Sau khi trở về từ Seoul, Trịnh Vãn lại lao đầu vào công việc. Bình thường thứ bảy chủ nhật cô đều bận rộn đến mức không có thời gian hẹn hò, Nghiêm Quân Thành cũng dành thời gian mấy ngày trong lịch trình bận rộn của mình để bay đến Seoul, vì vậy hội nghị và những cuộc xã giao đều phải bổ sung.
Vào tối thứ bảy, sau khi tan học, Trịnh Tư Vận đã bảo tài xế đưa cô bé đến thẩm mỹ viện.
Các đồng nghiệp của Trịnh Vãn đều rất thích Trịnh Tư Vận nên đã đưa cho cô bé đủ thứ đồ ăn vặt. Thời gian hiếm có, lúc đầu Trịnh Vãn muốn dẫn con gái đến nhà hàng gần đó để ăn cơm nhưng ai ngờ con gái lại không muốn mà lại nũng nịu nhất quyết đòi đến phố ẩm thực trong trung tâm thương mại tàu điện ngầm để ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là hai mẹ con đi vào tàu điện ngầm và nghe thấy tiếng tàu gầm rú.
Nơi này rất tiện, đi thẳng là có thể đi tàu điện ngầm, rẽ trái thì có thể vào phố ẩm thực dưới lòng đất. Hai mẹ con đứng trước một quầy hàng nhỏ cầm cái phiếu nhỏ chờ gà rán, trong lúc xếp hàng chờ đợi, Trịnh Vãn thấy đôi lông mày không kìm được sự vui mừng trên mặt Tư Vận, cô nói đùa: “Con có chuyện gì vui hả?”
Trịnh Tư Vạn cong khoé môi, đôi mắt cô bé sáng ngờ.
Cô bé nhịn xuống rồi lắc đầu nói: “Bây giờ con không thể nói cho mẹ biết được.”
Từ khi Trần Mục qua đời, trong sáu bảy năm qua, hai mẹ con đã sống nương tựa lẫn nhau, Trịnh Vãn cũng cố gắng hết sức để có thể cho cô con gái một môi trường ấm áp và an toàn.
Tuy Trịnh Vãn là một người mẹ nhưng cô đã coi mình là bạn thân, tri kỷ của con gái.
Thấy con gái thừa nước đục thả câu không chịu nói, cô cũng không ép buộc mà chỉ khoác tay lên vai cô bé rồi mỉm cười nói: “Vậy mẹ sẽ chờ con chia sẻ tin tốt nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tư Vận kiêu ngạo mà rụt rè gật đầu.
Trên con đường làm giàu luôn có nhiều cách hơn là khó khăn. Thời gian không phụ lòng người, mấy ngày nay, cuối cùng cô bé đã móc sạch kho bạc nhỏ của mình để mua một số tiền. Nếu dựa theo hướng đi của kiếp trước, mặc dù không đến mức đạt được tự do trong tài chính nhưng đó cũng là một khoản tiền, số tiền này cô bé đã tính đủ để mẹ dưỡng già.
Chỉ tiếc kho bạc nhỏ của cô bé không có nhiều như vậy, bằng không giàu trong một đêm cũng không phải là giấc mơ.
Cô bé vẫn luôn kiềm chế suy nghĩ của mình: Mình trùng sinh la để kéo dài mạng sống cho mẹ, làm người không thể quá tham lam mà cái gì cũng muốn, cuối cùng sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Hai mẹ con đi dạo một vòng quanh phố ẩm thực, sau khi ăn không thiếu loại đồ ăn vặt nào, lúc này hai người mới ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Khi Nghiêm Quân Thành còn chưa xuất hiện, cuộc sống của các cô cũng chỉ bình thường và yên tĩnh như vậy.
