùng anh vào trong xe.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, dưới tòa nhà không có một ai, xung quanh yên tĩnh đến mức như thể toàn thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chỉ có đèn đường chiếu vào từ bên ngoài.
Ánh sáng bên trong xe vẫn lờ mờ.
Nghiêm Quân Thành thoải mái nằm ở trên đùi Trịnh Vãn.
Trịnh Vãn biết ngày thường công việc của anh cũng bận rộn, bèn duỗi duỗi cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn ra kiên nhẫn mà cẩn thận xoa bóp đầu giúp anh.
Có một khoảng thời gian mẹ của cô luôn đau đầu, cô đặc biệt đi học xoa bóp với một cô giáo già ở Nam Thành, bây giờ cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
Người đang uể oải nhắm mắt dưỡng thần mở miệng như vô tình: "Anh giải được bài mà con bé không biết làm."
"Nghe như anh đang mong em thưởng cho anh nhỉ." Trịnh Vãn trêu chọc anh.
Quan hệ của hai người cũng ngày càng thân mật, tựa như những năm xa cách kia không hề tồn tại.
Cô có thể thoải mái nói đùa với anh.
Khi ở trước mặt cô anh cũng sẽ tháo bỏ uy nghiêm của tổng giám đốc Nghiêm xuống, rảnh rỗi sẽ quấn lấy cô.
Có đôi khi Trịnh Vãn nghĩ, cho dù không có bí mật mà cả thế giới chỉ có mình cô biết, có lẽ quanh đi quẩn lại cuối cùng cô và Nghiêm Quân Thành cũng vẫn sẽ ở bên nhau.
"Có sao?" Anh hỏi mập mờ.
Anh không nói rõ ràng.
Như thể một người đàn ông chín chắn hơn ba mươi tuổi đang phủ nhận hành vi ngây thơ này, lại như thể thật sự đang đòi phần thưởng với cô.
"Có."
Dường như Nghiêm Quân Thành đã nghĩ sẵn chuyện phần thưởng, không hề do dự một giây nào: "Gọi video với anh trong mấy ngày anh đi công tác."
Trịnh Vãn không hiểu: "Video?"
"Ừm. Muốn nhìn em một chút."
"Được." Cô tiếp tục xoa bóp cho anh.
Ngón tay trắng nõn xuyên qua mái tóc đen dày của anh. Trước kia đã từng nghe người ta nói, tính cách của người có chất tóc cứng rắn như vậy đều rất ngang ngược cố chấp.
Nghiêm Quân Thành là như vậy.
Trần Mục và Tư Vận cũng như thế.
Chỉ có cô, sợi tóc nhỏ mềm.
Anh không nói chuyện, cô cũng đắm chìm trong thế giới của mình, lúc lấy lại tinh thần, anh đang nằm ở trên đùi đã ngủ thiếp đi, hít thở đều đều.
Cô nghĩ, chắc hẳn những năm qua anh cũng đã rất mệt mỏi.
Cho dù lưng của anh vẫn thẳng như trước đây, ánh mắt của anh vẫn sâu thẳm như trước đây, nhưng dù sao anh cũng không còn là anh của năm mười chín tuổi nữa.
Năm nay anh ba mươi chín tuổi, đã không còn trẻ nữa.
Cô dần dần dừng động tác xoa bóp, tay lại vẫn vuốt ve tóc của anh, lòng bàn tay chạm đến vết sẹo ngày xưa của anh.
Cô xoa xoa, cũng làm hành động ngốc nghếch giống như anh lúc trước.
Như thể muốn xoa để vết sẹo này biến mất, xoa dịu những tổn thương mà anh từng phải chịu.
Trong bóng tối, cô cứ chăm chú nhìn vào mặt anh như vậy.
Lòng bàn tay hơi lạnh di chuyển từ cái trán đến lông mày sắc bén, lại đến sóng mũi cao. Cô nghĩ, nếu như trong hai mươi năm qua anh từng thích người khác, cũng từng yêu đương, có lẽ người có lòng dạ lạnh lẽo cứng rắn như cô cũng sẽ không có chút đau buồn nào đối với anh.
Thế nhưng anh lại lẻ loi một mình hai mươi năm.
Rõ ràng cô cũng biết mình không sai, nhưng những lúc như vậy vẫn không thể nào tự kiềm chế được lòng thương xót anh.
Anh bỏ ra hai mươi năm thời gian, cuối cùng đã khiến cô có cảm xúc khác ngoài thích và sợ anh.
Đối với một người phụ nữ mà nói, thương xót thậm chí còn nặng nề hơn cả thích đơn thuần.
