Thứ hai là ngày thẩm mỹ viện có ít khách nhất.
Trịnh Vãn tan làm đúng giờ, vừa tới nhà còn chưa kịp uống một ngụm nước, tiếng thông bao Wechat đã vang lên. Cô đặt cốc xuống, bước nhanh đi đến bên cạnh ghế sô pha, lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, quả nhiên là Nghiêm Quân Thành gọi video tới trò chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi kết nối được mấy giây, chất lượng hình ảnh trên màn hình mới ổn định rõ ràng.
Trong màn hình, dường như anh đang ngồi ở trên ghế sô pha trong bóng tối, cũng không mặc trang phục chính thức, mà là quần áo thoải mái màu xám đậm.
Ánh mắt của cô dịch chuyển lên trên, bây giờ còn chưa tới bảy giờ.
"Anh làm việc xong rồi à?"
Cô không hiểu hành trình đi công tác của anh cho lắm.
Trong ấn tượng, nếu như đi công tác thì chắc hẳn là bề bộn nhiều việc, nhưng trông anh lại như đã tan làm lâu rồi.
Hình ảnh giật giật mấy giây.
Hóa ra là anh chỉnh camera rồi đặt ở trên máy tính trên bàn trà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến: "Vẫn chưa làm xong, chỉ là về sớm thôi."
"Vậy à." Trịnh Vãn nói: "Vậy anh mau làm đi, đừng làm chậm tiến độ công việc."
"Ngày đó em đã đồng ý rồi."
Trịnh Vãn bất đắc dĩ.
Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc đến ngày đó? Có điều nếu như là chuyện đã đồng ý thì đương nhiên phải làm được. Sau khi tán gẫu với anh mấy câu cô mới ngồi dậy đi vào phòng bếp, hình như anh có đam mê xem người ta nấu cơm, cũng không cho phép cô cúp máy, cô đành phải đặt điện thoại di động ở một bên, vừa hay cũng có thể để anh nhìn thấy cô.
Trên cổ tay cô có dây buộc tóc màu đen.
Sau khi đeo tạp dề xong, hai tay gom lấy tóc dài, tiện tay buộc kiểu tóc đuôi ngựa.
Ánh đèn của phòng ở cũ đều là màu ấm, tạo thành một quầng sáng mờ mịt bao phủ ở trên người cô, như thể phủ lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Cô yên lặng chuẩn bị đồ ăn.
Cầm con dao phay trong tay, cắt thịt ba chỉ trên thớt gỗ thành từng miếng mỏng.
"Chuẩn bị nấu món gì?"
Nghiêm Quân Thành vẫn luôn chăm chú nhìn cô một hồi lâu đột nhiên hỏi.
Lúc này Trịnh Vãn mới ngước mắt lên, nhìn về phía điện thoại đặt chếch ở trước mặt, mỉm cười: "Cơm trộn thịt ba chỉ dưa chua. Rất đơn giản, rán thịt ba chỉ cho ra dầu, sau đó bỏ dưa chua vào xào là được."
Nghiêm Quân Thành nói: "Anh còn chưa ăn bao giờ."
"Chưa ăn bao giờ?"
Trịnh Vãn nghi ngờ mấy giây rồi hiểu ra. Nghiêm Quân Thành không kén ăn nhưng anh vẫn thích những món ăn tiêu chuẩn nhà nấu hơn, món cơm trộn này cũng sẽ bị anh xếp vào những loại "Kỳ dị", trong kỳ nghỉ hè và nghỉ đông thời cấp ba, bọn họ cũng thường xuyên ra ngoài hẹn hò, rõ ràng anh chọn nhà hàng Tây nhưng lần nào anh cũng không thích ăn.
"Lần sau sẽ thử." Anh nói.
Dĩ nhiên không phải thử cơm trộn của nhà hàng bên ngoài, mà là muốn nếm thử tay nghề của cô.
Cơm trộn thịt ba chỉ dưa chua quả thật rất đơn giản, Trịnh Vãn làm một lát sau đó chia ra một đĩa khác, để lại cho Trịnh Tư Vận tan học về ăn.
Trịnh Vãn phải bưng đĩa, không rảnh tay cầm điện thoại nên bèn bỏ điện thoại di động vào trong túi.
