[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

 
Sau khi quậy phá xong, Trịnh Vãn đỏ mặt, vén mái tóc ướt nhẹp ra, gằn giọng ra lệnh cho Nghiêm Quân Thành quét dọn nhà vệ sinh cho sạch sẽ.
 
Dù trong mắt người khác anh là tổng giám đốc Nghiêm nói một là một, hai là hai nhưng lúc này vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, nhẫn nhục chịu khó lau chùi gương, bồn rửa tay, sau đó cọ rửa nhà vệ sinh một lượt. Trịnh Vãn dùng tiêu chuẩn nghiêm ngặt tuyệt đối, hận không thể dùng kính lúp nhìn mỗi một ngóc ngách, chỉ cần có một chút xíu dấu vết thôi, nhân viên vệ sinh Nghiêm Quân Thành phải làm lại lần nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Quân Thành tự biết mình đuối lý nên không nói gì cả.
 
Cuối cùng lúc đi về, trên người còn có “phần thưởng” của Trịnh Vãn – mấy vết cấu trên cánh tay và dấu răng trên vai.
 
Ngày hôm sau, Trịnh Vãn xin nghỉ nửa buổi sáng, cô và một chuyên viên thẩm mỹ trong cửa hàng tới văn phòng quản lý xuất nhập cảnh.
 
Chuyên viên thẩm mỹ muốn làm hộ chiếu, Trịnh Vãn muốn làm lại hộ chiếu, cô gái nhỏ lần đầu tiên ra nước ngoài, khó kiềm chế sự phấn khích.
 
“Chị Trịnh, em có thể xem hộ chiếu của chị không?”
 
“Được chứ.”
 
Cô gái cầm hộ chiếu, lật qua lật lại, tò mò hỏi: “Đây là gì thế ạ?”
 
“Là con dấu, lúc xuất nhập cảnh hải quan sẽ đóng cho.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Oa, chị Trịnh ơi, chị từng đi nhiều nơi thật đó!”
 
Trịnh Vãn bật cười: “Đúng là từng đi qua một vài nơi. Nếu không xem quyển hộ chiếu này thì chị cũng không nhớ mình từng tới những quốc gia này.”
 
“Chắc hẳn vui lắm đúng không chị? Em rất muốn ra ngoài du lịch nhưng em không dám đi một mình, đi theo đoàn lại sợ bị lừa...”
 
Trịnh Vãn cũng chìm vào hồi ức.
 
Cô và Trần Mục từng đi rất nhiều nơi. Trần Mục thích đi khắp nơi, anh ta thích núi sông hồ nước, anh ta thích giao lưu tư tưởng với những người khác da màu.
 
Quả nhiên hồi ức của con người có hạn, chỉ có thể nhớ những chuyện khắc sâu trong lòng.
 
Cực kỳ vui vẻ hạnh phúc, cực kỳ đau lòng.
 
Dù sao cảm xúc và ký ức quá bình thường sẽ dần phai nhạt trong quãng thời gian dài đằng đẵng.
 
Cô biết những nơi cô từng đi qua nhưng nếu bảo cô nhớ lại phong cảnh và câu chuyện thú vị lúc cô ở New Zealand, Australia thì dường như cô không nhớ nổi.
 
Sinh ly tử biệt là chuyện bất lực nhất.
 
Tình cảm do hai người tạo dựng lên, những con đường đó cũng là nơi hai người từng đi qua, nếu bầu bạn tới bạc đầu, hai người có thể cùng nhau nhớ lại, cô không nhớ thì anh ta sẽ nhớ, anh ta quên mất thì cô sẽ nhắc nhở. Nhưng bây giờ chỉ còn một người, cô không nhớ thì không ai nhớ được nữa, cô quên mất rồi thò cũng không ai nhắc nhở cô.
 
Cuối cùng vẫn không thể bên nhau tới già.
 
Nếu có may mắn sống được đến độ tuổi rất già, khi đó hai bên tóc mai đều điểm trắng, liệu cô còn còn nhớ mặt mũi của anh ta, giọng nói của anh ta hay không?
 
“Chị Trịnh?” Cô gái gọi cô mấy tiếng.
 
Trịnh Vãn lấy lại tinh thần, cười nói: “Chị chỉ đang nghĩ hình như trời ngày càng lạnh, có nên đi mua mấy cái áo phao dày không.”
 
Chung quy hồi ức cũng không có nhiệt độ.
 
Mùa đông này, cô vẫn cần một cái áo phao đểu giữ ấm.
 
Cô gái sáng bừng cả hai mắt: “Được ạ! Đến lúc đó chúng ta tới Seoul mua, nghe nói bên đó có mẫu mã theo mốt hơn, có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng tới bên đó mua!”
 