Trịnh Vãn như thể không cảm nhận được thời gian trôi qua.
Khi Nghiêm Quân Thành tỉnh lại từ trong giấc ngủ thì đã sắp mười hai giờ.
Anh khàn giọng nói: "Tại sao không đánh thức anh?"
Nói xong anh ngồi dậy, mượn ánh sáng trong bóng đêm để nhìn đồng hồ.
Chân của Trịnh Vãn đã tê rần, cô khẽ xuýt xoa một tiếng, thử hoạt động hai chân.
"Thấy anh ngủ rất ngon nên không đánh thức anh."
Nghiêm Quân Thành bất đắc dĩ, vươn bàn tay rộng lớn ra xoa bóp giúp cô. Trong lòng lại cảm nhận được sự vui vẻ thoáng qua, bất kỳ một hành động dung túng nào của cô đối với anh cũng đều sẽ được anh phóng đại vô hạn. Ở trước mặt cô anh sẽ bỏ xuống tất cả mọi phòng bị, cho dù lúc anh đang ngủ, cô dùng dao đâm thủng cổ họng của anh, anh cũng sẽ không giãy giụa.
"Được rồi, đừng xoa bóp nữa."
Trịnh Vãn đè tay anh lại, nói với giọng điệu bất đắc dĩ: "Em đi lên trước, anh cũng về nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong cô muốn đẩy cửa xe ra.
Nghiêm Quân Thành lại nhanh hơn động tác của cô, anh xuống xe trước, đi đến bên cạnh mở cửa xe.
Lúc cô trở tay không kịp đã xoay người, bế cô ra khỏi xe bằng kiểu bế công chúa.
Trịnh Vãn bị anh làm cho sợ hết hồn.
Trong khung cảnh vạn vật yên tĩnh này, cô cũng thấp giọng vội nói: "Đừng làm bừa nữa, mau thả em xuống!"
Nghiêm Quân Thành đâu chịu thả, cúi đầu nhìn cô: "Ôm chặt."
Lại còn vì muốn dọa cô mà tăng tốc bước chân.
Cô hết cách, phản ứng tự nhiên của cơ thể khiến cô ôm chặt lấy cổ anh.
"Nghiêm Quân Thành, anh điên rồi!" Cô tức giận.
Anh chỉ cho rằng đây là một trò đùa nhỏ cùng người yêu không có ảnh hưởng gì, vui vẻ tự đắc, rất thích thú.
Một người trầm lắng như anh cũng chỉ sẵn lòng thể hiện mặt ngây thơ của đàn ông khi ở trước mặt cô.
Đối với anh mà nói, bế cô như vậy quá dễ dàng, gần như không tốn chút sức nào, bước chân của anh vững vàng đi vào tòa nhà chung cư, sau khi lên cầu thang, Trịnh Vãn không dám tiếp tục giãy giụa nữa, trên đất bằng thì được, nhưng ở trên cầu thang như vậy, nếu như không cẩn thận bị ngã thì sẽ gãy xương.
Bây giờ Trịnh Vãn chỉ cảm thấy may mắn, may mà lúc này là đêm khuya.
Các ông các bà đã đi vào giấc mơ đẹp từ lâu, nếu không bị hàng xóm nào đó nhìn thấy thì sẽ xấu hổ lắm.
Cánh tay anh nâng cô một cách vững chắc, cố gắng không để cô bị xóc nảy.
Ổn định đi lên tàng, đến cửa nhà, anh vẫn không buông, phòng ở cũ nên hiệu quả cách âm không tốt cho lắm, Trịnh Vãn cũng không muốn dây dưa với anh, sợ quấy rầy đến hàng xóm, tức giận lườm anh một cái, cầm chìa khóa cẩn thận mở cửa.
Nghiêm Quân Thành đã rất quen thuộc với kết cấu của căn nhà này.
Phòng khách không bật đèn, anh vẫn có thể thuận lợi ôm cô đi vào phòng ngủ.
Có lẽ là thật sự tức giận không nhịn được nữa, cách lớp áo, cô cắn bả vai anh một cái không nhẹ.
Giận anh "Lấy oán trả ơn."
Rõ ràng cô đã xoa bóp cho anh, còn dùng chân làm gối đầu cho ahh, anh lại dọa cô quậy cô như vậy.
Nghiêm Quân Thành không để ý.
Đặt cô lên giường, lại ngồi xổm xuống cởi giày cho cô, sau khi làm xong những chuyện này mới cúi người hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp: "Ngủ ngon."