Mà giờ phút này, màn hình điện thoại của Nghiêm Quân Thành tối xuống, anh kiên nhẫn chờ đợi.
Đối với Trịnh Vãn mà nói, loại trải nghiệm như vậy cũng rất mới lạ. Cuộc sống và công việc của cô trông như bận rộn nhiều việc, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, nhưng dường như người thành phố đều như vậy - Bận rộn nhưng lại không biết mình đang bận chuyện gì, không kiếm được quá nhiều tiền, thời gian một ngày cứ thế trôi qua.
Thời gian như nước trôi qua kẽ tay.
Có người có thể bắt lấy, biến nó thành tiền, vậy thì cũng đáng giá, sợ nhất chính là bận rộn cả một đời, cuối cùng vẫn không có gì trong tay.
Đến độ tuổi này của cô, bạn thân trước đây đều đã kết hôn sinh con, ai cũng bận bịu, không ai rảnh rỗi kết nối tình cảm. Tư Vận trở thành tri kỷ nhưng con bé cũng phải đi học, cũng có vòng bạn bè của mình, dù quan hệ của hai mẹ con có thân thiết đến mấy thì thời gian ở chung mỗi ngày cũng không nhiều.
Con người đến tuổi trung niên sẽ càng hiểu sâu sắc về câu nói "Thời trẻ vợ chồng về già bầu bạn", vừa là bạn đời, cũng là bạn bè.
Nhưng cô đã mất đi chồng, trong sáu năm quá khứ kia vẫn chưa kịp có cảm giác đặc biệt, bởi vì cô quá bận, nhưng bây giờ khi Nghiêm Quân Thành xuất hiện trong cuộc sống của cô lần nữa, quả thật cô đã cảm nhận được cảm giác phong phú đã lâu không thấy.
Tựa như giờ phút này đây, cho dù anh đang bận đang đi công tác, nhưng cô cũng không phải ăn cơm một mình, anh còn ở đầu bên kia điện thoại trò chuyện với cô.
Cô mới hiểu được, năm nay cô cũng mới ba mươi tám tuổi. Hóa ra cô cũng cần bầu bạn, cần sự an ủi và cái ôm mạnh mẽ từ người khác.
"Tháng sau công ty sẽ họp thường niên, đến lúc đó anh muốn dẫn em và con xuất hiện ở đó, có thể chứ?" Anh đột nhiên mở miệng hỏi.
Nếu như có thể, Nghiêm Quân Thành cũng muốn bảo vệ hai mẹ con cô thật tốt, không muốn người khác tìm hiểu quá nhiều về quá khứ của hai người.
Trước đó anh luôn nghĩ như vậy, nhưng may mà có Hà Thanh Nguyên nhắc nhở anh, bọn họ cũng không phải là người của công chúng, chơi trò yêu đương âm thầm như vậy, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác suy đoán anh muốn cất giấu người đẹp trong nhà.
Đương nhiên anh ghét dùng từ này ở trên người cô.
Trịnh Vãn dừng một lát, cơm trộn dưa chua này có chút mặn, cô cầm lấy cốc uống hết mấy ngụm nước, sau khi vị qua trôi đi mới trả lời anh: "Lúc nào của tháng sau? Đầu tháng em phải đi nước ngoài học tập, không biết có thời gian hay không."
Trong lòng Nghiêm Quân Thành thả lỏng: "Yên tâm, hội nghị là cuối tháng."
"Chỉ cần thời gian không xung đột thì không thành vấn đề."
Trịnh Vãn cũng không biết Nghiêm Quân Thành đã nói những chuyện gì, suy nghĩ kỹ lại thì chẳng thấy nói chuyện gì có ích, nhưng thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, đến khi điện thoại di động của cô nhắc nhở phải sạc pin, cô mới phát hiện bọn họ đã gọi video được một giờ.
-
Sau khi tan làm, Trịnh Vãn xuống tầng như mọi ngày, nhìn thấy chiếc xe con màu đen đỗ ở vị trí đỗ xe bên đường.
Hai ngày nay Nghiêm Quân Thành vẫn luôn để tài xế đến đưa cô về nhà.
Từ lúc gặp lại đến nay, phần lớn thời điểm đều là anh tự mình đến đón cô, số lần cô chung đụng riêng với tài xế đã ít càng thêm ít. Bởi vậy, khi tài xế không xuống xe mở cửa giúp cô giống như hôm qua, cô cũng không phát hiện ra có gì không đúng.