Trịnh Vãn cười gật đầu.
 
...
 
Sau khi lấy được hộ chiếu mới, Trịnh Vãn bắt đầu thu dọn hành lý.
 
Cô muốn đi một tuần, không yên tâm về con gái, dặn dò con gái hết lần này tới lần khác: “Tư Vận, thật sự không cần bà ngoại đến Đông thành chăm sóc cho con một tuần hả?”
 
Trịnh Tư Vận ngồi ở trước bàn đọc sách, quay đầu lại: “Không cần mà, thực sự không cần đâu, chắc chắn bà ngoại cũng không quen với thời tiết bên này, hơn nữa, mẹ à, năm này con mười lăm tuổi rồi, không phải năm tuổi, con tự chăm sóc mình được.”
 
“Thế...” Trịnh Vãn dừng một chút, “Chú con nói, ký túc xá ở trong trường không tốt lắm, chú ấy bảo nếu con muốn thì có thể tới ở khách sạn lần trước, có người chăm sóc một ngày ba bữa cho con.”
 
Trịnh Tư Vận xin tha: “Mẹ, mẹ của con, một mình con ở căn nhà to đùng như thế, đến tối con sẽ sợ lắm, thôi không sao đâu, chỉ có một tuần thôi, con cảm thấy ở trường sẽ tốt hơn, mẹ nghĩ mà xem, nếu như thế thì mỗi sáng con có thể ngủ thêm nửa tiếng luôn đấy.”
 
“Vậy cũng được.” Trịnh Vãn không ép nữa.
 
Lúc này, Trịnh Tư Vận nằm ở trên bàn bỗng ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại ở cạnh, chụp mấy câu trong tập đề.
 
Một giây sau, điện thoại Trịnh Vãn vang lên tiếng chuông thông báo.
 
Cô lấy ra nhìn, quả nhiên là tin nhắn trong nhóm Wechat ba người, con gái gửi ảnh vào.
 
Từ hôm Nghiêm Quân Thành dạy Trịnh Tư Vận làm bài tập, Trịnh Vãn bèn tạo một nhóm nói chuyện, trong nhóm chỉ có ba người bọn họ. Trịnh Tư Vận cũng dần dần thả lỏng, gặp phải câu nào không biết làm, lúc không biết hỏi ai sẽ chụp bài gửi vào trong nhóm.
 
Nghiêm Quân Thành luôn trả lời cô bé.
 
Anh cũng gửi ảnh lại, viết rõ các bước giải đề, tiện thể anh sẽ gửi tin nhắn thoại giảng giải thêm một lần nữa.
 
Trịnh Vãn chỉ lặng lẽ nhìn hai người họ tương tác với nhau.
 
Cô rất thích cuộc sống bây giờ, yên bình mà an lành, cô có người bầu bạn, Tư Vận cũng có người lớn bảo vệ.
 
Bên khác.
 
Câu hỏi Trịnh Tư Vận gửi tới càng ngày càng khó, có lúc Nghiêm Quân Thành lo lắng mạch suy luận của mình không chính xác, bèn dùng đường dây nội bộ, gọi Hà Thanh Nguyên rảnh rỗi tới một chuyến. Trong điện thoại, giọng điệu anh nghiêm nghị, Hà Thanh Nguyên tưởng có việc gì quan trọng, nhanh chân đi tới phòng làm việc rồi đẩy cửa đi vào, thấy Nghiêm Quân Thành đang cúi đầu viết vẽ trên giấy, vội vàng đi tới, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
 
Nghiêm Quân Thành đẩy điện thoại và giấy nháp về phía tay anh ta, trầm giọng nói: “Cậu xem cách giải này đúng chưa. À mà phải dùng đúng công thức, đây là bài tập của lớp chín, chỉ được dùng công thức của cấp hai để giải.”
 
Lớp chín, bài tập?
 
Hà Thanh nguyên sửng sốt vài giây, ban đầu vẫn không phản ứng lại kịp, đầu tiên nghĩ tới Nghiêm Dục nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng, với thành tích học tập của Nghiêm Dục, với lá gan đó, cậu ta dám hỏi bài lão Nghiêm chắc?
 
Đây là bài khiến lão Nghiêm không chắc chắn hoàn toàn.
 
Thế thì đương nhiên là...
 
“Con gái cậu hỏi à?” Hà Thanh Nguyên nhìn lướt qua, “Tôi nghi ngờ cậu đang mắng tôi.”
 