Trịnh Tư Vận thân thiết kéo cánh tay của Trịnh Vãn, cô bé vui vẻ kể chuyện xảy ra ở trường vào hôm nay: “Ngô Văn Quân và Tiêu Kỳ cãi nhau, hai người đều rất đau lòng, họ còn khóc thật lâu, các bạn ấy còn viết giết cho con, con cũng không thể làm gì nên chỉ gọi hai người họ ra nói chuyện rất lâu thì hai người họ mới thân thiết lại.”
Cô bé bắt đầu đắm chìm từng chút từng chút trong vai học sinh cấp hai.
Cô bé thử xây dựng tình bạn với các bạn lớp khác, lúc đó mới giật mình phát hiện, trước đó là do cô bé quá kiêu ngạo, tại sao cô bé lại nghĩ rằng chỉ có bạn bè đồng trang lứa mới có thể có tình bạn với nhau chứ?
Trịnh Vãn lại cảm thấy rất hứng thú, hai mẹ con như đã trở về rất nhiều năm trước. Khi đó thỉnh thoảng cô sẽ đến nhà trẻ đón con gái về nhà, Tư Vận sẽ vừa líu ríu vừa nhảy nhót nói với cô những chuyện vui vẻ ở nhà trẻ.
“Nghiêm Dục cũng hài lắm ạ. Lúc lên lớp, cậu ta độc tiểu thuyết kinh dị, cô Triệu của bọn con ở bên ngoài nhìn thấy đã lặng lẽ đi vào từ cửa sau của lớp. Cô giáo đứng cạnh cậu ta bắt tại trận.” Trịnh Tư Vận nhớ lại cảnh tượng đó vẫn không thể nhịn cười ha ha: “Cậu ta bị dọa sợ đến mức hét to một tiếng, còn nhảy lên giống như lò xo vậy! Còn khiến cô Triệu giật mình hét lên!”
Hình như nhớ tới lời cầu xin của Nghiêm Dục, cô bé vội nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng nói chuyện này cho chú nghe đấy, con đã đồng ý với cậu ta rồi.”
Trịnh Vãn bị cảnh tượng con gái miêu tả chọc cười: “Mẹ biết rồi. Nhưng mà thành tích của Nghiêm Dục thế nào?”
“Thật ra cậu ta rất thông minh, chỉ là không muốn học mà thôi.” Trịnh Tư Vận nghĩ: “Nhưng lên cấp ba chắc chắn sẽ không như vậy nữa.”
Hai người nói nói cười cười, lúc đi xuống lầu, vậy mà lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Hai mẹ con đều ngẩn người… Thì ra là Giản Tĩnh Hoa đã lâu không gặp.
Giản Tĩnh Hoa thoạt nhìn già đi rất nhiều, khi nhìn thấy Trịnh Vãn và Trịnh Tư Vận, cô ấy cố gắng lấy lại tinh thần vẫy tay với hai người.
Mười phút sau.
Trịnh Vãn dẫn Giản Tĩnh Hoa lên tầng, vào phòng.
Trịnh Tư Vận thì đi vào phòng bếp pha cho cô ấy một chén trà nóng. Trịnh Tư Vận cũng không phải người không nói lý lẽ, cũng hiểu dì Giản dã nuôi dạy Quý Phương Lễ mười mấy năm nên đã sớm coi thằng bé thằng bé thành con ruột. Cô ấy cũng giống như mẹ mình, rất thích Quý Phương Lễ. Nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện gì, ví dụ như mẹ cô bé biết Quý Phương Lễ bắt nạt cô bé, mẹ cô bé sẽ không chút do dự mà đứng về phía cô bé.
Mọi người đều có người thân xa gần, vì vậy, lựa chọn của dì Giản thật sự không có gì đáng trách.
“Tĩnh Hoa, bà ăn cơm chưa?” Giọng nói dịu dàng của Trịnh Vãn vang lên.
Giản Tĩnh Hoa cầm cốc nước, cô ấy gật đầu: “Tôi đã ăn rồi, bà đừng lo, tôi cũng chỉ tranh thủ chút thời gian tới thăm bà và Tư Vận, hai chị em chúng ta ngồi nói chuyện đi.”