Cô đi đến bên cạnh xe, lễ phép gõ cửa sổ xe trước, chỉ loáng thoáng nhìn thầy tài xế ngồi ở ghế lái. Lúc này mới mở cửa xe ngồi vào trong xe.
Ánh sáng trong xe lờ mờ, cô chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại. Tài xế đến đón cô hai hôm nay là người trước đây luôn đi theo anh, là một người to con và ít nói, cô cũng được trợ lý đặc biệt Vương cho biết, anh ta không chỉ là tài xế mà cũng là vệ sĩ.
Có lẽ là nội bộ Tập đoàn Thành Nguyên có quy định, mỗi lần cô gặp tài xế này, anh ta đều mặc Âu phục.
Hôm nay lại rất kỳ lạ, thế mà lại mặc áo len màu xám rộng rãi thoải mái, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai.
Trịnh Vãn sợ nhìn người ta chằm chằm như vậy không được lễ phép, bèn lặng lẽ thu tầm mắt lại.
Bỗng nhiên, người kia cố gắng đè thấp giọng hỏi: "Cô Trịnh, đi đâu?"
Trịnh Vãn thuận miệng trả lời: "Về nhà..."
Một giây sau cô mới nhận ra! Đột nhiên nhìn về phía người đang ngồi ở ghế lái, sau đó ghé lại gần hơn, nhìn thấy đường nét bên mặt quen thuộc, trong lòng cô lập tức có cảm xúc bắn ra, mọi người gọi là "Niềm vui bất ngờ", cô rất ít khi hoạt bát sống động như vậy, tựa như trở về tuổi hai mươi, cô vừa gọi tên anh vừa vươn tay nhéo cánh tay anh: "Chẳng phải nói ngày mai mới về hay sao? Anh lừa em."
Nghiêm Quân Thành cũng không tránh mà nhìn thẳng vào cô, nói: "Về sớm làm tài xế cho em."
Trên mặt Trịnh Vãn đầy ý cười, lại di chuyển sang một bên, đẩy cửa xe ra, mấy giây sau đã đến ghế phó lái.
Hai người đã có ăn ý, cô cũng bị anh thay đổi lúc nào không hay, chờ anh thắt dây an toàn cho, anh vươn người tới, kéo dây an toàn qua, sau khi cài lại cho cô lại bất ngờ hôn cô một cái.
Trịnh Vãn tươi cười nhìn anh.
Tuy rằng anh sắp bước vào ngưỡng bốn mươi nhưng cảm giác tuổi tác trên người anh rất mờ nhạt, trông càng giống như tinh anh ngoài ba mươi hơn.
Cho dù là lúc mười tám mười chín tuổi, cô cũng không thấy anh đội mũ lưỡi trai như vậy bao giờ, không khỏi tò mò, cẩn thận ngắm nghía, khó nén được nụ cười trên mặt.
Nghiêm Quân Thành thản nhiên bỏ mũ xuống, sau đó đội lên đầu cô.
Trịnh Vãn rất vui vẻ.
Cô cũng không biết mình vui là vì anh đột nhiên xuất hiện hay là vui vì nhìn thấy anh ăn mặc như vậy.
Ngồi ở ghế phó lái có thể nhìn thấy rõ ràng cách ăn mặc của anh hôm nay.
Áo len màu xám rộng rãi phối với quần thoải mái màu đen, trên chân là một đôi giày thể thao màu đen.
Cô không khỏi trêu chọc: "Tổng giám đốc Nghiêm muốn để bản thân trông trẻ tuổi hơn hả?"
Nghiêm Quân Thành nắm tay lái, phối đồ phải nguyên bộ, đồng hồ ở tay trái của anh cũng đổi thành kiểu đồng hồ cơ dùng cho vận động.
Rõ ràng là anh không muốn thảo luận chủ đề khiến anh xấu hổ này, anh khẽ ho một tiếng: "Chưa ăn cơm tối phải không, muốn ăn gì anh dẫn em đi?"
Anh có suy nghĩ gì, Trịnh Vãn liếc một cái là nhìn thấu.
Cô cứ không phối hợp nói sang chuyện khác theo ý muốn của anh, cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, tách tách tách chụp lại dáng vẻ này.