Anh ta từng là học sinh giỏi nhưng rời khỏi ghế nhà trường bao nhiêu năm rồi, đề bài này thuộc kiểu... Anh ta đọc thì hiểu nhưng trong đầu không có cách giải phù hợp.
 
Chờ chút, bây giờ bài vở của lớp chín đều khó thế này sao?
 
Nghiêm Quân Thành ấn trán: “Giáo viên thời nay ra đề rất xảo trá.”
 
Hà Thanh Nguyên cười to nhưng vẫn kéo một cái ghế qua, xắn tay áo lên, nghiêm túc giải đề.
 
Anh ta còn nhờ công thức gợi ý trên mạng.
 
May mà tính ra kết quả giống lão Nghiêm, không bị mất mặt. Anh ta thả lỏng nghĩ thế.
 
“Vậy mới nói, con người ai cũng sẽ gặp phải cái này, không chạy thoát khỏi việc dạy kèm.” Hà Thanh Nguyên cười trên sự đau khổ của người khác, “Bây giờ muốn giữ tôn nghiêm và thể diện của cha dượng, có phải hận không thể mỗi ngày đều học tập với buộc tóc trên xà nhà, lấy dùi đâm đùi không?”
 
Nghiêm Quân Thành bị chọc cười, thả lỏng vẻ mặt hơn: “Con bé rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện, chỉ khi nào gặp phải bài khó mới hỏi tôi.”
 
Hà Thanh Nguyên vỗ tay: “Có phải có con gái rất tốt không?”
 
Nghiêm Quân Thành im lặng mấy giây, ngước mắt lên, trả lời anh ta: “Con bé có cha của mình.”
 
Anh sẽ không ép một đứa bé gọi mình là cha.
 
Đứa trẻ lớn như vậy rồi, còn thông minh nhạy cảm, gì cũng hiểu, cô bé biết cha ruột mình là ai, cô bé cũng biết anh chỉ là bạn trai và chồng tương lai của mẹ mình, trên thực tế, bọn họ không có quan hệ huyết thống.
 
Cần gì phải làm khó con trẻ, hơn nữa còn là con của cô.
 
Dù đứa trẻ ấy coi anh là gì, anh vẫn sẽ bảo vệ cô bé bên dưới cánh mình, bảo vệ cô bé chu toàn.
 
Hà Thanh Nguyên cũng thở dài: “Cũng đúng. Lúc Trần Mục mất, con bé cũng gần mười tuổi rồi, đó là độ tuổi nhớ được mọi chuyện, bây giờ nghĩ lại, số mệnh rất thích trêu đùa người ta, nếu không phải... Cậu và Trịnh Vãn sẽ không lỡ mất sáu năm.”
 
Nhưng anh ta là bạn thân của lão Nghiêm, anh ta không hối hận.
 
Lão Nghiêm quan tâm tới bọn họ mười năm y như tự ngược, mười năm có nghĩa là gì? Nghĩa là anh tận mắt nhìn thấy người mình yêu kết hôn, sinh con gái, cùng người đàn ông khác tạo nên một gia đình hạnh phúc.
 
Nhìn một nhà ba người bọn họ đi du lịch, nhìn một nhà ba người bọn họ trú dưới một cái ô trò chuyện vui vẻ, nhìn người mình yêu được người khác ôm vào lòng...
 
Nếu không chấm dứt sự quan tâm có thể gọi là bị bệnh tự ngược ấy chỉ sợ sớm muộn gì cũng có một ngày lão Nghiêm không khống chế được bản thân, trở thành một tên tội phạm làm đầy việc xấu.
 
Anh ta còn bị lão Nghiêm dọa.
 
Khi đó lão Nghiêm quá nguy hiểm.
 
Vì lão Nghiêm hận Trần Mục thấu xương.
 
Anh hận Trần Mục, hận đến mức muốn lột da rút gân.
 
Còn Trần Mục đối với lão Nghiêm, trong lúc cố thủ đề phòng nghiêm ngặt, chưa chắc chưa từng có suy nghĩ tương tự.
 
Hai người đàn ông như dã thú cắn xé, tranh đấu với nhau bao nhiêu năm.
 
Dù đối chọi gay gắt thế nào, bọn họ có hiểu ngầm chung, chắc chắn không làm phiền tới Trịnh Vãn.
 
Lão Nghiêm lại vừa thương yêu vừa sợ Trịnh Vãn, anh có thể chấp nhận chia tay Trịnh Vãn nhưng không thể chịu đựng việc cô hận mình.
 
Thường xuyên có người nói, thà hận còn hơn lãng quên. Thật ra không phải vậy, lão Nghiêm từng được cô yêu thật lòng, nào dám đụng vào nỗi hận của cô, nào dám tổn thương cô, phá hoại cuộc sống hạnh phúc của cô?
 