Trịnh Dạ ừ một tiếng, cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy lấy một cuộn len trong ngăn kéo ra, gọi con gái tới: “Tư Vận đến đây giúp mẹ gỡ len đi.”
“Cứ để con bé làm bài tập đi, tôi làm cho.” Giản Tĩnh Hoa vội vàng đặt cốc trong tay xuống.
“Không cần đâu,” Trịnh Vãn mỉm cười nhìn con gái rồi nói với Giản Tĩnh Hoa: “Một ngày của con bé ngoại trừ ngủ thì cũng chỉ biết đọc sách làm bài tập, tôi muốn để con bé nghỉ ngơi một chút.”
Giản Tĩnh Hoa đột nhiên xuất hiện khiến cô hiểu được một chuyện.
Luôn cố gắng tránh né không phải là cách, bởi vì người ta hay nói, ngăn chặn không bằng khai thông.
Tư Vận là con của cô và Trần Mục, từ nhỏ cô bé đã thông minh hiểu chuyện nên cái gì cũng hiểu được. Bây giờ Tư Vận cũng chỉ là một cô bé mười lăm tuổi nhưng cô tin, độ tuổi này cũng đã có năng lực phân biệt rõ đúng sai.
Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá. Nếu Tư Vận không suy nghĩ thấu đáo chuyện này, cho dù hôm nay cô giúp con bé thoát khỏi một tình kiếp là Quý Phương Lễ này, vậy sau này thì sao?
Ngày sau cô bé gặp phải Triệu Phương Lễ, Cố Phương Lễ thì sao?
Cô phải dạy con bé cách nhìn người và nhìn tình cảm.
Tịnh Tư Vận ngoan ngoãn ngồi dưới ghế đẩu giúp mẹ mình gỡ len, cô bé nghe mẹ nhỏ giọng nói thầm: “Phương Lễ đâu, sao thằng bé không đi cùng bà thế?”
Giản Tĩnh Hoa cúi đầu, ngón tay cô ấy siết chặt cái cốc: “Bây giờ thằng bé rất bận, con súc...” Cô ấy nhớ đến Tư Vận đang ở dây nên đảnh không cam tâm tình nguyện sửa lời: “Cái người họ Quý kia sắp xếp cho thằng bé rất nhiều khoá học, có lớp cưỡi ngựa, lớp đánh golf nên thằng bé cũng không có thời gian.”
Trịnh Vãn khẽ cười một tiếng: “Cha ruột của thằng bé có điều kiện như vậy, thằng bé học thêm vài thú cũng không sai, tương lai cũng có chỗ tốt với Phương Lễ. Thế bây giờ bà đang ở đâu?”
“Tôi tự thuê một phòng đơn, tiền thuê ở Đông Thành quá đắt nên không thể thuê được căn phòng nào tốt. Nếu không phải chỗ ở của tôi quá chật thì cũng muốn mời bà và Tư Vận qua ăn một bữa cơm.”
Trịnh Vãn nhíu màu: “Bà và Phương Lễ ở trong căn phòng nhỏ như vậy có tiện không?”
“Không, không.” Giản Tĩnh Hoa xua tay: “Phương Lễ được tên họ Quý kia sắp xếp ở một khách sạn rất xa hoa. Căn phòng kia rất lớn, có lẽ khoảng một hai trăm mét vuông, nghe nói sau tết, tên họ Quý kia chuẩn bị dẫn thằng bé về nhà cũ.”
“Vậy giờ chỉ có một mình bà ở bên ngoài sao, có an toàn không vậy?” Trịnh Vãn hỏi: “Bà vất vả lắm mới tới được Đông Thành, sao bà không ở cùng Phương Lễ?”