Nghiêm Quân Thành rất bất đắc dĩ, thấy dáng vẻ cô nhếch môi vui vẻ cúi đầu nhìn điện thoại, anh cũng không tiện nói lời gì mất hứng.
Cô vui là được, chỉ có thể báo cho bên kia mua thêm mấy bộ trang phục giả vờ nai tơ để đổi lấy nụ cười của cô.
"Muốn ăn cái gì?" Anh lại hỏi.
Trịnh Vãn lưu lại "Lịch sử đen" của anh, mặt mày hớn hở, tâm trạng cũng tốt: "Hôm nay nghe các đồng nghiệp nói đến lẩu, anh muốn ăn không?"
"Đều được."
"Vậy hay là chúng ta về nhà tự làm nhé?" Trịnh Vãn nói: "Nghe các đồng nghiệp nói quán lẩu có danh tiếng tốt ở gần đây mỗi ngày đều xếp hàng rất đông, em không muốn chờ ở bên ngoài, ăn ở trong nhà có được không?"
Nghiêm Quân Thành gật đầu, lại không nhanh không chậm bổ sung một câu: "Hôm nay anh không muốn cọ nồi rửa bát, hay là gọi người mang tới nhà nhé?"
"Không muốn rửa bát mới là nguyên nhân chủ yếu đúng không?"
Không phải Trịnh Vãn không có ý muốn của mình, nếu như sau này sẽ ở chung với nhau, vậy thì cô cũng sẽ không quá dung túng anh ở những phương diện cần thiết.
Nếu anh đã nói như vậy thì cô cũng không có lý do để phản đối, đồng ý rất nhẹ nhàng: "Vậy cũng được."
"Em lấy điện thoại cho anh với." Anh nói.
Điện thoại di động của anh đặt ở trên bảng điều khiển trung tâm, Trịnh Vãn tiện tay cầm lấy: "Anh muốn gọi điện thoại hả? Bây giờ đang lái xe, như vậy không an toàn."
"Em gọi." Ánh mắt của anh tập trung nhìn tình hình phía trước xe, nhẹ giọng nói: "Mật khẩu là 0608."
Trịnh Vãn cúi đầu, vừa ấn mật khẩu vừa nói: "Mật khẩu này của anh có ý nghĩa gì không?"
Không phải là sinh nhật anh cũng không phải sinh nhật cô.
Vừa dứt lời, cô đột nhiên nghĩ ra đây là ngày gì.
"Thôi được rồi, anh đừng nói nữa, em nghĩ ra rồi."
Da mặt cô mỏng, những lúc không ở trên giường thì không có cách nào nhớ lại những chuyện kia một cách tự nhiên như ăn cơm uống nước được.
Nghiêm Quân Thành vui vẻ khẽ cười một tiếng.
"Sau đó thì sao?" Cô muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề 0608 này, nghiêng đầu hỏi anh.
"Tìm Lý Kim ở trong danh sách liên hệ của Wechat, cũng chính là quản gia ở bên phía Lan Đình. Gửi thẳng cho anh ta nói em muốn ăn loại lẩu gì và cả thức ăn kèm là được."
"Như vậy cũng được?"
"Được."
Trịnh Vãn tìm được Lý Kim, suy nghĩ một lát lại bàn bạc với anh: "Vậy chúng ta ăn lẩu gì đây?"
"Thanh đạm một chút."
"Đổi khẩu vị?" Cô cảm thấy kỳ lạ.
"Phối hợp với khẩu vị của em, em muốn ăn cái gì cứ gọi cái đó, anh sao cũng được."
"Vậy lẩu nấm?" Cô gật đầu như thể độc thoại: "Được, lẩu nấm đi, sau đó là thịt bò cuốn thịt dê cuốn, à không đúng, anh không ăn thịt dê."
Cô cúi đầu soạn nội dung tin nhắn, chẳng mấy chốc đã liệt kê xong thức ăn kèm, trước khi gửi đi lại cố ý xác nhận với anh một lần nữa.
Điều khiến cô giật mình chính là, cô mới gửi đi chưa được mấy giây, đầu bên kia đã lập tức trả lời: [Dạ vâng thưa anh, lập tức sắp xếp.]
Cô ngạc nhiên: "Anh ta trả lời nhanh thật đấy."
Từ đáng yêu này dường như không thích hợp dùng cho người trung niên.
Bình thường mọi người dùng nó để hình dung trẻ con, thiếu niên, nhưng đối với Nghiêm Quân Thành mà nói, nghĩ đến từ này, người đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là cô.
Là cô trợn mắt ngạc nhiên, là cô nhíu mày lúc tức giận, là cô nhếch môi lúc ngạc nhiên mừng rỡ.
Đáng yêu, xinh đẹp, sinh động, đều là cô.
Đúng lúc chờ đèn đỏ, anh không kìm nén được tình cảm trong lòng, xòe bàn tay ra, Trịnh Vãn liếc nhìn anh, biết trò của anh nhưng vẫn phối hợp đặt tay vào trong lòng bàn tay anh.
...
Quản gia mà Nghiêm Quân Thành thuê quả nhiên có năng suất làm việc rất tốt.
Bọn họ mới đến nhà chưa đầy một lát, Lý Kim đã dẫn đầu bếp mang nguyên liệu nấu ăn tới.
Hai người phối hợp vô cùng tốt, tự mang nồi bát và thức ăn, ngay cả đĩa bày biện cũng đều rất tinh xảo, chỉ chốc lát, trên bàn ăn nho nhỏ đã chất đầy đĩa.
Tuổi tác của Lý Kim không lớn, trông cũng chỉ khoảng bốn mươi, làm việc đáng tin cậy, trật tự rõ ràng.
Lát sau Lý Kim đã dẫn đầu bếp chuẩn bị xuống dưới nhà.
Lúc Trịnh Vãn biết bọn họ chưa đi, mà là ở dưới nhà đợi bọn họ ăn xong sẽ đi lên thu dọn tàn cuộc, cô nâng trán: "Như vậy thì ngại lắm."
Nghiên Quân Thành nhúng thịt cho cô, bình tĩnh nói: "Quen là ổn thôi, đây cũng là công việc của bọn họ."
"Một vấn đề cuối cùng." Cô hỏi: "Giờ này bọn họ có tính là tăng ca không, có tiền lương tăng ca không?"
Anh bị cô chọc cười: "Có."
Lúc này cô mới yên tâm: "Vậy bọn họ ăn cơm chưa?"
"Không biết, nhưng mà..." Anh gắp thịt bò cuốn đã nhúng chín lên bỏ vào trong bát của cô, nói: "Chắc là không có cấp dưới nào muốn ăn cơm chung với ông chủ, giờ này bọn họ thà mua cái bánh bao không nhân ở ven đường cũng không muốn ăn chung với anh."
Anh như thể trở lại năm mười tám mười chín tuổi, thường xuyên nói ra những lời khiến người khác nghẹn lại.
"Ăn cơm chung với ông chủ, khẩu vị và tâm trạng đều sẽ bị ảnh hưởng, anh không muốn bồi thường phí tai nạn lao động."
Trịnh Vãn phì một tiếng: "Biết rồi."
Trong phòng vốn bật hệ thống sưởi ấm, sau khi ăn lẩu xong, Trịnh Vãn đổ mồ hôi đầy người, cô không thích cảm giác dinh dính như vậy.
Sau khi quản gia và đầu bếp đi lên, chỉ mất không tới năm phút để thu dọn xong tất cả, sau đó cô về phòng lấy đồ ngủ muốn tắm rửa: "Anh tự xem tivi một lát nhé, em không chịu được trên người em có mồ hôi, quá khó chịu."
Nhìn cô bước chân nhẹ nhàng cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, xuyên thấu qua cửa kính mờ cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mờ mờ, anh đoán cô đang cởi quần áo.
Nghiêm Quân Thành đau đầu nghĩ, hôm nay không nên đồng ý ăn lẩu.
Để di dời sự chú ý, anh cầm lấy điều khiển mở tivi, trùng hợp liếc thấy hộ chiếu mà cô đặt ở trong hộp đựng đồ.
Mở hộ chiếu của cô ra, đập vào mắt đầu tiên chính là ảnh thẻ của cô. Nhìn ngày của hộ chiếu vừa vặn là mười năm trước, mười năm trước cô cũng mới hai mươi tám tuổi, trông không khác năm mười tám tuổi là bao.