Chỉ do tạo hóa trêu người, ai biết, mới ép lão Nghiêm buông xuôi, ép anh ra nước ngoài, vứt cho anh đống công việc cường độ cao đếm mãi không hết... Trần Mục lại qua đời chứ?
 
Nghiêm Quân Thành không lên tiếng.
 
Hà Thanh Nguyên vươn tay ra, vỗ vai anh, nhỏ giọng: “Bây giờ vẫn chưa muộn, dù sao mất sáu năm cũng hơn mất cả đời. Cậu cũng coi như khổ tận cam lai, lão Nghiêm à, cậu nghe tôi khuyên một câu, người đã chết rồi, buông bỏ mọi chuyện đã qua, hiện tại và tương lai với là thứ quan trọng nhất.”
 
Một lúc lâu sau, Nghiêm Quân Thành gật đầu.
 
...
 
Đầu tháng, Trịnh Vãn và các đồng nghiệp chuẩn bị bay qua Seoul.
 
Khi biết thẩm mỹ viện đặt vé khoang phổ thông cho bọn họ, Nghiêm Quân Thành không đồng ý cho lắm, đưa ra hai cách.
 
Một là đặt vé hạng nhất cho cô.
 
Hai là nếu có muốn có bạn thì có thể chuyển toàn bộ nhân viên đi cùng lên khoang hạng nhất luôn.
 
Trịnh Vãn: “Không cần.”
 
“Đâu phải bay quá lâu đâu, Đông Thành sân bay Incheon chỉ mất hai tiếng. Trước kia em còn ngồi tàu hỏa mười mấy tiếng cơ.”
 
Dù là cách một hay cách hai đều khiến cô không được tự nhiên, cũng khiến đồng nghiệp không được thoải mái. Trịnh Vãn cứng đầu thì Nghiêm Quân Thành cũng không làm gì được cô, đành phải đồng ý không can thiệp vào chuyện này.
 
Trịnh Vãn và các đồng nghiệp đúng giờ lên máy bay tới Seoul.
 
Trịnh Tư Vận cũng dọn vào ký túc xá, cô bé và bạn cùng phòng đều có quan hệ thân thiết, buổi trưa tan học, cô bé không sốt ruột chạy tới nhà ăn... Không biết có phải vì sang mùa đông rồi hay không, các cô chú ở nhà ăn cũng lười biếng, gần đây cơm càng ngày càng khó ăn, khiến người ta mất hết cả khẩu vị.
 
Thôi thì lát nữa đến siêu thị mini mua mì vậy.
 
Ăn mì còn ngon hơn ngon hơn đồ ở nhà ăn.
 
Học sinh trong phòng học càng ngày càng ít, lúc Trịnh Tư Vận đứng dậy, điện thoại rung lên.
 
Chú tài xế đưa đón cô bé đi học lúc trước gọi tới, bảo cô bé ra cổng sau của trường.
 
cô bé tưởng có chuyện gì quan trọng, chạy nhanh tới đó, thở hồng hộc.
 
Lúc đi tới cổng, tài xế đưa một hộp cơm bằng gỗ rất cao cho cô bé, giải thích: “Cô Tư Vận, cô muốn ăn trên xe hay mang lên lên lớp ăn? Đây là bữa trưa do tổng giám đốc Nghiêm dặn đầu bếp Lan Đình làm cho cô.”
 
Trịnh Tư Vận: “Dạ?”
 
Cô bé không lên lớp, ngồi trong xe ăn luôn.
 
Món ăn phong phú, ba món mặn, hai món rau, một món canh, còn có hoa quả và bánh ngọt sau khi ăn xong.
 
Sắc hương vị đầy đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
 
Trịnh Tư Vận ăn căng cả bụng, không ăn hết được.
 
Mơ màng cầm bánh ngọt được làm riêng và hoa quả được đựng bằng hộp thủy tinh quay về lớp học.
 
Bạn cùng bàn của cô bé là học sinh nội trú, ăn trưa xong quay về lớp đọc sách từ lâu rồi.
 
Thấy Trịnh Tư Vận ngồi trước bàn học chống cằm, lặng lẽ nhìn hộp hoa quả thất thần, cô ấy quan tâm hỏi: “Tư Vận, sao thế?”
 
Trịnh Tư Vận lắc đầu: "Không có gì."
 
Cô bé chỉ đang nghĩ nếu say này có chủ đề “Bàn về cha dượng tương lai là tổng giám đốc bá đạo là trải nghiệm như thế nào”, cô bé có thể trả lời rất tốt.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui