Khu phố xung quanh phát triển vô cùng sầm uất. Sau khi ăn cơm tối ở khách sạn, Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đi ra ngoài dạo chơi mua sắm.
Trịnh Vãn đã lên danh sách mua sắm đủ rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Quân Thành sáp lại gần nhìn thoáng qua, thấy trong danh sách có bình sữa cho trẻ sơ sinh, anh hỏi cô: “Đây là cái gì?”
“Nghe nói thương hiệu làm bình sữa này khá tốt, trợ lý đặc biệt Vương nhờ em mang về hộ.”
Nghiêm Quân Thành tỏ ra đăm chiêu rồi khẽ cười một tiếng.
“Sao? Anh không biết vợ anh ấy sắp sinh à?”
“Không phải.”
Nghiêm Quân Thành vươn tay xoa tóc cô, nói một câu đầy ẩn ý sâu xa: “Em nhiệt tình thật đấy.”
“Chuyện nhỏ thôi mà.”
Danh sách của Trịnh Vãn rất dài, ngoại trừ những đồng nghiệp khác trong thẩm mỹ viện thì mấy người bạn cũ ở Nam Thành cũng nhờ cô mua mấy món đồ. Và cái giá phải trả cho sự nhiệt tình chính là Trịnh Vãn đi muốn gãy cả chân mới mua đủ đồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hối hận rồi à?”
Thấy cô ngồi lì trên băng ghế ven đường không chịu đi, Nghiêm Quân Thành hơi cúi người, chế nhạo cô.
Cô chỉ trừng mắt nhìn anh.
Chưa nói đến việc có hối hận hay không, vì không phải ai nhờ cô cũng giúp, chỉ những người có quan hệ thân thiết nhất định cô mới nhận lợi thôi.
Nghiêm Quân Thành quay lưng lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Làm gì đấy?”
“Lên đi.” Anh kiên quyết nói: “Giờ không còn sớm nữa, càng khuya nhiệt độ càng thấp, em muốn ngồi ngoài để bị ốm à?”
Ban đầu Trịnh Vãn còn hơi do dự, cô cảm thấy không quá quen với việc được anh cõng trên lưng.
Đây là chuyện mà chỉ có mấy người trẻ mới làm thôi chứ nhỉ?
Bọn họ đều là những người gần bốn mươi rồi còn bắt chước mấy đôi trẻ, để ai thấy người ta lại cười chê cho.
Anh lạnh nhạt nói: “Ở đây không có ai quen em, cũng chẳng có ai biết anh, em nói gì người ta cũng chẳng hiểu nữa là.”
Trịnh Vãn nhanh nhẹn nằm sấp trên lưng anh. Ngay sau đó, anh thoải mái cõng cô đi về phía trước.
Hình như người ở đây không cần nghỉ ngơi thì phải, càng tối càng náo nhiệt.
Quả nhiên, trong số những người đi ven đường, không ai nhìn chằm chằm bọn họ cả. Sau khi xác nhận điều này, cô mới hoàn toàn thả lỏng.
Cô không biết người khác thế nào, nhưng có vẻ như tính cách của cả cô và Nghiêm Quân Thành đều chẳng có gì thay đổi cả.
Anh vẫn giống như ngày xưa, thích làm theo ý mình, không thèm để ý đến ánh nhìn của bất cứ người nào, cũng chẳng thèm nhìn vẻ mặt khác thường của người khác.
Thì ra ký ức cũng có thể đánh lừa bản thân. Nhờ có nhân vật chính khác trong mối tình cũ suốt ngày lảng vảng trước mặt, khơi gợi cô liên tục nhớ về quá khứ, cô bắt đầu nhớ ra rất nhiều việc nhỏ không đáng kể mà cô dần dần quên lãng.
Vào lúc ấy, rõ ràng cô rất để ý đến cái nhìn của người khác, vậy mà sao cô vẫn khăng khăng ở bên anh vậy nhỉ?
Sự coi thường của giáo viên làm cô bối rối, lời khuyên nhủ của phụ huynh làm cô khổ sở.
Thế thì điều gì đã khiến cô không chịu chia tay với anh như kỳ vọng của họ nhỉ?
“Sao không nói gì? Mệt à?” Anh nhàn nhã cõng cô đi trên đường, hỏi.
“Em nhớ ra một chuyện.” Cô ôm chặt cổ anh, mùi hương trên cơ thể anh ngập tràn quanh chóp mũi: “Anh còn nhớ hồi kỳ hai năm lớp mười một không, nhà trường tổ chức đi leo núi mùa thu ấy. Em đi chậm đến nỗi tụt cả lại phía sau, thật sự mệt không thể chịu được nữa, cuối cùng lên đến lưng chừng núi, anh đã cõng em đi lên.”