Nhìn lướt qua, anh đoán cô lấy hộ chiếu ra chắc hẳn là vì muốn thay mới.
Sắp hết hạn mười năm rồi.
Đương nhiên anh từng gặp cô lúc hai mươi tám tuổi, cô của năm đó lần đầu tiên cắt tóc ngắn, cũng không phải là vì thích, mà là cô không hài lòng với mái tóc xoăn mà thợ làm tóc làm cho cô, bực bội rất lâu, cô cắn môi cắt ngắn tóc đi, không ngờ lại phù hợp với cô, xinh đẹp lại hoạt bát.
Vốn dĩ đã cố gắng không nghĩ đến một số chuyện, nhưng khi anh mở hộ chiếu ra lại không thể tiếp tục xem nhẹ tự lừa mình dối người.
Mỗi lần xuất nhập cảnh hải quan sẽ đóng dấu ở trên hộ chiếu.
Cụ thể đến tận ngày tháng năm, nếu như coi hộ chiếu như hồi ký, ý nghĩa này cũng rất hay.
Anh đã biết từ lâu, từ hai mươi tám tuổi đến ba mươi hai tuổi, cô từng đi qua rất nhiều nơi.
Từng đi Queenstown ở New Zealand, từng đi nhà hát Opera Sydney ở Australia, từng đi lặn ở Honduras, từng đi tháp Eiffel ở nước Pháp.
Cô từng đi rất nhiều nơi cùng một người khác, có rất nhiều hồi ức.
Anh chỉ ở bên cô hai năm, cô lại ở bên một người khác mười hai năm.
Ánh mắt của Nghiêm Quân Thành dần dần dời đến trên tay mình, đôi tay này từng ký vô số hợp đồng, đôi tay này từng làm rất nhiều chuyện phi thường trong mắt người ngoài, đôi tay này... Cũng không có sức đến mức ngay cả cô cũng không bắt được. Khép hộ chiếu lại, đặt vào trong hộp đựng đồ một lần nữa.
Ghen tuông là mồi lửa, chỉ cần một chút xíu là có thể cháy lan ra, thiêu đốt đến mức lục phủ ngũ tạng của anh đều khó chịu.
Trong phòng tắm truyền đến từng đợt tiếng nước.
Trịnh Vãn đứng ở dưới vòi hoa sen, đang dùng ngón tay chải đuôi tóc, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động, cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn, Nghiêm Quân Thành đã mở cửa, cô trở tay không kịp, đến cả tiếng hét theo phản xạ cũng quên, cứ sững sờ nhìn anh đi về phía cô.
Sau đó, tóc của anh bị xối ướt, áo len của anh cũng vậy, từng đợt nước đọng dần dần lan ra, gần như trở thành màu đen.
Cô còn chưa lấy lại tinh thần, anh đã vươn tay tắt vòi hoa sen rồi ôm lấy cô đặt ở trên bồn rửa tay, cô ngửa ra sau, lưng dán lên tấm gương đầy sương mù.
"Anh..."
Tại sao anh lại đi vào!
Cô mới mở miệng, anh đã chặn cô lại.
Một nụ hôn gần như sắp khiến cô nghẹt thở.
Cô cũng không biết anh mạnh mẽ như vậy để làm gì.
Tay của anh cũng di chuyển từng tấc, Trịnh Vãn chỉ có thể dựa vào bả vai anh, hô hấp dồn dập.
Nghiêm Quân Thành có một đôi tay có thể khen là đẹp, ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, viết ra chữ đẹp, rất có sức mạnh, cô từng thấy anh dùng ngón tay chuyển động bút máy một cách linh hoạt lúc đang suy nghĩ về đề bài thi, cũng đã từng thấy anh dùng một tay bắt bóng rổ không tốn chút sức nào.
Cô đang ở trong tay anh, bị anh khống chế.
Giây phút chạm đến cô, tất cả mọi sự ghen tỵ của anh gần như tan thành mây khói.
Dường như cô không hề biết rằng, tất cả mọi kiêu ngạo của anh đều bị cô nghiền nát bên trong tiếng nói cười.
Mà cô cũng không biết rằng, từ rất nhiều năm về trước anh đã giơ cờ trắng với cô, anh đầu hàng.
Đầu hàng vô điều kiện mãi mãi.