Giản Tĩnh Hoa im lặng mấy giây, giọng nói trầm thấp nhưng khó nén được sự đau lòng và tức giận: “Cái tên họ Quý kia cho tôi một khoản tiền, anh ta còn muốn cho tôi một căn nhà nhưng sao tôi có thể lấy được chứ? Anh ta có ý gì vậy, có phải anh ta cho rằng tôi xin tiền của anh ta là anh ta có thể thoải mái sao? Nằm mơ đi! Tôi không thèm một đồng tiền nào của nhà họ Quý!”
Trịnh Vãn khẽ thở dài.
Dù thế nào đi nữa, cô quen biết Giản Tĩnh Hoa mấy năm, cả hai đều dành cho nhau sự chân thành, khi nhìn thấy thái độ cố chấp của Giản Tĩnh Hoa, cô suy nghĩ vài giây rồi mới lên tiếng: “Vậy Phương Lễ đâu? Thằng bé nghĩ như thế nào?”
Giả Tĩnh Hoa á khẩu không trả lời được.
Trịnh Tư Vận cúi đầu tập trung gỡ len. Cô bé đã sắp quên cuộc sống kiếp trước của dì Giản. Dì Giản chưa từng dùng tới một đồng tiền của nhà họ Quý, Quý Phương Lễ rất bất lực và khó chịu với điều này. Cậu ta từng phàn nàn với cô bé vì sao dì lại cố chấp như vậy, vì sao dì tình nguyện ở nhà cho thuê vừa bẩn vừa lộn xộn cũng không chịu ở chung cư cao cấp mà nhà họ Quý cho.
Khi đó cô bé cho rằng Quý Phương Lễ đau lòng cho dì.
Bây giờ suy nghĩ lại, có vẻ không phải thế. Cô bé không biết hành vi của dì Giản có khiến Quý Bách Hiên khó chịu không nhưng đã khiến Quý Phương Lễ nghẹn họng.
Cậu ta trở thành người nhà họ Quý, thậm chí còn có thể phụ từ tử hiếu với Quý Bách Hiên, nhưng hết lần này tới lần khác, trong khung cảnh ấm áp này, sự cố chấp của dì Giản khiến cậu ta nhớ tới người mẹ ruột mà cậu ta không muốn nhớ tới chút nào.
Dù Giản không biết cô ấy càng như vậy thì sẽ càng làm nổi bật sự vô tình vô nghĩa của Quý Phương Lễ.
Giọng nói của Trịnh Vãn dịu dàng nhẹ nhàng đã xoa dịu nội tâm đang dao động của Trịnh Tư Vận trong một giây.
“Thằng bé còn nhỏ, chờ khi nó lớn lên thì nó sẽ hiểu.” Trịnh Vãn chuyển đề tài, cô thật lòng khuyên bảo: “Tĩnh Hoa à, nói cho cùng Phương Lễ cũng chỉ là cháu trai của bà, bây giờ thằng bé đã mười sáu tuổi rồi, có rất nhiều chuyện nó đã tự có ý nghĩ của mình. Bà có muốn ép buộc cũng không được đâu. Mặc kệ cha ruột của thằng bé như thế nào, anh ta chắc chắn sẽ sắp xếp cuộc sống và tương lai của thằng bé thật tốt, cũng sẽ không bạc đãi thằng bé. Ngược lại là bà đó, bây giờ bà vẫn còn trẻ, những năm gần đâu vì nuôi Phương Lễ mà đã nếm bao nhiêu khổ rồi hả?”
“Bà vì muốn thằng bé có ăn có mặc mà làm hai công việc. Bà mua cho thằng bé quần áo tốt nhưng cả năm bà lại không có được thêm một bộ đồ mới. Bà nhìn tay bà đi này…” Trịnh Vãn nói: “Tĩnh Hoa, bà nghe tôi khuyên một câu. Bà sẵn sàng ở lại Đông Thành này tìm một công việc, tự kiếm tiền tự tiêu xài, nếu bà cảm thấy cuộc sống nhàm chán thì hãy thử đi xem mắt xem. Bà còn trẻ, nếu muốn bà muốn sống một mình thì bà hãy mua một con mèo con chó về làm bạn với mình. Bà xem, có phải cuộc sống này cũng không tệ đúng không?”
Hốc mắt của Giản Tĩnh Hoa đỏ lên, cô ấy bật cười, trong mắt cũng dẫn có ánh sáng: “Căn phòng của tôi nhỏ như vậy, sao có thể nuôi mèo nuôi chó được?”
“Vậy bà nuôi hai con cá vàng cũng được.” Trịnh Vãn và cô ấy nhìn nhau cười: “Tóm lại Tĩnh Hoa à, cuộc sống của bà còn rất dài. Về phần Phương Lễ, bà cũng đừng ép buộc nó. Thằng bé có cha ruột của mình, về tình, con trai luôn sẵn sàng thân thiết với cha, về lý, cha ruột có huyết thống vẫn hơn người lạ là bà. Tôi tin Phương Lễ là một đứa trẻ thông minh, tương lai của thằng bé chắc chắn sẽ rất tốt.”
Giản Tĩnh Hoa hình như cũng bị lời nói này lay động, cô ấy thở dài nói: “Thằng bé vốn không nghe lời tôi.”
Trĩnh Vãn không nhiều lời nữa mà lại nhìn con gái, cô dịu dàng nhìn chăm chú: “Tư Vận, len bị rối rồi, chúng ta lại gỡ nhé.”
Trịnh Tư Vận cúi đầu: “Vâng.”
…
Sau khi Giản Tĩnh Hoa đi không bao lâu, tài xế của Nghiêm Quân Thành đã tớ cửa đưa lễ phục mặc trong cuộc họp thường niên.
Đây là bộ trang phục được nhãn hiệu làm riêng, đoạn thời gian trước đã có người đến đo kích thước vòng eo của Trịnh Vãn và Trịnh Tư Vận, bây giờ đưa thành phẩm tới. Còn có cả giày dép và đồ trang sức.
Trình Tư Vận bất ngờ im lặng.
Cô bé cho rằng mình đã nhìn thấy rất rõ nhưng cô bé lại phát hiện mình vốn là một tên ngu mắt mù!
Chuyện dễ thấy như thế mà kiếp trước cô bé lại không nhìn ra được? Vì sao đến cuối cùng cô bé mới nhìn rõ người này vốn là người vô tình vô nghĩa?
Trong cuộc sống, manh mối có khắp mọi nơi mà.
Sau khi trở về nhà họ Quý, Quý Phương Lễ sống trong cuộc sống xa hoa.
Còn dì Giản vẫn nghèo khó và đầy thăng trầm trong cuộc sống.
Vì sao chứ? Vì sao kiếp trước cô bé lại cho rằng Quý Phương Lễ cũng là thân bất do kỷ… Dì Giản đối xử với cậu ta quá nghiêm khắc, cậu ta là con cái thì không nên phải thừa nhận ân oán của thế hệ trước, vì sao cô bé lại nghĩ như vậy hả?
Rõ ràng là cậu ta trách dì Giản, oán giận dì Giản.
Nhưng dì Giản có nợ cậu ta cái gì đâu?
Trong lòng cô bé khó chịu, rõ ràng cô bé nên sớm nhìn rõ tất cả chuyện này. Thậm chí, cô bé bỗng nhớ lại kiếp trước khi mẹ cô bé còn sống cũng từng nói những lời như vậy với dì Giản. Khi đó mẹ đã nhìn thấy rõ nên khi Quý Phương Lễ đến nhà cô bé, mặc dù nhìn mẹ vẫn như trước đây nhưng đã có thái độ xa cách rõ ràng.
Trịnh Vãn kéo tay Trịnh Tư Vận vào phòng để cô bé thử lễ phục và giày dép.
Nhìn con gái duyên dáng mềm mại, mặt mày cô tràn đầy tình yêu thương.