Anh bình tĩnh trả lời: “Nhớ chứ.”
Dù là chuyện mà cô còn nhớ hay đã quên thì đều là những chuyện mà anh ghi lòng tạc dạ.
Trịnh Vãn im re, không nói gì nữa.
-
Trong nhà tắm khách sạn.
Trịnh Vãn nằm trong bồn tắm, ngâm người lâu đến nỗi gò má đỏ ửng, mặt lấm tấm mồ hôi. Mái tóc đen xõa tung của cô được kẹp gọn gàng lại, mấy lọn tóc xõa xuống vai bị ướt nhẹp.
Cô cảm giác như toàn thân đang trôi trong nước vậy. Tính năng của bồn tắm kiểm soát mặt nước cứ dập dờn từng cơn sóng không ngừng.
Bom tắm được thả vào bồn cũng đã hòa tan, bong bóng như những hạt ngọc trai lấp lánh phủ kín mặt nước. Phong cảnh dưới nước lại thoắt ẩn thoắt hiện, dụ người muốn khám phá đến cùng.
Trịnh Vãn ngửa đầu, nước chảy từ trên cổ xuống xương quai xanh, cuối cùng tập hợp lại với dòng nước trong bồn tắm.
Cách đó vài bước chân, Nghiêm Quân Thành mặc áo dài màu trắng, thả thắt lưng buông thõng xuống dưới. Anh nghiêng đầu, vừa soi gương cạo râu, vừa đưa mắt liếc cô đang thở hồng hộc, không khỏi khàn giọng nói: “Em thấy nóng quá rồi à?”
Sau khi ngâm người đi tắm, gò má cô đỏ hây hây, hai mắt cũng rưng rưng nước. Trịnh Vãn mơ màng quay đầu nhìn anh một cái.
“Hơi hơi, em thấy hình như hít thở cũng không được thông thuận lắm.”
“Thế thì đứng lên sớm đi.”
Trịnh Vãn: “…”
“Anh vẫn chưa cạo xong à?”
Cô chri chờ anh đi ra ngoài sớm một chút. Chẳng lẽ anh muốn cô trực tiếp đứng lên trong nước ấy hả?
Anh là một người khá chú ý đến hình tượng cá nhân, chí ít cô chưa từng thấy anh để râu ria xồm xoàm bao giờ, ngay cả ria mép cũng rất hiếm khi.
Cũng không biết anh cứ lề mề mãi trong này làm gì.
Nghiêm Quân Thành bỏ dao cạo râu xuống. Sau khi lấy nước rửa sạch mặt và cằm, anh chậm rãi kéo khăn lông, lau sạch nước đọng trên mặt. Anh đi qua, cúi người, tùy ý chống hai tay trên thành bồn tắm, dường như đang nghĩ gì sâu xa lắm. Trịnh Vãn đang định đuổi anh đi, nào ngờ anh lại thò tay vào bồn tắm.
Một giây sau, tiếng nước rì rào vang lên, anh bế cô ra khỏi bồn tắm.
Mặt Trịnh Vãn bị nước bắn tung tóe, giọt nước vương trên mi mắt cô, chỉ trực chờ rơi xuống.
“Đừng la, anh đưa em đi tắm.”
Anh nói rồi bế cô bước tới dưới vòi hoa sen.
Nước ở vòi hoa sen trông rất giống như cơn mưa tầm tã năm xưa.
Mấy năm nay, Đông Thành vẫn chưa thể thoát khỏi lời nguyền cứ đến kì thi đại học là trời đổ mưa. Năm đó, ai nấy đều ngạc nhiên, vì mới hai ngày trước, thời tiết còn vô cùng oi bức. Cơn mưa xối xả khoan thai tới muộn, tám giờ tối mới bắt đầu có tiếng sấm lớn đầu tiên.
Lúc đó, cô đã mệt rã rời, ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, cô còn nghẹn ngào nói một câu: “Người nhớp quá.”
Thoạt nghe, câu nói ấy vừa giống một lời phàn nàn về anh, lại vừa giống như một lời làu bàu vì tủi thân. Có lẽ từ lúc đó, anh đã bắt đầu hình thành thói quen kiên nhẫn rửa sạch, để cô sạch sẽ thoải mái tỉnh ngủ.
Đêm ở Seoul ngỡ như dài vô tận.
Ngoài cửa sổ sát đất, đèn điện không bao giờ tắt. Nghiêm Quân Thành nhìn người phụ nữ ngủ say bên cạnh, anh chống khuỷu tay, nhìn chằm chằm cô đến ngây ngẩn, phác họa từng đường nét trên gương mặt cô.
“Anh sẽ yêu em đến hết đời.”
Ngoài tuổi trẻ có vẻ không hề sợ hãi bất cứ điều gì, thì anh hồi ấy vẫn ngại nói thẳng tiếng yêu.
Thời trẻ cứ tưởng rằng dù không nói ra miệng thì những tình cảm ấy vẫn đáng quý, vẫn có tiếng nói, đủ để chạm đến trái tim cô.
Lần đầu tiên, anh ôm cô thâu đêm, chứ nào có ngủ được.
Thiếu niên ngây thơ non nớt nâng niu hôn lên trán, hôn lên tóc cô. Lúc ấy, tay anh còn run rẩy. Anh nghĩ: Nghiêm Quân Thành, mày phải liều mạng kiếm tiền, để cô ấy không bao giờ phải lo chuyện cơm áo, để cô ấy mãi mãi không bao giờ hối hận đã ở bên mày.
Rồi anh trịnh trọng hẹn thề bên tai cô gái đã say ngủ.
Anh sẽ yêu em đến hết đời, bất kể thời gian, không gian, bất kể tháng năm đổi dời.
Trịnh Vãn ngủ không yên, đá văng chăn ra theo quán tính.
Nghiêm Quân Thành đắp kín chăn cho cô. Một lúc lâu sau, xuất phát từ ý nghĩ nào đó, anh nhẹ nhàng véo mũi cô, thì thầm một tiếng: “Cũng không biết mũi có bị dài ra không nữa.”
Không sao cả.
Cô nói dối, anh cũng thế.
Anh ôm lấy cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, đợi ánh nắng đầu tiên ở Seoul phá tan tầng mây.
-
Thật ra Trịnh Vãn đã nói dối. Trong mấy ngày đến Seoul, dù đã có bịt tai nhưng cô vẫn không tài nào ngủ ngon được.
Hoạt động đêm qua đã khiến sức cô cạn kiệt. Nhưng sau một đêm không mơ mộng, ngủ thẳng đến rạng sáng, cô cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, sờ mó di động đặt trên tủ đầu giường, cuối cùng lại bị người ta kéo lại. Chờ đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại, cô đã mất đi quyền kiểm soát cơ thể mình.
Mãi đến mười giờ, Trịnh Vãn mới có thể gượng ra, vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu.
Chờ đến khi bước ra, cô cảm thấy dáng vẻ tinh thần sảng khoái của Nghiêm Quân Thành vô cùng chướng mắt.
Cô lách sang bên cạnh, không định đến gần anh quá. Sau đó, cô lấy gương trong túi ra, vẽ lông mày.
Nghiêm Quân Thành bấm điện thoại gọi bữa sáng, sau đó nói với cô: “Hôm nay thời tiết đẹp đó, lát nữa chúng ta ra ngoài dạo đi.”
Cô đến nể tinh thần và thể lực của anh đó.
Có lẽ đây là tố chất của người thành công chăng? Hồi còn là học sinh, mỗi ngày anh chỉ ngủ có sáu tiếng mà vẫn tỉnh táo hơn bất cứ ai. Thỉnh thoảng buổi tối, cô bị mất ngủ, bèn thử nhắn tin hỏi dò anh. Chưa đến một phút sau, anh đã gọi điện đến, mà khi đó đã là một hai giờ sáng rồi.
Trịnh Vãn tự than mình thua kém quá nhiều.
Tài xế đã chờ sẵn dưới bãi đỗ xe của khách sạn. Nghiêm Quân Thành đỡ Trịnh Vãn lên xe, ngồi xuống.
“Hôm nay ông chủ muốn đi đâu?”
Nghiêm Quân Thành nhìn Trịnh Vãn.
Trịnh Vãn cũng không có kế hoạch gì. Hồi học đại học, cô thường đến đây. Khi đó nhìn gì cũng thấy mới lạ, còn bây giờ, ngay cả đi du lịch cô cũng chẳng còn sức đâu để thưởng thức nữa.
“Đi dạo quanh đâu cũng được.” Anh nói.
“Ok!”
Bên trong xe thương mại rộng mở, tài xế vừa lái xe vừa thành thạo giới thiệu một vài địa điểm du lịch đặc sắc ở Seoul.
Anh ta vừa nhiệt tình hiếu khách, vừa khéo nói chuyện dí dỏm. Nghiêm Quân Thành kiệm lời, nhưng Trịnh Vãn lại cảm thấy khá thích thú trước những lời nói hóm hỉnh của anh ta.