Thì ra con bé dã cao như vậy rồi, khi mặc váy rất đẹp, đến đi giày da cũng rất đẹp.
“Thật đẹp.” Trịnh Vãn không nhịn được mà đi qua ôm con gái, hình như chú ý đến vẻ mặt của con gái, cô nhẹ giọng hỏi: “Sao lại không vui rồi, là không thích bộ lễ phục này sao?”
Trịnh Tư Vẫn cúi đầu, cô bé lắc đầu nguây nguẩy.
Cô bé chỉ là có chút rầu rĩ không vui.
Yêu sai người là cô bé đã rất thất bại, bây giờ lại phát hiện là mình mắt mù thì càng khó chịu hơn.
Trịnh Vãn khẽ cười, cô dắt Tư Vận vào phòng của mình rồi bảo cô bé ngồi trước bàn trang điểm.
Trịnh Tư Vận mờ mịt ngẩng đầu. Trong gương, người mẹ xinh đẹp đứng ở đằng sau đang cầm lược chải tóc cho cô bé, động tác rất dịu dàng.
“Vậy Tư Vận đang không vui vì điều gì thế?” Trịnh Vãn khom lưng, cằm chống lên đỉnh đầu của Tư Vận, cô cười cười với cô ở trong gương: “Có phải đã thích nam sinh nào rồi không?”
Trịnh Tư Vận rầu rĩ: “Không có ạ.”
Trịnh Vãn cũng không nói gì nữa. Cô tin tưởng con gái của mình đủ thông minh để có thể suy nghĩ mọi thứ.
…
Đêm khuya.
Trịnh Vãn đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Nghiêm Quân Thành.
Có lẽ anh đã uống một chút rượu nên giọng nói có hơi khàn khàn, lời cũng nói nhiều hơn bình thường rất nhiều. Lúc thì anh hỏi hôm nay cô đã ăn cái gì, lúc lại hỏi cô đi giày cao gót có bị đau chân không. Quá đáng nhất là anh còn muốn cô hát cho anh nghe.
Trịnh Vãn không lay chuyển được anh.
Bởi vì hắn mượn một phần men say nên dám giả ngây giả dại, nếu hôm nay cô mà không hát thì anh sẽ lập tức tới đó.
Có lẽ là do chuyện ngày hôm nay khiến cô nhớ tới buổi tối hôm đó, rốt cuộc cô cũng nghĩ đến vấn đề mà cô chưa từng nghĩ tới… Lúc đó, khi cô và Nghiêm Quân Thành yêu nhau, vì sao cha mẹ cô lại ngầm cho phép vậy?
Nếu không ngày mai mình thử hỏi cha mẹ vậy?
“Anh muốn nghe bài nào?”
“Bài hát chúc mừng sinh nhật.”
“Cúp máy đây, em muốn ngủ.”
“Anh lập tức bảo tài xế đưa anh tới đấy.”
Trịnh Vãn không quen cái tật xấu này của anh. Đêm hôm khuya khoắt bắt cô hát bài chúc mừng sinh nhật, đây không phải có tật xấu thì là gì?
Cô cúp máy luôn, kết quả chỉ hai phút sau, cô nhận được tin nhắn của anh: [Ra ngoài, trước cửa nhà em.]
Trong bóng tối, người đàn ông mặc âu phục đi giày da mới rời khỏi bữa tiệc, trên người còn mùi rượu thoang thoảng. Anh đang dựa vào tường chờ người yêu mở cửa để ôm cô một cái.
Giống như rất nhiều năm về trước, khi cô không ngủ được, anh nhân lúc đêm tối mà ra khỏi nhà, vừa đi trên đường vắng vẻ không có một ai, vừa nói chuyện phiếm với cô. Cuối cùng đi đến dưới tầng nhà cô… Khi đó cũng không biết có phải là do sợ hãi không mà anh lại không dám nói cho cô biết anh đang ở dưới tầng và lúc nào anh cũng có thể cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.