“Hai người có muốn đến tháp Namsan tham quan không?”
Tài xế giới thiệu đầy hài hước: “Tôi thấy có nhiều đoàn du lịch xếp tháp Namsan vào danh sách điểm du lịch nhất định phải đi đó. Nếu hai người có hứng thú thì tôi sẽ quay đầu lại ở khúc cua phía trước. Nhiều cặp đôi và vợ chồng sang đây hưởng tuần trăng mật đều đi tháp Namsan đó. Ở trên đó, hai người có thể treo móc khóa tình yêu với ngụ ý là mãi chung một lòng, bạc đầu đến già. Đến tối, hai người còn có thể đứng trên đài quan sát ngắm cảnh, từ đó có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm Seoul.”
Trịnh Vãn hơi giật mình.
Sau đó cảm xúc xấu hổ ùa lên, cô chợt nhớ ra, hồi đại học sang Hàn, cô và Trần Mục cũng từng đến tháp Namsan. Khi ấy, cô mới hơn hai mươi tuổi, cũng khá mê muội phim Hàn. Cô kéo Trần Mục mua hai ổ khóa, khóa lại rồi viết tên họ lên đó.
Qua mười giây sau, khi không khí trên xe lặng thinh, Nghiêm Quân Thành hờ hững mở miệng: “Tôi không tin mấy chuyện này.”
Trịnh Vãn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn cảm thấy giọng anh là lạ.
Tài xế vui tươi hớn hở nói: “Để làm vật cầu may ấy mà.”
Nghiêm Quân Thành giữ chặt cổ tay cô, bên dưới là mạch đập, anh có thể cảm nhận được nhịp tim của cô.
Anh chăm chú nhìn cô, bình tĩnh và kiềm chế nói: “Tôi chỉ tin vào tay mình.”
Khóa chỉ là vật chết mà thôi, khóa được cái gì.
Cô mỉm cười, khẽ dùng sức giật tay lại, ánh mắt yên tĩnh đan mười ngón tay vào tay anh: “Rất ít khi có mấy người tầm tuổi chúng tôi đến tháp Namsan treo móc khóa ấy nhỉ?”
Lúc này, tài xế đang tập trung quan sát tình hình giao thông phía trước, anh ta không thấy sóng ngầm sục sôi ở ghế sau mà họ đang ngồi.
Anh ta cười nói: “Có thì chắc chắn là có, nhưng hầu hết vẫn là mấy người trẻ. Các bạn trẻ tin mấy điều này. Seoul chỉ có từng ấy, có vài người đã treo khóa với không biết bao nhiêu người ấy chứ. Ngụ ý mãi chung một lòng, thế thì lòng người đó phải chia thành bao nhiêu phần mới đủ chia đây.”
Nghiêm Quân Thành im lặng nhìn chằm chằm bàn tay đan vào tay cô.
Trịnh Vãn tiếp tục nói chuyện với tài xế, cô nhẹ giọng nói: “Đã để cầu may thì cũng không cần để ý là cuối cùng có bạc đầu đến già không, chỉ cần lúc treo mình thật lòng với nhau là được. Trong đời ta gặp vô số người, cuối cùng thì tình cảm giả dối cũng chỉ chiếm số ít thôi.”
Tài xế vui vẻ nói: “Đúng vậy đấy. Vậy nên ổ khóa đó chỉ để coi là vật cầu may thôi, nếu linh thật thì đây đã không phải tháp mà là miếu Nguyệt Lão rồi.”
Trịnh Vãn mỉm cười, tỏ vẻ đồng ý.
Nghiêm Quân Thành gật đầu, cuối cùng cũng chịu mở miệng vàng lời ngọc: “Đúng là nó không linh thật.”
Lúc này, Trịnh Vãn đã nghiêng đầu nhìn phong cảnh đang lùi dần về phía sau.
“Hầu hết đều không linh gì cả.” Tài xế nói: “Cũng giống như chuyện có bao nhiêu người có thể kết hôn với mối tình đầu của mình rồi bên nhau bạc đời đến già ấy.”
Nghiêm Quân Thành nhìn sang chỗ khác. Có vẻ như lời này của tài xế khiến anh cảm thấy sung sướng, mặt anh giãn hẳn ra.
Đương nhiên ổ khóa đó không linh rồi.
Chỉ có mười hai năm thôi, ai tính là bạc đầu đến già.
Chỉ có mười hai năm thôi.
Người cuối cùng sống bên cô bạc đầu đến già là anh.